Hạ Tri Điểu sau khi nói xong, dừng một chút rồi buông Tùy Chí Thanh ra, lùi lại phía sau nhìn cậu ấy.
Tùy Chí Thanh sau khi nghe xong cũng thoáng sững sờ. Biểu hiện kia ở trong mắt Hạ Tri Điểu nhìn qua là hoảng hốt.
"Mình?" Tùy Chí Thanh cũng buông tay ra, lui về phía sau một bước, mỉm cười.
Hạ Tri Điểu trông thấy động tác kia cùng thần sắc của Tùy Chí Thanh, nhất thời trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Trong chốc lát Hạ Tri Điểu lại cúi đầu: "Không có gì, mình chính là một người có lòng tham như vậy, cái gì mình cũng đều muốn có. Ha ha... Nếu cậu không thể nào chấp nhận được, vậy mời đi cho."
Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu, trầm mặc nửa ngày, sau đó kéo cậu ấy qua, ôm ngang lên, cưỡng ép đi ra khỏi phòng tắm, đặt lên trên giường.
Cuối cùng Tùy Chí Thanh nói: "Mình hi vọng cậu chỉ là uống quá nhiều."
Nói xong câu nói kia, Tùy Chí Thanh liền xoay người, đi vào phòng tắm cầm áo khoác của mình lên, sau đó đi ra khỏi phòng.
Hạ Tri Điểu nhìn bóng lưng rời đi của Tùy Chí Thanh, trái tim lỡ mất một nhịp, sau đó lại cảm thấy có một mảng lớn tăm tối và lạnh lẽo tràn vào trong tim giống như thủy triều, bọn chúng không khách khí chút nào cứ chiếm lấy mỗi một ngóc ngách trong trái tim cô, muốn đuổi cũng không được.
Giơ tay lên che miệng, Hạ Tri Điểu cố gắng hết sức không để cho mình phát ra âm thanh.
Cho đến khi nghe thấy tiếng Tùy Chí Thanh đóng cửa lại, thế giới hoàn toàn khôi phục lại sự yên tĩnh, nước mắt lúc này mới không cần phải kiềm chế nữa mà rơi ra, xuyên qua giữa những ngón tay, tràn vào khóe miệng.
Còn Tùy Chí Thanh lúc này đi qua dãy hành lang dài dằng dặc, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn những đồ vật trang trí có hình dạng đặc biệt được treo trên tường. Cuối cùng dừng chân trước thang máy, đưa tay bấm nút, chờ đợi cửa mở.
Đứng bên cạnh là một cô gái thấp bé, trên tay đang cầm điện thoại di động, đang nói chuyện cùng một người nào đó. Hai mắt đẫm lệ mông lung.
Cô ấy nói: "Mình vẫn luôn coi Song Song là người bạn tốt nhất. Lúc học Đại học cậu ấy không có tiền, mình thà để bản thân nhịn ăn nhịn mặc cũng mua quần áo cho cậu ấy. Tại sao cậu ấy lại có thể đi cướp bạn trai của mình? Tại sao cậu ấy lại không có lương tâm như vậy? Bây giờ bị bỏ rơi thì mới nhớ đến mình, mới quay lại tìm mình... Ha ha..."
Nghe đến đây, Tùy Chí Thanh quay đầu sang một bên, nhìn bảng ghi chú thông báo của khách sạn được dán bên cạnh, hai tay siết chặt lại.
Cô gái đứng bên cạnh vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Cậu ấy hỏi mình vì sao lại có thể nhẫn tâm như vậy, vì cái gì lại vứt bỏ tình cảm nhiều năm giữa tụi mình, cậu ấy thật là tức cười. Người làm sai không phải cậu ấy hay sao? Lúc làm những chuyện kia tại sao cậu ấy lại không nghĩ đến?"
Tùy Chí Thanh xoa xoa trán, lấy ra tai nghe cắm vào điện thoại di động, sau đó lại nhét vào tai, bấm bản nhạc 'Feels so good', mở lớn âm lượng.
"Mình hiện tại đã thấy rõ cậu ấy chính là một đứa trà xanh*!!!"
(*) Trà xanh là chỉ người phụ nữ bề ngoài hiền lành nhưng trong lòng tâm cơ thâm độc.
Âm thanh vang dội của người bên cạnh một lần nữa lại truyền vào tai, Tùy Chí Thanh há to miệng thở ra một hơi, sau đó ra khỏi thang máy.
Xuống dưới lầu, đẩy ra cánh cửa kính thủy tinh dầy của khách sạn, một cơn gió lạnh thổi qua, trên da giống như có những tinh thể băng nhỏ ngưng kết lại, thật sự rất lạnh.
Bước từng bước đi xuống cầu thang, đến bậc cuối cùng, Tùy Chí Thanh xoay người nhìn tòa nhà mang kiểu dáng kiến trúc Châu Âu trong màn đêm, huyệt thái dương truyền đến một trận đau nhức âm ỉ.
Bản thân mình làm người đã chết lặng nhiều năm. cứ nghĩ rằng đã luyện được một thân kim cương bất hoại, không ngờ rằng vẫn còn cảm nhận được đau đớn.
Cầm điện thoại, Tùy Chí Thanh có chút không thở nổi nhưng vẫn đi về phía trước, đón một chiếc taxi, ngồi vào bên trong.
Lúc về đến nhà đã là mười một giờ.
Mọi người trong nhà đều đã ngủ, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh.
Đi vào phòng tắm, bật đèn, nước từ vòi hoa sen chảy ra làm cho cả người đều ướt đẫm, Tùy Chí Thanh lúc này mới phát hiện bản thân còn chưa cởi quần áo. Tắt nước, dựa vào tường, Tùy Chí Thanh bỗng nhiên nở nụ cười.
Ngày hôm sau.
Tùy Chí Thanh ngồi đối diện trước máy tính rất lâu nhưng vẫn không có tinh thần. Không hiểu sao bản thân thậm chí còn vẽ ra gương mặt của Hạ Tri Điểu.
Tùy Chí Thanh khẽ giật mình, lập tức bấm nút 'Ba' một tiếng, tắt đi máy tính, sau đó đi xuống lầu. Thế nhưng vừa mới xuống lầu liền nhìn thấy bà nội đang xem «Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài».
Đứng ở nơi cầu thang trong chốt lát. Rốt cục Tùy Chí Thanh lại quay người đi lên lầu, trở về phòng của mình, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý.
Đúng lúc này Chương Hòa đi vào nhìn thấy quần áo để đầy trên giường, bên cạnh còn có một cái vali, ngạc nhiên một chút: "Bây giờ con đi sao?"
"Dạ." Tùy Chí Thanh đem một bộ quần áo gấp gọn lại, ngồi dậy nhìn Chương Hòa: "Có việc gấp cho nên con phải quay về trước thời hạn."
Cũng không phải vậy. Chẳng qua là mình không muốn ở lại chỗ này, không muốn ở cái nơi mà tất cả mọi thứ đều có bóng dáng của Hạ Tri Điểu. Bản thân mình muốn phát điên rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả bản thảo mình cũng không vẽ được.
Chỉ hy vọng người cùng phòng mới có thể ở chung được.
Chương Hòa nghe xong, dùng nhìn ánh mắt kỳ lạ nhìn Tùy Chí Thanh một chút, sau đó liền hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
--------------------------------------
Ở một nơi khác.
Hạ Tri Điểu không nhớ rõ bản thân mình lúc nào thì ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Say rượu khiến cho đầu đau muốn nứt ra cũng làm cho mọi thứ trong đầu của mình trở nên trống rỗng.
Cầm điện thoại di động lên, chỉ thấy bên trong chứa đầy các loại tư nhắn, tin cá nhân, tin công việc đều có rất nhiều.
Rời giường, đi đến cửa phòng tắm, nhìn thấy đồ rơi toán loạn trên mặt đất. Hạ Tri Điểu lúc này mới nhớ lại từng chút những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Tay chân đều có chút phát run. Vuốt mái tóc, đem tất cả mọi thứ nhặt lên để lại chỗ cũ. Hạ Tri Điểu đi vào phòng tắm, nhìn gương mặt của mình trong gương, lông mày nhíu chặt.
Hiện tại mình hoàn toàn không còn bất kỳ lý do gì để đi gặp Tùy Chí Thanh sao? Đúng vậy. Trong đầu Hạ Tri Điểu hầu như là trống rỗng.
Lúc này chuông cửa vang lên.
Vì vậy Hạ Tri Điểu đi ra mở cửa. Chỉ thấy Diệp Thiên buộc tóc đuôi ngựa cao cao, cầm điện thoại di động, ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái xuất hiện, đứng đó mở miệng nói với mình: "Hello."
"Buổi sáng tốt lành." Hạ Tri Điểu nói xong, cúi đầu xuống, mở rộng cửa ra.
Diệp Thiên thấy sắc mặt của Hạ Tri Điểu không tốt, kinh ngạc trong chốc lát, vội vàng hỏi: "Chị Tri Điểu, chị làm sao vậy?"
"Không có gì." Hạ Tri Điểu lắc đầu, sau đó đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn tròn, cầm lấy một điếu thuốc, lấy bật lửa đốt thuốc, hít thật sâu một cái rồi phà hơi ra, khói thuốc lượn lờ ở trên không, bộ dáng của cô lúc này thoạt nhìn có mấy phần tiều tuỵ.
"Vậy... hôm nay có một cuộc họp qua mạng..." Cuối cùng Diệp Thiên vẫn quyết định nói chuyện chính sự.
"Được, chờ chị một chút." Hạ Tri Điểu nói xong, lại hít một hơi thuốc.
Lát sau Hạ Tri Điểu đi thay quần áo, rửa mặt, trang điểm đơn giản sau đó mở máy tính lên.
Nội dung của cuộc họp ngày hôm nay chính là chọn lựa chủ đề cho một loại mỹ phẩm sắp được ra mắt trên thị trường, là 'Mối tình đầu' hay là 'Thiếu nữ', để từ đó mới quyết định nhãn hiệu, cách đóng gói... rất nhiều vấn đề liên quan.
Cũng không biết qua bao lâu, Hạ Tri Điểu mới miễn cưỡng đem lực chú ý tập trung vào cuộc họp, lắng nghe mọi người phát biểu ý kiến rồi đưa ra câu trả lời cho ý kiến của từng người.
"Tôi không đồng ý với lời đề nghị vừa rồi của Jackson. Tôi không cảm thấy cái này thích hợp, bởi vì thoạt nhìn đây không phải là mối tình đầu, căn bản là tình yêu xế chiều.
Cái mà chúng ta cần làm là để cho mỗi một người con gái khi nhìn vào đều sẽ có cảm giác tim đập thình thịch, có một loại cảm giác——Ok, chính là như vậy. Tôi nhất định phải làm được điều đó, nếu không sẽ trở thành một sự tiếc nuối."
Dùng tiếng Anh nói lưu loát một loạt, nhưng đến đây Hạ Tri Điểu lại đột nhiên ngừng lại.
Tiếc nuối.
Cuộc họp kết thúc, tắt máy tính. Hạ Tri Điểu nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng khi nãy trong cuộc họp trong nháy mắt biến mất, giờ phút này lại trở nên cô đơn.
"Chị Tri Điểu, nếu không... chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?" Diệp Thiên nhìn Hạ Tri Điểu, do dự một hồi vẫn mở miệng hỏi.
"Chị không muốn đi ra ngoài." Hạ Tri Điểu lắc đầu.
"Vậy... không thì em gọi đồ ăn cho chị nha?" Diệp Thiên lại hỏi. "Chị muốn ăn cái gì?"
"Cái gì chị cũng không muốn ăn." Hạ Tri Điểu vẫn lắc đầu như cũ.
"Nhưng mà..."
"Chúng ta đi thôi." Hạ Tri Điểu co người lại trên ghế, tay vịn trán, ở trong lòng thở dài một hơi.
"A?" Diệp Thiên nháy nháy mắt.
Hạ Tri Điểu nhìn chằm chằm cửa sổ một hồi, hít hít cái mũi. Từng mảnh vụn ký ức rời rạc tối hôm qua trỗi dậy, khiến cho lòng người bên trong vô cùng hoảng loạn.
"Rời khỏi chỗ này." Hạ Tri Điểu nói.
"A? Vậy chúng ta đi đâu?" Diệp Thiên hỏi.
"Lúc chúng ta vừa về nước chẳng phải đã thuê một chỗ hay sao?" Hạ Tri Điểu đưa tay đặt lên chỗ tay vịn của ghế. "Chị còn để thùng đồ ở chỗ đó, chúng ta bây giờ cứ đến đó, chuyện sau này có gì đến đó rồi tính tiếp. Nói tóm lại chị không muốn ở Thương Xá Phúc Lộc nữa, một ngày cũng không muốn."
Nhắc đến thùng đồ, ánh mắt Hạ Tri Điểu tối sầm lại.
Trong cái thùng đó chứa đầy tạp chí «Thanh Hà» mà năm đó mình làm tác giả. Mà nội dung bên trong tạp chí toàn bộ lại chính là hồi ức giữa mình và Tùy Chí Thanh.
Giờ phút này Hạ Tri Điểu chỉ cảm thấy mình thật giống như là một trò cười.
"Được." Diệp Thiên nghe xong, lập tức gật đầu, sau đó liền mở điện thoại ra đặt vé máy bay. Bất quá chị ấy thật muốn đến ở cái căn phòng cũ kia sao?
"Ân." Hạ Tri Điểu gật đầu.
Tạm biệt. Cũng không gặp lại nữa.
----------------------
Ngày 31-12-2018