Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi

Chương 9: Tiếp tục làm bạn bè 3




Edit: Tịnh


Một đôi tình nhân xem phim, trong bóng tối còn có thể làm được gì đó. Ba người xem phim, chỉ có thể ngồi im lặng mà xem thôi. May mà ba người đều có hứng thú với thể loại phim siêu anh hùng, mà Phạm Doãn Y lại là fan cuồng của Iron Man Downey, nên buổi xem phim này cũng coi như vui vẻ.

Sau khi xem xong, Phạm Doãn Y vẫn còn chưa thỏa mãn, nói còn muốn xem lại một lần nữa, càn quét thêm lần thứ hai. Lý Tiêu tất nhiên là rất hoan nghênh chuyện này rồi, tỏ vẻ hắn hoàn toàn không ngại lại mời Phạm Doãn Y đi xem một lần nữa. Không chỉ một lần, bao nhiêu lần cũng được.

Lúc đầu Lý Tiêu muốn mời bọn họ ăn kem — Nữ sinh không phải đều thích đồ ngọt sao? Nhưng mà hắn đánh giá sai tình hình rồi — Nữ thần đang trong thời gian giảm béo, buổi tối không ăn này nọ.

Vì thế Lý Tiêu đành phải đi cùng với Chu Dịch Phàm, lưu luyến không rời đưa nữ thần trở về ký túc xá nữ.

Đưa nữ thần về xong, chỉ còn lại hai người Chu Dịch Phàm và Lý Tiêu. Buổi tối mười giờ, trên đường không có quá nhiều người. Hai người đi dưới ánh đèn đường, khoảng cách không xa không gần.

Khuôn viên trường rất lớn, bãi cỏ rất xanh. Hai người dừng chân chỗ cái hồ nhân tạo ở giữa khu dạy học và khu ký túc xá, trên hồ có một cây cầu thật dài.

Ánh sáng của đèn phản chiếu trên mặt hồ, từ xa nhìn lại, đẹp giống như một bức tranh.

“Đi dạo trên cầu một chút đi.”

Chu Dịch Phàm nhìn cảnh sắc bên đó, đột nhiên nảy ra ý này.

Lý Tiêu còn đắm chìm trong khoảnh khắc tiếp xúc với nữ thần. Nghe được Chu Dịch Phàm nói, cũng nghiêng đầu nhìn về phía cây cầu, không khỏi khen ngợi: “Thật là đẹp!”

Nếu là đi cùng với nữ thần, tay trong tay đi ở trên đó, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó một chút thôi cũng đã thấy đẹp rồi!

Chu Dịch Phàm đã dẫn đầu đi tới chỗ cây cầu, Lý Tiêu đuổi kịp ở phía sau.

“Trước đây không để ý lắm. Cái cầu này ban ngày nhìn lướt qua cũng rất đẹp rồi, buổi tối lại càng đẹp hơn. Nếu có thể nắm tay người mình thích, đi hết cái cầu này, sau đó tỏ tình với cô ấy, chậc chậc…… Xác xuất thành công nhất định rất cao.”

Lý Tiêu cảm thán nói.

Vậy cũng không đúng, nếu người kia để cho mình nắm tay, thì khẳng định là cũng có ý với mình. Cho nên bước quan trọng nhất là: phải khiến đối phương đồng ý đưa tay cho mình nắm.

Bước chân của Chu Dịch Phàm không tự giác chậm lại, khóe mắt nhìn Lý Tiêu, suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của Lý Tiêu.

Cậu suy nghĩ, đột nhiên cười cười, đưa tay đến trước mặt Lý Tiêu: “Diễn thử trước không?”

Lý Tiêu sửng sốt một chút mới phản ứng kịp ý tứ của Chu Dịch Phàm. Hắn nghĩ: thì ra Chu Dịch Phàm cũng có lúc như thế này nha. Nụ cười này, so với bộ mặt than thường ngày của cậu dễ nhìn hơn rất nhiều. Vì thế cười ha hả nắm chặt tay Chu Dịch Phàm: “Vậy cậu đành phải hy sinh nhan sắc một chút rồi.”

Tay Lý Tiêu rất nóng, trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm, từng chút một lan ra, ấm đến trong lòng Chu Dịch Phàm. Hai người đi trên cây cầu, hưởng thụ những cơn gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua, ăn ý không nói gì.

Lúc đầu trên cầu không có ai cả, chỉ có hai người bọn họ. Sau đó có sinh viên tự học xong đi ra từ Thư viện, chuẩn bị đi qua chỗ bọn họ. Tâm tình thả lỏng lúc đầu của Chu Dịch Phàm đột nhiên căng thẳng, đang muốn buông tay ra. Lại phát hiện tay Lý Tiêu vẫn đang nắm không buông, thậm chí còn nắm rất chặt, mười ngón giao nhau.

Chu Dịch Phàm đi chậm lại, đi chậm hơn Lý Tiêu. Nhìn về phía Lý Tiêu, thấy hắn vẫn cười như trước. Lý Tiêu tự nhiên như thế, khiến Chu Dịch Phàm rung động.

“Sao vậy?”

Lý Tiêu quay đầu nhìn Chu Dịch Phàm. Bất tri bất giác, Chu Dịch Phàm đã dừng lại.

Chu Dịch Phàm trầm mặc, không trả lời lại. Vì thế Lý Tiêu lại hỏi: “Còn có một nửa, chẳng lẽ cậu xấu hổ?”

Hắn nói, còn lắc lắc cái tay đang nắm của hai người, trêu ghẹo cười.

Chu Dịch Phàm không thể giải thích được. Vì sao Lý Tiêu có thể làm được như vậy? Không quan tâm đến ánh mắt của người khác một chút nào. Nghi ngờ một lúc lâu, Lý Tiêu lại kéo cậu đi nhanh vài bước, đánh gãy suy nghĩ của cậu.

Sau khi đi nhanh vài bước, tốc độ không có chậm lại, ngược lại càng lúc càng nhanh, cho đến khi gần như hai người đang chạy vậy.

“Ha ha…… Xem ai tới cuối cầu trước. Người về cuối ngày mai phải mời cơm!”

Lý Tiêu nói, cuối cùng cũng thả tay Chu Dịch Phàm ra, giống như một cơn gió chạy tới cuối cầu.

Chu Dịch Phàm dưới ảnh hưởng của quán tính, tiếp tục chạy. Mắt thấy Lý Tiêu càng chạy càng xa, Chu Dịch Phàm mới bắt đầu tăng tốc độ, dùng hết sức lực của mình đuổi theo. Cậu chạy thể dục buổi sáng thường xuyên, thể lực tự nhiên cũng không kém. Cuối cùng xông về điểm cuối, chỉ chậm hơn Lý Tiêu một bước mà thôi.

“Hô…… Hô…… Cậu thua…… Ngày mai ngoan ngoãn mời cơm đi……”

Lý Tiêu khom lưng thở hổn hển, tuyên bố thắng lợi của mình.

Hơi thở của Chu Dịch Phàm cũng có chút loạn, nhưng vẫn tốt hơn so với Lý Tiêu. Không lâu sau thì khôi phục, nói với Lý Tiêu: “Rõ ràng là cậu chơi xấu, chạy trước. Còn nữa……”

Chu Dịch Phàm cười, vỗ lúng Lý Tiêu: “Cậu phải rèn luyện lại thể lực đi.”

Lý Tiêu rốt cuộc hoãn lại đây, ngẩng đầu nhìn hướng Chu Dịch Phàm: “Dù sao thì tôi cũng thắng rồi.”

Khuôn mặt hắn rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời trong suốt, Chu Dịch Phàm nhìn thấy liền bị rung động – đôi mắt kia lấp lánh giống như những ngôi sao trên trời, giống như đang vẫy gọi người đến hái xuống mà giấu đi.

Chu Dịch Phàm kinh ngạc phát hiện ý nghĩ trong lòng mình, che giấu cúi đầu xuống không nhìn Lý Tiêu, xoay người một lần nữa đi lên cầu. Rõ ràng, lòng của cậu, giống như mặt hồ nước dưới cây cầu này vậy, không bình tĩnh như mặt ngoài của nó.

Lý Tiêu không biết tâm tư của Chu Dịch Phàm đã thay đổi, thấy cậu cúi đầu, không biết đang nhìn cái gì. Vì thế cũng cúi đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy trên mấy viên gạch trên cầu, mỗi ô được khắc lên một chữ.

“Hắc, nghe học tỷ nói có 418 ô được khắc chữ, nếu ghép lại thì sẽ thành một bài thơ tình.”

Chu Dịch Phàm đang cúi đầu trầm mặc nên không chú ý dưới chân. Sau khi Lý Tiêu nhắc nhở, cậu mới nhìn thấy vài chữ được khắc trên đó. Rất nhiều chữ cái tiếng Anh nằm ở dưới chân, lộn xộn, không thể ghép thành câu, thậm chí không thể ghép thành một từ có nghĩa.

Nhưng mà vẫn tò mò.

“Bài thơ gì?”

Chu Dịch Phàm nhìn nửa ngày, không nhìn ra manh mối, vì thế mở miệng hỏi.

Lý Tiêu thấy Chu Dịch Phàm cảm thấy hứng thú, hắng giọng một cái, nói ra một câu thơ tiếng Anh: “When you are old and gray……and hid his face amid a crowd of stars.”

[Cả bài thơ là:

When you are old and grey and full of sleep,

And nodding by the fire, take down this book,

And slowly read, and dream of the soft look

Your eyes had once, and of their shadows deep;

How many loved your moments of glad grace,

And loved your beauty with love false or true,

But one man loved the pilgrim soul in you,

And loved the sorrows of your changing face;

And bending down beside the glowing bars,

Murmur, a little sadly, how Love fled

And paced upon the mountains overhead

And hid his face amid a crowd of stars.

Dịch:

Khi em già, mái đầu rồi điểm bạc

Một mình ngồi bên bếp lửa vừa khơi

Cầm quyển sách đọc từng dòng chậm rãi

Mắt ngập tràn thời dĩ vãng xa xôi.

Bao kẻ từng mê em vì vẻ đẹp

Thời thanh xuân, giả dối lẫn chân thành

Nhưng chỉ một người trên đời có thể

Yêu em không vì những thứ phai nhanh

Mà vì chính tâm hồn em, yêu cả

Nét ưu tư khi tuổi tác tung hoành.

Rồi em sẽ thầm thì trong nhớ tiếc

Làm thế nào tình yêu ấy trôi qua

Bay xa tít đến tận nơi đầu núi

Và ẩn thân trong những bóng sao nhòa?

                Bản dịch của Nomad Nguyen Thien Ngan]

Vừa nói xong câu thơ cuối thì điểm cuối cũng đã ở ngay trước mắt.

Chu Dịch Phàm im lặng đi tới, nói ra nguồn gốc bài thơ: “[When you are old] của nhà thơ William Butler Yeats.”

Lý Tiêu có chút sửng sốt: “Cậu biết sao?”

“Khi học trung học tôi tham gia thi đọc diễn cảm Tiếng Anh. Tôi học thuộc hơn mười bài, đây là một trong số đó.”

Chu Dịch Phàm nói, quay đầu nhìn thoáng qua chữ đầu tiên. Vẫn lộn xộn như trước, không thể ghép thành câu, cũng không thể tạo thành một từ.

Lý Tiêu gãi gãi đầu, cười hì hì nói: “Tôi vì học thuộc bài thơ này, mà mất rất nhiều thời gian, vừa rồi suýt chút nữa đã không đọc hoàn chỉnh được.”

Chu Dịch Phàm đi tới, nói một câu: “Khẩu ngữ của cậu cũng không đúng, có rất nhiều âm trung. Tranh thủ vào lúc sáng sớm, luyện một chút đi.”

Lý Tiêu cảm giác thất bại sâu sắc, cười gượng vài tiếng: “Thôi khỏi đi…… Tôi lại không tính đi nước ngoài, ha ha……”