Tình Địch - Ngũ Quân

Chương 21: Liếc mắt đưa tình thì nhìn cậu làm gì, chưa thấy trai đẹp bao giờ à




Khu resort này tuy rằng ở trên núi, nhưng giá cả không hề rẻ. Trước đây Lục Viễn đã từng thu xếp cho người ta đến đây một chuyến, lúc ấy chỉ thuê phòng thường ở khách sạn một đêm cũng bị chặt chém hơn tám trăm....

Một thành phố nhỏ như chỗ bọn họ, lại ở ngọn núi tồi tàn phía bên này đường hầm, có thể đề giá cao cỡ này....có thể nói là thật dũng cảm. Nhưng cố tình cậu vẫn thường xuyên nghe nói nơi này đông nghịt khách, cao điểm mùa du lịch đều quá tải, không có phòng. Cũng không biết là "marketing bỏ đói*" hay vì lý do gì khác.

*Marketing bỏ đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến cho họ có mong muốn mạnh mẽ mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua. Bằng cách kích thích tâm lý, chiến lược này đưa mọi người rơi vào bẫy cảm xúc thay vì đưa ra quyết định hợp lý, nhờ vào thúc đẩy sự khan hiếm của sản phẩm

Lục Viễn kỳ thật rất sợ bị chặt chém, ngẫm nghĩ một hồi, tốt nhất là thuê được phòng thường, cậu và Chu Du mỗi người một phòng. Cái chính là lỡ như phòng thường cũng hết...phòng cao cấp nhắm chừng cũng phải hơn hai nghìn một đêm, có tiền cũng không thể tiêu như vậy, cho nên phương án khả quan nhất là hai người chịu khó chắp vá, mỗi người chia một nửa phí thuê phòng... Nhưng việc này phải nói cho rõ, bằng không lát nữa cậu trả tiền quá phóng tay, ngày mai cũng ngượng ngùng đòi lại.

Tâm tư cậu xoay chuyển liên hồi, nhưng ngoài miệng vẫn lặng im không nói.

Nào ngờ Chu Du lại lên tiếng: "Không có, tôi cũng chỉ mang theo di động cùng bánh kem đến đây." Lại hỏi Lục Viễn, "Cậu cũng không mang tiền sao?"

"Tôi có mang," Lục Viễn không có biện pháp nào khác đành trợn mắt nói dối, ho khan một chút, cúi đầu nhìn di động của hắn, nói, "Cậu không phải có mang di động sao, thanh toán qua di động cũng được đi."

"Tiền trong di động không đủ," Chu Du ngập ngừng nói, "Thẻ liên kết trong điện thoại tôi là loại để đó không dùng, tôi sợ lỡ đâu đánh rơi bị người ta rút sạch tiền, cho nên chỉ định kỳ nạp một ít tiền tiêu vặt."

Lục Viễn hỏi: "Tiền tiêu vặt của cậu nhiều hay ít?"

"200." Chu Du nói, "Lúc nãy bắt xe đến đây hết mười lăm, hiện tại còn dư lại một trăm tám......"

Hắn nói xong còn ngây ngốc cho rằng Lục Viễn không mang nhiều tiền lắm, khẩn trương hỏi, "Có đủ không? Không đủ thì ở chung đi, chỉ cần có thể qua đêm là được."

Lục Viễn: "......" Một trăm tám cũng chỉ đủ phần lẻ.

Vấn đề là cũng không có cách nào khác, cũng may khu resort này tuy rằng thu phí cao, nhưng dịch vụ cũng không tồi. Xe của bọn họ vốn dĩ ở vị trí khá nguy hiểm, sau khi đã đặt phòng rồi, bên trong lập tức thu xếp người mang theo ít xăng ra, tìm chỗ đậu xe cho Lục Viễn.

Bọn họ đi theo anh chàng vừa giúp đậu xe vào bên trong. Chu Du ban nãy đến chỉ để tặng đồ cho người ta, nên không quá chú ý phong cảnh bên đường, lúc này nhìn lại mới phát hiện ra xung quanh trùng trùng điệp điệp đều là nhà gỗ đơn. Hỏi người dẫn đường bên cạnh hắn mới biết, hóa ra nơi này là của tư nhân kinh doanh, tên gọi là khu resort, nhưng trên thực tế tương đương với khu nghỉ dưỡng nhà vườn cao cấp. Phòng bên trong bất kể lớn nhỏ, các gian đều cách nhau bởi một khu trồng rau quả hoa cỏ, mỗi một căn đều thông với nhau qua một lối đi lát gỗ, tính bảo mật riêng tư cao. Đi ra đằng sau khu resort, còn có thể đến bãi tắm ở bờ biển dưới chân núi Tiểu Ngư, nơi đó có rất nhiều người câu cá.

Chu Du yên lặng phấn khích ở trong lòng, thầm nhủ trách không được người bạn câu cá kia sống ở đây lâu như vậy, đoán chừng là thấy hoàn cảnh nơi này nghỉ dưỡng thật tốt, còn có thể thuận tiện trường kỳ câu cá.

Lục Viễn nói hắn chơi bời lêu lổng mất cả ý chí, hiện tại nhìn đây mà học hỏi, người ta thật sự chỉ chơi thôi nhưng vẫn ngạo nghễ hào khí tận trời.

Quầy lễ tân cũng nằm trong một căn nhà gỗ nhỏ. Chu Du một đường không nói chuyện, chờ tới cửa rồi, mới kéo Lục Viễn lại nhỏ giọng dặn dò nói: "Thế này, lát nữa cậu đi vào thuê cái phòng rẻ nhất nhé."

Anh chàng đậu xe đã đi vào trước, Lục Viễn quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Cùng vào mà xem chứ."

"Tôi không mang chứng minh thư." Chu Du vỗ vỗ trên người mình, nói: "Bọn họ là hộ gia đình kinh doanh, đoán chừng quản lý không nghiêm, nhưng để cho chắc tôi cứ ở bên ngoài chờ xem."

Lục Viễn do dự một chút, gật đầu, nếu không phải giữa đường nảy sinh vấn đề, bọn họ cũng không có khả năng nửa đêm đến đây thuê trọ, phỏng chừng ông chủ ở đây cũng hiểu được rõ ràng.

Lục Viễn ngẫm nghĩ, hỏi Chu Du: "Cậu xác định muốn lấy phòng rẻ nhất? Ở đây rẻ nhất hẳn là phòng đơn, nghe nói diện tích rất nhỏ, chỉ có một giường, đối diện WC, đến lúc đó đặt chân xuống đất cũng chưa chắc có chỗ ngồi."

"Tệ đến mức đó luôn á?" Chu Du kinh ngạc nói, "Vậy phòng đó thuê hết bao nhiêu tiền?"

Lục Viễn nói: "Cho là hơn bốn trăm đi, các phòng khác đều hẳn là bảy tám trăm trở lên."

Chu Du trầm mặc hai giây, hắn trong thâm tâm không muốn ở phòng đơn, nhưng lại không mang tiền, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Chu Du ban nãy, hẳn là cũng không mang nhiều tiền cho lắm. Hiện tại hắn cũng không kén chọn tốt xấu, có chỗ ở là tốt rồi.

"Vậy lấy phòng đơn đi," Chu Du thở dài, lại lấy di động ra nói: "Tôi chuyển trước tiền cho cậu."

Trong thẻ của hắn tổng cộng có 185 đồng, một hơi chuyển hết sang cho Lục Viễn.

Lục Viễn nhìn hắn một cái không nói gì, chỉ nâng cánh tay lên nhìn thời gian, lúc này mới đi vào.

Lúc cậu từ bên trong ra tới đã là hai mươi phút sau, Chu Du ôm cá nhỏ trong lòng ngực đã đông lạnh đến run bần bật nửa ngày, thấy người kia cầm trong tay thẻ phòng và hóa đơn tiền cọc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lục Viễn ném áo khoác trong tay cho hắn, lại chỉ chỉ Thiên Bá, ý bảo hắn bọc nó lại. Hai người đi theo vừa anh chàng đậu xe hướng vào bên trong, anh chàng vừa đi vừa nhẹ giọng giới thiệu: "Các cậu là người bản địa, chờ đến mùa sơn tra chín có thể đến đây hái ăn. Phòng ở đây hiện lại là mùa cao điểm, cho nên hơi đắt một chút, chờ tiết trời mát mẻ các cậu lại đến, lúc đó mấy phòng giá hơn tám trăm đều giảm chỉ còn hai ba trăm thôi, tương đối có lời."

Phong cảnh trên núi Tiểu Ngư không tồi, bởi vì thảm thực vật bao trùm mật độ cao, cho nên còn có tên là "nhà máy oxy nhỏ". Ông chủ khu resort này lại thật biết bố trí, lúc này tuy rằng sắc trời tối om om không nhìn thấy phong cảnh, nhưng thi thoảng lại có mùi hương nhè nhẹ tràn vào mũi, lại nghe tiếng côn trùng kêu vang từng trận, lý thú vô cùng.

Lục Viễn hỏi: "Mùa cao điểm chỗ các anh là kéo dài đến khi nào?"

Tiểu ca nói: "Tháng mười một, qua tháng mười một liền sửa lại giá."

Chu Du cũng cảm thấy nơi này khá tốt, chỉ là hiện tại vẫn phải tiếp tục đi mãi vào trong, hắn có chút bồn chồn, nhịn không được hỏi: "Phòng đơn chỗ mấy người nằm ở đâu?"

"Ở phía trước, dựa lưng với WC bên kia," Anh chàng dường như kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn một cái, lại mở miệng giải thích: "Phòng đơn này kỳ thật là chỗ ở của người làm chúng tôi, ngày thường không có người ngoài thuê, rao ở trên mạng là để cho giá phòng trông hút mắt hơn mà thôi."

Chu Du nghe được vô cùng rầu rĩ, cho rằng anh chàng này ám chỉ bọn họ nên tỏ lòng cảm kích, vội nói với anh ta: "Cảm ơn anh nhiều."

"Cảm ơn cái gì cơ?" Anh chàng hơi sửng sốt, ngay sau đó lại cười cười, đi tiếp về phía trước, đến trước một dãy nhà gỗ xinh đẹp mới dừng chân lại: "Đến phòng hạng sang giường lớn của các cậu rồi. Bữa sáng ngày mai là 7: 30——9: 00, từ đây đi tiếp về phía trước, đầu dãy kia sẽ có người tiếp đãi."

Anh chàng nói xong chào hỏi rồi quảy bước trở về, Lục Viễn cầm thẻ phòng mở cửa, sau khi tiến vào rồi thấy Chu Du còn đứng ở kia trừng mắt phát ngốc, thở dài nói: "Lại còn không nhanh lên Thiên Bá của cậu biến thành cá đông lạnh bây giờ."

Lúc nãy Lục Viễn đi vào làm thủ tục, nguyên bản đã hỏi đến phòng đơn, một đêm hết 369 tệ, nhưng sau nhìn đến ảnh chụp phòng, cậu lại do dự.

Cuối cùng lại quyết định thuê phòng một gian giường lớn duy nhất còn lại.

Lục Viễn nói: "Ngoài phòng này ra chỉ còn phòng suite, giá quá đắt chúng ta trả không nổi. Phòng đơn kia lại quá nhỏ, như gian ở của bảo mẫu vậy, đừng nói hai người, một mình tôi còn không ở nổi."

Chu Du liếc mắt đánh giá khắp nơi, vô cùng ngạc nhiên: "Ù uây, cái phòng này cậu thuê hết bao nhiêu tiền thế? Tôi tưởng cậu nói không mang đủ tiền." Nói xong lại vui vẻ bổ sung, "Ngày mai trở về tôi trả lại tiền phòng cho cậu."

"Không cần," Lục Viễn tháo đồng hồ xuống đưa cho hắn nhìn, cười cười, "Coi như cho cậu ăn sinh nhật."

Kim đồng hồ lạch cạch chuyển động, nhìn là thấy sắp điểm 12 giờ.

Chu Du đột nhiên có chút cảm động.

Lục Viễn mỉm cười nhìn hắn, hỏi: "Còn muốn nói cái gì nữa không?"

Chu Du chớp chớp mắt: "Nói cái gì?"

"Sinh nhật vui vẻ," Lục Viễn nói, "Muốn hay không chính thức nghe tôi nói một lần?"

"Muốn muốn muốn!" Chu Du tỉnh táo tinh thần, đặt hộp đựng cá lên trên bàn, quay đầu đối diện Lục Viễn, mặt mũi tràn đầy hưng phấn.

Lục Viễn vốn dĩ lời đã đến bên miệng, thấy hắn như vậy lại hơi sửng sốt, hai người nhìn nhau trong chốc lát, lại gần như cùng một lúc phì cười thật vui vẻ.

"Cậu đi tắm rửa đi," Lục Viễn cười, lại thở dài nói, "Tôi trước tiên phải vì kế sinh nhai mà lên mạng bận bịu một chốc."

Cậu đến quầy lễ tân mượn đồ sạc, do dự trong chốc lát, nhắn cho Bùi Lập Dũng đơn xin nghỉ phép, nói mình ngày mai không thể đến công ty.

Phí ở căn phòng 880 một đêm, trong đó hầu hết là chi phí phong cảnh nơi này. Lục Viễn tính toán, nếu mình chỉ ngủ lại đây nửa đêm, ngày hôm sau sáng sớm sáu bảy giờ đã trả phòng rồi trở về đi làm, cảm thấy thật phí của, còn không bằng xin nghỉ phép một ngày rồi ở lại dạo quanh cho bõ tiền.

Hơn nữa hôm nay mẹ cậu cũng trở về nhà bà, Lục Viễn tưởng tượng đến chuyện này liền vui vẻ, cảm giác cả người đều nhẹ nhõm hơn không ít.

Cậu soạn tin nhắn cho Bùi Lập Dũng xong, lại dùng di động liên hệ khách hàng mới một chút, thúc giục quyết định đặt hàng chưa cần chuyển tiền, lại dò hỏi chừng nào họ chốt đơn hàng cho hàng mẫu bên cậu mới gửi.... Lúc này người online không nhiều lắm, Lục Viễn gửi mấy tin nhắn rồi xoa xoa đôi mắt nghỉ ngơi, quay đầu lại liền nhìn thấy cá chọi nhỏ trong hộp.

Từ lúc để ý khuôn miệng cá nhỏ, Lục Viễn vẫn cảm thấy vật nhỏ này trông có chút buồn cười. Chẳng qua cũng không thể không thừa nhận con cá này thật sự rất xinh đẹp, trông giống một vũ công trong nước. Hơn nữa không giống như mấy con cá anh vũ trong bể Chu Du nuôi, người mới đi ngang qua đã sợ sệt đến mức trốn đi hết, con cá nhỏ này lại có vẻ to gan lớn mật. Lục Viễn duỗi tay gõ gõ lên ngoài mặt hộp, cá nhỏ quẫy đuôi bơi tới, nhìn chằm chằm vào mắt câu, thoắt cái xòe rộng cái đuôi ra.

Trong nháy mắt Lục Viễn cho rằng mình vừa được thấy khổng tước (chim công) xòe đuôi...... Tư thế xòe vừa đủ rộng, hơn nữa tất cả vây đuôi đều mở bung ra hết, thoạt nhìn như nửa vầng trăng...... Cậu dùng di động tìm kiếm, quả nhiên, tên của giống cá nhỏ là cá chọi bán nguyệt. Chỉ là mấy tấm hình cá ở trên mạng không được kiều diễm như cậu vừa thấy ngoài đời, vòng cung đuôi cũng không lớn được như vậy.

Lục Viễn nhìn một chốc, lại nhịn không được duỗi ngón trỏ, điểm điểm lên mặt hộp.

Lúc Chu Du tắm rửa xong ra tới, thấy cảnh Lục Viễn đang ghé vào trên bàn, thần sắc mỏi mệt, đôi mắt nhìn con cá không chớp.

Đèn lớn trên đỉnh đầu chưa bật, chỉ có một cái đèn ngủ kiểu dáng độc đáo ở đầu giường là sáng, lúc này cách một người một cá kia hơi xa.

Chu Du mới đầu còn kinh ngạc, lúc sau mới hiểu ra—— đại khái là Lục Viễn sợ ánh đèn quá sáng, ảnh hưởng cá nhỏ nghỉ ngơi.

Lúc này cá nhỏ bơi xuống đáy hộp, Lục Viễn cúi đầu nhìn, khóe miệng hơi cong lên, thần sắc ôn nhu, không biết sao lại làm cho Chu Du nhớ đến chuyện trước kia.

Chuyện trước kia đại khái là vào thời điểm Lục Viễn si mê Lý Phục nhất, lớp 11 mới vừa khai giảng, bạn học nam nữ cả một kỳ nghỉ hè không gặp nhau, tình cảm dường như được tráng qua một tầng lự kính dịu dàng đằm thắm, nhìn nhau đều thuận mắt hơn rất nhiều. Lục Viễn đã thích Lý Phục từ trước, là kiểu tiếng sét ái tình một phát không thể vãn hồi, nghe nói vì muốn giữ nguyên chỗ ngồi lúc trước nên đi tìm thầy giáo, yêu cầu được ngồi cùng bàn với Lý Phục.

Lúc ấy Chu Du đang ở trong văn phòng thầy, bởi vậy nhìn thấy toàn bộ quá trình Lục Viễn mặt dày mày dạn xin xỏ. Khi đó hắn còn tưởng rằng việc này nhất định sẽ thành. Lúc tập trung lớp, thầy giáo vẽ sơ đồ bố trí lại chỗ ngồi trên bảng đen, hắn mới phát hiện bạn cùng bạn mới của Lục Viễn thế mà lại là mình.

Quan hệ giữa Chu Du và Lục Viễn vốn dĩ có chút phức tạp, lần này hắn luôn cảm thấy bản thân phá hỏng chuyện tốt của người khác, còn nghĩ không chừng Lục Viễn lại muốn tìm mình đánh một trận, ai ngờ thực tế hoàn toàn ngược lại. Lúc bắt đầu vào học được một tháng, Lục Viễn cơ bản là làm lơ hắn, mỗi ngày đều chỉ ủ rũ cụp đuôi mà nằm bò trên bàn học, lại hoặc là ngồi một chỗ ngẩn ngơ. Trực nhật cậu không thèm làm, hoạt động cũng không thèm tham gia, trong ngăn kéo đồ đạc vứt loạn rối tinh rối mù, duy nhất chỉ có mặt bàn là thu dọn thật sạch sẽ, có đôi lúc còn lau dọn sang cả mé bàn của Chu Du.

Chu Du không để ý, sau này mới phát hiện ra ở vị trí của Lục Viễn, vừa lúc có thể từ mặt bàn nhìn thấy ảnh phản chiếu của Lý Phục. Tuy rằng chỉ có thể nhìn đến cái ót, ngẫu nhiên thấy được cái sườn mặt...... Kể từ đó về sau, mỗi lần nhìn thấy Lục Viễn rũ mắt nhìn mặt bàn, Chu Du bỗng nhiên cảm thấy chua xót thay cho cậu.

Hiện tại nghĩ lại, khi đó Lục Viễn phát ngốc phiền muộn, chưa chắc là vì Lý Phục. Mà thầy giáo sở dĩ xếp mình và Lục Viễn ngồi chung một bàn, có lẽ là nhìn trúng mình bản tính ầm ĩ, vừa có thể làm tiêu hao liên luy tinh lực của cậu, lại còn có thể làm trung gian điều hòa Lục Viễn và Lý Phục, tránh cho hai người này thật sự dính lấy nhau cùng ở một chỗ.

Cũng coi như là dụng tâm lương khổ.

Chu Du yên lặng thở dài, kỳ thật con mắt nhìn người chuẩn nhất vẫn luôn là thầy giáo, bởi vì Lục Viễn nhìn ảnh phản chiếu không được bao lâu, đã bị hắn đào hố —— khi đó hắn nhất thời nổi lòng tốt, cảm thấy Lục Viễn nhìn ảnh phản chiếu không rõ ràng lắm, cho nên một buổi chiều nọ thật dũng cảm mà vác cái gương lớn duy nhất ở ký túc xá bọn họ đến lớp....

Buổi chiều chỗ bọn họ ngồi bị rọi nắng nhiều, nắng vừa chiếu đến gương, tức khắc sáng lóe lên, thẳng tắp chiếu vào mặt thầy giáo vật lý. Cho nên ngày đó Lục Viễn còn chưa kịp sáng tỏ chuyện gì xảy ra, chả hiểu mô tê gì đã bị thầy giáo đuổi ra ngoài phạt đứng cùng Chu Du vai sóng vai...... Về sau cậu không thường xuyên nằm bò ra bàn như trước nữa, gây hấn với Chu Du đổi thành thú vui hằng ngày.

Trên bàn cá nhỏ ngúng nguẩy, từ đáy hộp lại bơi lên mặt nước, Lục Viễn nhìn chằm chằm một hồi lâu, quay đầu liền phát hiện Chu Du đã ra tới, lúc này ánh mắt đang thẳng tắp dán lên người mình đến phát ngốc.

Lục Viễn: "......" Cậu ngồi thẳng dậy, bối rối gọi hắn một tiếng.

Chu Du giật mình, "a" lên một tiếng, lúc này mới lấy lại tinh thần.

Lục Viễn buồn cười nói: "Cậu vừa ngủ quên sao? Ngẩn người làm gì đó?" Lại chỉ vào một bên giường lớn hỏi: "Vừa vặn giường này có hai cái chăn, cậu ngủ bên trái hay là bên phải?"

Chu Du nói: "Bên phải đi."

Sắc trời đã tối, hai người thu dọn chuẩn bị đi ngủ, giường đủ lớn, một người nằm một bên cũng không phiền nhiễu gì đến nhau.

Chu Du mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ, trong lòng vẫn cân nhắc có sự tình muốn hỏi Lục Viễn, rồi lại nhớ không nổi muốn hỏi cái gì, chờ đến lúc tỉnh lại, ánh nắng mặt trời đã chiếu rọi vào phòng.

Lục Viễn vừa quẹt thẻ phòng từ bên ngoài tiến vào, trên người vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua, chỉ có tóc là hơi ươn ướt, trông bộ dạng có vẻ như buổi sáng mới tắm qua.

Chu Du hơi sửng sốt, duỗi dài cánh tay quơ lấy di động, nhìn nhìn thời gian, rồi lại nhìn Lục Viễn, kinh ngạc nói: "Sớm như vậy, cậu định đi làm sao?"

Lục Viễn buồn cười nói: "Làm gì mà làm, cậu cả đêm ngáy o o lại còn nói mớ, tôi ngủ không ngon."

Cậu dậy từ sáng sớm, đi dạo một vòng quanh núi. Sáng sớm ở nơi này không khí trong lành, không ít cư dân từ dưới chân núi lên đây rèn luyện: luyện Thái Cực, múa kiếm, còn có luyện võ với cây *.... Ngày thường thời điểm này Lục Viễn đang hít khói bụi lái xe đi làm, hiện tại đột nhiên được thả lỏng, nhìn hình thức sinh hoạt của những người ở đây, tức khắc cảm thấy đôi chút hâm mộ cùng cảm khái.

*mô tả thiếp sơn kháo (贴山靠), một môn võ cận chiến ở Trung Quốc, thường dùng đồ vật cứng như mặt tường, cột điện, thân cây làm đạo cụ để tập luyện.

Lục Viễn than thở nói: "Ban nãy tôi còn thấy một anh chàng đẹp trai, sáng sớm đã xách theo thùng nhỏ ra ngoài câu cá, thật tốt nha."

Cậu nói ý tứ là bầu không khí sinh hoạt ở nơi này, ai ngờ Chu Du nghe xong tinh thần lại tỉnh táo hẳn, bọc chăn quanh người ở trên giường xê dịch, hừ một tiếng nói: "Tốt cái gì mà tốt, chơi bời lêu lổng mất cả ý chí!"

Hắn nói xong vì muốn thấy biểu tình của Lục Viễn, còn cố ý ló cái đầu ra.

Lục Viễn nghiêng đầu nhìn thấy, buồn cười nói: "Cậu đủ chưa? Phòng rộng giường lớn 800 đồng bạc một đêm còn chưa đủ nhét đầy miệng cậu, vẫn còn lèm bèm cho được."

Cuối cùng lại thúc giục hắn, "Mau đứng lên, ra ngoài đi dạo, trở về vừa lúc ăn bữa sáng."

Khu resort chiếm cứ một khu vực rộng lớn, nhưng dạo quanh mới phát hiện phòng ở cũng không nhiều, cũng chỉ hơn chục cái. Chu Du cùng Lục Viễn dọc theo con đường lát ván gỗ đi về phía trước, vô tình gặp được mấy nhóc con ồn ào nhốn nháo chạy ngang qua, Lục Viễn liền đứng gọn sang một bên, nhường đường cho mấy cậu nhóc, lâu lâu đứng dưới bậc cầu thang còn hơi nâng tay, tư thế sẵn sàng một phen đỡ người ngã.

Chu Du cảm thấy có chút bất ngờ, cũng học theo, đứng gọn sang một bên cùng cậu nhường đường.

Lúc nhìn thấy hai người con trai đi đến đây, Chu Du hơi chú ý một chút, bởi vì cậu con trai đi đằng trước không cao lắm, nhưng môi hồng răng trắng, dung mạo xinh đẹp. Chỉ có vóc dáng lùn một mẩu khiến cho Chu Du còn tưởng là học sinh trung học từ đâu đến đây du lịch cùng anh trai, cho nên liếc mắt thấy liền đứng sang một bên chờ hai người đi qua trước.

Nào ngờ cậu con trai kia lại chẳng có vẻ gì là cảm kích, lúc đi ngang qua bọn họ còn thần sắc bất thiện (không có ý tốt) mà trừng mắt liếc Chu Du một cái.

Chu Du nôn nao, lúc này mới phát hiện ánh mắt người con trai còn lại vẫn luôn dính ở trên người Lục Viễn, trong ánh mắt rõ ràng là vẻ tìm tòi nghiên cứu cùng yêu thích.

Lục Viễn nguyên bản đứng gọn sang một bên đường gỗ là có ý tốt muốn tránh đường cho bọn họ, lúc này bị ánh mắt lộ liễu đánh giá từ trên xuống dưới, cứ như thể đại cô nương thời xưa bị đưa đến cho người ta chọn lựa (kiểu gái lầu xanh). Trong lòng Chu Du rất không thoải mái, nhưng chờ đến lúc hắn phản ứng lại được thì đối phương đã đi mất, hắn cũng không có cơ hội phát tác.

Lục Viễn thế mà lại không ngại, thấy hắn trừng mắt nhìn bóng dáng hai người kia, còn an ủi ngược lại nói: "Tiểu tình lữ ấy mà, chắc chỉ là liếc mắt đưa tình thôi. Không phải chuyện bình thường sao?"

Chu Du lại rất bực bội: "Liếc mắt đưa tình thì nhìn cậu làm gì, chưa thấy trai đẹp bao giờ à."

"Tôi cũng quen rồi. Năm ngoái lúc tham gia triển lãm, tôi còn bị coi như người nổi tiếng mất mấy ngày, cũng không biết là bị người nào chụp lén, may mắn là sau đó không ai đào lên." Lục Viễn cười cười, lại quay đầu trêu chọc hắn, "Nhưng mà con mắt người nọ hẳn là không quá tốt đi, nhìn tôi mà làm gì, chân tuyệt sắc đang ở ngay đây này."

"Cũng không hẳn thế," Chu Du chỉ chỉ vào đôi mắt của Lục Viễn, một bên lén lút vặn người co giò chuẩn bị cao chạy xa bay, một bên nghiêm trang nói, "Đôi mắt cậu rất đẹp, cứ nhìn cậu bé đi đằng trước gã là biết ngay, gã yêu thích kiểu mặt như cậu, kiểu yêu diễm đê tiện (xinh đẹp mà lẳng lơ)."

Ngữ điệu của hắn quá bình ổn, Lục Viễn còn tưởng rằng hắn đang khen mình, chờ đến lúc nghe minh bạch bốn chữ cuối cùng, Chu Du đã cười khặc khặc chạy mất.

Lục Viễn lại không đuổi theo, nhìn di động thấy Bùi Lập Dũng gửi tin phê chuẩn đơn xin nghỉ, lúc này mới vững vàng chậm rì rì mà đi đến nhà ăn.

Trên đường đi cậu cũng phát hiện, ở đây ngoại trừ các cặp đôi đến hưởng tuần trăng mật, còn lại đều là gia đình đi du lịch. Có lẽ là vì tính tư mật cao, tình nhân muốn làm gì cũng phóng khoáng hơn, mà gia đình có trẻ con ở chung một chỗ cũng thuận tiện.

Chu Du đã tới nhà ăn, thấy cậu tiến vào đưa tay vẫy vẫy, lại chỉ chỗ ngồi đối diện.

Bữa sáng rất giản dị, là kiểu buffet đơn giản kết hợp hai loại ẩm thực Trung Quốc và Phương Tây. Chu Du lấy đồ ăn đều là món Trung Quốc, bày một bàn toàn dưa muối, đậu ngự, hột vịt muối......

Lúc đôi tình nhân ban sáng mới gặp tiến vào, Lục Viễn đang nhìn Chu Du biểu diễn một màn bóc trứng gà bằng một tay. Cậu liếc mắt thấy nhưng không để ý lắm, ngờ đâu qua một lúc, hai người kia tay trong tay ngồi xuống cạnh chỗ bọn họ.

Việc này ít nhiều có chút xấu hổ, bởi vì nhà ăn còn có những người khác, hai người nọ ở đây quá phô trương, ngồi xuống như vậy, ánh mắt những người khác như có như không lướt qua, hiển nhiên cũng xếp cậu và Chu Du thành một đôi.

Lục Viễn tuy rằng không cố tình che giấu tính hướng của bản thân, nhưng cũng không phải dạng có thói quen chủ động khoe khoang trước mặt người ngoài. Cậu thấy sắc mặt Chu Du cũng không tốt, vỗ vỗ lên người hắn, hai người cùng nhau dịch ra xa cặp đôi kia một chút.

Chỉ là khoảng cách dù đã kéo dãn ra, chàng trai cao hơn bên kia cứ ăn một miếng lại nhìn sang chỗ bọn họ một lần.

Chu Du thầm mắng, nói với Lục Viễn: "Đây là xem cậu thành đồ nhắm rượu sao." Lại thấy cậu bé bên kia xoắn xuýt tới lui, bắt người kia đút cơm, đút một miếng còn đắc ý mà nhìn Lục Viễn một cái, hắn càng cạn lời hơn, "Đậu má, còn bị thiểu năng trí tuệ."

Lục Viễn cũng không thoải mái, thở dài hỏi: "Bằng không cậu cứ từ từ ăn, tôi đi về trước, dù sao cũng không đói bụng."

Chu Du lại nói: "Làm sao phải thế, cậu ngồi xuống." Nói xong dừng một chút, lại nở nụ cười xấu xa nói, "Chờ đó, xem ông đây có làm y ghê tởm chết hay không."

Lục Viễn nôn nao, liền thấy Chu Du cười ha hả, giơ tay đưa trứng gà vừa bóc xong qua, dùng âm thanh dinh dính chết người lớn tiếng nói: "Tới đây, cho bảo bảo ăn trứng gà, ăn trứng gà cho cao thêm!"

Lục Viễn: "......" Cậu bị dọa đến ngẩn người, trong lúc nhất thời không biết phản ứng lại thế nào.

Chu Du lại vặn vẹo, ra vẻ giận dỗi nói: "Thật sự không lừa bảo bảo đâu, bảo bảo cao có 1 mét 8 còn quá lùn! Nào lại đây, ca ca đút cho cưng ~"

*nguyên văn: âm thanh nị chết người, ý nói giọng nói chảy nhớt, kiểu nũng nịu ngọt ngào làm người ta phát ngấy, sởn gai ốc.

========================================