Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn

Chương 148-151




Chẳng qua là cậu cảm thấy với sức mạnh đó của Diêm Thu Trì, cảm giác hắn có thể quăng chết cậu.

“Thân ái, không đâu, ngài nghĩ tới những phần thưởng mà ngài lấy được đi, cõi đời này sẽ không có thụ nào có được đâu, hơn nữa làm gì có công nào không cưng chiều ngài!  Nếu như Diêm Thu Trì không bị ngài mê chết mê chết mệt, ngài cứ tìm tôi, tìm tôi!”

A a a a a.

“A a a a a a!” Tiểu Ái đột nhiên gào lên tiếng thét chói tai.

Từ trong tiếng thét chói tai của nó có thể biết được trong đầu nó đều là những rác thải màu vàng!

“Dừng lại! Mày có thể offline rồi!”

“Ấy, thân ái, nói ra có lẽ ngài sẽ không tin, Tiểu Ái vừa hi vọng ngài có thể sớm ngài hoàn thành nhiệm vụ, vừa hy vọng có thể chậm hơn một chút, Tiểu Ái có hơi không buông bỏ được ngài.”

Lời nói này rốt cuộc cũng thành công làm chậm lại cảm giác bi phẫn chồng chất trong lòng Thẩm Kim Đài.

“Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ không gặp lại nhau, phải không?”

Tiểu Ái “ừ” một tiếng, hiếm thấy có một lần đúng đắn, nói: “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan. “

“Tao sẽ nhớ mày.”

“Tiểu Ái cũng vậy.”

Thẩm Kim Đài trầm mặc một hồi, bỗng nhiên không biết phải nói gì, sau đó nghe thấy một tiếng “tích”, Tiểu Ái offline.

Hôm nay thời tiết âm u, gió lớn cả ngày. Dự báo thời tiết nói, thứ 6 có bão tuyết.

Thời tiết thay đổi ngày càng lạnh hơn, Thái Tuấn ngã bệnh vào đúng thời khắc mấu chốt này, phát sốt.

Chẳng qua hắn vẫn chuyên nghiệp như cũ, mang bệnh ra diễn, chẳng qua là hắn cứ ho khan mãi,  Cừu Hồng quay trạng thái này của hắn vào phim, hơi sửa lại kịch bản một chút, tăng thêm một đoạn cảnh bị bệnh.

Đêm khuya mùa đông, lúc Hứa Tinh Thần đang ngủ bỗng cảm thấy trong bóng tối có một bàn tay ấm áp mò tới trên mặt hắn, hắn giật mình, lập tức ngồi dậy, hắn vội vàng bật đèn ở đầu giường, nhưng bởi vì động tác quá nhanh mà lại khiến đèn ở đầu giường rơi xuống đất, đầu của đèn bàn vẫn còn cắm ở trong lỗ, vào lúc đèn rơi xuống còn bốc lên một chút tia lửa.

Hứa Tinh Thần nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động, dùng điện thoại di động chiếu ánh sáng yếu ớt qua, mới phát hiện là Hứa Đại Hải.

Hắn thở dài một hơi: “Ba hù chết con rồi, hơn nửa đêm không ngủ, ba làm gì vậy? “

Hứa Đại Hải mặc quần áo ngủ, ánh mắt có chút mờ mịt, dáng vẻ dường như rất gấp gáp, nói: “Tiểu Thần, nhanh lên một chút, mẹ con không xong rồi, mau cùng ba đi đến bệnh viện. “

Hứa Tinh Thần chỉ cảm thấy sởn da gà: “Ba đang nói gì vậy…. “

Hắn hoảng hốt nhớ tới lúc lúc hắn còn nhỏ khi đang đi học, cũng là hơn nửa đêm, hắn bị Hứa Đại Hải gọi trong giấc mộng, nói mẹ hắn sắp không xong rồi.

“Nhanh mặc quần áo một chút đi.” Hứa Đại Hải nói: “Trễ nữa sẽ muộn mất. “

“Ba, ba sao vậy?”  Hứa Tinh Thần vừa sợ hãi vừa bối rối, nhanh chóng xuống giường, mở ra đèn lớn trong phòng ngủ.

Hứa Đại Hải nhìn hắn, dường như còn sửng sốt một chút, Hứa Tinh Thần chưa tỉnh hồn, nói: “Ba đang mơ à, có phải là ba đang nằm mơ hay không? “

Hứa Đại Hải tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, trông cực kỳ già nua, quần áo ngủ hơi hơi nhỏ, sắp không che được cái bụng có chút phát tướng của ông, giọng nói vẫn có chút cuống cuồng như cũ, chẳng qua là có chần chờ hơn một chút, nói: “Tiểu Thần, mẹ con sắp không xong rồi, hai chúng ta phải mau chóng đi bệnh viện.”

“Mẹ con qua đời đã bao nhiêu năm, có phải là ba nằm mơ thấy bà hay không?” Hứa Tinh Thần đi dép, đỡ cánh tay của Hứa Đại Hải: “A, có phải là nằm mơ không? “

Ánh mắt của Hứa Đại Hải dần dần tỉnh táo lại, thần sắc vẫn mê man như cũ.

Hứa Tinh Thần bèn nói: “Không sao, không sao đâu, ba đang nằm mơ. “

Hắn vừa nói vừa đỡ Hứa Đại Hải vào phòng ngủ, Hứa Đại Hải hình như đã phục hồi tinh thần lại, vẫn không nói nửa lời.

Hứa Tinh Thần giúp ông đắp chăn lại, dụi mắt một cái, nói: “Bây giờ mới nửa đêm, ba ngủ tiếp đi. “

Hứa Đại Hải nằm ở trên giường, bỗng nhiên nói: “Ngày mai con cùng ta đi một chuyến tới sở địa chính đi, ba sang tên nhà này cho con, nghe nói hai năm nữa khu nhà này của chúng ta sẽ phải phá bỏ dời đi chỗ khác. “

“Ngày mai rồi hãy nói. ” Hứa Tinh Thần nói.

Hứa Đại Hải nói: “Ông Trương đầu hẻm năm ngoái vừa mới chết, nhà vốn là nên thuộc về con gái ông ấy, kết quả nghe nói thủ tục có vấn đề, con gái ông ấy thiếu chút nữa không thể thừa kế căn nhà, muốn chứng minh cái này thì phải chứng minh luôn, ba cảm thấy, vẫn nên sang tên nhà ngay dịp này cho xong.”

Không biết có phải do giấc mộng vừa rồi khiến Hứa Đại Hải biến thành như vậy không, đây là lần đầu tiên ông nói một hơi với hắn nhiều lời như vậy.

Hứa Tinh Thần giúp ông nhét chăn một chút: “Ngày mai nói sau, đi ngủ trước đã.”

Hứa Đại Hải không nói gì thêm, chỉ trợn tròn mắt nhìn trần nhà, sau đó ho khan hai cái, hơi dùng chăn che miệng lại.

“Cắt!” Cừu Hồng nói: “Qua, bổ sung thêm một cái toàn cảnh nữa. “

Thẩm Kim Đài vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt hơi ửng đỏ, nhìn đạo diễn một cái.

Thứ mà Cừu Hồng muốn là cái loại khắc chế đó, đau buồn không dấu vết, tuần tự mà tiến dần vào sâu tận xương tủy, lạnh như đêm đông vậy.

Cậu biết Cừu Hồng đúng, Hứa Tinh Thần là người che giấu ưu tư giống như cha hắn Hứa Đại Hải, trong cuộc sống thực tế hắn không có nhiều nước mắt như vậy.

Nhưng loại tâm tình này thật ra còn không bằng khóc tỉ tê cho thống khoái, bởi vì trong lòng cứ luôn ứ đọng lại.

Tất cả cảm xúc của Hứa Tinh Thần như muốn tan vỡ trong một khắc Hứa Đại Hải không nhận ra hắn, tất cả đến lúc đó mới được phóng thích ra.

Cừu Hồng biết cậu khó chịu, cảnh phim này cơ bản không cho cậu cảnh đặc tả gương mặt nào, chỉ cho cậu một cảnh quay bóng lưng rất dài.

Nhưng để quay cảnh bóng lưng này cũng tốn hơn 20 phút, ngôn ngữ cơ thể cũng là một cách diễn, Thẩm Kim Đài vì muốn biểu hiện ra hiệu quả tốt nhất, cố gắng tỉnh táo lại, lúc Cừu Hồng kêu “Cắt!”, cậu lập tức mềm cả người, thở ra một hơi, nghiêng đầu nhìn Thái Tuấn vẫn đang một mực nằm trên giường.

“Ok, hôm nay chỉ quay tới đây thôi, mọi người cực khổ rồi.” Cừu Hồng nói.

Thẩm Kim Đài lại phát hiện Thái Tuấn có hơi lạ.

“Thầy Thái?” Cậu vỗ Thái Tuấn một cái, Thái Tuấn cau mày đáp một tiếng, cả người có chút mơ mơ màng màng.

Thái Tuấn vậy mà lại ngất đi.

Tổ phim lần này bị dọa sợ, vội vàng đưa Thái Tuấn vào bệnh viện, Tiểu Đường chạy tới, mặc áo phao vào thay cho Thẩm Kim Đài.

Chương trình quay của đoàn phim trong ngày hôm nay căng như vậy, không thể vì Thái Tuấn bị bệnh mà dừng quay, bộ phim tạm thời điều chỉnh kế hoạch quay ngày mai, định quay cảnh của Du Trình Lâm và Hứa Tinh Thần.

“Hai ngày nay quay rất nhiều cảnh, mà lại toàn vượt thời gian.” Tiểu Đường nói.

“Chủ yếu là quá lạnh, tổ phim nhiều đèn chiếu như vậy mà anh vẫn thấy lạnh.” Thẩm Kim Đài nói.

“Nếu như quay trong phòng nhất định sẽ ấm áp hơn nhiều. Đạo diễn Cừu cũng quá biết giày vò diễn viên rồi.”

“Không hiểu sao, hai ngày nay anh toàn thấy trên người lạnh buốt, cảm giác tay chân như không có tí nhiệt nào.” Thẩm Kim Đài rất mệt mỏi, cuốn chăn trên người, có hơi nhớ Diêm Thu Trì.

Nhớ cơ thể nóng như lửa của Diêm Thu Trì, rất nóng.

Cậu không có chứng đói khát da thịt nhưng vẫn thích cảm giác ôm.

Cảm giác rất tràn đầy.

Nhưng Diêm Thu Trì phải chiều thứ sáu mới có thể về.

“Đúng rồi, em tra thời tiết ngày mai một chút.” Hắn nói với Tiểu Đường.

Tiểu Đường dùng điện thoại di động tìm kiếm một chút, nói: “Dự báo thời tiết nói có bão tuyết. “

Bên ngoài gió quật vang trời, trận bão tuyết này có khả năng sẽ tới rất cao.

Cũng không biết có ảnh hưởng tới chuyến bay của Diêm Thu Trì không.

Sau khi lên xe, trên người vô cùng ấm áp, bản thân thì càng ngày càng mệt mỏi, Thẩm Kim Đài nhắm hai mắt lại, mỏi mệt nói: “Quá mệt, anh ngủ một lát, đến khách sạn gọi anh dậy. “

Cứ như vậy nằm một hồi, Thẩm Kim Đài lại mò điện thoại di động ra, nhìn tin nhắn cậu nhắn cho Diêm Thu Trì.

Nhắn tin từ trưa, bây giờ đã là đêm khuya nhưng Diêm Thu Trì vẫn chưa nhắn lại cho cậu.

Có lẽ do trên người quá lạnh, cảnh quay lại rất buồn, bây giờ cậu đang rất nhớ Diêm Thu Trì, nghĩ một chút bèn gọi điện thoại qua cho hắn.

Điện thoại tiếp thông, nhưng không có người nhận.

Cậu bên nhắm hai mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ngủ một giấc ngắn ngủ trên xe, lúc đến khách sạn, bị Tiểu Đường đánh thức, cả người cậu đều mơ mơ màng màng, vừa lạnh vừa buồn ngủ, Tiểu Đường hỏi trong thang máy: “Anh Kim, hôm nay anh có ăn khuya không? “

Viền mắt Thẩm Kim Đài đánh nhau, bọc chăn nói: “Không ăn, cũng không muốn tắm, chỉ muốn ngủ. “

Sau khi trở về phòng, Tiểu Đường bỏ đồ xuống, nói: “Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút đi. “

Thẩm Kim Đài cởi áo khoác ngã lên giường: “Em cũng cực khổ rồi. “

Cậu không có chút khí lực nói chuyện nào, mặt vừa chôn trên gối, mắt đã nhắm lại.

Mơ hồ nghe thấy tiếng Tiểu Đường nói chuyện, cậu cũng không chú ý, vào lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng nhiên cảm giác có người ngồi vào trên giường của cậu, nói: “Mệt mỏi đến vậy sao? “

Thẩm Kim Đài vốn mệt muốn chết, lại buồn ngủ, vừa nghe thấy âm thanh này lập tức ngồi từ trên giường dậy.

Sau đó cậu nhìn thấy Diêm Thu Trì ngồi trên đầu giường cậu.

Cậu mừng thầm, lập tức ôm hắn: “Tại sao anh không nói anh sẽ trở lại, không phải đã nói xế chiều mới về sao? Tôi gửi tin nhắn cho anh, anh cũng không nhắn lại, gọi điện thoại cũng không nhận!”

Diêm Thu Trì cười nói: “Tôi đây không phải vì muốn cho em một chút ngạc nhiên sao. Nhớ tôi à? “

Thẩm Kim Đài nói: “Anh bớt nói nhảm đi. “

Cậu quá vui mừng, chỉ cảm thấy hơi nóng trên người lập tức trở về, nhưng bên trong vẫn lạnh, cảm giác mềm nhũn, lạnh lẽo. Diêm Thu Trì sờ tay cậu một chút, nói: “Lạnh quá. “

“Tôi đóng băng từ đó đến tận bây giờ.” Thẩm Kim Đài nói.

Cậu nhìn Diêm Thu Trì một chút, mới phát hiện Diêm Thu Trì vẫn còn đang mặc chính trang, hiển nhiên là vừa mới về.

“Anh mới về à?”

Diêm Thu Trì “ừ ” một tiếng: “Vốn định ngày mai về, nhưng nhớ em quá, thế là đặt mua một vé máy bay gần đây. “

“Anh ăn cơm tối chưa?”

“Ăn trên máy bay rồi.” Diêm Thu Trì nói: “Em ngủ trước đi, tôi trở về thay quần áo khác.”

Thẩm Kim Đài bèn buông lòng hắn, nằm lên giường, vẻ mặt mệt mỏi, khiến nụ cười của cậu cũng trở nên ôn nhu hơn.

Diêm Thu Trì về phòng tắm rồi thay quần áo, trở lại phát hiện Thẩm Kim Đài đã ngủ say.

Hắn tắt đèn, nhẹ nhàng đi trên đất, lúc lên giường ngủ, Thẩm Kim Đài hơi động một chút, Diêm Thu Trì nhẹ giọng nói: “Đi ngủ đi. “

Nói xong cũng nằm xuống, ôm lấy Thẩm Kim Đài từ phía sau lưng, kẹp hai chân của cậu.

Thẩm Kim Đài mơ mơ màng màng, cảm giác bản thân từ đầu đến chân rốt cuộc cũng được sưởi ấm, cậu mơ hồ cảm giác tay của Diêm Thu Trì chui vào trong quần áo của cậu, cọ cọ làn da của cậu một chút.

Khóe miệng của cậu hơi giương lên, theo bản năng đè tay Diêm Thu Trì xuống.

Sau đó nghe thấy Diêm Thu Trì nhẹ nhàng nói, dường như chỉ nhân dịp cậu đang ngủ mới gọi cậu: “Cục cưng ngoan nào.”

Cậu mê man, nói: “Ngoan cái khỉ.”

Chương 149

Tiểu Đường ngẩn người đứng ở cửa phòng, bữa sáng cầm trên tay suýt chút nữa rơi xuống sàn.

Diêm… Giám đốc Diêm.

Diêm Thu Trì cột áo ngủ lại, “ừ” một tiếng, nói: “Vào đi.”

“Tôi….. ngài có muốn tôi đi mua một phần bữa sáng nữa không ……”

Cậu không biết Diêm Thu Trì sẽ xuất hiện ở đây, cậu chỉ mua bữa sáng cho Thẩm Kim Đài của một người, không ai nói cho cậu biết biết, tại sao Diêm Thu Trì sáng sớm lại xuất hiện trong phòng của Thẩm Kim Đài! Nhanh như vậy!

“Không cần, tôi không ăn.” Diêm Thu Trì nói, “Cậu vào đi, tôi đi đây.”

Tiêu Đường và Diêm Thu Trì đi ngang qua nhau, đợi cửa phòng phía sau đóng lại, cậu lập tức chạy vào phòng ngủ nhìn một cái.

Cậu nhìn thấy Thẩm Kim Đài lộ ra một cánh tay, tay áo mặc đồ ngủ xốc lên vai, nằm nghiêng ở trên giường ngủ say.

Nhìn vị trí ngủ không phải chính giữa, bên trái rõ ràng là của Diêm Thu Trì ngủ ngày hôm qua.

Tiểu Đường sửng sốt, vội vàng trở lại phòng khách.

Cậu ngồi đó một lúc, nghe thấy tiếng gõ cửa, liền vội vàng ra mở cửa, Lý Mỹ Lan và Vương Nam và những người khác đi vào, Lý Mỹ Lan cởi khăn quàng cổ nói: “Chết rét mất. Kim Đài dậy chưa?”

“Vẫn …… Vẫn chưa.” Tiểu Đường nói.

“Lát nữa phải lên đường, trời bắt đầu có tuyết, lát nữa nhất định sẽ kẹt xe, chúng ta phải đi sớm.” Lý Mỹ Lan nói rồi đi vào phòng ngủ, gọi Thẩm Kim Đài dậy.

Thẩm Kim Đài dụi dụi mắt, ngồi dậy, nói với Lý Mỹ Lan: “Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều.”

Thẩm Kim Đài ra khỏi giường, kéo rèm cửa ra xem xét, quả nhiên thấy bên ngoài tuyết rơi dày đặc, gió cũng rất mạnh, những bông tuyết lăn tăn bay múa trên không trung, bầu trời rất tối, ô tô trên đường thậm chí còn phải bật đèn pha.

Thẩm Kim Đài không khỏi rùng mình.

“Chia sẻ một tin vui với em,” Lý Mỹ Lan nói, “Tài khoản chính thức của Tựa Đề giải trí, đã bị khóa.”

Thẩm Kim Đài sững sờ một chút: “Chuyện bao lâu rồi?”

“Tối hôm qua chị nhận được tin tức, sau đó lên Weibo xem, quả nhiên là bị chặn, ngoài ra cũng có vài tài khoản Weibo khác hay tám nhảm nữa.” Lý Mỹ Lan nói, “Chị đã nói rồi, Tựa Đề giải trí lần trước muốn tự tìm chết mà.”

Thẩm Kim Đài lấy điện thoại của mình tìm kiếm một chét, phát hiện Sina đã gửi thông báo, đúng là họ đã thực sự chặn một số tài khoản, lý do chặn là “Ác ý bôi nhọ người nổi tiếng, nghi ngại có hành vi tung tin thô tục và vu khống người khác, không có lợi cho hệ sinh thái của Weibo.”

Thẩm Kim Đài ngay lập tức chụp ảnh màn hình, gửi cho Bạch Thanh Tuyền.

Cũng coi như thở phào được một hơi.

Không chắc liệu có phải Diêm Thu Trì làm không.

Diêm Thu Trì đi khi nào, cậu không biết, chỉ mơ hồ nhớ ngày hôm qua lúc cậu đang mơ màng, phát hiện Diêm Thu Trì nhẹ nhàng sờ eo cậu.

Vẫn tương đối kiềm chế, biết cậu quá mệt, không làm gì khác.

Sau khi ăn sáng xong bọn họ vội vàng đến phim trường, trên đường thật sự gặp phải tắc đường, hơn nữa so với bình thường phải hơn nửa tiếng nữa mới tới phim trường, để ứng phó với bão tuyết, cảnh sát giao thông Nam Thành gần như xuất quân toàn lực.

Trận bão tuyết này quá lớn, làm cho lòng người có chút không yên. Cậu gọi điện thoại cho Diêm Thu Trì: “Đêm nay ăn cơm với chú Diêm bọn họ phải không, thời tiết rất xấu, để hôm khác xem.”

“Tôi gọi điện thoại hỏi, mẹ tôi nói không sao, bảo em chú ý an toàn trên đường.” Diêm Thu Trì hỏi: “Mấy giờ em quay xong, tôi đến đón.”

“Anh đến thẳng nhà hàng chờ tôi qua đó là được, tôi sẽ về cùng nhóm Tiểu Đường.

Bão tuyết hôm nay quá lớn, cũng ảnh hưởng đến quá trình quay phim của bọn họ, bối cảnh sân nhà họ Hứa, đoàn phim thuê một sân cũ ở ngoại ô thành phố, không có lò sưởi trong nhà nhà, trong phòng chỉ có hai cái lò than, trời tuyết rơi, nhân viên ra ra vào vào, trên sàn phòng đều là bùn, lại càng lạnh hơn.

Cũng hay đấy chỉ là một cảnh qua loa, sau khi quay xong họ chuyển đến một nhà hàng lẩu thịt dê bên cạnh, quay cảnh Hứa Tinh Thần và Du Trình Lâm ăn cùng nhau.

Để đề phòng hiện tượng đám đông lại vây xem, lúc đoàn phim chọn địa điểm giữ bí mật rất tốt, cộng thêm trận bão tuyết hôm nay, căn bản không có khách đến nhà hàng, quán ăn nhỏ bị đoàn làm phim vây quanh, nhưng bà chủ cực kỳ vui vẻ, một mực xung phong nhận việc, sau khi bị đoàn phim từ chối, bà lấy điện thoại call video cho con gái đang học đại học ở bên ngoài: “Đều là các ngôi sao lớn, còn có người con thích nhất đó, Thẩm Kim Đài!”

Thẩm Kim Đài vốn ngồi ở trên ghế sa lon, nghe vậy quay đầu lại xua tay, nhân viên tiến lên ngăn điện thoại của bà chủ: “Đừng quay, đừng quay.”

Để nâng cao hiệu quả, Cừu Hồng đã từ bỏ ý định sử dụng diễn viên quần chúng, lần này dù là bà chủ hay khách đến ăn, đều tìm diễn viên chuyên nghiệp.

“Đạo diễn, mau bắt đầu quay phim đi, chúng ta ăn cơm cũng tiện làm nóng cơ thể luôn.” Cố Cẩn cười nói.

Chuyên viên ánh sáng lại điều chỉnh góc của bảng đèn, làm một cử chỉ “ok”.

Cảnh này thực ra khá quan trọng, Du Trình Lâm được coi là mảng sáng duy nhất trong “Xuân Dạ Hỉ Vũ”, mối quan hệ của y với Hứa Tinh Thần, vừa kiềm chế mà lại rất tinh tế, nói yêu thì không phải, nói không yêu cũng không đúng. Chút ý tứ như vậy được quay rất mịt mờ, cũng rất dịu dàng.

Nguyên bản kịch bản chỉ nói cùng nhau ăn, cụ thể là ăn cái gì, kỳ thật cũng không có viết, đây cũng là lúc bọn họ nói chuyện phiếm mà nghĩ ra, cảm thấy đi ăn lẩu là thích hợp nhất.

Nóng hổi, ​​canh đặc sệt đậm mùi, hai người cũ vừa khách khí vừa hời hợt. Nước lẩu cũng mang đặc trưng của người Hoa, rất dễ quay được cảm giác tình nhân.

Nếu không phải có một lần tình cờ gặp khác trên phố, Hứa Tinh Thần có lẽ sẽ không đi ăn cùng Du Trình Lâm.

Lần cuối gặp nhau ở chợ rau, câu hẹn cơm kia cũng chỉ là xã giao mà thôi.

Nhà hàng lẩu rất nhộn nhịp, sáu bàn đã kín bốn bàn, Hứa Tinh Thần ngồi đối diện Du Trình Lâm, cầm ly rượu rót cho Du Trình Lâm một ly.

Du Trình Lâm khách khí nói: “Cảm ơn.”

“Anh còn nhớ cửa hàng này không?” Du Trình Lâm hỏi.

“Đây không phải là một nhà hàng lẩu sao?” Hứa Tinh Thần nói.

Cửa hàng này cạnh trường học của bọn họ, đối diện với nhà ga cũ, hình như là một quán ăn bình thường, cửa hàng còn bán bánh bao hấp, lúc đó ai cũng không có tiền, nhiều nhất là cuối tuần đến đây để ăn một bữa cơm, đều là món ăn chay, Hứa Tinh Thần thích ăn giá xào đậu xanh của cửa hàng này, nhất, canh đậu hũ cải trắng cũng rất tốt.

Lần đầu tiên trong đời cậu đi ăn nhà hàng, chính Du Trình Lâm đã đưa cậu đến đây.

“Từ đó đến nay đã hơn mười năm.” Du Trình Lâm nói.

Hứa Tinh Thần nhìn hắn một cái rồi nói: “Thật ra nhìn kỹ, cậu thật sự không thay đổi nhiều, chỉ là đen hơn và khỏe hơn một chút. Tôi nhớ lúc đó cậu còn trắng hơn tôi.”

Kỉ niệm ùa về, nhưng tình yêu không nhen nhóm, chỉ có một loại tình cảm và hoài niệm về quá khứ, khi đó những tháng ngày rất gian khổ, cuộc sống cấp 3 cũng rất nhàm chán và mệt mỏi, thực ra mối tình đầu của họ cũng rất cay đắng, kết thúc bi thảm, nhưng hơn mười năm sau nhớ lại, những đau thương đều quên đi, chỉ còn lại những kỷ niệm dịu dàng.

“Người yêu của cậu làm gì?” Du Trình Lâm nắm ly rượu, chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón giữa cùng với chiếc ly trong tay.

Hứa Tinh Thần xoa chiếc nhẫn trên tay, nói, “Nhân viên văn phòng bình thường, còn anh, bây giờ thì sao?”

“Có một cô gái, cuối cùng thực sự không muốn làm hại đời người ta, đến lúc sắp kết hôn lại chia tay, từ đó đến nay vẫn luôn sống độc thân.” Du Trình Lâm nói.

Hứa Tinh Thần gật gật đầu, không tiếp tục hỏi.

Du Trình Lâm lại tự mình nói: “Nhưng khoảng thời gian khó khăn nhất đã qua, gia đình tôi đã mặc kệ tôi.”

Hứa Tinh Thần lại gật đầu, cảm xúc chợt dâng lên, hắn uống cạn một ly rượu.

Nồi lẩu sôi sùng sục, hắn ăn liền hai miếng, mồ hôi túa ra lấm tấm trên trán.

“Cắt!”

Cừu Hồng nói: “Được, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.”

Bộ phim này không phải là phim tình cảm lãng mạn, cũng không dành quá nhiều không gian để miêu tả tình cảm của họ dành cho nhau, kịch bản của đoạn ống ký này thay đổi mọi thứ, chính là Du Trình Lâm say rượu, đột nhiên gục đầu ngồi đối diện với hắn, lặng lẽ nghẹn ngào.

Cảm xúc bùng nổ bất ngờ, chẳng hiểu sao Du Trình Lâm người này nghĩ như thế nào, vậy mà vẫn thương Hứa Tinh Thần, mười năm nay sống như thế nào, kịch bản không đề cập đến, đằng sau thậm chí không có lời thoại của họ, Hứa Tinh Thần đỡ y, đưa y về nhà.

Mẹ của Du Trình Lâm sững người một lúc khi nhìn thấy hắn, Hứa Tinh Thần lúng túng khách sáo mấy câu rồi đi ra khỏi nhà họ Du.

Trong phim không đề cập rõ, nhưng Cừu Hồng đã ám chỉ rất nhiều chi tiết mà khán giả không để ý, ví dụ như có một số bức ảnh được treo trong phòng của Du Trình Lâm, một trong số đó là ảnh lớp của y và Hứa Tinh Thần, đây là do chính Thẩm Kim Đài phát hiện ra, cậu tin rằng còn rất nhiều đạo cụ khác mà cậu không phát hiện, không có đạo cụ nào được đặt một cách tùy tiện, nhưng Cừu Hồng từ chối giải thích với cậu, nói, “Những thứ này Hứa Tinh Thần không biết, cậu cũng không cần biết. “

Tình cảm của người lớn rất tinh tế, không phải đơn giản như yêu hay không yêu, Cừu Hồng muốn là cảm giác mối tình đầu năm đó bị buộc phải chia tay, mười năm sau bỗng gặp lại người ta.

Xuống đường, tuyết trắng xóa cả con phố, không có một bóng người nào trên đường, Hứa Tinh Thần một mình đi bộ về nhà trong im lặng.

Sau khi quay cảnh này, Thẩm Kim Đài gần như chết cóng.

Uống chút rượu vẫn không xong hôm nay trời quá lạnh, cậu lạnh run, gió tuyết quá lớn, hoàn cảnh không hợp để tiếp tục quay, Cừu Hồng nói: “Hôm nay quay tới đây thôi, vất vả rồi.”

Cừu Hồng ôm Thẩm Kim Đài một chút, phát hiện tay Thẩm Kim Đài cực kỳ lạnh.

“Trở về nghỉ ngơi cho tốt, cậu đừng để mình bị đông đến mắc bệnh.”

Thẩm Kim Đài gật đầu, run rẩy lên xe, Lý Mỹ Lan vội vàng đưa cho cậu một tách trà nóng: “Làm ấm người đi.”

“Mấy giờ rồi?”

“Chưa tới bốn giờ.”

Thẩm Kim Đài uống vài ngụm trà nóng, sau đó xoa xoa tay nói: “Trở về đi.”

Tuyết trên đường đã rất dày, nhiều đoạn đường bị tắc nghẽn, tài xế lái xe đặc biệt chậm, lúc về đến khách sạn đã gần sáu giờ. Thẩm Kim Đài đi tắm, thay quần áo, lúc đang mặc quần áo, Diêm Thu Trì đã tới.

“Lạnh như thế mà em lại mặc cái này à?” Hắn hỏi Thẩm Kim Đài.

“Hôm nay tôi muốn phong độ đè bẹp nhiệt độ.”

“Em mặc thế nào đều đẹp, không phải lần đầu tiên gặp bọn họ, em cứ mặc tùy thích.”

Thẩm Kim Đài không nghe hắn nói, cậu cảm thấy lần gặp gỡ này với vợ chồng Diêm Thiết Phong, ý nghĩa trước sau khác nhau, không thể mặc quá bình thường, cậu mặc một chiếc áo len đen cổ cao phối với một chiếc áo khoác dài màu xám nhạt, Diêm Thu Trì nói: “Em quàng khăn đi.”

Thẩm Kim Đài đi lấy khăn quàng cổ, điện thoại trên bàn vang lên, cậu cầm lấy nhìn một chút, cười nói với Diêm Thu Trì, “Dì Phương gọi tới.”

Giọng mẹ Diêm trong trẻo, không giấu được niềm vui: “Tiểu Kim, bọn dì đi đây!”

“Vậy thì con và Thu Trì sẽ đợi dì và chú ở nhà hàng.” Thẩm Kim Đài nói, “Bảo tài xế lái xe từ từ trên đường đi, đường xá không tốt.”

“Biết rồi. Bọn con ở gần, không cần phải ra cửa sớm như vậy đâu, lát nữa gặp lại, dì mang quà cho con!”

Mẹ Diêm vui mừng cúp điện thoại, Diêm Thiết Phong khoác áo khoác nói: “Tí nữa là gặp, em còn phải gọi điện thoại.”

Mẹ Diêm quấn kỹ chiếc vòng, đặt nó vào hộp gỗ đàn hương, Diêm Thiết Phong nói, “Em thực sự đưa nó cho thằng nhỏ à.”

“Khi chúng ta kết hôn, mẹ anh nói, chiếc vòng này là vật gia truyền của nhà họ Diêm, em phải truyền lại cho con dâu cả. Theo em, con dâu cho dù là nam hay nữ cùng đều giống nhau, vòng tay không phải dùng để đeo, mà chủ yếu là để thể hiện tình cảm của gia đình chúng ta. Hai đứa nhóc con chúng nó ở chung với nhau như vậy, cực kỳ cần một số đồ mang tính lễ nghi, em cùng vì tốt cho Thu Trì chúng nó thôi.”

“Bây giờ em cho, đến lúc cưới biết tặng gì?”

“Lúc chúng ta đính hôn, mẹ anh đã đưa nó cho em đó.”

“Phải không?” Diêm Thiết Phong nói.

Mẹ Diên khịt mũi lạnh lùng nói: “Anh xem anh còn nhớ cái gì không.”

“Anh nhớ hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta.” Diêm Thiết Phong nói, tiến tới hôn lên má bà.

Mẹ Diêm cười đẩy ông, cầm hộp lên nói: “Đi thôi, đi thôi, em nóng lòng muốn gặp hai đứa chúng nó quá!”

Chương 150.1

Bên ngoài gió tuyết vẫn rất mạnh, bởi vì nhà hàng nơi họ dùng bữa nằm ngay cạnh khách sạn nên Thẩm Kim Đài và Diêm Thu Trì không đi xe hơi.

Gió tuyết trở thành một thứ che chở rất tốt, tất cả người qua đường đều vội vã, Thẩm Kim Đài đeo khẩu trang, Diêm Thu Trì ra khỏi khách sạn.

Một khi ra ngoài, đập vào mặt đều là gió lạnh, xen lẫn bông tuyết, không khí lạnh kinh khủng, gió tuyết quá lớn, vì vậy Thẩm Kim Đài rất lo lắng cho sự an toàn của vợ chồng nhà họ Diêm.

Sau khi đến phòng ăn, cậu lập tức điện thoại cho mẹ Diêm, điện thoại nhanh chóng được kết nối, mẹ Diêm nói: “Các con đã đến rồi? Bọn dì ước chừng phải mất mười phút nữa, bây giờ đang là giờ cao điểm, tắc đường, kẹt khá nghiêm trọng. “

“Dì bảo tài xế chạy chậm lại, không có việc gì phải vội.” Thẩm Kim Đài nói.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Kim Đài đi đến trước cửa sổ sát đất, quang cảnh nhà hàng này rất tốt, phòng ăn ở trên tầng ba mươi, hai bên đều là tuyết rơi xuống trên cửa sổ thủy tinh, tầm mắt không thể thấy điểm cuối, bông tuyết tới tấp rơi xuống, toàn bộ thành phố đều bị trận bão tuyết này bao phủ, có một loại vẻ đẹp tráng lệ rất lạnh lẽo thê lương.

Sau khi Diêm Thu Trì đến nhà hàng đã liên tục nhận được hai cuộc điện thoại, ở bên ngoài gọi điện thoại một lúc rồi mới vào, Thẩm Kim Đài nói: “Bận rộn thế.”

“Cuối năm là thời điểm bận rộn nhất.” Diêm Thu Trì nói.

“Không phải bây giờ là lúc Diệu Hiên nên về nhà hay sao?” Còn chưa đầy một tháng nữa là đến Tết.

“Vài ngày nữa, tôi đoán có lẽ là trước Tết Xuân.”

Diêm Thu Trì vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Diêm Thu Trì xoay người nói: “Mời vào.”

Người đi vào là một người phục vụ, đưa hai bó hoa vào, một bông hồng phấn và một bông cẩm chướng màu hồng.

Khi nhìn thấy những bông hồng, Thẩm Kim Đài còn tưởng là đưa cho mình, khi nhìn thấy những bông hoa cẩm chướng, cậu phát hiện hẳn là đưa cho mẹ Diêm.

“Hôm nay là kỷ niệm hai mươi bảy năm ngày cưới của cha mẹ tôi.” Diêm Thu Trì nói.

Thẩm Kim Đài “a” một tiếng, nói, “Sao anh không nói với tôi sớm hơn, tôi cũng không biết, tôi phải làm sao đây, tôi không chuẩn bị quà gì.”

“Tôi đã gửi quà thay em rồi, sáng nay đã cho người đưa về nhà, lấy danh nghĩa của cả hai chúng ta.” Diêm Thu Trì nói, “Hai người đều cảm thấy không phải quá quan trọng gì, cũng không nói cho người khác biết, dự định dùng bữa ăn với chúng ta mà ăn mừng luôn.”

“Tôi đã nói rồi, thời tiết hôm nay xấu như thế, thật ra có thể hủy bỏ, dì Phương lại cứ nhất định muốn ăn cơm cùng nhau vào ngày hôm nay, hóa ra là vì chuyện này.”

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Kim Đài nói, “Hai mươi bảy năm, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

Sau này chúng ta cũng sẽ có ngày này, không chỉ hai mươi bảy năm, ba mươi bảy, bốn mươi bảy, năm mươi bảy, có thể sáu mươi bảy cũng không thành vấn đề.

Thẩm Kim Đài liền cười lên: “Vậy thì tôi đoán lúc đó chúng ta đã là hai ông già tóc bạc.”

Thẩm Kim Đài ghi note ngày hôm nay vào điện thoại, sau đó gọi lại cho mẹ Diêm, bà nói: “Chúng ta đang vào thang máy, sẽ đến ngay đây.”

Thẩm Kim Đài lập tức đứng dậy, tự mình cầm một bó hoa, sau đó kín đáo đẩy một bó cho Diêm Thu Trì, ra lệnh, “Anh cầm hoa đứng ở bên kia.”

Diêm Thu Trì ở trước mặt bà không biết xấu hổ, cho dù đã tỏ tình rất nhiều lần, nhưng ở trước mặt vợ chồng nhà họ Diêm, hắn vẫn luôn rất nghiêm túc, nghe lời này có vài phần không hợp tác, Thẩm Kim Đài nói: “Cầm rồi đứng yên đi. “

Hắn đứng yên, mỉm cười.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Diêm Thiết Phong và mẹ Diêm đẩy cửa đi vào dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, khi vào bên trong đã thấy Diêm Thu Trì và Thẩm Kim Đài, mỗi người cầm một bó hoa đứng ở hai bên cửa..

Mẹ Diêm sững người một lúc, sau đó bà lập tức vui vẻ ra mặt, ôm lấu, tiến lên ôm Thẩm Kim Đài một chút, cầm lấy bó hoa trong tay cậu, “Cảm ơn.”

“Dì, chú chúc mừng kỷ niệm ngày cưới!” Thẩm Kim Đài gọi rất ngọt ngào.

Mẹ Diêm mỉm cười, tiến đến ôm lấy Diêm Thu Trì, Diêm Thu Trì đưa bó hoa trong tay cho bà, mẹ Diêm nói: “Cầm cũng không xong, đưa cho ba con đi!”

Diêm Thiết Phong cười nói: “Cho ba cho ba.”

Ông cầm lấy, nói với mẹ Diêm, “Đều là màu hồng yêu thích của em.”

Mẹ Diêm có trái tim thiết nữ, thích màu hoa hồng nhất.

Bà hôm nay rất vui vẻ, vì Thẩm Kim Đài và Diêm Thu Trì đã xác nhận quan hệ, bà rất nóng lòng muốn nhìn thấy hai người bọn họ, lần trước đến khách sạn, đến tận đêm khuya vẫn không đợi được Thẩm Kim Đài, hai ngày nay chẳng cần nói cũng biết bà gấp gáp biết bao.

Thẩm Kim Đài và Diêm Thu Trì vẫn như cũ, không có trở nên thân thiết hơn, nhưng bà cảm thấy sau khi xác định quan hệ nhất định là có khác, bà chỉ vừa nhìn đã cảm thấy giữa hai người này tràn ngập một loại …..

Thẩm Kim Đài nói: “Con cũng chưa chuẩn bị bất kỳ món quà nào cho dì và chú.”

“Quà sáng nay con gửi đến là quá đủ rồi, tâm ý bọn dì hiểu là được, cũng không dự định tổ chức lớn, hơn nữa, con là món quà tuyệt vời nhất đối với dì  và chú Diêm của con rồi.” Mẹ Diêm vui vẻ ra mặt.

“Con không biết dì Phương của con mấy ngày nay vui vẻ như thế nào đâu, nằm ở nhà cũng có thể ngâm nga mấy bài hát.” Diêm Thiết Phong nói.

Cặp cha mẹ này của nhà họ Diêm rất cởi mở, không chỉ cởi mở mà tính tình cũng rất tốt, có lẽ là sợ cậu xấu hổ, Diêm Thiết Phong nói: “Vậy chúng ta ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Trong quá trình ăn cơm, chủ đề không nói về cậu và Diêm Thu Trì, chút ngượng ngùng và bứt rứt trong lòng Thẩm Kim Đài  nhanh chóng tiêu tan, bốn người ăn bữa cơm tối này như những ngày thường, trò chuyện nhiều nhất vẫn là công việc, công việc của cậu, của Diêm Thu Trì.

Bởi vì lúc nói đến tổng kết cuối năm, Diêm Thiết Phong hỏi nhất vẫn là vấn đề báo biểu thường niên của truyền thông Ánh Dương, nói một số vấn đề rất chuyên môn, mẹ Diêm và Thẩm Kim Đài có chút không thể xen vào.

“Bọn họ là như thế này đấy, hai cha con khi gặp mặt đều nói chuyện công việc.” Mẹ Diêm nói, “Thanh Tuyền gần đây thế nào rồi, tin tức đó của thằng nhỏ, dì cũng thấy, đứa nhỏ này, cũng thật đáng thương.”

“Cậu ấy vẫn đang điều chỉnh, chuyện lần trước, vẫn ảnh hưởng rất lớn đến cậu ấy.”

“Hai ngày nữa là Tết Nguyên Đán, đoàn phim của con không định nghỉ ngơi Tết sao?”

“Tiến trình quay phim của đoàn chúng con chậm hơn nhiều so với dự kiến, gần đây toàn phải làm thêm giờ, không chỉ ngày Tết, con sợ Tết Xuân cũng phải ở phim trường.”

Diêm Thu Trì nghe vậy quay đầu lại nói: “Tết xuân các em không được nghỉ, nếu như kéo dài thêm nữa, hạng mục này không biết còn ngốn thêm bao nhiêu tiền của tôi đây.”

Mẹ Diêm cười, nói: “Con chỉ ham kinh doanh, không biết lo cho người ta.”

“Con cũng chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành dự án, lịch trình phía sau con đều đã lên lịch, bị bộ phim này làm gián đoạn hết.”

“Tăng ca thì tăng ca, con đã nhìn phần edit, quay phim cũng không tệ lắm.” Diêm Thu Trì nói xong, liền nói với mẹ Diêm: “Mẹ đã uống bao nhiêu rồi?”

Mẹ Diêm liền mỉm cười, đặt ly rượu đỏ xuống, sờ vào khuôn mặt của mình, trông rất là thiếu nữ.

“Mặt cũng đỏ hết lên rồi, không sợ ngày mai sưng vù sao?” Diêm Thiết Phong ôn tồn nói.

Trước kia không cảm thấy, hôm nay Thẩm Kim Đài thấy Diêm Thiết Phong mặc dù thường ngày khá uy nghiêm, nhưng lúc không có ai vẫn rất ôn nhu, quan hệ vợ chồng với mẹ Diêm cũng rất tốt, lộ ra một loại tình yêu rất bình thản nhẹ nhàng.

Mẹ Diêm nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ đi về, bèn gọi điện thoại cho tài xế, bảo anh ta đưa chiếc vòng lên.

Thẩm Kim Đài thấy bà định tặng cho mình món đồ gì đó, bèn đứng lên.

Diêm Thu Trì hỏi: “Chúc mừng cho ba mẹ, mẹ tặng em ấy quà làm gì.”

Mẹ Diêm có lẽ cũng cảm thấy cái vòng tay này tặng cho một người đàn ông thì quá kỳ lạ, sợ Thẩm Kim Đài từ chối nhận, nói: “Hai con yêu nhau, dì và chú Diêm của con đều rất vui vẻ, đây coi như là một phần quà tặng chúng ta dành cho con, không đắt, nhưng rất ý nghĩa, con nhận lấy rồi cất đi là được, trở về rồi hẵng mở ra.”

Không cho mở, Thẩm Kim Đài không tiện từ chối, bèn cầm lấy, nói: “Cám ơn dì, cám ơn chú.”

Diêm Thiết Phong mỉm cười đứng lên, “Được rồi, chúng ta cũng nên trở về đi, bốn người lại nâng ly.”

“Tiếc là Diệu Hiên đang ở nước ngoài, không thể trở về.” Mẹ Diêm cầm ly nói.

“Nó gọi điện thoại à?” Diêm Thu Trì hỏi.

“Gọi vào trưa nay.” mẹ Diêm nói, “Không ngờ nó vẫn còn có thể nhớ ngày này.”

Bốn người họ vỗ tay, Thẩm Kim Đài nói, “Một lần nữa, chúc mừng kỷ niệm ngày cưới thứ hai mươi bảy của chú và dì!”

“Cũng chúc phúc cho các con.” Diêm Thiết Phong nói.

Tuyết bên ngoài dường như lớn hơn, những bông tuyết trông mịn hơn dưới ánh đèn đường, có lẽ là do gió tuyết quá lớn, trên con đường phồn hoa này lại có rất ít xe, mẹ Diêm không quên dặn dò Thẩm Kim Đài: “Đeo khẩu trang vào.”

Thẩm Kim Đài đeo khẩu trang lớn, Diêm Thu Trì thấy cậu cầm chiếc hộp kia, liền nhận lấy, rồi bảo cậu đút tay vào trong túi.

Mẹ Diêm nghe vậy khẽ mỉm cười, vươn tay nắm lấy cánh tay Diêm Thiết Phong, dáng đi hơi loạng choạng, có lẽ là do đã uống quá nhiều.

Tài xế cho xe dừng lại, Diêm Thiết Phong lên xe trước, nói: “Trời lạnh quá, các con cũng mau về đi.”

Mẹ Diêm không kìm được mà ôm Thẩm Kim Đài một lần nữa, vỗ nhẹ vào lưng cậu, nói: “Dì rất vui khi hai con ở bên nhau.”

“Cảm ơn dì.” Thẩm Kim Đài nói.

Diêm Thu Trì ở bên cạnh nói: “Mẹ, con cũng phải cảm ơn mẹ, con cảm thấy em ấy đồng ý có một nửa là do mẹ.”

Mẹ Diêm và Thẩm Kim Đài nghe vậy cũng cười.

“Con biết là tốt.” Mẹ Diêm lại vỗ lưng Thẩm Kim Đài, buông cậu ra, nói: “Được rồi, dì đi đây, hai con nếu không bận thì về nhà thường xuyên hơn một chút.”

“Trên đường chú ý an toàn, lái xe chậm một chút.” Thẩm Kim Đài nói với tài xế.

Tài xế cười đáp một tiếng sau khi đóng cửa lập tức đi vòng qua bên kia, vào xe.

Thẩm Kim Đài và Diêm Thu Trì đứng ở ven đường, chỉ chốc lát đã bị tuyết bao phủ, khi xe đã đi xa, Thẩm Kim Đài đút tay vào túi quần, “Đi nào, lạnh quá.”

Toàn bộ thành phố đều được bao trùm trong thế giới băng tuyết, ít xe ít người, dưới ánh đèn đường vàng lại có một vẻ đẹp vô cùng lạnh lùng, cái lạnh lại khiến người ta có chút hưng phấn, cộng với một chút men say, Thẩm Kim Đài không nhịn được chạy hai bước, xoay người lại trong gió lạnh, khẩu trang che nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt lại cực kỳ sáng ngời, mang theo ý cười nhìn Diêm Thu Trì.

Diêm Thu Trì vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay em không uống nhiều chứ? Anh thấy mặt của em đỏ cả lên rồi.”

“Bây giờ em chỉ uống chút rượu đã đỏ mặt, cơ bản không uống nhiều được, nhưng mà dì Phương, hôm nay bà ấy uống rất nhiều!”

“Bà ấy có lẽ rất vui.” Diêm Thu Trì nói, “Hôm nay ba anh thực ra cũng rất vui.”

“Đúng rồi, để xem dì Phương tặng em cái gì. Cậu vừa nói vừa đi tới, mở chiếc hộp trên tay Diêm Thu Trì, dưới ánh đèn đường, chiếc vòng nạm kim cương vô cùng quý giá, Thẩm Kim Đài “wow” một tiếng, cười nói: “Sao lại tặng em cái này.”

Diêm Thu Trì cũng rất ngạc nhiên, hắn không biết chuyện chiếc vòng.

Thẩm Kim Đài liền nói: “Thảo nào dì Phương nói nhận xong thì cất đi, đúng là phải cất đi thật.”

Một chiếc vòng vàng lộng lẫy như vậy, rõ ràng là kiểu dành cho phụ nữ.

Hai người trở lại khách sạn, đến cửa phòng, Thẩm Kim Đài ôm lấy chiếc hộp, khoát tay nói: “Giám đốc Diêm về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Giám đốc Diêm vẫn chưa buồn ngủ.” Diêm Thu Trì nói, “Có thể vào ngồi trong phòng ngài Thẩm được không?

“Nửa đêm, nam nam thụ thụ bất thân, chuyện này không tốt đâu.” Thẩm Kim Đài nói.

Diêm Thu Trì cười nhạt một tiếng, lấy ra thẻ phòng mở cửa từ trong túi, trực tiếp xách cổ áo cậu lôi vào phòng.

Thẩm Kim Đài co rụt cổ cười, hỏi: “Chú Diêm bọn họ có biết anh như thế này lúc không có ai không?”

Diêm Thu Trì ở trước mặt Diêm Thiết Phong và mẹ Diêm, rất nghiêm túc.

Diêm Thu Trì đè cậu ra sau cửa, hỏi: “Như thế nào?”

Thẩm Kim Đài hơi nghiêng đầu, dùng cái hộp trong tay chặn người của Diêm Thu Trì lại, Diêm Thu Trì đi tới, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, hắn lấy ra xem, là tài xế của Diêm Thiết Phong, hắn nhận cuộc gọi.

Giọng của người đó trong điện thoại lớn đến nỗi Thẩm Kim Đài cũng có thể nghe thấy, dường như cậu cũng nghe thấy tiếng khóc và tiếng gió rít gào.

Tài xế của Diêm Thiết Phong nằm trên mặt đất, mặt đầy máu, xe bị lật, bánh xe vẫn quay, nửa người bò ra khỏi cửa xe, máu chảy ròng ròng trên tuyết.

Chiếc hộp trong tay Thẩm Kim Đài trực tiếp rơi xuống đất, chiếc hộp bị mở ra, chiếc vòng bên trong rơi ra ngoài.

Chương 151

Tiểu Đương đêm nay ngủ sớm, đang ngủ say đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, bàng hoàng tỉnh dậy, phát hiện điện thoại cũng đang đổ chuông.

Cậu ta lập tức ngồi dậy, đi ra mở cửa, vừa mở ra đã thấy Thẩm Kim Đài đứng bên ngoài.

Cậu ta cảm thấy Thẩm Kim Đài nhìn không ổn, lập tức tỉnh táo lại rất nhiều: “Anh Kim.”

“Mau mặc quần áo vào, đưa chúng ta đi bệnh viện.”

Tiểu Đường vội vàng gật đầu, chạy lại nhanh chóng mặc quần áo vào, ngay cả tất cũng không đeo, mang giày rồi vội vàng đi ra ngoài.

Bên ngoài gió tuyết rất mạnh, Diêm Thu Trì ngồi ở phía sau, không nói một lời, Thẩm Kim Đài nắm tay hắn, liên tục nói: “Chắc chắn không sao, nhất định không sao.”

Điều đáng mừng là bệnh viện cách bọn họ rất gần, đến cửa bệnh viện, Diêm Thu Trì lập tức mở cửa xe chạy ra ngoài, chưa từng thấy hắn hoảng sợ như vậy.

Tiêu Đường không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, cậu ta còn đang muốn tìm một vị trí để đậu xe, không thể xuống xe, chỉ có thể gọi một tiếng: “Anh Kim

“Em đi xin phép đoàn phim đi, ngày mai anh có thể không đi quay được.” Thẩm Kim Đài nói xong cũng xuống xe, vội vàng chạy vào bệnh viện, Tiếu Đường muốn nhắc nhở cậu, cậu không đeo khẩu trang thì không nên xuất hiện trong bệnh viện như thế này.

Cậu ta vội vàng đậu xe, gọi điện thoại cho Lý Mỹ Lan Đóa, điện thoại vang lên một hồi lâu Lý Mỹ Lan mới trả lời, giọng nói rất trầm và khàn, “Alo”, nghe xong lời của Tiểu Đường, cô lập tức ngồi dậy.

Chồng cô bị đánh thức, cũng đứng dậy cùng cô, bật đèn đầu giường.

“Chuyện gì vậy?”

“Bên Kim Đài hình như có chuyện gì đó xảy ra.” Lý Mỹ Lan nói xong, đứng dậy, “Anh để mắt đến bọn trẻ, em sẽ qua xem xét một chút.”

Chồng cô kéo rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài gió cuốn tuyết rơi dày đặc, rất đáng sợ.

“Thời tiết thế này sao có thể ra ngoài được?” Chồng cô biết mình không thuyết phục được cô, đành phải tiễn cô ra cửa: “Đi đường cẩn thận.”

Lý Mỹ Lan gật đầu, hôn chồng rồi vừa quấn khăn quanh người, vừa vội vàng chạy ra ngoài.

Khi đến bệnh viện, cô gọi điện trực tiếp cho Tiểu Đường, Tiểu Đường chạy ra đón cô, hoảng hốt nói: “Ông bà Diêm gặp tai nạn xe cộ, va chạm liên hoàn, hiện tại họ đang ở trong phòng cấp cứu. “

Lý Mỹ Lan nghe vậy chỉ cảm thấy chân mềm nhũn đi, tim đập thình thịch: “Kim Đài đâu?”

“Anh ấy đang đợi bên ngoài phòng phẫu thuật với giám đốc Diêm.” Tiểu Đường nói rồi hạ giọng: “Có rất nhiều người tới.”

Lý Mỹ Lan và Tiểu Đường cùng nhau đi thang máy lên trước phòng mổ, chỉ thấy hành lang thật sự có rất nhiều người vây quanh, Thẩm Kim Đài đang ngồi bên cạnh Diêm Thu Trì, vừa thấy cô đi tới, cậu đã bước tới.

“Chị nghe Tiểu Đường nói, Lý Mỹ Lan nắm lấy cánh tay Thẩm Kim Đài: “Làm sao bây giờ, bác sĩ nói cái gì?”

Thẩm Kim Đài hai mắt đỏ hoe nhưng vẫn bình tĩnh lắc đầu nói: “Không rõ lắm.”

Vừa nói xong, cậu nghe thấy một người phụ nữ lớn tuổi đi cùng những người khác đi tới, hỏi: “Đã nói chuyện với Diệu Hiên chưa?”

“Cậu ấy đang ở nước ngoài.”

“Cho dù ở đâu cũng phải nhanh chóng gọi nó về!”

Thẩm Kim Đài giật giật cổ họng, sau đó nói với Lý Mỹ Lan: “Bây giờ em không thể rời đi, ngày mai chị nói với đoàn làm phim đi, họ chắc chắn sẽ hiểu.”

“Chị biết rồi.”

Thẩm Kim Đài quay lại Diêm Thu Trì, bà cụ đi đến chỗ họ, Diêm Thu Trì đứng lên, gọi “Bà ngoại”.

Thẩm Kim Đài cũng đi theo, đứng dậy, bà Phương nắm tay Diêm Thu Trì, nói: “Cháu yêu, không sao đâu, đừng lo lắng.”

Bà vừa nói vừa nhìn Thẩm Kim Đài: “Tiểu Kim cũng tới đây.”

Có vẻ như cũng biết cậu.

Thẩm Kim Đài đỡ bà: “Bà ngồi đi.”

Bà Phương ngồi xuống, ngay lập tức mấy người đàn ông trung niên khoảng 40 – 50 tuổi qua chào bà, bà Phương lịch sự chào họ, tới lúc họ rời đi, liền hỏi Diêm Thu Trì, “Con thông báo?”

Diêm Thu Trì gật đầu: “Đều là lãnh đạo cấp cao của công ty, phải nói cho họ biết.”

Bà Phương không nói gì.

Lúc này một người đàn ông đi tới chào hỏi, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi biết mọi người bây giờ rất buồn và lo lắng, nhưng tôi vẫn muốn nói một lời, mong mọi người hãy giữ kín tin tức, trước tình hình trở nên rõ ràng, không phát tán ra bên ngoài, để không gây ảnh hưởng xấu đến công ty, xin cảm ơn tất cả mọi người. “

Người đó nói xong còn khom người một cái.

Diêm Thiết Phong rất quan trọng, ảnh hưởng của ông cũng lớn, nếu xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng khôn lường đến mấy công ty dưới danh nghĩa nhà họ Diêm, giá cổ phiếu lao dốc chỉ là tác động bề nổi.

Bà Phương nói với Diêm Thu Trì: “Đây, chú Vương, còn có lão Lý bọn họ có quan hệ rất tốt với cha của con, là do cha con cân nhắc lên, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, con nói chuyện với họ, họ sẽ giúp con. Đối với Lưu phó giám đốc, giám đốc Viên, con phải chọn lọc những gì cần nghe, nếu bọn họ lợi dụng cơ hội nắm quyền, con tuyệt đối không được mềm lòng. “

Thẩm Kim Đài cảm thấy Diêm Thu Trì thật sự không dễ dàng, cha mẹ hắn còn ở trong phòng hồi sức, sống chết còn chưa rõ, những gì hắn phải làm không chỉ có mỗi đau buồn.

Diêm Thu Trì gật gật đầu, tỏ vẻ kiên quyết.

Thời gian giải phẫu sẽ diễn ra khá lâu, mọi người đều đang đợi ở bên ngoài, cho đến gần rạng sáng, điện thoại của những người này lần lượt đổ chuông, chú hai của Diêm Thu Trì cũng vội vàng chạy tới, Diêm Thu Trì chào hỏi ông, sau đó đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.

Thẩm Kim Đài do dự, nhưng cũng đi theo, vào phòng vệ sinh, không thấy bóng dáng của Diêm Thu Trì, một lúc sau, nhìn thấy Diêm Thu Trì từ trong một gian đi ra, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc.

Hắn bước tới, ôm Thẩm Kim Đài nói: “Không sao đâu, anh không sao.”

Thẩm Kim Đài nghe vậy đau xót lỗ mũi, vỗ lưng hắn một cái.

Hai người ra khỏi phòng tắm, đến cửa phòng mổ, chợt thấy đèn phòng mổ đổi màu, một đám người lập tức tất cả vây quanh.

Diêm Thu Trì và Thẩm Kim Đài cũng vội vàng chạy tới, một bác sĩ từ bên trong đi ra, tháo khẩu trang xuống nói: “Đừng lo lắng, ca mổ đã thành công, chỉ là chưa qua giai đoạn nguy hiểm, vẫn cần quan sát chút. “

“Cả ba người đều ổn chứ?” Bà Phương lo lắng hỏi.

“Chúng ta cần quan sát lại.” Bác sĩ nói, “Một tình huống không quá lạc quan, để xem ngày mai thế nào, hai người kia, vấn đề cũng không quá lớn.”

Không rõ tình hình, mọi người cơ bản không có rời đi, chỉ là mọi người đến tiểu khu vip chờ, bà Phương có chút chóng mặt, đã nằm ở phòng bệnh rồi, trời đã hửng sáng, bên ngoài tuyết vẫn rơi. Nhưng gió đã ít hơn nhiều, Lý Mỹ Lan đến, nói nhỏ với Thẩm Kim Đài, “Chúng ta đã mua một ít bữa sáng ……”

Diêm Thu Trì khịt mũi nói với Thẩm Kim Đài: “Em đi ăn chút gì đi, nhận tiện nằm một chút, cả đêm qua em đã không ngủ rồi.”

Thẩm Kim Đài gật đầu, đi ra từ bệnh viện cùng Lý Mỹ Lan bọn họ, đợi đến khi lên xe, lập tức nhắm mắt nằm xuống chỗ ngồi, đôi mắt giật giật, dường như muốn khóc, chẳng qua chỉ là giật giật thôi, rốt cuộc vẫn nhịn được.

Nhưng điểm tâm cậu không ăn chút nào, chỉ hỏi Lý Mỹ Lan:

“Đã nói với tổ phim chưa?”

Lý Mỹ Lan gật đầu:

“Nói rồi.”

Thẩm Kim Đài ngồi trong xe một hồi, thấy người trong phòng bệnh càng nhiều, nhưng Diêm Thu Trì đã không còn ở đó, Phương Vân đi tới, không trang điểm, hơi có chút tiều tụy, thấp giọng nói:

“Giám đốc Diêm và mấy thành viên ban giám đốc đi sang phòng bên họp rồi.”

Ba người trong đó, bị thương nặng nhất là tài xế, sau đó là Diêm Thiết Phong, chẳng qua đến tận bây giờ, mẹ Diêm vẫn chưa tỉnh lại.

Bên ngoài phòng bệnh đột nhiên truyền tới một tiếng khóc tê tâm liệt phế, đám người Thẩm Kim Đài ra cửa sang phòng bên, đã thấy một người phụ nữ hơn ba mươi tối, dẫn theo một bé gái, trực tiếp đổ gục ngã xuống đất.

Thương thế của tài xế Diêm Thiết Phong đột nhiên tăng thêm, lại được đưa đi cứu chữa.

Thẩm Kim Đài chỉ cảm thấy da đầu tê dại, ngồi chồm hổm dựa vào khung cửa.

Đây là ngày lâu nhất cậu từng trải qua, trong một ngày nay, cậu gần như không nhìn thấy Diêm Thu Trì.

Đến lúc chạng vạng tối, rốt cuộc cũng đón một tin tức tốt, mẹ Diêm tỉnh lại rồi, có thể cho phép người thân vào thăm.

Diêm Thu Trì chưa trở lại, Thẩm Kim Đài có chút nóng nảy, muốn đi xem, nhưng lại cảm thấy thân phận mình không phù hợp, không tiện mở miệng, cậu đứng ở cửa nhìn, nhìn thấy bà Phương đi vào, sát theo đến cửa, bà Phương quay đầu lại, thấy cậu, bèn nói:

“Con cũng vào đi.”

Thẩm Kim Đài thiếu chút nữa bật khóc, gật đầu một cái, nói:

“Cảm ơn.”

“Nó sẽ muốn gặp thằng bé.”

Bà Phương nói với Diêm Thu Trì.

Thẩm Kim Đài chưa từng thấy phòng bệnh, chỉ cảm thấy không giống như những gì cậu xem trên TV, mẹ Diêm nằm trên giường bệnh, còn đeo máy hô hấp, khóe mắt còn có một vết bầm.

Bà Phương rất bình tĩnh, ngồi xuống nắm tay bà.

Mẹ Diêm vẫn rất yếu ớt, không nói nên lời, bà Phương nói:

“Không sao, không sao, tài xế cũng có thể cấp cứu lại được.

Chính là Thiết Phong vẫn chưa có tỉnh.”

Tiếng nói của bà vừa dứt, đã nghe thấy đầu bên kia truyền tới tiếng bước chân dồn dập, chỉ chốc lát sau Diêm Thu Trì đi vào.

Thẩm Kim Đài bỗng nhiên không khống chế được cảm xúc, quay đầu lại.

Mẹ Diêm vẫn rất yếu, bọn họ cũng không ở trong phòng bệnh lâu, Diêm Thu Trì nói:

“Mọi người đi ăn chút gì đi, con ở đây trông là được, nhiều người cũng ồn.”

Bà Phương gật đầu một cái, mọi người đi ra ngoài, Thẩm Kim Đài đứng ở bên cạnh, đi tới sau lưng Diêm Thu Trì, Diêm Thu Trì quay đầu, ngoắc gọi cậu qua đây.

Thẩm Kim Đài bèn ngồi ở trước giường bệnh, nắm tay mẹ Diêm.

Mẹ Diêm gọn gàng xinh đẹp, khỏe khoắn sáng sủa bỗng suy yếu nhìn cậu, ngay cả trên cánh tay cũng đầy vết thương.

Thẩm Kim Đài cảm thấy lúc này không nên khóc, bèn cúi đầu xuống, tựa trán vào tay mẹ Diêm, nước mắt trực tiếp rơi xuống đất.

May là, may là, mẹ Diêm không rời bỏ cậu, sau này vẫn sẽ là mẹ của cậu/

Hai người bọn họ một mực ở trong phòng bệnh trông coi đến chạng vạng tối, lúc bà Phương tới thăm, bảo bọn họ đi ăn chút gì đó.

“Con không ăn thì cũng vì Tiểu Kim mà đi ăn chút gì đi, đi đi.”

Bà Phương nói:

“Nhiều thân nhân như vậy rồi còn ở đây mãi làm gì.”

Diêm Thu Trì và Thẩm Kim Đài đi ra từ phòng bệnh, cuối hành lang bỗng có hai người chạy tới, đều mặc áo choàng dài, vẻ mặt vội vã, dẫn đầu chính là Diêm Diệu Hiên.

Diêm Diệu Hiền thấy Diêm Thu Trì bọn họ bèn dừng bước, thở hồng hộc đi tới phía trước, đỏ mắt kêu lên:

“Anh.”

Hắn xông lên ôm lấy Diêm Thu Trì, Diêm Thu Trì ôm hắn một chút, nói:

“Mẹ đã tỉnh, em vào thăm bà chút đi.”

“Ba đâu?”

“Vẫn chưa tỉnh lại.”

Mắt Diêm Diệu Hiên lại đỏ, vẻ mặt cực kỳ tiều tụy, buông Diêm Thu Trì ra, vội vã lao vào phòng bệnh, chỉ để lại người thanh niên trẻ tuổi sau lưng hắn, đứng tại chỗ lên tiếng chào với Diêm Thu Trì và Thẩm Kim Đài.

Người đàn ông kia cũng gần bằng Diêm Thu Trì, mắt mày lạnh lùng, tướng mạo đẹp đẽ, đưa tay nói:

“Em là bạn của Diệu Hiên, Đan Thành.”