Bị người mình thích ôm chặt lấy, khó tránh khỏi sinh ra một loại ảo giác hạnh phúc khi mình thích người đó mà người mình thích đó đang ôm mình. Lấy thân thủ Chu Dịch Phàm, muốn tránh thoát bị một người ôm thực ra không khó lắm. Nhưng ảo giác hạnh phúc này khiến cậu luyến tiếc không muốn tránh ra. Thậm chí vừa rồi cậu thoáng giãy dụa, lại càng được vội vàng ôm chặt hơn. Điều này làm cho cậu vui sướng, có lẽ Lý Tiêu cũng thích cậu, để ý cậu.
Chu Dịch Phàm nghĩ đến khả năng đó, cả người dâng lên một trận khoái cảm tê dại, bị Lý Tiêu đẩy về phía trước thoáng cong người, không tự chủ được co lại một chút.
Hô hấp bắt đầu không thể điều khiển tự động nhanh dần, cậu hồi hộp hơn nữa lại thất thố. Lý trí nói với cậu rằng, cậu nhất định phải lãnh tĩnh (lạnh lùng + bình tĩnh), đáp án đang nằm trong tay Lý Tiêu, cậu không nên tự mình đoán mò. Cậu nhất định phải lãnh tĩnh, không thể bị sự ấm áp nhất thời này làm choáng váng đầu óc, tự mình đa tình, lại rơi vào cảm giác từ kỳ vọng rơi xuống tuyệt vọng.
Chu Dịch Phàm nghĩ như thế, gần như dùng hết hơi sức của mình, mới khiến mình rời đi sự ôm ấp khiến mình tham luyến (tham lam + lưu luyến).
Cậu ra vẻ trấn định, cúi đầu giả vờ sửa sang lại góc áo của mình. May mà có bóng đêm ngăn cản, không ai nhìn thấy được đầu ngón tay đang run rẩy của cậu.
Hai người đứng đối mặt với nhau trong đêm. Cách nhau chưa đến một bước chân, nhưng lại không thấy rõ mặt đối phương. Đối với Chu Dịch Phàm mà nói, như vậy cũng tốt. Như vậy cậu đã có thể không cần che giấu tình cảm nồng nhiệt trong mắt mình nữa, không cần lo lắng bị người khác phát hiện, cậu lại càng thích người trước mắt nhiều hơn. Cậu có thể không kiêng kị gì, dùng ánh mắt khát vọng nhìn hắn, cho dù giờ phút này hắn cái gì cũng nhìn không thấy. Thật đáng buồn, cậu chưa từng nghĩ tới thích một người sẽ khiến cậu trở nên đáng buồn như vậy, chỉ dám nhìn người gần trong gang tấc như thế mà thôi, cho dù người đó ở ngay trong tầm tay nhưng mình lại không thể chạm tới.
Cho đến kho một chiếc ô tô chạy qua, xua tan đi sự yên tĩnh. Ánh sáng chợt lóe lên của đèn xe, cũng phá tan tấm màn màu đen.
Trong chợt lóe đó, Chu Dịch Phàm nhìn thấy sự mê mang trong mắt Lý Tiêu, biểu tình còn kinh hoảng và thất thố hơn cả cậu, giống như đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó. Mà Lý Tiêu cũng thấy, Chu Dịch Phàm nhìn hắn, trong mắt che dấu tình cảm gì đó mà hắn không hiểu.
Trong bóng đêm tiếp tục im lặng đó, tựa hồ tại âm thầm tích tụ sức bật kinh người. Không biết là ai hành động đầu tiên, đi tới một bước, dựa vào cực kỳ gần nhau. Hai người cao gần bằng nhau, chỉ nghiêng đầu, là đã có thể gắn bó dựa sát vào nhau. Không biết là tay ai giữ đầu ai, tay ai ôm lấy eo ai. Rồi sau đó khẽ vuốt, theo nụ hôn triền miên kia, khiến hai người lâm vào điên cuồng đòi hỏi lẫn nhau.
Lý Tiêu không uống say, không tìm thấy lý do hôn môi cũng không tìm thấy lý do khiến cho lòng dạ hắn thanh thản. Hắn chỉ biết là, hắn cực kỳ thích cảm giác bây giờ, hắn cực kỳ thích dán lên bờ môi ấm áp mềm mại đó vào giờ phút này. Hắn bá đạo xâm chiếm đối phương, mặt nạ thích cười mà vô hại ngày thường toàn bộ bị dỡ xuống, lộ ra bản tính phúc hắc và xâm lược. Hắn không cho người hôn môi với hắn có chút lùi bước, hắn hưng phấn đến mức muốn hủy đi tất cả. Lý trí không biết bị ném đến mấy vạn năm ánh sáng nào rồi, giờ phút này Lý Tiêu phảng phất chỉ biết theo đuổi bản năng nguyên thủy.
Một phút đó Chu Dịch Phàm cảm thấy Lý Tiêu rất xa lạ. Từng bước lui lại, đến sau này hoàn toàn bị nắm giữ chỉ có thể đón ý nói hùa. Càng ngày càng nguy hiểm, Chu Dịch Phàm không thể không kêu ngừng, đẩy Lý Tiêu ra. Cậu không ở nơi bất cứ lúc nào sẽ có người đến này gấp gáp mà đánh dã chiến trong tình trạng không có lý trí. Cho dù đối phương là người mình thích, thậm chí là người mình cầu mà không được.
Sau khi Lý Tiêu bị đẩy ra, giống như đã bừng tỉnh, ngốc ngốc đứng tại chỗ. Tự mình ảo não, mình không bằng cầm thú, thế nhưng lại có tâm tư đen tối như thế với bạn bè! Không quan tâm đến địa điểm mà sờ mà hôn cậu! Hiển nhiên là hắn đã quên Chu Dịch Phàm cũng chủ động tới gần và đáp lại, thầm nghĩ tất cả đều là lỗi của hắn, hắn không nên nghĩ Chu Dịch Phàm cũng là người giống như hắn vậy.
Chu Dịch Phàm thấy Lý Tiêu không nói lời nào, bản thân mình cũng không mở miệng. Cậu cũng thật sự không biết nói gì trong tình cảnh này.
Lại là một chiếc ô tô chạy qua, Chu Dịch Phàm cúi đầu không nhìn Lý Tiêu. Lý Tiêu lại thấy tai và má hồng hồng của cậu, trong lòng càng thêm áy náy.
"Xin lỗi...... Tôi......"
Chu Dịch Phàm không nghĩ tới câu đầu tiên nghe được sẽ là câu này, trong lòng trầm xuống, lạnh giọng cắt ngang lời Lý Tiêu: "Về thôi."
Sẽ không lại là:"Tôi uống say " Nói như vậy đó chứ? Hoặc là "Tôi uống lộn thuốc ""Đầu bị cửa kẹp""Tôi sốt đến hồ đồ rồi"......
Đối với Chu Dịch Phàm đột nhiên lên tiếng ngắt lời, trong lòng Lý Tiêu sáng tỏ — quả nhiên tức giận. Cũng không vội vã giải thích, trong lòng rối như tơ vò, cũng không biết giải thích như thế nào thì Chu Dịch Phàm mới tha thứ. Đồng thời bởi vì ý thức được mình có cảm giác với Chu Dịch Phàm, mà thật sự khủng hoảng
Lý Tiêu cứ như vậy cúi đầu đi về với Chu Dịch Phàm, hai người đều chưa muốn bắt xe để về, lần đi này lại mất gần một tiếng mới về tới khách sạn.
Chu Dịch Phàm thở phì phì đi vào cửa lớn khách sạn, cô lễ tân thấy cậu, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thấy Lý Tiêu cúi đầu đi sau, che miệng cười tủm tỉm, nói cái gì mà "Tiểu công cãi nhau với tiểu thụ ""Tiểu thụ cáu kỉnh " linh tinh nói.
Chu Dịch Phàm nghe trên mặt càng hồng, mím môi, liền có một trận đau đớn truyền đến. Nhớ đến là do màn hôn môi bạo liệt vừa rồi tạo thành. Nghĩ đến đây, Chu Dịch Phàm hận không thể tìm một chỗ trốn đi. Dưới chân bước chân nhanh hơn, gần như là chạy về phòng.
Lý Tiêu cả người bao phủ một tầng hơi thở hắc ám, thoạt nhìn giống như người sống chớ lại gần. Nghe cô lễ tân nói, bởi vì không hiểu "Tiểu công""Tiểu thụ" là gì, cho nên hắn cũng không để ở trong lòng.
Đi đến cửa phòng, Lý Tiêu tay nắm cửa chậm chạp không vào.
Trong đầu lóe qua hình ảnh lần đầu tiên hôn môi Chu Dịch Phàm, mà cảm giác không lâu trước cùng Chu Dịch Phàm gần sát dây dưa dường như vẫn còn lưu lại trên môi. Lý Tiêu vừa nghĩ đến thì miệng khô lưỡi khô, nhịn không được liếm liếm môi. Nhìn cửa phòng nửa khép kia, nhìn bóng dáng Chu Dịch Phàm mơ hồ trong phòng, hắn đột nhiên có chút kinh hoảng. Sợ mình sau khi đi vào lại không khống chế được bản thân, làm ra chuyện gì khác người.
Lý Tiêu lựa chọn rời đi. Gửi cho Chu Dịch Phàm một tin nhắn, nói trong nhà đột nhiên có chuyện, đi trước một bước. Cứ như vậy mà ném Chu Dịch Phàm đi, để Chu Dịch Phàm lại một mình, trong căn phòng ấm áp nhưng lạnh lẽo, nhìn tin nhắn đột nhiên xuất hiện, ngẩn người cả một đêm.
"Quả nhiên là mình tự mình đa tình."
Lý Tiêu kéo theo sự thấp thỏm bất an, ngại ngùng do dự mà đi, không lưu lại một đám mây. Để lại một người đau khổ tựa như Luân Hồi (sống đi chết lại). Trước kia cậu đã từng trải qua một lần, nên lần này cũng không còn đau như thế nữa, cho nên có thể chống đỡ qua một đêm nay. Lại học thêm một bài học, ít nhất Chu Dịch Phàm học được một chuyện — triệt để buông tay.