Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi

Chương 54




Sắc trời dần tối, ánh đèn xe ô tô trên đường, lục tục tiến lên, xa xa nhìn qua giống như những ngôi sao trong dải Ngân Hà.

Lý Tiêu và Chu Dịch Phàm cũng ngồi trong một chiếc xe trong số đó. Lái xe là người quấy rầy người khác nhưng lại chưa bị lừa đá, Diệp Y.

"Tôi cũng không cần đi đâu......"

Chu Dịch Phàm đột nhiên mở miệng, cả người thoạt nhìn vô cùng câu nệ.

Mới ngày đầu tiên xác định quan hệ đã gặp người lớn (gặp nhà chồng =))), như vậy cũng được sao?

Lý Tiêu trấn an vỗ vỗ tay cậu: "Không sao đâu. Mẹ tôi nấu ăn rất ngon, tôi cam đoan cậu hưởng qua rồi sẽ không muốn đi đâu."

Chu Dịch Phàm nhẹ nhàng nắm ngược trở về, tuy thử khiến bản thân mình thả lỏng, lại vẫn có chút lo lắng.

"Tôi có cần mua chút quà không? Mua đồ chơi cho em trai cậu được không?"

"Không cần, đừng lo lắng, coi như là bạn bè bình thường đến làm khách nhà tôi là được."

Lý Tiêu an ủi nói.

Thấy vẻ mặt Chu Dịch Phàm có vài phần mất mát, sợ cậu nghĩ nhiều, vội vàng nói: "Đương nhiên cậu khẳng định không phải bạn bình thường rồi."

Nói xong còn nhanh chóng lấy hành động thực tế chứng minh, hôn hôn môi Chu Dịch Phàm.

Từ kính chiếu hậu thấy một màn như vậy của hai người, Diệp Y rất bình tĩnh khụ khụ, nhắc nhở hai người: "Đang ở trước mặt trưởng bối, chú ý một chút đi ha."

Chu Dịch Phàm nghe vậy mặt đỏ lên, đẩy Lý Tiêu ra, nghiêng đầu giả vờ xem ngoài cửa sổ. Lý Tiêu trừng mắt nhìn Diệp Y, bây giờ hắn bị Diệp Y nắm thóp, không dám ra mặt chống đối. Hắn không xác định Diệp Y có nói chuyện của Chu Dịch Phàm cho ba mẹ không, bây giờ phải yên lặng theo dõi diễn biến.

Thực ra dưới tình huống chưa xác định rõ tương lai thế này, không thích hợp mang theo Chu Dịch Phàm đi. Nhưng hắn mới tỏ rõ cõi lòng, mà phía sau Chu Dịch Phàm còn có bạn trai cũ đuổi theo, Lý Tiêu không muốn Chu Dịch Phàm rời khỏi tầm mắt của mình. Siết chặt tay nắm tay Chu Dịch Phàm, dù có thế nào, hắn sẽ không buông ra.

Chuyện tiếp theo, thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng nhiều. Diệp Y đối với chuyện buổi chiều nhìn thấy một chữ cũng không nói đến, người nhà Lý Tiêu và người có khả năng là người nhà trong tương lai Chu Dịch Phàm ngồi vây quanh một bàn, vui vẻ ấm áp ăn một bữa đại tiệc. Ăn xong cơm tối, Chu Dịch Phàm bị mẹ Lý nhiệt tình giữ lại, cũng bị an bài đến phòng Lý Tiêu. Đối với chuyện này Lý Tiêu tự nhiên là cầu còn không được.

Khi Diệp Y rời đi, Lý Tiêu phụ trách đưa hắn đến dưới lầu.

"Cảm ơn."

Trừ đó ra, Lý Tiêu thật đúng là không biết nên nói thêm cái gì.

Diệp Y lắc đầu: "Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết. Ta không nói, chỉ là không muốn phá hỏng một bàn đồ ăn. Không chắc ngày nào đó ta nhất thời kích động, liền nói chuyện của hai đứa đâu đó."

Lý Tiêu nhíu mày, đau khổ bóp trán: "Biết ngay là cậu không tốt bụng như vậy mà! Cậu có chụp ảnh không? Đưa di động cho con đi."

Diệp Y sửng sốt mở to hai mắt: "Ta cũng không phải biến thái, chụp lén cháu ngoại trai hẹn hò làm chi? Nhưng mà người của con, tên là Chu Dịch Phàm phải không? Thân thủ thật không đơn giản, đã luyện qua rồi chứ gì? Con cũng ngốc ghê, nó đánh con một quyền con có nhớ không? Ta nhắc nhở con thế kia, con cũng không né tránh, về sau ở với nó thì nên học chút gì để phòng thân đi......"

"Xớ, cùng lắm là đau một chút...... Nhưng mà, cậu có nhắc nhở con sao?"

Lý Tiêu sờ cằm mình, nhớ lại tình cảnh lúc ấy một lần nữa. Nghĩ đến động tác lúc ấy của Diệp Y, Lý Tiêu có chút nghi ngờ hỏi Diệp Y: "Đừng nói là động tác cắt cổ kia của cậu đó chớ? Đó chẳng lẽ không phải là đang uy hiếp con sao?"

Diệp Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài một tiếng: "Ta cũng không ôm hy vọng gì với chỉ số thông minh của con. Về sau bị khi dễ đừng tìm ta, ta cũng không giúp được con, cũng không cứu con đâu."

Y nói lời đả kích người khác, lắc đầu đi về phía chiếc xe ở đường đối diện. Lý Tiêu tức giận đến nghiến răng, thật muốn đuổi theo đạp y một cước ghê. May mà hắn nhịn xuống được, miễn cho bị phê bình là không biết lớn nhỏ.

Đang muốn quay về nhà, đã thấy thằng nhóc nhà mình kéo Chu Dịch Phàm nhảy nhót đi đến. Vừa đi vừa kêu "Anh Dịch Phàm", thân thiết giống như Chu Dịch Phàm mới là anh ruột của nó. Lý Tiêu dám khẳng định, em trai mình tìm Chu Dịch Phàm đòi quà đây này.

"Thằng nhóc thối, đã trễ thế này còn muốn đi đâu nữa chứ?"

Lý Tiêu ôm nhóc lên, phóng tới bọn họ sở trạm vị trí thượng mấy cấp thang lầu. Cứ như vậy, Lý Tiêu hoàn toàn chặn đường đi của cậu nhóc.

"Anh Dịch Phàm nói muốn mua đồ chơi cho em."

Cậu nhóc bĩu môi, đúng lý hợp tình nói.

"Đi thôi, chúng ta đi cùng nhau."

Chu Dịch Phàm mở miệng trước chặn Lý Tiêu. Mỉm cười một tay nắm tay cậu nhóc, một tay kéo Lý Tiêu đi ra ngoài.

Lý Tiêu vốn đang muốn giáo huấn cậu nhóc một trận, nhưng thấy khóe miệng Chu Dịch Phàm mỉm cười nhàn nhạt, lực chú ý liền bị chuyển dời đi hết. Khó có thể ức chế mình bị rung động, thừa dịp lúc cậu nhóc kia đi về phía trước, Lý Tiêu lập tức hôn Chu Dịch Phàm một chút.

Chu Dịch Phàm bị động tác của Lý Tiêu dọa, bước chân tạm dừng, buồn bực trừng mắt nhìn Lý Tiêu một cái: "Chớ lộn xộn."

Cậu so với Lý Tiêu còn lo lắng bị nhìn thấy hơn. Lo lắng Lý Tiêu rơi vào khốn cảnh như cậu đã từng rơi vào, lo lắng hắn bị thân nhân bạn bè hiểu lầm thậm chí vứt bỏ.

Lý Tiêu lại dường như một chút cũng không để ý, nhìn Chu Dịch Phàm, trên mặt tươi cười sáng lạn. Tươi cười dương quang khoái hoạt không có phiền não, Chu Dịch Phàm lúc đầu chính là bị hấp dẫn bởi nụ cười đó.

Hai người đối diện nhau, chậm rãi tới gần, giống hai đầu cực nam châm hấp dẫn nhau. Lại ngay lúc sắp chạm vào nhau, bị giọng nói của em trai làm bừng tỉnh.

"Anh, nhanh lên!"

Cậu nhóc không kiên nhẫn thúc giục.

Ái muội bị phá vỡ, hai người nhìn nhau cười, đi về phía cậu nhóc đang chờ hai người.

Buổi tối khi ngủ, Chu Dịch Phàm mặc áo ngủ của Lý Tiêu, mặc áo ngủ giống Lý Tiêu nhưng khác màu. Lý Tiêu lấy di động chụp hình cho hai người: "Bộ đồ đôi đầu tiên của chúng ta!"

Khi nằm trên giường, Lý Tiêu lại chụp một cái: "Lần đầu tiên chúng ta ngủ chung giường!"

Chu Dịch Phàm cũng không biết Lý Tiêu sẽ ngây thơ như vậy, tuy rằng trước đây cũng thấy qua Lý Tiêu chụp lén bạn cùng phòng uống say phát lên trên mạng, nhưng cũng sẽ không giống như bây giờ, giống như con nít vậy. Chu Dịch Phàm có chút bất đắc dĩ mỉm cười phối hợp chụp ảnh với Lý Tiêu, đợi chụp xong ảnh "Giường chiếu", hỏi một câu: "Được chưa? Có thể ngủ chưa?"

Vừa dứt lời, Lý Tiêu liền hôn môi cậu, di động lóe lên một cái.

"Lần đầu tiên hôn ở trên giường, chụp một tấm lưu lại."

Lý Tiêu chụp xong, cảm thấy mĩ mãn bỏ di động xuống, ôm Chu Dịch Phàm: "Ngủ đi, ngủ ngon."

Chu Dịch Phàm đang cũng muốn nói một tiếng: "Ngủ ngon", Lý Tiêu lại khởi động cơ thể, từ trên cao nhìn cậu, cười đến nheo lại mắt: "Thiếu chút nữa quên hôn chúc ngủ ngon."

Vì thế lại hôn Chu Dịch Phàm. So với khi chụp ảnh càng cẩn thận và tỉ mỉ hơn một chút, cũng càng thêm xâm nhập, thật lâu không muốn rời đi.

Hôn được một lúc, tay Lý Tiêu từ vạt dưới áo ngủ của Chu Dịch Phàm trượt vào, vuốt ve eo cậu. Eo mẫn cảm bị chạm đến, Chu Dịch Phàm nhịn không được rên lên một tiếng. Một tiếng này giống như đang cổ vũ, khiến Lý Tiêu tiếp tục vào sâu hơn, tìm kiếm thêm những nơi mẫn cảm của cậu.

Kết thúc nụ hôn, Lý Tiêu lại không dừng lại như thế. Nhìn ánh mắt đầy hơi nước mê ly của Chu Dịch Phàm, dưới thân nóng lên. Vì thế cúi đầu, chạm vào khóe môi Chu Dịch Phàm, sau đó cắn cắn cằm tinh xảo của cậu. Tiếp tục xuống phía dưới, hầu kết khéo léo cũng không bỏ qua, gặp áo ngủ gây trở ngại, liền từng chút từng chút cởi bỏ......

Chu Dịch Phàm ý thức được động tác nguy hiểm của Lý Tiêu, hơi hơi chống đẩy, khàn giọng nhắc nhở: "Đây là nhà cậu...... cậu xác định muốn như vậy làm sao?"

Lý Tiêu tạm thời ngừng lại, Chu Dịch Phàm vừa nhấc đầu lên liền chống lại tầm mắt của hắn. Trong mắt Lý Tiêu quay cuồng sóng ngầm nguy hiểm khiến tim Chu Dịch Phàm đập chậm nửa nhịp. Vẫn cảm thấy Lý Tiêu có chút không giống như bình thường.