"Mời thiếu gia và Uyển tiên sinh dùng bữa, nếu cần gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."
Cô bảo mẫu đặt món cuối cùng xuống trước mặt Uyển Lãng Thiên, mỉm cười cầm khay rời đi, Uyển Lãng Thiên mới hoàn hồn lại.
Không đúng nha, tại sao anh ngơ ngác theo Hạ Vũ Đình về nhà rồi?
Sau khi bôi thuốc ở bệnh viên đại học, Hạ Vũ Đình vẫn kiên quyết muốn dìu anh, dìu đến con đường cạnh đại học luôn.
Uyển Lãng Thiên còn chưa kịp phản ứng gì, thì một chiếc xe cao cấp dừng lại trước mắt bọn họ, cửa xe mở ra.
Hạ Vũ Đình không bỏ anh ra, trực tiếp nhét anh vào trong xe, nhàn nhạt nói với chú tài xế một câu "về nhà", sau đó xe chạy như bay về nhà cậu ta thật rồi!
"Cậu đưa tôi về làm gì?"
Uyển Lãng Thiên nhỏ giọng hỏi Hạ Vũ Đình, lại phát hiện bàn ăn nhà bọn họ quá, quá, quá dài!
Bữa cơm này như một cuộc đàm phán quốc tế, nói một câu thôi chắc cũng cần cái loa đấy chứ?
Hạ Vũ Đình ngồi ở đầu bên kia của chiếc bàn dài tao nhã cắt miếng thịt, cười với anh: "Hả? Cậu nói cái gì? À, thực xin lỗi, văn hóa trên bàn ăn của nhà chúng tôi là không nói chuyện, nhân lúc còn nóng ăn đi?"
Ồ, bởi vì văn hóa bàn ăn không cho nói chuyện, nên mới cố ý làm bàn dài như thế, để khoảng cách hai người ăn xa như vậy.
Các món ăn, canh và món tráng miệng mà cô bảo mẫu bê ra đã được phân làm hai phần từ trong bếp, rồi được đặt xuống trước mặt của người dùng bữa.
Uyển Lãng Thiên từ bỏ việc lớn tiếng nói chuyện, tránh để cô bảo mẫu và những người hầu khác cảm thấy anh là người không có giáo dưỡng.
Trong mắt họ, anh là bạn học mà thiếu gia của bọn họ đưa về nhà, nếu không có ấn tượng tốt, sẽ thể hiện Hạ Vũ Đình kết bạn không tốt.
Vả lại, mấy món trước mặt đều là món anh thích, món tráng miệng cũng là món anh thích nhất.
Không ăn thì phí phạm của trời.
Uyển Lãng Thiên ăn một cách say sưa, bị mỹ vị xâm nhập vào vị giác, vào trái tim, bị hương thơm và cảm giác hạnh phúc chiếm giữ cả thể xác lẫn tâm hồn, anh cũng lười truy tìm tận gốc.
Tại sao Hạ Vũ Đình lại đưa anh về nhà ăn cơm, cố ý à? Hay là không cẩn thận thuận tay đem về?
Nguyên nhân không quan trọng, quá trình cũng không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất.
Mà kết quả chính là, anh ăn được mấy món ngon như vậy.
"Cảm ơn cô, bánh gato đào mật vừa nãy rất ngon, con rất thích."
Vừa ăn xong miếng bánh cuối cùng, cô bảo mẫu lập tức bê trà thanh đạm tiêu thực tới, Uyển Lãng Thiên vui vẻ nhận trà, biểu đạt lòng biết ơn.
Cô bảo mẫu hơi sửng sốt, rồi lập tức nhỏ giọng nói: "Là thiếu gia yêu cầu tôi bảo nhà bếp chuẩn bị, nói cậu ấy muốn đưa khách quan trọng về ăn cơm, hóa là món Uyển tiên sinh thích."
Uyển Lãng Thiên chuyên chú uống trà, hương trà thơm ngát, thấm vào lòng người.
Cô bảo mẫu và người hầu Hạ gia đã tiếp đãi anh một cách nồng nhiệt và ân cần, còn Hạ Vũ Đình đặc biệt mang người bị thương ở cổ tay là anh đây về nhà, đồng thời dặn dò trước đầu bếp chuẩn bị món tráng miệng mà anh thích.
Được đối đãi dịu dàng như vậy, Uyển Lãng Thiên suýt thì quên mất mình và Hạ Vũ Đình vẫn là tình địch.
Nhưng mà, tất cả thứ này đều là viên đạn bọc đường của Hạ Vũ Đình sao?
Hạ Vũ Đình chưa từng biểu đạt tình yêu với Nghiêm Tiểu Linh, nhìn không ra Hạ Vũ Đình vì để giành giật tình yêu với mình, mà hao hết tâm tư làm bao nhiêu việc như thế để công lược* anh?
("Công" có nghĩa là tiến công, "lược" có nghĩa là chiến lược.
Như vậy, cụm từ "công lược" là một danh từ thường dùng trong thời xưa có nghĩa là những kế hoạch chiến đấu, mưu mẹo tác chiến của quân đội)
"Đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị của cậu không? Thích món nào hơn? Lần sau tôi bảo đầu bếp làm rồi mang đến trường cho cậu."
Không biết Hạ Vũ Đình đã đến bên cạnh anh từ lúc nào, Uyển Lãng Thiên rùng mình một cái, trà đổ hết lên quần áo.
"Ôi, quần áo bị ướt rồi, cậu có muốn đi tắm không? Tắm suối nước nóng có hiệu quả rất tốt với vết thương xương cốt, còn có thể thư giãn toàn thân."
Uyển Lãng Thiên kinh ngạc hô lên: "Nhà cậu còn có suối nước nóng? Rốt cuộc là nhà cậu lớn như nào vậy?"
Uyển Lãng Thiên ngạc nhiên xong mới phát hiện, hình như anh nhầm trọng điểm rồi.
Trọng điểm là trong nhà Hạ Vũ Đình có suối nước nóng sao?
Tất nhiên là không rồi, trọng điểm là, cậu ta muốn để anh tắm ở nhà cậu ta!
"Không cần, không cần, đã ăn nhiều đồ ăn nhà cậu như vậy, rất cảm ơn sự chiêu đãi của mọi người, thời gian cũng đã muộn rồi, tôi cần phải về kí túc xá, nếu không bạn cùng phòng sẽ lo lắng."
Uyển Lãng Thiên vội vàng cầm áo khoác và ba lô lên chuẩn bị bỏ chạy, ăn của người ta thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn, nếu ở nhà Hạ Vũ Đình hưởng thụ suối nước nóng thoải mái, thì sau này khó mà làm tình địch của cậu ta nữa.
"Cậu đã ăn đồ có cồn rồi, tối nay ở lại đi, đi phương tiện công cộng không an toàn."
Hạ Vũ Đình chặn cửa, không cho Uyển Lãng Thiên đi.
Uyển Lãng Thiên vẻ mặt mờ mịt, trong đầu cố hết sức kiểm kê lại những món tối nay bản thân đã ăn, làm gì có rượu? Lừa ai vậy Hạ Vũ Đình!
"Biết là nhà cậu nhiều phòng dùng không hết, người lưu lạc đầu đường ở bên ngoài rất nhiều, cậu có thể mời bọn họ tới ở, tôi có kí túc xá, tôi cần đi về."
Uyển Lãng Thiên vừa cười vừa đẩy cậu ta ra, cậu ta bất động, kiên quyết nói: "Không được, cậu không biết bây giờ có luật mới rằng nếu người sau khi uống rượu ở ngoài đường phát sinh vấn đề gì thì người để cho người uống và người biết việc đó đều bị truy cứu trách nhiệm không?"
Uyển Lãng Thiên trừng mắt nhìn cậu ta: "Ồ, tôi biết cậu là sinh viên ưu tú của khoa Luật, nhưng tôi cũng không phải người sống ở thôn không có mạng! Ông đây thường xuyên lướt mạng 5G, chút tin tức thời sự này vẫn hiểu! Nhưng mà, căn bản là tôi không uống rượu!"
Hạ Vũ Đình nhếch mép cười: "Cậu có uống.
Không tin? Cậu không tin tôi cũng không sao, nhưng lời của dì Chương, cậu vẫn nên tin thì hơn? Dì Chương, dì nói cho cậu ấy, tối nay cậu ấy có ăn đồ có cồn hay không."
Dì Chương lập tức bước tới giải thích: "Uyển tiên sinh, thiếu gia không lừa cậu, trong bánh gato đào mật có cho thêm một ít rượu sâm panh hoa quả, chân cừu nướng cũng có cho thêm rượu vang."
Uyển Lãng Thiên sửng sốt, hóa ra anh không chỉ ăn đồ có cồn, còn ăn hỗn hợp cồn."
Chỉ biết sự thật thôi cũng khiến anh cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, hơi say.
Tắm một cái loại bỏ cồn trong người, nếu thực sự không được thì bắt taxi về trường.
Nghĩ như vậy, Uyển Lãng Thiên liền ngoan ngoãn tiếp nhận lời mời.
"Chậc, hóa ra là bồn tắm thông minh.
Oa, thật sự là có chế độ suối nước nóng."
Uyển Lãng Thiên ngâm mình trong suối nước nóng màu trắng, khẽ nhắm mắt lại, nghe bản nhạc nhẹ nhàng từ đâu vang tới, liền cảm thấy buồn ngủ.
Có lẽ là do tác dụng của rượu trong bánh và chân cừu nướng, cộng với một ngày huấn luyện mệt mỏi cùng với suối nước nóng và âm nhạc, Uyển Lãng Thiên đã ngủ thiếp đi trong bồn tắm.
Một lần nữa mở mắt ra, trời đã sáng rồi?
Uyển Lãng Thiên sợ tới mức bật dậy khỏi giường, kiểm tra cẩn thận, trên người đang mặc đồ ngủ.
May mắn là có gì kỳ lạ xảy ra.
"Tỉnh rồi? Tối qua ngủ ngon không?"
Một giọng nói lờ mờ truyền tới từ sau lưng, Uyển Lãng Thiên cứng ngắc xoay cổ, Hạ Vũ Đình dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, mái tóc hơi quăn.
Cái gối bên cạnh Hạ Vũ Đình không có đàn hồi, là anh vừa mới gối đầu lên, trên chiếc giường lớn chỉ có cái chăn nhàu nhĩ mà đêm qua hai người bọn họ cùng nhau đắp!
Đầu Uyển Lãng Thiên nổ "ầm" một tiếng.
Anh ngủ cùng giường chung ngối với tình địch từ đêm đến sáng?
Không đúng, cốt truyện phát triển như vậy quá kỳ lạ! Bình thường giữa tình địch với nhau làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
"Cậu, nhà cậu nhiều phòng như vậy, tại sao lại chen chúc trên một cái giường cùng tôi? Tôi, tôi mặc quần áo ngủ của ai? Hoàn toàn không vừa người, còn, còn cái chăn kia, nhà cậu cũng có rất nhiều tại sao lại phải đoạt một cái chăn với tôi?"
Uyển Lãng Thiên nói năng lộn xộn, dù sao buổi sáng xuất hiện cảnh tượng này, chắc chắn là lỗi của Hạ Vũ Đình!
Hạ Vũ Đình thoải mái nằm xuống tiếp, một tay nâng đầu, nghiêng người nhìn bộ dạng lo lắng của Uyển Lãng Thiên, mỉm cười: "Trông cậu rất mệt, ngâm nước nóng mà ngủ quên luôn."
"Ai hỏi cậu chuyện này! Tôi, tôi đương nhiên biết bản thân ngâm nước không cẩn thận mà ngủ quên mất.
Tôi hỏi cậu, tại sao không về phòng mình ngủ, mà cùng tôi chen chúc một cái giường!"
Dáng vẻ đỏ mặt nhảy nhót của Uyển Lãng Thiên làm Hạ Vũ Đình cảm thấy rất dễ thương, nhịn không được mà trêu anh.
"Ồ, bởi vì đây là phòng của tôi, tuy phòng khách có rất nhiều, nhưng mà chưa dọn dẹp, nên không thể cho cậu ngủ ở đó được."
Sắc mặt của Uyển Lãng Thiên từ đỏ chuyển sang đen: "Hừ, thế mà cậu còn muốn tôi ở lại? Ngay từ đầu đã muốn cùng giường với tôi? Nói mau, rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?"
Hạ Vũ Đình mặt đầy oan ức, ngồi dậy, giang hai tay nói: "Tôi có thể có suy nghĩ xấu gì chứ? Chúng ta không phải là cộng sự à? Không phải cuộc thi đấu vòng loại sắp tới rồi sao? Chung giường chung gối bồi dưỡng sự ăn ý."
Rất biết cách ăn nói nha, nhưng mà thật sự nghe rất có lý?
Uyển Lãng Thiên không thể nghĩ ra lý do nào khác tôt hơn để giải thích việc ngủ chung giường với tình địch, nên chỉ có thể chấp nhận: "Chậc, cậu là đồ ngốc sao? Nếu chung giường chung gối có thể bồi dưỡng ăn ý mà có thể thi đấu thắng, thì còn huấn luyện làm gì nữa?".