Hai tháng sau đó, dưới sự quan tâm ngọt ngào trong tối ngoài sáng của Phó Sơn Hách, Chung Thanh đang trong trạng thái cảm thấy cuộc sống vô cùng sung sướng mỹ mãn cuối cùng cũng nghênh đón cảnh đóng máy của mình.
≪Hồng Nhan Giang Sơn≫, nhân vật Hà Duyên này cực kỳ phức tạp, bất kể là kiếp trước hay từ sau khi xuyên tới thế giới này, Chung Thanh vẫn luôn dốc hết sức mình nhập vai vào nhân vật, đặc biệt là lúc này, đây có thể nói chính là một vai diễn có sức ảnh hưởng tốt nhất đối với anh kể từ khi xuyên không tới.
Cảnh diễn cuối cùng của anh không phải là kết cục cuối cùng của Hà Duyên, dù sao thì hầu hết các cảnh diễn đều không nhất thiết phải ấn định quay theo tuyến thời gian.
Người đàn ông quỳ gối trên nền đất đục ngầu ngập máu tươi, y phóng tầm mắt ngắm nhìn núi sông, ánh mắt ban đầu hơi hơi thẫn thờ, có một đứa bé thấy khắp người y đều là vết thương, nó cẩn thận đưa chiếc màn thầu dơ của mình cho y rồi chạy đi ngay, y nhìn chằm chằm vào nửa chiếc màn thầu dơ dính máu, không biết lại nghĩ tới điều gì, khoé miệng trùng xuống, chợt che mặt bật khóc.
Y chầm chậm khom lưng xuống, vùi đầu vào lòng bàn tay, gân xanh trên mu bàn tay khẽ run rẩy, như thể đang cố sức nhịn xuống, nhưng rồi cuối cùng cũng chẳng thể nhịn được nữa.
Trong tiếng nghẹn ngào khàn khàn, cuối cùng đạo diễn cũng hô qua.
Cho tới khi Chung Thanh được nhân viên công tác kéo về, anh vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, dòng suy nghĩ vẫn đang chìm đắm trong nhân vật.
Bất thình lình được một đám người ôm lấy chúc mừng đóng máy, lúc ấy anh mới khẽ mỉm cười.
Bởi vì anh nhớ tới Phó Sơn Hách.
Đây là lần đầu tiên kết thúc suất diễn mà anh tự cảm thán trong tiềm thức: May mắn thay anh không phải người trong vở kịch, may mà anh không làm ra chuyện gì không thể cứu vãn nổi, may mà Phó Sơn Hách thích anh! !
Mấy nay bụng của Phó Sơn Hách đã bắt đầu lộ, trước đó Chung Thanh đã tính toán xong xuôi, chờ tới khi anh đóng máy sẽ cùng Phó Sơn Hách ra nước ngoài, thứ nhất là để nghỉ phép chăm sóc đối phương, thứ hai cũng là để tránh tai mắt truyền thông trong nước.
Cho dù cuối cùng thì anh vẫn ở bên cạnh Phó Sơn Hách, nhưng chuyện Phó Sơn Hách mang thai nếu bị người khác biết được chắc chắn sẽ dấy lên một làn sóng vô cùng khủng bố trên mạng.
Bản thân Chung Thanh không kiêng kị mấy vấn đề đó, nhưng Phó Sơn Hách vẫn đang trong thời gian dưỡng thai, anh không muốn để xảy ra bất cứ sự cố gì, càng không muốn phải nhìn thấy một đám người xấu xa bôi đen gây tổn thương cho hắn.
Ăn một bữa cơm với đoàn phim, sau đó Chung Thanh bảo Triệu Tiểu Tây đưa mình về biệt thự của Phó Sơn Hách.
Triệu Tiểu Tây đã biết đó chính là nhà của Phó Sơn Hách, mấy lần Phó Sơn Hách tới thăm ban tìm anh cũng đều là do Triệu Tiểu Tây yểm hộ, nhưng cậu ta không dò hỏi quan hệ chân chính giữa hai người, chỉ là mỗi khi nhìn Chung Thanh đều mang vẻ mặt cao thâm khó dò! !
Chung Thanh cũng lười giải thích, anh biết Triệu Tiểu Tây sẽ không nhiều lời làm lộ chuyện này ra ngoài.
Anh vừa chạy vào hè cửa, còn chưa kịp mở cửa thì cửa lớn đã đột ngột bị đẩy ra.
Người nọ trực tiếp với tay ra ôm lấy eo anh rồi túm vào trong, cúi người nhắm chuẩn xuống môi anh, trao một cái hôn vừa mãnh liệt vừa gấp gáp.
Chung Thanh trở tay đóng cửa lại, cũng ôm lấy hắn đáp lại nụ hôn này.
Hai người gần một tuần rồi không gặp nhau.
Phó Sơn Hách biết mấy ngày gần đây anh phải thường xuyên thức đêm đóng phim, thời gian nghỉ ngơi hạn hẹp, cho nên nhẫn nhịn không gọi video với anh, mỗi lần gặp nhau qua video cũng chỉ có vỏn vẹn nửa tiếng đồng hồ, hắn sợ ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của Chung Thanh, biết hôm nay anh đóng máy, Phó tổng cao quý xưa nay chưa từng động vào việc nhà thế mà đã tự mình trang trí căn biệt thự rộng lớn hết lại một lượt từ đầu tới cuối.
Cuối cùng, Chung Thanh bị Phó Sơn Hách đẩy lên sofa, hắn hôn xuống xương quai xanh của anh, ánh mắt nhìn anh vô cùng động tình.
Chung Thanh bỗng cảm giác được sự biến đổi ở nơi đó của hắn, trong lòng rất muốn phì cười, nhưng mấy hôm nay chính anh cũng rất nhớ hắn, không nói hai lời, lập tức vươn tay ra giúp hắn! !
Phó Sơn Hách thở dốc nặng nề, túm lấy tay anh, Chung Thanh chỉ nhếch miệng cười cười với hắn, sau đó tiếp tục.
"Thanh Thanh! ! " Yết hầu của hắn khẽ động, lại cúi người hôn lên môi anh.
Nụ hôn này thô bao hơn so với ban nãy, Chung Thanh cảm thấy đầu lưỡi mình dần tê dại, cố gắng trừng mắt với đối phương, lúc ấy hắn mới chậm rãi dịu dàng lại! !
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người quấn quýt bên nhau đến gần tối mới hơi hơi thoả mãn.
Ăn cơm xong, Chung Thanh bàn bạc chuyện ra nước ngoài nghỉ ngơi với hắn, đây không phải lần đầu tiên hai người bàn bạc với nhau, Phó Sơn Hách cũng không quá ngạc nhiên, cứ việc ngồi trên sofa ôm eo anh hôn chỗ này ngắm chỗ kia, không có ý kiến gì: "Em nói sao cũng được.
"
Chung Thanh bỗng có cảm giác hư vinh của chủ gia đình, càng nhìn Phó Sơn Hách càng thấy ngọt ngào, chủ động hôn hắn một cái.
Kết quả là một đêm làm bậy! !
Ba ngày sau, sau khi rời giường rửa mặt rồi xuống lầu, Chung Thanh nhìn hành lý đã sắp xếp gọn gàng cùng với vé máy bay, thị thực và hộ chiếu, trong đầu bỗng dưng hiện đầy dấu hỏi chấm.
Phó Sơn Hách đang ăn sáng liếc nhìn anh một cái: "Lúc em đóng máy, những thứ này gần như đã chuẩn bị xong rồi, giữa trưa nay có thể xuất phát.
"
Kết hợp với lúc trước khi anh nhắc tới chuyện này, đối phương đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Cái gì mà chủ gia đình, quả nhiên chỉ là ảo giác của anh! !
Chung Thanh cười cười đi qua, uống một ngụm cháo rồi nói: "Lúc ấy em chỉ thuận miệng nói bừa thôi, còn chưa xác định rõ, anh không sợ em đổi ý giữa chừng à?"
Phó Sơn Hách hơi khựng lại, như thể đúng là chưa nghĩ tới điều này, nhíu mày nói: "Nếu em đổi ý cũng có thể lập kế hoạch lại lần nữa.
"
Chung Thanh hơi sững sờ, chợt bưng bát cháo ngồi xuống bên cạnh hắn: "Phó tổng vẫn luôn dung túng người khác như thế này sao?"
Phó Sơn Hách liếc nhìn anh: "Chỉ với em thôi.
"
Chung Thanh vốn dĩ đang định trêu hắn, thấy hắn nói chuyện một cách nghiêm túc như vậy, trong lòng bỗng hơi ngứa ngáy, không thèm ăn cháo nữa, đặt bát xuống hôn hắn.
Rõ ràng hai người họ đã thân mật như vậy, nhưng mỗi lần được Chung Thanh hôn, hai bên tai Phó Sơn Hách vẫn sẽ đỏ lên, sau đó giữ chặt đầu người nọ hôn lại hơn thế gấp bội lần.
! !
Lúc ra sân bay, là anh trai đầu đinh Trình Kiến đưa họ ra, anh ta đã biết mối quan hệ giữa hai người từ lâu, nhưng không biết lại bổ não thêm cái gì, suốt đường đi cứ nhìn Chung Thanh bằng một ánh mắt rất kỳ quái.
Sau khi tới sân bay, còn bất thình lình lẳng lặng nói thầm với Chung Thanh một câu: "Đối xử với Phó thiểu nhà chúng tôi tốt vào đấy, ngoài cậu ra, tôi chưa từng thấy ngài ấy mềm mỏng với ai như vậy.
"
Chung Thanh cười cười nhìn Phó Sơn Hách, Trình Kiến cũng nhìn bụng Phó Sơn Hách, nhíu mày nhắc nhở: "Nghe nói người nằm dưới khá là mỏng manh yếu ớt, cậu phải đối xử với Phó thiếu nhà chúng tôi thật tốt vào!"
Chung Thanh: "! ! "
Người anh em à, hình như anh hiểu lầm rồi! !
Trên máy bay, Phó Sơn Hách vẫn luôn nắm tay Chung Thanh.
Trong đầu Chung Thanh lúc này toàn là lời nhắn nhủ của Trình Kiến ban nãy, cuối cùng không nhịn cười được nữa, ghé sát vào tai Phó Sơn Hách cố ý nói đùa: "Phó tổng nằm dưới lúc nào ấy nhỉ? Hơn nữa lúc Phó tổng làm chuyện đó hung lắm í! Em tủi thân rồi nha!"
Bàn tay đang nắm lấy tay anh bỗng siết chặt lại, Phó Sơn Hách nghiêng đầu nhìn anh, có lẽ là đang cho rằng anh tủi thân thật, mày hơi nhíu lại, sau một hồi lâu mới nói: "Sau khi ở bên em, anh không nhịn được.
"
Chung Thanh thực sự muốn cười bò, nhưng vẫn cố gắng nhịn lại: "Anh không nhịn được thì em cũng không nhịn được mà, hay mình đổi vị trí cho nhau nhé?"
Anh chỉ nói đùa một chút mà thôi, ai ngờ đối phương thực sự nghiêm túc suy xét, sau đó quan sát vẻ mặt anh, cuối cùng mới nói: "Không được.
"
"!.
.
Vì sao chứ?"
Phó Sơn Hách mím môi không nói, Chung Thanh thấy vậy trong lòng nhộn nhạo không thôi, ghé sát qua chỗ hắn cọ cọ vai hắn: "Anh muốn như thế nào thì như thế vậy, hơn nữa em cực kỳ thích nằm! ! "
Còn chưa dứt lời, chợt phát hiện ánh mắt của người nọ trở nên nóng rực lạ thường, bất ngờ ấn sau gáy anh lấp kín miệng anh.
Hai người họ bay tới nước J, bởi vì nước J triển khai kỹ thuật sinh sản đồng tính tương đối sớm hơn so với các nước khác, nam giới mang bầu sinh con phổ biến dễ bắt gặp hơn hơn so với trong nước, đi dạo trên phố một vòng đã có thể bắt gặp hai người đàn ông bụng lớn.
Phó Sơn Hách đã cho người sắp xếp ổn thoả bên này từ trước, hắn biết Chung Thanh thích những nơi có hơi thở náo nhiệt của cuộc sống, cho nên trước tiên là sai người đi dọn dẹp lại một căn biệt thự ba tầng mà hắn đã mua trước đó.
Tầng một là phòng khách có lò sưởi, phòng bếp và một khu tập thể hình, còn có một khoảng sân nhỏ, thường xuyên có mèo hoang vào đó phơi nắng.
Tầng hai là phòng sách, phòng ngủ và phòng tắm, tầng trên cùng là gác mái để đồ linh tinh.
Căn nhà này không rộng và tinh tế như căn biệt thự của Phó Sơn Hách ở trong nước, nhưng Chung Thanh rất thích, cảm thấy nơi đây rất có không khí gia đình.
Kiếp trước thành tích học tập của Chung Thanh rất tốt, ngoại ngữ đương nhiên cũng thế, trước kia khi anh đóng phim hay nghỉ phép ở nước ngoài chưa từng có cái gọi là chướng ngại về phương diện ngôn ngữ, cho nên tới đây sống cùng Phó Sơn Hách cũng sẽ không cảm thấy có gì khó khăn.
Nhưng Chung Thanh trong nguyên tác thôi học từ nhỏ, Phó Sơn Hách cho rằng ngoại ngữ của anh không tốt, mới đầu còn lo lắng về anh, cũng không dám để anh ra ngoài một mình, đi đâu cũng quấn chặt anh bên cạnh.
Vốn dĩ Chung Thanh cũng thích dính lấy hắn, cho nên không giải thích nhiều.
Nhưng vào một buổi sáng nọ, Chung Thanh vừa mở mắt ra, bỗng phát hiện người bên cạnh không ôm chặt lấy anh như bạch tuộc giống với mọi hôm, mà đang quay lưng về phía anh, người hơi cuộn tròn lại, hơi thở vừa thô vừa nặng.
Chung Thanh lập tức dịch sát tới gần nhìn hắn, người nọ nhắm chặt hai mắt, sắc mặt và môi tái nhợt, anh vươn tay ra sờ, nóng cực kỳ.
Không cần đo cũng biết chắc chắn là lên cơn sốt rồi, Chung Thanh lập tức luống cuống tay chân, lúc ấy anh mới nhớ tới mấy hôm nay trời hạ nhiệt độ, mà tối hôm qua sau khi ăn cơm xong, Phó Sơn Hách còn cùng anh ra ngoài dắt tay nhau tản bộ, có thể là bị cảm lạnh từ tối hôm qua.
"Phó Sơn Hách Phó Sơn Hách!" Chung Thanh lật người hắn lại, vội vội vàng vàng hỏi hắn, "Anh còn tỉnh không? Có nghe được em nói chuyện không?"
Phó Sơn Hách lúc này mới gian nan nhấc mí mắt lên, nhìn thấy anh, theo bản năng ôm lấy anh, tiếng vừa trầm vừa khàn: "Anh đây, Thanh Thanh! ! "
Chung Thanh cảm giác mình như đang bị một cái lò sưởi nhỏ ôm chặt lấy, thấy đối phương rõ ràng rất khó chịu nhưng vẫn cố gắng ôm lấy mình, lòng đau như cắt: "Bây giờ em đưa anh tới bệnh viện ngay nhé!"
Anh loay hoay mặc quần áo, định tìm quần áo của Phó Sơn Hách để mặc vào cho hắn, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại bọc chăn quanh người hắn, nghiêm túc đo nhiệt độ cơ thể cho hắn.
39 độ.
Quả nhiên là lên cơn sốt.
Lần đầu tiên từ trước tới giờ Chung Thanh cảm thấy hoảng sợ, anh vội vàng đi tìm hòm thuốc, đỡ Phó Sơn Hách lên để hắn uống thuốc hạ sốt, lúc đang định mặc quần áo cho hắn thì hắn đã tự mình ngồi dậy.
Hắn với tay cầm lấy quần áo trong tay Chung Thanh, cố gắng tự mặc: "Không sao đâu, em chờ ở nhà, anh tự tới bệnh viện, anh sẽ về nhanh thôi.
"
Chung Thanh bực đến nỗi muốn cắn hăn vài cái cho hả giận, nếu là ngày thường, sức của anh chắc chắn không thể bì nổi Phó Sơn Hách, nhưng giờ đây, đối phương đã yếu tới nhường này, anh dễ dàng khống chế được hắn, cắn răng mặc quần áo cho hắn tử tế rồi cẩn thân ôm người ra ngoài.
Lúc bị ôm vào taxi, Phó Sơn Hách vẫn đang nhíu mày nhìn anh rồi nói: "Em vào nhà đi, anh không sao.
"
Chung Thanh khẽ cắn môi dưới, trực tiếp sử dụng khẩu ngữ vô cùng trôi chảy bảo tài xế tới bệnh viện gần nhất.
.