Tình Địch Luôn Trêu Tôi

Chương 72: Ngày hôm nay cậu đã nếm thử?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc nghe thấy Hạ Tri Điểu nói câu kia, Tùy Chí Thanh khẽ giật mình, sau đó bất đắc dĩ cười cười.
Tuy nói là không có tóc, có chút khó khăn mà nhìn thẳng vào chính mình lúc này, nhưng mà niềm vui sướng khi xuất quỹ thành công lập tức đem những phiền não kia quét sạch đi. Cứ như thế này, sau này mình và Hạ Tri Điểu, hai người có thể chân chính ở cùng một chỗ.
Mãi cho đến khi Tùy Chí Thanh xuất viện.
Thời điểm ở bệnh viện không có cảm giác gì, thời điểm khi xuất viện cũng không có cảm giác gì, dù sao ở chỗ này phần lớn mọi người đều là bởi vì người thân hoặc là bản thân bị đau ốm gì đó, cho nên cũng không có người nào cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, Tùy Chí Thanh mỗi lần đi ra ngoài lập tức sẽ thu được một đống ánh mắt của người đi đường. Hiệu suất quay đầu quá cao quả thật khiến cho người ta nghẹt thở.
Vốn dĩ Tùy Chí Thanh là một người không quá chú trọng vẻ bề ngoài.
Quần áo có thể mặc thì mặc, giày chỉ cần hợp thì mua. Còn về phần tại sao lại có nhiều quần áo màu đen và màu trắng như vậy? Bởi vì đơn giản a, mặc dù Tùy Chí Thanh là họa sĩ, hiểu được cách phối màu trong cuộc sống hằng ngày, từ phức tạp cho đến đơn giản, nhưng không bằng sự thoải mái.
Còn về đầu tóc, cũng là khi trời nóng thì cột lên hoặc là thắt một cái bím buông xuống trước ngực, trời lạnh thì thả ra, trong cuộc đời của Tùy Chí Thanh làm kiểu tóc thịnh hành nhất chính là kiểu cột nửa đầu. Sau đó không uốn không nhuộm, một năm cũng chỉ cắt tóc một hai lần như vậy, cơ bản là rất ít khi đi đến tiệm cắt tóc cùng lão sư Tony nói chuyện, mua dầu gội và dầu xả cũng chỉ là tùy tiện mua loại thông thường.
Nói tóm lại theo một nghĩa nào đó, Tùy Chí Thanh có thể sống cuộc sống cẩu thả hơn ba mươi năm qua, chính là ỷ vào giá trị của bản thân ở trên mạng, sống tự do tiêu sái theo ý của mình.
Nhưng mà bây giờ, Tùy Chí Thanh lại bởi vì hình tượng của bản thân mà lo nghĩ đến muốn trọc đầu.
Không đúng, hiện tại bản thân chính là một tên trọc đầu.
Trước kia, trong điện thoại di động và trong trình duyệt máy tính của Tùy Chí Thanh, các tìm kiếm cơ bản đều là liên quan đến các loại tranh vẽ, liên quan đến nghề nghiệp. Mà bây giờ lại biến thành:
Con gái đầu trọc mặc gì thì tương đối đẹp?
Tóc cạo sạch mất bao lâu mới có thể dài đến vai?
Dầu gội đầu nào có thể khiến tóc nhanh chóng mọc lại?
Công nghệ nào có thể khiến tóc nhanh chóng mọc lại?
...................
Vì vậy Tùy Chí Thanh mua một đống lớn các loại dụng cụ, các chất dinh dưỡng chăm sóc tóc, nghe nói có thể khiến cho tốc độ mọc tóc nhanh hơn. Còn mua hơn khoảng một chục cái mũ cùng với đồ trùm đầu.
Từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ đã trôi qua hơn nửa tháng, tóc cũng dài hơn một chút xíu, Tùy Chí Thanh cầm cây thước đứng ở trước gương cẩn thận đo từng li từng tí, hiện tại con số hiển thị là 19cm.
Buông xuống cây thước, Tùy Chí Thanh rất nhanh khép kín bản thân, cảm thấy thế giới này đối với mình quả thật là quá tàn khốc.
Trước kia thường thường nhìn thấy ở trên Weibo có những chủ đề tìm kiếm phổ biến giống như là "hướng dẫn những kiểu tóc dành cho người lười", "Tóc dài đến lưng làm kiểu gì thì đẹp", "Năm kiểu tóc phong cách nhất", "Mười kiểu tóc thịnh hành nhất"...
Tùy Chí Thanh luôn luôn chẳng thèm nhìn đến, trực tiếp lướt qua, sau đó tiếp tục xem những thứ khác, nhưng mà bây giờ, ngược lại Tùy Chí Thanh sẽ đi ấn mở.
Đồng thời Tùy Chí Thanh cũng sẽ nói thầm ở trong lòng: "Cái kiểu tóc này nếu như mình có tóc, chắc là rất thích hợp với mình. Cái kiểu tóc kia nhìn thật đẹp, chờ đến khi tóc mình thật dài sẽ làm giống như vậy. Sau này mình cũng sẽ đi nhuộm màu này, nếu không thật có cảm giác sống uổng phí rồi."
Nói tóm lại trong điện thoại di động của Tùy Chí Thanh chứa đủ hình ảnh chụp các loại kiểu tóc.
Nhưng mà như vậy vẫn còn chưa đủ, Tùy Chí Thanh tưởng tượng sau khi tóc mình thật dài làm những cái kiểu kia, sau đó nên ăn mặc như thế nào. Vì vậy tiếp theo đó, Tùy Chí Thanh lại chú ý không ít blog quần áo. Lại tiếp sau đó, tìm hiểu thêm những trang makeup. Trong một thời gian rất ngắn, những trang chú ý của Tùy Chí Thanh so với trước kia liền tăng không chỉ gấp đôi.
Tuy nói cho dù là người thân hay là Hạ Tri Điểu đều an ủi Tùy Chí Thanh, nói là không có việc gì, cứ như vậy cũng rất tốt, hơn nữa tóc cũng có thể mọc dài ra, chờ nửa năm hay một năm gì đó thì có thể trở lại giống như trước kia. Tuy rằng bên ngoài Tùy Chí Thanh bày tỏ đã nghĩ thông suốt rồi nhưng trong lòng vẫn đang lặng lẽ sầu não.
Bởi vì do phải làm phẫu thuật nên số lần đến Studio của Tùy Chí Thanh cũng giảm đi rất nhiều, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến hoạt động của Studio. Dù sao hiện nay Studio đã đi vào quỹ đạo, rất nhiều chuyện không cần Tùy Chí Thanh và Trần Ngân Hân tự mình xử lý, giao cho mọi người ở bên dưới phụ trách là được rồi. Nhưng thỉnh thoảng Tùy Chí Thanh vẫn sẽ đi một chuyến.
Chỉ là trước kia, mỗi lần Tùy Chí Thanh đi đến Studio, lúc có người chào hỏi mình, Tùy Chí Thanh ít nhất vẫn sẽ cười một cái, gật đầu một cái rồi nói "Chào". Thế nhưng bây giờ, trên cơ bản Tùy Chí Thanh chỉ là lãnh đạm gật đầu, sau đó sải bước đi vào văn phòng ngồi xuống, lại kéo lên cửa chớp, kiểm tra máy tính.
Nhưng mà rất thần kỳ là, lúc mọi người ở Studio nghĩ về Tùy Chí Thanh, không hẹn mà cùng cảm thấy:
"Mặc dù lúc đầu có chút không quen khi thấy bà chủ biến thành đầu trọc, nhưng kỳ thật nhìn kỹ một chút, vẫn là lãnh khốc không ít."
"Đúng vậy a, đúng vậy a."
..............
Quả thật, diện mạo của Tùy Chí Thanh ở bất kỳ phương diện nào cũng có thể giữ được sự hài hòa mà người bình thường căn bản không thể nào có được. Cho dù là đầu trọc như vậy, cũng bởi vì đường nét ngũ quan của Tùy Chí Thanh rất tinh xảo, cho nên cũng không khiến người khác cảm thấy bất ngờ.
Nhưng mà đồng thời, cũng chính bởi vì dung mạo của Tùy Chí Thanh rất cao, đường nét trên gương mặt rất lập thể, cho nên khi đội mũ, cứ như vậy, Tùy Chí Thanh rất dễ tạo cho người khác một loại cảm giác rất MAN.
Cho nên cũng có người nói:
"Nhưng mà, bà chủ như thế này nói chuyện yêu đương càng có ý nghĩa, tóc càng ngắn càng man, tôi cảm thấy cô ấy nhất định là một T cứng tuyệt vời!"
"A, xem ra quả nhiên bà chủ là gót sắt a, thật đáng tiếc, tôi vẫn là thích không phân biệt."
"Bà chủ có phân hay không phân cũng đều không đến phiên cô có thích hay không thích..."
..................
Mỗi lần có một mình, Tùy Chí Thanh đều không muốn đi ra ngoài. Chỉ khi có mệnh lệnh của Hạ Tri Điểu, bảo rằng nhất định phải đi ra ngoài nhiều một chút, vận động nhiều một chút, Tùy Chí Thanh mới sẽ đi ra cửa.
Nhưng mà bất luận là đi đến chỗ nào, Tùy Chí Thanh mãi mãi cũng là tiêu điểm trong đám người. Một người cao liền rất dễ khiến cho người khác chú ý, vậy mà còn là một người trọc, ân, mặc dù đã đội mũ, nhưng vẫn có thể để cho người ta thấy được Tùy Chí Thanh là một người trọc.
Cho nên lúc đi xem phim, lúc đi công viên tản bộ, lúc đi trên đường lớn, lúc đi đến cửa hàng đồ ngọt nếm thức ăn mới, lúc ở cửa hàng tiện lợi mua đồ, lúc xếp hàng tính tiền... thế nào cũng sẽ có người nhìn. Thậm chí có đôi khi, người ta còn kéo kéo người bạn ở bên cạnh, để cho người đó cũng nhìn thấy.
Cũng không biết có phải là hệ thống phân tích của mình xảy ra vấn đề gì hay không, Tùy Chí Thanh cảm giác bản thân mình thật giống như biến thành một cái chi bảo trấn quốc, cho nên tất cả mọi người lúc đi ngang đều không thể bỏ qua ý nghĩ nhìn mình.
Trong một buổi chiều, trời trong xanh gió thổi nhẹ, lúc Tùy Chí Thanh và Hạ Tri Điểu cùng nhau đi đến công viên ngắm hoa, có một nữ sinh đi lướt ngang qua bên cạnh, sau khi đi xa nữ sinh kia nói với người nào đó trong điện thoại di động: "Mình nói cho cậu biết, đúng lúc mình vừa gặp được một T... Cậu hỏi vì sao mình biết? Bởi vì tóc của cô ấy siêu cấp ngắn a, thậm chí giống như là đầu trọc... Đoán chừng là một T cứng..."
Vì vậy Tùy Chí Thanh dừng chân lại, quay đầu nói với Hạ Tri Điểu: "Bây giờ mình thật sự có chút chịu không nổi, dứt khoát mang tóc giả là tốt nhất, cho dù thời tiết đang nóng bức..."
"Đột nhiên nói như vậy, là bởi vì mấy lời của cô gái kia vừa nói hay sao?" Hạ Tri Điểu quan tâm hỏi.
"Có một chút." Tùy Chí Thanh nói.
"Cậu không nên quá để ý, trước tiên không nói đến việc cậu vì phải làm phẫu thuật nên mới cạo trọc đầu thành như vậy, cho dù coi như do tự mình cạo, cũng không có sao. Ai quy định con gái chỉ có thể để tóc dài phấp phới, mặc váy? Ai quy định nữ sinh thì không thể cạo trọc đầu, cắt ngắn, thích đánh đấm, phát rồ? Những cái này dựa vào cái gì mà chỉ có thể là đặc quyền của con trai a? Cũng tương tự, ai nói cắt tóc ngắn hoặc là đầu trọc liền nhất định phải là T chứ, từ đâu có nhiều quy định như vậy. A Thanh, thật đó, mình thấy rất là tốt!" Hạ Tri Điểu vỗ vỗ vai của Tùy Chí Thanh. "So với cậu khi có tóc, mình càng thích cậu bây giờ không có tóc!"
Tùy Chí Thanh dở khóc dở cười.
"Còn có, suy nghĩ của cậu nhất định phải thoáng hơn. Kỳ thật rất nhiều người nhìn cậu, cũng không phải là bởi vì cậu trọc đầu." Hạ Tri Điểu tiếp tục vừa đi vừa nói.
"Ân?"
"Bởi vì bây giờ nhìn cậu rất là đặc biệt a, tán dương!" Hạ Tri Điểu nói. "Trước đó có một lần, thời điểm ở cửa hàng tiện lợi mua đồ, khi cậu đi qua chỗ khác, sau đó mình nghe được bên cạnh có người nói mặt của cậu đẹp đúng là có thể muốn làm gì thì làm, người bình thường không dám để đầu trọc, vậy mà cậu làm lại đặc biệt đẹp mắt như vậy, vô cùng hâm mộ cậu đó."
"Thật sao?" Tùy Chí Thanh sau khi nghe xong, hoài nghi hỏi.
"Đúng vậy a." Hạ Tri Điểu hơi thêm mắm dặm muối một chút. "Chẳng qua là bản thân cậu không có tự tin, kỳ thật có không ít người nhìn cậu, đều không phải là bởi vì cảm thấy cậu kỳ quái, mà là cảm thấy cậu có chút ngầu."
"Thật sao?" Tùy Chí Thanh nghe xong, cười một tiếng.
"Đúng vậy, mình đảm bảo." Hạ Tri Điểu ngẩng đầu, vỗ vỗ ngực mình.
"Được a..." Tùy Chí Thanh gật gật đầu.
"Tốt. Đúng rồi, cũng sắp đến mùa hè, chúng ta đi mua một ít quần áo đi." Suy nghĩ một chút, Hạ Tri Điểu nhìn đồng hồ, lại nói.
"Ngay bây giờ?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Đúng vậy a."
"Được, đi đâu mua đây?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Qua cái cửa hàng ở bên kia đi." Hạ Tri Điểu chỉ chỉ về phía nam. Một trung tâm thương mại lớn tên Tinh Thái Thành đứng ở bên đó.
"Được a, vậy chúng ta đi." Tùy Chí Thanh gật gật đầu.
Vì vậy hai người liền cùng nhau rời khỏi công viên, đi Tinh Thái Thành.
Lầu một của Tinh Thái Thành cơ bản đều là một số cửa hàng trà sữa, còn có một số cửa hàng trang sức gì đó, cửa hàng bán quần áo thì không có mấy cái. Ngược lại trên lầu hai có không ít cửa hàng bán quần áo thời trang.
Cho nên không có dừng lại, Hạ Tri Điểu liền kéo Tùy Chí Thanh lên lầu hai. Chỉ là bởi vì hôm nay là ngày làm việc nên cũng không có nhiều người lắm.
Đến lầu hai, sau khi Hạ Tri Điểu nhìn xung quanh hai bên một lượt, ánh mắt liền khóa chặt vào một cửa hàng bán quần áo thoạt nhìn rất bụi bặm, sau đó liền kéo tay của Tùy Chí Thanh hướng về phía chỗ ấy đi đến: "Trước tiên chúng ta đi vào cửa hàng này đi."
"Phong cách của cửa hàng này hình như không thích hợp với cậu." Tùy Chí Thanh nói.
"Trước tiên mua đồ cho cậu." Hạ Tri Điểu nghiêng đầu cười.
"Được." Tùy Chí Thanh cũng cười.
Sau đó hai người liền đi vào bên trong cửa hàng. Nói thật, Tùy Chí Thanh đã rất lâu không có đi dạo cửa hàng bán quần áo. Bởi vì không có tự tin thì lấy đâu mà mua. Đến ngay cả mũ, Tùy Chí Thanh cũng đều là mua qua mạng Internet.


Đi vào trong cửa hàng, chỉ thấy bên trong có mấy người khách, có người đang đi dạo, có  người đang soi gương sau khi mặc thử đồ.
Một nhân viên bán hàng sau khi nhìn thấy Tùy Chí Thanh và Hạ Tri Điểu, liền lập tức tiến lên chào đón: "Hoan nghênh quý khách..."
"Chúng tôi tự xem." Không đợi người kia nói xong, Tùy Chí Thanh liền khoát khoát tay, cũng đem mũ kéo xuống dưới một chút.
"Được rồi..." Vì vậy nhân viên bán hàng đưa tay sửa lại một bộ quần áo ở bên cạnh, sau đó đi qua một chỗ khác.
Hạ Tri Điểu sau khi nhìn thấy nhân viên rời đi, liền kéo Tùy Chí Thanh đi vòng quanh cửa hàng. Không thể không nói, quần áo bên trong cửa hàng này xác thực đều rất được, thấy Tùy Chí Thanh cũng có chút muốn mua, thay đổi phong cách. Nhưng mà thoạt nhìn quần áo trong cửa hàng đều thật lớn, cảm giác hình như không thích hợp với mình. Hơn nữa luôn cảm thấy đối với ngực lớn cũng không phải là quá tốt...
"Cái này cậu cảm thấy thế nào?" Hạ Tri Điểu chỉ chỉ một cái áo thun màu trắng xám, nhìn về phía Tùy Chí Thanh.
"Cũng được." Tùy Chí Thanh gật gật đầu.
"Còn cái này?" Hạ Tri Điểu chỉ chỉ một cái quần short.
"Cũng không tệ." Tùy Chí Thanh vẫn gật đầu.
"Vậy cậu lấy đi thử xem?" Hạ Tri Điểu nói xong, liền đem áo cùng quần lấy xuống, để vào trong tay Tùy Chí Thanh.
"Được." Tùy Chí Thanh gật gật đầu, tiếp đó tìm một phòng thử đồ, đi vào.
Hạ Tri Điểu nắm chặt bàn tay, quay đầu, ở trong cửa hàng quan sát, sau đó liền chạy đến chỗ hai nữ sinh đang lựa quần áo ở trước mặt, khẽ nói: "Thật ngại quá..."
Hai nữ sinh kia mình nhìn cậu, cậu nhìn mình, sau đó lại nhìn Hạ Tri Điểu.
"Là như vậy, bạn gái của chị trước đó làm phẫu thuật, cho nên phải cạo tóc, khiến cho chị ấy không có tự tin. Hiện tại chị dẫn chị ấy đến đây mua quần áo, lúc này chị ấy đang thử quần áo ở trong phòng thử đồ, nếu như có thể, đợi lát nữa chị ấy thay đồ xong đi ra, hai em có thể đến đó khen chị ấy một chút được không?" Hạ Tri Điểu hỏi.
"Được... chờ một chút... Bạn gái?" Một trong hai người nữ sinh kia trợn to hai mắt.
"Đúng, bạn gái, chính là dạng sau này sẽ kết hôn." Hạ Tri Điểu nhìn cô gái kia, mỗi một chữ đều nói vô cùng kiên định.
Vì vậy hai nữ sinh kia gật đầu: "Có thể!"
Hạ Tri Điểu nghe xong, cười cười, sau đó liên tục nói cám ơn.
Lúc này Tùy Chí Thanh đã thay xong quần áo. Mở ra cửa phòng thử đồ, Tùy Chí Thanh liền đi ra bên ngoài, đứng ở bên cạnh Hạ Tri Điểu: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Rất đẹp!" Hạ Tri Điểu hướng Tùy Chí Thanh giơ lên một ngón tay cái.
"Phải không..." Tùy Chí Thanh cười cười, nhìn bản thân mình ở trong gương, chỉnh lại vạt áo.
"Thật là đẹp..." Lúc này một nữ sinh ở bên cạnh nói một câu.
Tùy Chí Thanh sau khi nghe được, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn qua, sau đó cười nói: "Cám ơn."
"Không cần khách sáo, chủ yếu là do gương mặt của chị... Cái từ kia gọi là cái gì nhỉ? Tinh xảo, cho nên mặc cái gì cũng đều dễ nhìn!" Nữ sinh nói tiếp.
"Quá khen quá khen..." Mặc dù ngoài miệng Tùy Chí Thanh nói như vậy, nhưng mà trong lòng vẫn rất là vui vẻ.
Hơn nữa nhờ như vậy, Tùy Chí Thanh nhìn mình ở trong gương, cuối cùng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, không còn quan trọng nữa, cũng không giãy giụa nữa. Hình như kỳ thật cũng không tệ. Tuy nói nhìn như vậy thiếu đi một chút hương vị của nữ nhân, tương đối giống như tomboy, nhưng nhân sinh mà, thử nghiệm nhiều loại cũng là một loại tư vị không phải sao?
Thật sự là cay đắng tự an ủi bản thân.
"Mình đã nói rồi, rất ngầu có đúng không?" Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh.
"Hình như là vậy..." Tùy Chí Thanh gật gật đầu, lộ ra nụ cười.
Cuối cùng Hạ Tri Điểu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đảo mắt đến tháng tám. Nhiệt độ ở Dương Thành nhảy lên một độ cao mới, trời nắng chang chang, người đi đường ở bên ngoài thoạt nhìn đều ủ rũ ỉu xìu.
Tóc của Tùy Chí Thanh cũng đã dài ra không ít. Tuy nói là vẫn tương đối ngắn nhưng cũng có thể đến trình độ vén ở bên tai, nhưng Tùy Chí Thanh nhìn bản thân đã thuận mắt hơn. Dù sao, đầu trọc mình cũng có thể chấp nhận, trên thế giới này còn có cái gì mà mình không thể chấp nhận đây?
Kỳ thật, nếu là một cô gái có gương mặt tròn cắt kiểu tóc này thì sẽ gọi là rất đáng yêu, nhưng khi xuất hiện ở trên đầu Tùy Chí Thanh, nghĩ rằng đáng yêu thì tương đối khó, vẫn là nghiêng về soái.
Bởi vì sắp đến sinh nhật của Trần Ngân Hân, vì vậy vào một ngày trời nhiều mây, hai người quyết định đi cửa hàng trang sức mua dây chuyền hoặc là vòng tay làm quà sinh nhật cho Trần Ngân Hân.


Sau khi đi đến một cửa hàng trang sức được trang trí vô cùng xa hoa, một nữ nhân viên bán hàng liền đi đến, cười đến mức lông mày đều cong lên, lập tức chào hỏi hai người.
"Hai vị muốn tìm gì?" Nhân viên bán hàng hỏi.
"Tùy tiện nhìn một chút, chủ yếu là sắp đến sinh nhật của một người bạn, muốn mua quà tặng cho cô ấy." Tùy Chí Thanh nói.
"Nha..." Nhân viên bán hàng nghe xong gật gật đầu, sau đó lập tức nói. "Cô ấy thuộc chòm sao gì, cầm tinh con gì? Ở chỗ chúng tôi gần đây mới tung ra dây chuyền mười hai chòm sao cùng với vòng tay mười hai con giáp, tôi cảm thấy hay là cô nhìn xem thử."
"Cảm giác cái này cũng không tệ lắm, đúng không?" Hạ Tri Điểu nói.
"Ân, rất tốt." Tùy Chí Thanh gật gật đầu. "Chòm sao Xử Nữ, tuổi trâu."
"Được rồi, vậy hai vị tiểu thư đến bên này xem thử một chút đi." Nhân viên bán hàng nói.
Tùy Chí Thanh và Hạ Tri Điểu sau khi nghe xong, liền đi qua.
Nhưng mà lúc nhân viên bán hàng lấy dây chuyền cùng vòng tay ra, Hạ Tri Điểu nhận được điện thoại của Diệp Thiên gọi đến, vì vậy liền tập trung nghe máy, còn vừa đi loanh quanh ở gần đó vừa nói chuyện.
Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu một chút, chỉ còn một người liền đưa tay lấy sợi dây chuyền lên xem.
Thiết kế rất xinh đẹp, màu bạc, mặt dây chuyền là ký hiệu của chòm sao Xử Nữ, đơn giản và thanh lịch.
"Vậy lấy nó đi." Tùy Chí Thanh nói.
"Được rồi!" Nhân viên bán hàng cười nói. "Vậy để tôi gói lại cho cô."
"Ân." Tùy Chí Thanh gật đầu.
Nhưng mà ngay lúc Tùy Chí Thanh thanh toán, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đi đến, không cẩn thận đụng vào Tùy Chí Thanh, vì vậy cái túi của người phụ nữ kia rơi xuống đất, đồ vật ở bên trong túi đều rơi ra bên ngoài.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi..." Người phụ nữ kia vội vàng nói.
"Không có việc gì." Tùy Chí Thanh nói xong, cúi người nhặt lên một thỏi son môi đang lăn đến bên chân, sau đó chậm rãi đứng dậy nhìn người phụ nữ kia, đưa ra.
"A, cám ơn ~" Người phụ nữ kia sau khi nhận lấy, hướng về phía Tùy Chí Thanh thẹn thùng cười một tiếng. "Đúng là một người lịch thiệp... cũng rất đẹp trai nha..."
"Quá khen, tiện tay mà thôi." Tùy Chí Thanh cười một cái.
Người phụ nữ kia nghe xong, lại mím môi cười một tiếng, trong mắt tràn đầy các loại hương vị quyến rũ, sau đó hỏi: "Xem đồ trang sức a?"
"Ân." Tùy Chí Thanh gật đầu.
"A, những cái này là mười hai chòm sao phải không?" Người phụ nữ kia nhìn xuống quầy hàng.
"Đúng vậy." Tùy Chí Thanh lại gật đầu.
"Tôi cũng muốn mua, chẳng qua là..." Người phụ nữ kia cầm một cái, để vào chỗ cổ của mình, giọng nói ngọt ngào. "Không biết tôi đeo có đẹp mắt hay không, có dễ nhìn hay không, cô cảm thấy thế nào..."
"Ân hừ! Khụ khụ khụ!" Lúc này ở bên cạnh truyền đến tiếng của Hạ Tri Điểu điên cuồng ám chỉ.
Vì vậy Tùy Chí Thanh nghiêng người qua, kéo lại tay của Hạ Tri Điểu, sau đó nhìn về phía người phụ nữ kia: "Thật ngại quá, cô hỏi nhân viên bán hàng đi, chúng tôi đi trước."
Người phụ nữ kia liền bối rối.
Sau đó Tùy Chí Thanh liền mang theo Hạ Tri Điểu cùng đồ trang sức rời khỏi cửa hàng.
"Tiểu thư, cô muốn nhìn chút gì sao?" Lúc này, nhân viên bán hàng lại nhìn về phía người phụ nữ kia.
"Đừng á!" Người phụ nữ kia đem sợi dây chuyền để xuống trên quầy hàng, sau đó liếc mắt rồi đi.
Sau khi rời đi cửa hàng trang sức kia, Tùy Chí Thanh và Hạ Tri Điểu liền trở lại trong xe, lái xe về nhà. Nhưng mà trên đường đi, thoạt nhìn Hạ Tri Điểu rất tức giận.
Cho đến khi về đến nhà, từ trong gara đi vào trong nhà, Hạ Tri Điểu liền nhanh chóng

1 2 »