Tự nhiên Lý Tiêu hết bệnh xuất viện, chuyển sang ôm đùi các thành viên khác trong nhóm sáng chế. Tề Ngọc Tỉ luôn tồn tại rất thấp đột nhiên được ủy thác trách nhiệm, vì bài thuyết trình cuối kỳ mà bận rộn lên. Cậu không biết Lý Tiêu vì sao lại "Coi trọng" mình như thế, trực giác nói cho cậu: Dường như Lý Tiêu hiểu lầm cái gì đó rồi. Nhưng Lý Tiêu ở mặt ngoài vẫn cười ha hả với cậu, còn rất hòa ái dễ gần, cậu không tìm ra được là hiểu lầm chỗ nào rồi......
Bởi vì làm lành với Chu Dịch Phàm rồi, Lý Tiêu nhanh chóng phân chia công việc của mình ra, khiến bản thân mình cũng không mệt như trước nữa. Hắn lập ra kế hoạch, sau khi lấy được số tiền thưởng lớn từ sáng chế thì đi tìm Chu Dịch Phàm ngay.
Ngoài ý muốn là, sau khi thuận lợi lấy được tiền thưởng, giáo viên hướng dẫn liên hệ với Lý Tiêu, muốn hắn đi xin quyền độc quyền sáng chế. Tiếp theo, còn hi vọng hắn có thể đem sản phẩm ban đầu tiếp tục cải tiến, cho đến có thể sản xuất được, đưa vào thị trường.
Kể từ đó, Lý Tiêu và với nhóm của hắn phải đối mặt với hai lựa chọn. Một là, dựa vào kỹ thuật và sản phẩm của bọn họ, bắt đầu gây dựng sự nghiệp; Hoặc là sau khi xin quyền độc quyền, trao quyền đó cho người khác để lấy thù lao cao.
Tiền Cung và Triệu Địa đều tỏ vẻ bọn họ còn muốn tiếp tục chờ ở trường học ăn uống vui chơi vài năm, không muốn vất vả gây dựng sự nghiệp; Các thành viên ngoại trừ hai người đó, bao gồm Tề Ngọc Tỉ, đám người Trương Thất đều hi vọng nên gây dựng sự nghiệp, bởi vì sinh viên gây dựng sự nghiệp có rất nhiều ưu đãi, đây là một cơ hội cực kỳ tốt.
Cuối cùng Lý Tiêu tổng hợp ý kiến mọi người, chọn lọc trong những ý kiến không giống nhau đó. Đưa ra quyết định, bọn họ có thể tiếp tục việc học đồng thời tìm kiếm đối tác thương nghiệp, đẩy sản phẩm đi.
Sau mấy người vì độc quyền, vì cải thiện sản phẩm, lại bận rộn toàn bộ suốt kỳ nghỉ hè. Lý Tiêu đứng đầu nhóm, đương nhiên không thể phân thân được. Kế hoạch đi tìm Chu Dịch Phàm, cũng tạm thời buông xuống.
Chờ sau khi bận rộn qua mấy tháng đầu, Lý Tiêu rốt cuộc có thời gian, chuẩn bị cho Chu Dịch Phàm một kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng).
Hai người vẫn thường xuyên gọi điện cho nhau, Chu Dịch Phàm biết Lý Tiêu bề bộn nhiều việc, cho nên sẽ không quấy rầy quá nhiều. Cảm giác rất bình thản, lời nói đơn giản, sự quan tâm đơn giản, ấm áp đơn giản từ từ chảy vào trong lòng. Chu Dịch Phàm đã rất thỏa mãn.
Hôm nay gọi điện thoại cho Lý Tiêu, di động Lý Tiêu vẫn tắt máy. Chu Dịch Phàm có chút lo lắng, liền gọi điện thoại cho Trương Thất, hỏi tin tức Lý Tiêu. Trương Thất nói: Lý Tiêu đi ra ngoài chơi rồi.
Chu Dịch Phàm gọi điện thoại cho Lý Tiêu, là thời gian đã hẹn tốt từ trước rồi, Lý Tiêu chưa bao giờ thất hẹn bao giờ. Tình huống lần này khác thường như thế, khiến Chu Dịch Phàm có chút bất an.
Đợi một ngày, ngày thứ hai Chu Dịch Phàm lại gọi qua, vẫn là tắt máy. Chu Dịch Phàm hoảng loạn bất an một buổi sáng, đột nhiên nhận được điện thoại Lý Tiêu. Mở miệng nói câu đầu tiên lại là: "Tôi chờ không nổi nữa."
Chờ không nổi nữa? Nhanh như vậy đã chờ không nổi nữa, chán ghét rồi sao?
Trong lòng Chu Dịch Phàm lộp bộp một chút, trái tim giống bị đâm một dao, máu tươi chảy đầm đìa. Ý nghĩ trong lòng vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, ngữ khí nói chuyện vẫn duy trì bình tĩnh: "Cậu nói gì?"
Có thể giả vờ như chưa nghe thấy gì không?
"Tôi nói, tôi chờ không nổi nữa."
Lý Tiêu trịnh trọng lặp lại một lần nữa. Chu Dịch Phàm khẳng định sẽ hiểu lầm, hắn biết, hắn cố ý làm như vậy. Sau khi hắn lặp lại một lần nữa, thì che miệng cười trộm — trêu Chu Dịch Phàm thật sự rất thú vị, suy nghĩ một chút vẻ mặt của cậu, Lý Tiêu nhịn không được muốn cười.
Chu Dịch Phàm không nói, Lý Tiêu cười trộm, đoán rằng phải chăng cậu đang len lén lau nước mắt?
Chu Dịch Phàm sĩ diện, không giống người sẽ khóc trước mặt người khác. Lý Tiêu chỉ nhớ rõ ngày bọn họ xác định quan hệ đó, nước mắt Chu Dịch Phàm ướt nhẹp bờ vai của hắn. Nghĩ như thế, trong lòng liền sinh ra cảm giác không đành lòng, không muốn chọc cậu nữa.
"Bây giờ tôi đang ở sân bay, cậu đến đón tôi đi."
Giọng điệu Lý Tiêu mang theo ý cười, nói ra lời kinh người. Chu Dịch Phàm cho rằng mình nghe nhầm.
Thấy Chu Dịch Phàm không lên tiếng, Lý Tiêu lại nói: "Tôi chờ không nổi, cho nên tôi muốn gặp cậu, vừa mới xuống máy bay."
"Sân bay quốc tế nào? Cậu nói là......"
Chu Dịch Phàm không thể tin được truy vấn.
"Sân bay quốc tế thủ đô nước X, tôi nhớ rõ cách trường của cậu cũng không xa. Nếu cậu không có phương tiện, tôi tự bắt taxi tới đó cũng được."
Lý Tiêu nói, tìm va li hành lý của mình, kéo đi ra khỏi sân bay. Vừa lúc nhìn thấy có xe trống, vì thế vội vàng nói với Chu Dịch Phàm: "Đừng vui mừng quá nha, tôi lên xe đây, lát nữa gặp." Tắt điện thoại.
Một giờ sau, Lý Tiêu gặp được Chu Dịch Phàm. Đương nhiên còn gặp được bạn học nào đó dường như rất thân quen với Chu Dịch Phàm – bạn học nam. Đi rất gần, còn ôm nữa chứ!!!
Lúc ấy, Lý Tiêu lập tức ném va li hành lý đi, vọt lên, chen vào giữa Chu Dịch Phàm đang dựa gần với người nào đó. Hắn nhiệt tình ôm lấy Chu Dịch Phàm, cười đến rất vui vẻ, tuy rằng ánh mắt rất không vui, không có ý tốt quan sát người mới bị hắn chen ngang.
Người bị chen vào cũng không có chút không vui nào cả, dùng tiếng Anh chuẩn nói với Chu Dịch Phàm: "Đây là bạn cùng phòng trước kia mà cậu nói sao? Hình như có chút lỗ mãng."
Chu Dịch Phàm có chút xấu hổ cười cười, đẩy đẩy Lý Tiêu. Lý Tiêu chỉ lui về phía sau một chút, nghiêng đầu nói với người kia: "Tôi là bạn trai cậu ấy."
Không phải nói bằng Anh, trình độ phát âm của hắn không cần lộ ra, rất mất mặt xấu hổ. May mà thính lực hắn không tệ, bởi vì xem nhiều phim Mỹ, phim Anh, cho nên có thể nghe hiểu người bạn học kia nói gì.
Ý cười Chu Dịch Phàm tăng lên, người sáng suốt đều có thể nhìn ra cậu đang vui. Nhìn ánh mắt Lý Tiêu cũng cuồn cuộn thâm tình, ôn nhu đến mức có thể chảy ra nước.
Người kia rõ ràng có ý đồ bất lương với Chu Dịch Phàm trong nháy mắt biến thành bóng đèn trăm woat, ngay cả hắn cũng có thể cảm giác được chuyện này.
Không được tự nhiên sờ sờ cái mũi của mình, bạn học bóng đèn không cam lòng hỏi Chu Dịch Phàm: "Bạn cùng phòng trước đây của cậu, vừa rồi hắn nói gì thế?"
Chu Dịch Phàm nghĩ nghĩ, cười nói đùa với y: "Là chú ngữ thần kỳ."
"Chú ngữ?"
Bạn học bóng đèn rất ít khi thấy Chu Dịch Phàm mói đùa với người khác, nhất thời không kịp phản ứng.
Chờ y ý thức được Chu Dịch Phàm là đang nói đùa, Chu Dịch Phàm đã kéo tay Lý Tiêu đi thật xa: "Vấn đề vừa rồi thảo luận lại sau, bye bye."
Bạn học bóng đèn mắt thấy Chu Dịch Phàm mà mình nhất kiến chung tình đã đi mất, còn đâu tâm tư mà suy nghĩ vấn đề kia nữa chứ? Chẳng qua chỉ là cái cớ để tiếp cận Chu Dịch Phàm mà thôi.
Lý Tiêu đã đặt một phòng ở khách sạn có giá phải chăng ở gần trường Chu Dịch Phàm, tính toán ở hai ngày. Tất cả dự định của hắn đều nhờ trên số tiền thưởng lớn khi sáng chế, đương nhiên chỉ dùng những chỗ cần thiết thôi.
Thời gian còn sớm, đến khách sạn, Lý Tiêu đi tắm trước một cái. Ngồi hơn mười giờ máy bay, thân thể khó tránh khỏi sẽ có chút mỏi mệt. Có thể thấy Chu Dịch Phàm khiến cho hắn hưng phấn không muốn nghỉ ngơi. Thời gian quá ngắn, không thể lãng phí ở trên giấc ngủ được. Cho nên hắn tắm rửa xong vừa ra tới liền bổ nhào lên người Chu Dịch Phàm đang ngồi ở trên giường, hôn môi cậu.
Đã từng có một lần kinh nghiệm, giờ thêm một lần nữa, Lý Tiêu đã vô cùng thuần thục. Chu Dịch Phàm chỉ bao dung mỉm cười với động tác vội vàng của hắn, chủ động đáp lại nụ hôn của hắn, phối hợp với hắn, đi theo hắn. Ngay từ đầu vẫn là sẽ có chút đau, nhưng mà dưới kỹ xảo âu yếm của Lý Tiêu, dần dần từ trong nội bích dâng lên một tia khoái cảm khác thường. Lý Tiêu nhớ rõ chỗ mẫn cảm của cậu, ngay từ đầu không chạm vào, chỉ ngẫu nhiên trêu chọc một chút. Đến khi cậu đã thích ứng, mới bắt đầu toàn lực tấn công. Giống như bạo phát vậy, xâm nhập, va chạm, mang đến hết đợt này đến đợt khác tình, triều.
Sau khi hai người đều phát tiết qua một lần, Lý Tiêu ngừng lại, lại cố ý không rời khỏi bên trong Chu Dịch Phàm, ôm cậu, thỏa mãn than thở một tiếng: "Tôi cảm thấy, tôi thật hạnh phúc."
Chu Dịch Phàm lại có chút không khỏe nhúc nhích, muốn xoay người đối mặt với Lý Tiêu, lại bị Lý Tiêu cố chấp ôm chặt, không cho cậu mảy may nhúc nhích chút nào. Cử động rất nhỏ, đã kích thích tiều huynh đệ đã ăn chay lâu lắm rồi của Lý Tiêu lại hưng phấn lên. Lý Tiêu hôn bờ vai trắng nõn của Chu Dịch Phàm: "Lại làm một lần nữa đi."
Nói xong liền xúc động đâm đâm, đưa tới tiếng rên rĩ cố kiềm nén của Chu Dịch Phàm.
Có lẽ là xấu hổ, Chu Dịch Phàm không nói gì, vùi đầu vào trong gối đầu mềm mại. Trước mắt Lý Tiêu hiện ra cái cổ thon dài, vai lưng xinh đẹp, dần dần lại đỏ lên. Ánh mắt Lý Tiêu sâu hơn, cúi đầu cắn, gặm, muốn để lại dấu vết của hắn lên làn da mềm mại đó, tuyên bố quyền sở hữu của hắn. Dưới thân cũng không dừng lại, nhẹ nhàng luật động, thỉnh thoảng hung hăng xâm nhập.
Động tác này khiến tim Chu Dịch Phàm đập nhanh hơn, đoán không ra, nắm giữ không được quy luật và tiết tấu, điều này làm cho cậu có chút khẩn trương.
Lý Tiêu phát hiện Chu Dịch Phàm có chút không thích ứng, nhỏ giọng an ủi: "Tôi sẽ làm cho cậu thoải mái......"
Giống như một tín hiệu, Lý Tiêu để Chu Dịch Phàm ngồi lên, bắt đầu tấn công rừ dưới lên. Đồng thời vuốt ve, hôn môi, lấy lòng cậu, muốn cho cậu cảm nhận được khoái cảm chưa từng có trước đây, hắn mang khoái cảm cho cậu.
Vui vẻ xong, làm tình xong, Lý Tiêu ôm Chu Dịch Phàm đi vào phòng tắm. Vì có thể đạt tới không chút nào cố sức thì có thể ôm được Chu Dịch Phàm, lực cánh tay này, hắn đã bắt đầu có kế hoạch rèn luyện bản thân mình từ sớm. Hôm nay xem ra, rất có hiệu quả.
Khi tắm rửa thân thể cho Chu Dịch Phàm, không nhịn được lại làm một lần nữa. Thân thể sung sướng, nhưng cũng vô cùng mệt mỏi. Sau khi đi ra từ phòng tắm, Lý Tiêu gần như dính lên giường là ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau, Chu Dịch Phàm đã rời giường, buổi sáng cậu có một môn môn chính, không thể trốn được. Buổi chiều còn có một tiết môn học tự chọn, Lý Tiêu ngăn cản không được Chu Dịch Phàm đi học môn chính, chỉ có thể lấy lui làm tiến, khiến Chu Dịch Phàm xin phép không đi học môn tự chọn. Chu Dịch Phàm nghĩ Lý Tiêu khó có khi đến đây được một lần, cậu cũng nên đảm đương làm hướng dẫn viên du lịch một chút, đi dạo với hắn, thì đồng ý.
Vượt qua sự tưởng tượng của Chu Dịch Phàm là, Lý Tiêu đúng là có chuẩn bị mà đến, đã sớm an bài tốt hành trình rồi.
Giữa trưa đi đến một nhà hàng tình nhân nổi tiếng ăn cơm, sau đó ngồi xe buýt du lãm phong cảnh, tới trạm cuối thì đi bộ đi trên ngã tư đường không biết tên. Trên đường có rất ít người, có rất nhiều cửa hàng đồ cổ và thủ công mỹ nghệ. Hai người chỉ đi dạo, cũng không mua cái gì. Trò chuyện về đám bạn đáng yêu đang ở tron nước kia, trò chuyện về bạn cùng lớp và bạn bè Chu Dịch Phàm ở bên này.
Rất nhanh đã đến buổi tối, Lý Tiêu mang theo Chu Dịch Phàm đi đến một giáo đường nhỏ. Giáo đường tuy nhỏ, bố trí lại rất ấm áp. Chu Dịch Phàm vốn tưởng rằng Lý Tiêu sẽ an bài một nơi ăn tốt nào đó, không nghĩ tới lại dẫn cậu đến nơi này. Chẳng lẽ Lý Tiêu theo đạo Chúa, muốn đến đây để cầu nguyện chăng?
Đang kỳ quái, Lý Tiêu đột nhiên đứng đến trước mặt cậu, vẻ mặt trang trọng. Chu Dịch Phàm dự cảm được hình như có chuyện sắp xảy ra, giây tiếp theo liền thấy Lý Tiêu chậm rãi quỳ một gối, giống như ảo thuật vậy biến ra một chiếc nhẫn trắng bạc: "Dịch Phàm...... Cậu nguyện ý gả......Kết hôn với tôi không?"
Lý Tiêu cũng rất khẩn trương, nói chuyện cũng không thông trôi chảy. Thật vất vả mới nói xong, ngừng thở chờ đợi Chu Dịch Phàm trả lời, ngay cả nước miếng cũng không dám nuốt dù chỉ một chút.
Chu Dịch Phàm bị dọa. Cậu chưa bao giờ dám tưởng tượng mình có thể cùng Lý Tiêu có thể tiến thêm một bước quan hệ. Cậu đối với quan hệ giữa cậu và Lý Tiêu là thái độ bi quan. Trong mắt của cậu, mỗi một lần hôn, ôm đều có khả năng là lần cuối cùng. Không ổn định, không xác định, cho nên không có cảm giác an toàn.
Hôm nay Lý Tiêu lại hỏi cậu, có nguyện ý kết hôn với hắn không?!! Chuyện này không phải là mơ tưởng hảo huyền đó chứ? Hoặc là căn bản là vọng tưởng (ý nghĩ xa vời) của mình?
Đúng, một tháng Lý Tiêu không có trả lời lại cậu đó, cậu cho rằng Lý Tiêu không muốn chờ cậu. Cậu cho rằng đêm trước khi đi là giả, là sai lầm sau khi uống rượu say. Một tháng đó, tinh thần cậu quả thật có chút hoảng hốt, còn có chút mất ngủ. Mất ngủ lâu, dẫn đến thần kinh có chút suy nhược. Việc học cũng rất nặng nề, song song áp lực khiến cậu có chút không chịu nổi gánh nặng.
Lý Tiêu thấy vẻ mặt Chu Dịch Phàm dại ra, chậm chạp không có đáp lại, có chút sốt ruột lắc lắc tay cậu: "Gả cho tôi đi...... nếu không cậu cưới tôi cũng được...... đồng ý với tôi......"
Chu Dịch Phàm dần dần lấy lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Lý Tiêu, giật mình chưa thấy gật gật đầu. Hai mắt Lý Tiêu sáng lên, nhảy dựng lên ôm Chu Dịch Phàm: "Được, bây giờ đi đăng ký luôn đi! Tôi đã sớm tìm rồi, nơi tổ chức hôn lễ đồng tính đầu tiên ở thành phố này chính là nơi này, phía sau giáo đường là chỗ đăng ký......"
Lý Tiêu nói, kéo tay Chu Dịch Phàm đi nhanh đến phía sau giáo đường.
So sánh với Chu Dịch Phàm đang lo lắng, Lý Tiêu lại lo lắng hơn. Chu Dịch Phàm rất ưu tú, Lý Tiêu rất lo lắng không cẩn thận không giữ được, Chu Dịch Phàm sẽ bị người khác dụ dỗ chạy mất tiêu thì sao. Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp tốt nhất chính là trói chặt Chu Dịch Phàm một chút, khiến cậu chạy không thoát. Tuy rằng kết hôn cũng không thể nói cho người trong nhà, về nước sau khi kết hôn vẫn không có hiệu lực, nhưng cuối cùng là một viên thuốc an thần để Lý Tiêu hơi an tâm một chút. Đồng thời, cũng là lời hứa hẹn với Chu Dịch Phàm, khiến cậu không nên suy nghĩ bậy bạ, nói cái gì mà "Chúng ta xa nhau một thời gian, muốn nghĩ lại tương lai của chúng ta" nói linh tinh.
Lý Tiêu vừa nghĩ đến về sau cùng Chu Dịch Phàm đã trở thành đôi phu phu hợp pháp, người khác không thể dòm ngó người yêu của hắn nữa, nội tâm liền kích động không thôi. Nhẫn đã sớm đặt lằm trong nước rồi, làm bằng bạc không xa hoa cũng không sang quý. Có thể được mọi người chúc phúc trong hôn lễ, ngay lúc này chỉ có thể hi vọng trong mơ. Nhưng hắn thề, sau này hắn nhất định sẽ bồi thường thiệt nhiều.
Dưới chân Chu Dịch Phàm giống đạp lên kẹo đường, nhẹ bẫng. Mơ hồ ký tên lên một tờ giấy, sau đó nghe mục sư nói gì đó, cậu chỉ cần gật đầu nói "yes", sau đó nhất nhất làm theo. Tuyên thệ, trao nhẫn, hôn, ôm...... Cứ như vậy, kết hôn rồi?!!
Anh trai biết sao? Ba mẹ biết sao? Ba mẹ Lý Tiêu biết sao? Các bạn bè, đám bạn cùng phòng, các bạn học biết sao?
Lý Tiêu cũng là cao hứng đến mụ đầu, lại thêm ngày mai đã phải chia xa với Chu Dịch Phàm, cơm tối cũng không ăn, vội vàng mà dẫn Chu Dịch Phàm trở về khách sạn, không nói hai lời trực tiếp làm luôn...... Bị đặt ở trên giường Chu Dịch Phàm vẫn không có tâm trạng như trước, theo sự va chạm của Lý Tiêu mà đung đưa, đầu càng ngày càng mơ hồ, vẫn cảm thấy mình nhất định là đang nằm mơ.
Nằm mơ cũng tốt, Chu Dịch Phàm cười cười, tay quàng ngược lại vai Lý Tiêu, chủ động hôn lên.