"Con và cậu ấy..." Vội vàng không kịp chuẩn bị để tiếp nhận một vấn đề như vậy, Tùy Chí Thanh nhìn qua Trình Nặc, tự hỏi nên nói như thế nào.
"Là quan hệ người yêu!" Đúng vào lúc này, giọng nói của Hạ Tri Điểu đột nhiên từ bên cạnh vang lên.
Tùy Chí Thanh và Trình Nặc cùng nhau nhìn lại, chỉ thấy Hạ Tri Điểu chẳng biết từ lúc nào đang đứng ở cửa phòng ngủ với một mái tóc dài ướt sũng.
Sau đó Hạ Tri Điểu đi đến, khoác lên cánh tay của Tùy Chí Thanh.
"Con nói cái gì?" Trình Nặc lùi lại một bước, không thể tin mà nhìn Hạ Tri Điểu.
"Phải. Chúng con yêu nhau." Tùy Chí Thanh cuối cùng cũng nhìn về phía Trình Nặc.
"Chính là giống như kiểu yêu giữa đàn ông và phụ nữ." Hạ Tri Điểu nói tiếp.
Trong nháy mắt, không khí dường như ngưng đọng lại.
Cũng không biết là đã qua bao lâu, Trình Nặc mới miễn cưỡng nở một nụ cười rất là cứng ngắc, tiếp đó nhìn về phía Tùy Chí Thanh, mở miệng: "Là... là thật sao?"
Tùy Chí Thanh nhìn Trình Nặc, gật đầu.
"Đã... bao lâu?" Lồng ngực của Trình Nặc phập phồng, lại hỏi.
"Con yêu Tri Điểu đã rất nhiều năm, cùng một chỗ chỉ mới mấy tháng." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Hai đứa... hai đứa nhất định là bị nhầm lẫn, đem tình bạn biến thành tình yêu..." Trình Nặc kéo khóe môi, thật muốn cười nhưng nhìn sao nụ cười cũng vô cùng miễn cưỡng. "Nói cho dì nghe, hai đứa thật sự là nghiêm túc?"
Tùy Chí Thanh rủ mắt xuống nhìn mặt đất: "Con cũng từng cho là mình có thể đem mối quan hệ này trở thành tình bạn thuần túy, thế nhưng càng về sau con càng phát hiện, căn bản con không có cách nào lừa gạt được chính mình. Yêu chính là yêu. Không cần biết như thế nào, con không có cách nào làm như không thấy đối với tình cảm của chính mình, cũng hoàn toàn không có cách nào để tiếp nhận người khác."
"Hai đứa... hai đứa sao có thể làm như vậy..." Nghe được mấy câu kia, trong phút chốc, cả hai mắt của Trình Nặc đều đỏ lên.
"Hai đứa ở sau lưng dì làm những chuyện như vậy có nghĩ đến cảm nhận của dì không?" Trình Nặc xoay người, giơ tay lên, lau lau nước mắt rơi xuống từ khóe mi. "A Thanh, dì thích con như vậy, tin tưởng con như vậy. Tri Điểu làm loạn thì cũng thôi đi, tại sao đến ngay cả con cũng làm loạn theo nó chứ?"
"Tụi con không phải là đang làm loạn, tụi con chỉ là lưỡng tình tương duyệt mà thôi, cùng lắm chỉ là đúng lúc cả hai đều thích con gái, tại sao lại nói là làm loạn?" Hạ Tri Điểu nhìn chăm chú vào bóng lưng của Trình Nặc đang đối diện với mình, trong mắt nổi lên những ánh sáng nhỏ chói sáng.
"Dì, con xin lỗi." Tùy Chí Thanh nhìn Trình Nặc, cổ họng nuốt xuống một cái. "Dì, con biết, loại chuyện này đối với dì mà nói chắc chắn là rất khó tiếp nhận, nhưng mà con thật sự không thể không có Tri Điểu. Cũng không phải là làm loạn."
"Hai đứa đừng nói nữa, dì không hiểu, cũng không muốn hiểu..." Trình Nặc rủ mắt xuống nhìn mặt đất, lắc lắc đầu.
"Chúng con có chung một suy nghĩa là cứ sống như vậy cả một đời." Tùy Chí Thanh nói tiếp.
"Cả một đời?" Trình Nặc nghe được câu này, lại cười khổ lắc đầu một cái. "Dì không muốn nghe, không muốn tiếp tục thảo luận cái vấn đề này, đừng nói nữa. Dì buồn ngủ, muốn đi ngủ."
Sau đó Trình Nặc thất hồn lạc phách, ngẩng đầu lên, chân bước về phía căn phòng của mình.
"Dì..." Tùy Chí Thanh thấy thế, vội vàng đi về phía trước mấy bước.
"A Thanh, cậu quay về phòng đi, để mình cùng mẹ nói chuyện một chút." Hạ Tri Điểu giữ chặt Tùy Chí Thanh, ánh mắt kiên định nhìn chăm chú Tùy Chí Thanh.
"Thế nhưng mà..."
"Nghe lời đi." Hạ Tri Điểu vuốt vuốt tay của Tùy Chí Thanh, trong ánh mắt mặc dù có nước mắt chuyển động, nhưng khóe môi lại giương lên, quả thật là kéo ra được một nụ cười mềm mại. "Tin tưởng mình, mình nhất định có thể giải thích cho mẹ mình hiểu."
Tùy Chí Thanh quay đầu sang một bên, không nói gì, vẫn đứng như cũ ở chỗ đó. Trong chốc lát, vuốt vuốt cánh tay, sau đó suy nghĩ trong lòng phát ra thành một hơi thật dài, gật gật đầu.
Vì vậy Hạ Tri Điểu vươn tay, dùng sức ôm lấy Tùy Chí Thanh: "Sớm muộn gì cũng phải đối mặt đúng không, mình không sợ. Đợi chúng ta qua được cửa ải này, thì cái gì cũng không cần phải sợ."
Tùy Chí Thanh đưa tay để trên lưng của Hạ Tri Điểu, gật gật đầu.
Sau đó Hạ Tri Điểu buông Tùy Chí Thanh ra, liền từ từ đi về phòng mình. Vừa vào bên trong thì nhìn thấy Trình Nặc đang nằm ở trên giường, trong lòng Hạ Tri Điểu thoáng nổi trống lên.
Trên cơ bản, bản thân mình cùng Trình Nặc đều thuộc dạng người bên ngoài thoạt nhìn thì vô cùng dịu dàng nhưng thực tế cảm xúc lại giống như đi cáp treo vậy. Cho nên khi hai người ở chung một chỗ, bình thường cũng có rất nhiều xung đột, thông cảm cũng không được nhiều, nhất là mấy năm gần đây.
Hai mẹ con đóng cửa lại, quả thật có thể khiến cho đối phương nghẹn lời.
"Mẹ, đã ngủ chưa?" Đóng lại cửa phòng, Hạ Tri Điểu đi đến bên giường, cẩn thận từng li từng tí hỏi thử.
Nhưng mà Trình Nặc vẫn nằm như cũ ở đó, không hề nhúc nhích, cũng không trả lời câu hỏi của Hạ Tri Điểu.
"Mẹ?" Hạ Tri Điểu lại cúi người xuống, vươn tay ra, đẩy nhẹ bả vai của Trình Nặc.
Nhưng mà Trình Nặc vẫn không có nói chuyện, chẳng qua là nhắm hai mắt, nhíu mày, duỗi ra một cái tay. "Ba" một tiếng, đẩy tay Hạ Tri Điểu ra.
Luống cuống không kịp thu tay lại, xoa chỗ bị đánh đau, Hạ Tri Điểu suy nghĩ nên làm như thế nào để tiếp tục mở miệng mà không bị chuyện gì bất ngờ như vậy.
"Đi sấy khô tóc đi, nước cứ rơi xuống người mẹ, thật phiền chết." Lúc này Trình Nặc đưa tay để lên trán, giọng nói run run.
"...Được." Hạ Tri Điểu há hốc miệng, sau đó lại đi vào trong phòng tắm, cầm máy sấy lên thổi tóc mình.
Nghe thấy tiếng máy sấy tóc vang lên trong phòng tắm, Trình Nặc lại trở mình, nhìn chăm chú vào cửa phòng, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu đến cực điểm.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Hạ Tri Điểu mang theo một mái tóc được sấy khô đi ra ngoài.
"Con không đem ly súc miệng, khăn mặt, bàn chải đánh răng đưa qua cho A Thanh sao? Vậy thì buổi tối hôm nay nó làm sao rửa mặt?!" Nhưng mà ngay khi mông Hạ Tri Điểu vừa chạm vào bên giường, đột nhiên giọng nói của Trình Nặc vang lên làm cho Hạ Tri Điểu trong nháy mắt đứng thẳng người dậy.
"A. Vậy để con đi thu dọn." Hạ Tri Điểu nói xong, lại đi vào nhà tắm một lần nữa, đem từng món đồ để vào bên trong cái rổ màu xanh, sau đó đi ra, mở cửa phòng, hướng về phòng của Tùy Chí Thanh ở bên kia.
Nghe cửa phòng một tiếng răng rắc mở ra, Trình Nặc lại nhắm hai mắt lại.
Ở một bên khác, Tùy Chí Thanh sau khi nghe được tiếng đập cửa, liền lập tức đi qua mở cửa.
"Tri Điểu..."
"Mẹ mình kêu mình đem những thứ này cho cậu." Hạ Tri Điểu nói xong, đem cái rổ đưa đến trước mặt Tùy Chí Thanh. "Cậu cầm lấy trước đi."
"Hai người trò chuyện sao rồi?" Tùy Chí Thanh sau khi nhận lấy, vội vàng hỏi thử. "Dì có mắng cậu hay không?"
"Không có, cậu yên tâm đi, mình đi trước, đợi lát nữa Wechat." Hạ Tri Điểu chỉ chỉ điện thoại trong tay Tùy Chí Thanh.
"Được..." Tùy Chí Thanh gật gật đầu.
Vì vậy Hạ Tri Điểu vén tóc ra sau tai, sau đó liền xoay người, đi về phía phòng ngủ của mình ở bên kia. Vừa đi được vài bước, Hạ Tri Điểu liền xoay người lại, dùng mu bàn tay đẩy Tùy Chí Thanh mấy cái: "Cậu nhanh đi vào đi."
Tùy Chí Thanh nghe vậy, gật đầu.
Sau khi Hạ Tri Điểu quay về phòng của mình một lần nữa, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Trình Nặc. Qua một hồi lâu, Hạ Tri Điểu nghiêng đầu: "Mẹ, ngủ rồi sao?"
Trình Nặc nghe vậy, nhướng mày, cũng không nói chuyện, chẳng qua là lại xoay người đi.
"Mẹ, con ở đây đợi cho đến khi mẹ muốn trò chuyện mới thôi." Hạ Tri Điểu nói xong, liền ở nơi đó quỳ xuống.
Lại qua một hồi lâu, Hạ Tri Điểu giống như hạ quyết tâm, nói: "Mẹ, con chính là yêu cậu ấy, con muốn ở cùng với cậu ấy, nếu như mẹ không đáp ứng, con sẽ quỳ không đứng lên. Mẹ... muốn đánh con cũng được."
Vì vậy Trình Nặc đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Tri Điểu một cái, sau đó nhắm hai mắt thở ra một hơi dài, tiếp đó mở miệng hỏi: "Con từ khi nào thì bắt đầu thích A Thanh?"
Hạ Tri Điểu nghe xong, nhẹ giọng ho một cái: "Sơ trung."
"Tốt, sơ trung thì bắt đầu, là do mẹ không tốt, là mẹ không có chú ý đến con gái mình khác thường, ha ha." Trình Nặc đột nhiên nở nụ cười.
Nghe Trình Nặc nói vậy, Hạ Tri Điểu mím chặt môi.
"Mẹ, không phải mẹ đã nói hay sao, mẹ chính là hi vọng con có thể tìm được một người tốt với con a. Cậu ấy đối với con rất tốt, không phải mẹ luôn nhìn thấy ở trong mắt sao? Hơn nữa mẹ cũng đã nói, người cả đời này, muốn tìm được một người hợp với mình ở mọi phương diện không phải là điều dễ dàng, thật vất vả con mới tìm được, vì sao mẹ không thể lý giải một chút chứ, chẳng lẽ cũng bởi vì cậu ấy là con gái sao?" Hạ Tri Điểu trong khi nói chuyện, vươn tay kéo cổ áo của Trình Nặc.
"Đúng! Cũng bởi vì nó là con gái, nếu như nó không phải con gái, không cần con nói, mẹ cũng sẽ liều mạng tác hợp cho hai đứa ở chung với nhau!" Trình Nặc đột nhiên ngồi dậy, thần sắc nghiêm túc nhìn cổ áo.
"Vì sao? Mẹ, con thật sự không hiểu..." Hạ Tri Điểu lắc đầu.
"Con trai hay con gái quan trọng đến như vậy sao?" Hạ Tri Điểu nhìn qua Trình Nặc. "Con không hiểu, mẹ, con thật sự không hiểu."
"Được, vậy mẹ hỏi con, ba mẹ nó có đồng ý không?!" Trình Nặc đột nhiên hỏi.
Hạ Tri Điểu nghe xong, bỗng nhiên ngẩng đầu, sau đó lại cúi đầu xuống. Làm sao có thể đồng ý.
"Cho nên con nhìn đi, sẽ có bao nhiêu người nguyện ý chúc phúc cho hai đứa? Coi như mẹ đồng ý, bọn họ sẽ đồng ý sao?! Con nói đi."
"Con sẽ cố gắng để họ đồng ý." Hạ Tri Điểu nói.
"Tại sao con lại tự tin như vậy?" Trình Nặc lắc đầu cười. "Mẹ của A Thanh so với mẹ còn phong kiến hơn, con cũng đừng đánh giá cao chính mình."
"Mẹ lại hỏi con, nó có thể cho con một đứa con sao?!" Một lát sau, Trình Nặc tiếp tục hỏi.
"Con không cần." Hạ Tri Điểu hít hít cái mũi. "Cho đến bây giờ con chưa từng nghĩ sẽ có một đứa con."
"Cái gì cũng không muốn... A..." Hai tay Trình Nặc ôm lấy đầu gối, ánh mắt nhìn xung quanh hai bên, cười đến đắng chát.
"Mỗi người đều không giống nhau." Hạ Tri Điểu nhìn xuống mặt đất, nói tiếp.
"Vậy con có nghĩ đến mẹ một chút nào hay không? Hả? Tri Điểu ơi là Tri Điểu, tại sao con lại có thể ích kỷ như vậy?" Trình Nặc vươn tay che lấy lồng ngực của mình. "Con cho rằng lúc trước mẹ đi theo Lâm Diệp rất thuận lợi hay sao? Còn không phải vì nghĩ cho cuộc sống sau này của con, muốn cho con có một hoàn cảnh tốt để con phát triển."
Hạ Tri Điểu cúi thấp đầu, hít hít cái mũi nhưng không có trả lời.
"Con có biết người nhà của ông ấy phản đối chúng ta đến cỡ nào hay không? Bọn họ đều cho rằng mẹ không xứng với ông ấy! Đã ly hôn, còn mang theo một đứa bé, suốt ngày đều ở sau lưng châm biếm ông ấy, chế giễu mẹ. " Trình Nặc giơ tay, vươn ra ngón tay đang run rẩy. "Đến tận bây giờ, đã trôi qua mười mấy năm, người nhà của ông ấy vẫn chán ghét chúng ta, ngày ngày tụ tập một chỗ, chỉ mong sao chúng ta làm trò cười cho thiên hạ!"
"Mẹ..." Mũi của Hạ Tri Điểu không khỏi đau xót, nước mắt liền tí tách rơi xuống một giọt.
"Ông bà của con, bố mẹ của Lâm Diệp cho đến tận bây giờ cũng không cho phép mẹ gọi họ bằng một tiếng bố mẹ! Bây giờ con lại gây ra một chuyện như thế này, lương tâm của con không thấy áy náy sao?" Trình Nặc nói, đưa tay xoa nhẹ mái tóc, đột nhiên nước mắt rơi đầy mặt. "Cuộc đời này của mẹ, tất cả mọi tâm tư đều đặt trên người con, con làm sao lại có thể như vậy... làm sao lại nhẫn tâm như vậy...
Con cho rằng mẹ không thích A Thanh hay sao? Mẹ thích nó muốn chết, nhưng mà con thật sự cảm thấy thích hợp sao? Rốt cục con muốn mẹ làm sao với con đây Điểu Nhi?" Trình Nặc nhìn Hạ Tri Điểu, sau đó từ bên cạnh rút ra một tờ khăn giấy, lau đi nước mũi của mình. "Điều mà mẹ cảm thấy thương tâm nhất chính là dường như con không hề suy nghĩ cho mẹ."
Đem khăn giấy siết chặt trong lòng bàn tay, chóp mũi hồng hồng, Trình Nặc nhìn Hạ Tri Điểu: "Con yêu A Thanh, con dám vì nó cho dù bị mắng bị đánh cũng không lùi bước, thật là khiến cho người ta hâm mộ a, vậy con có yêu mẹ không?"
"Mẹ, làm sao con có thể không yêu mẹ, con luôn luôn cố gắng làm việc, cố gắng tăng ca, cũng là bởi vì không muốn người khác xem thường chúng ta, để tất cả bọn họ đều ngậm miệng lại, bởi vì nếu như có một ngày xảy ra chuyện gì thì con cũng có thể phụng dưỡng mẹ..." Hạ Tri Điểu đang quỳ, dùng đầu gối hướng về phía trước hai bước, nắm chặt tay Trình Nặc. "Thế nhưng con cũng thật thật lòng yêu A Thanh, con thật sự không có cách nào không yêu cậu ấy, con lại không có vong tình thủy, con lại không có cách nào thích đàn ông, bản thân con cũng rất khó chịu..."
Nói một hồi, Hạ Tri Điểu liền khóc, khóc đến nỗi gương mặt rất xấu, ngũ quan liền nhíu chặt lại với nhau, ngực không ngừng co rút, khiến cho người khác không nghe rõ đang nói gì.
Trình Nặc nghe xong, quay đầu sang một bên, đưa tay lau đi nước mắt mấy lần, sau đó nằm xuống nghiêng người sang một bên: "Mẹ không muốn nói nhiều lời."
Tiếp đó Trình Nặc lại nhẹ nhàng cười, rồi nhẹ giọng nói tiếp: "Vậy con liền quỳ cho mẹ xem đi. Có bản lĩnh thì con quỳ đến thiên hoang địa lão cho mẹ. Còn tưởng rằng mẹ vẫn tin vào cái bộ dạng giống như lúc nhỏ của con hay sao? Mỗi lần muốn cái gì thì quỳ một chút liền có?"
Hạ Tri Điểu nhìn Trình Nặc, lau nước mắt, không có nói tiếp.
Ở một bên khác, Tùy Chí Thanh đứng ở bên ngoài phòng ngủ của hai người kia nghe ngóng động tĩnh ở bên trong, nhưng bởi vì cách âm hiệu quả quá tốt, mà giọng nói của hai mẹ con họ cũng hơi thấp, Tùy Chí Thanh nghe không rõ lắm, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được một vài câu.
Nhưng mà nghe một hồi, một chút động tĩnh cũng không có, vì vậy Tùy Chí Thanh liền nhắn Wechat: "Hai người trò chuyện ra sao rồi?"
Hạ Tri Điểu ở bên trong cầm điện thoại di động, đang quỳ gối ở đó yên lặng khóc thút thít, lại run rẩy thở ra một hơi, nhìn Trình Nặc một lúc lâu, nhìn thấy màn hình điện thoại di động sáng lên, vì vậy liền mở Wechat ra xem.
Đọc xong tin nhắn, Hạ Tri Điểu liếm một cái đôi môi có chút hơi khô, trả lời: "Đừng lo lắng..."
"Thái độ của mẹ cậu đối với cậu như thế nào?" Tùy Chí Thanh tiếp tục hỏi.
Ngực của Hạ Tri Điểu nghẹn lại, trả lời: "Rất tốt a, bảo cậu đừng lo lắng cậu còn đi lo lắng vớ vẩn, còn như vậy, mình không thèm để ý đến cậu..."
Trả lời xong, lông mày của Hạ Tri Điểu liền nhíu lại. Đầu gối cảm giác đau một chút.
"Thật sự không có chuyện gì?"
"Cậu! Thật! Phiền!" Hạ Tri Điểu nhếch môi, sau đó cúi đầu ho khan một tiếng, ở cuối câu lại gửi thêm một biểu tượng hai mắt trợn trắng.
"Vậy cậu có muốn nghỉ ngơi sớm một chút hay không?" Tùy Chí Thanh vẫn đứng dựa vào bức tường bên ngoài cửa phòng như cũ.
"Đừng, không muốn!" Hạ Tri Điểu nhìn qua Trình Nặc đang nằm ở trên giường, tiếp tục đánh chữ, cũng lặng lẽ lấy tai nghe từ trên tủ đầu giường đeo lên. "Nói chuyện với mình thêm một lúc nữa đi."
"Được..." Tùy Chí Thanh đánh xong chữ kia, trở lại bên trong phòng của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau đó Tùy Chí Thanh liền lại nhận được tin nhắn của Hạ Tri Điểu: "Hát cho mình một bài đi, cho mình nghe giọng cậu."
"Mình? Hát?" Tùy Chí Thanh kinh ngạc một chút.
"Đúng a."
"Cổ họng của mình bây giờ không được tốt lắm, cho nên rất ít khi hát..." Tùy Chí Thanh mặc dù là nói như vậy nhưng lại vì chuẩn bị hát mà làm thông cổ họng của mình.
"Mình mặc kệ..."
Không có cách nào khác, Tùy Chí Thanh cười cười, cuối cùng đành phải mở ra máy tính bảng, bắt đầu tìm kiếm bài hát. Tìm nửa ngày, tìm được một bài hát không quá cao, sau đó bắt đầu ấn nút nói: "Rất nhiều năm trước kia / lần đầu tiên gặp mặt / ánh mắt dịu dàng cùng gương mặt vui vẻ của em / đã làm cho tôi yêu say đắm / cũng cho tôi nhung nhớ / bầu trời xanh trong giấc mơ / sáng ngời lại chói mắt..."
Hạ Tri Điểu đeo tai nghe, nghe một hồi khóe môi bất giác cong lên, thế nhưng nước mắt vẫn cứ như tơ liễu rơi lã chã.
Sau khi nghe xong, Hạ Tri Điểu toét miệng đánh chữ: "Êm tai!"
Tùy Chí Thanh sau khi nhìn thấy liền trả lời: "Cũng chỉ có cậu mới nói mình hát dễ nghe. Ngược lại bản lĩnh đọc diễn cảm của mình thật ra nghe hay hơn."
"Vậy cậu đọc thơ tình cho mình nghe đi!" Hạ Tri Điểu xoa xoa chân, tiếp tục đánh chữ.
Tùy Chí Thanh sau khi nhìn thấy, cười cười, sau đó ấn nút nói: "Mình yêu cậu."
Hạ Tri Điểu nghe xong, nghiêng đầu một cái, trả lời: "Đồ vô lại."
"Không phải vô lại, chẳng qua chỉ là cảm thấy cho dù thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng ba chữ này." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Thật là..." Hạ Tri Điểu cầm di động, lại nghẹn ngào.
Nhìn một chút Trình Nặc đang nằm ở trên giường, lại nhìn một chút màn hình điện thoại di động, Hạ Tri Điểu rất nhanh liền muốn khóc.
-----------------------------------
Ngày 11-11-2019
P/S: Nghe nói hôm nay là lễ độc thân. 😁