Edit: Tịnh
Lý Tiêu lấy di động ra chụp đủ mọi tư thế của hai người đang say đến bất tỉnh nhân sự kia. Còn lấy bút vẽ lên mặt bọn họ, một mình chơi đến vui vẻ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười hắc hắc quỷ dị.
Chơi đã, cũng thấm mệt. Lý Tiêu chạy ra khỏi phòng, đến ban công tìm Chu Dịch Phàm.
“Hắc, tối nay ngủ với tôi đi.”
Lý Tiêu đi qua, đứng bên cạnh Chu Dịch Phàm. Theo tầm mắt của cậu nhìn ra xa. Chỉ là rừng cây vắng lặng và ánh đèn lóe ra từ ngã tư đường thôi mà.
Lý Tiêu lười biếng duỗi eo, hắt xì một cái, đứng với Chu Dịch Phàm một lát. Thấy Chu Dịch Phàm vẫn không trả lời lại, liền lấy bả vai chạm vào cậu, khiến cậu hồi thần.
Chu Dịch Phàm lại bởi vì hắn đột nhiên tới gần, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của hắn truyền đến, trong lòng một trận rung động, không tự chủ được né tránh. Mới vừa uống rượu xong nên tương đối mẫn cảm, với lại đêm khuya yên tĩnh thế này cũng sẽ dễ dàng nảy sinh tình cảm kỳ quái. Là gay, cậu càng phải bảo vệ lòng mình thật chặt chẽ.
Lý Tiêu bị đả kích bởi phản ứng của cậu. Hắn yên lặng cúi đầu, trong mắt không dễ nhận ra âm mưu nguy hiểm. Bị tình địch ghét bỏ rồi, làm thế nào bây giờ? Hành động trước đã rồi tính sau. Bây giờ hắn đã tháo xuống được phòng bị của tình địch rồi, phải lừa cậu ta lên giường mới được!
Lý Tiêu chỉ tốn nửa giây thời gian để điều chỉnh vẻ mặt của mình.
Vẻ mặt của hắn rất tội nghiệp, ánh mắt chân thành: “Cậu uống cũng không ít rượu, không thể ở chỗ này một đêm được. Hơn nữa ngày mai còn có lớp, một đêm không ngủ lên lớp sẽ không có tinh thần. Thà ngủ tạm bợ với tôi một đêm, còn hơn đứng đây chịu gió. Đi thôi.”
Lý Tiêu dụ dỗ, đưa tay cho Chu Dịch Phàm. Hắn giống như Chúa cứu thế vậy, cả người tản ra hào quang…… Cái này hình như diễn sâu quá rồi thì phải.
Lý Tiêu nghĩ như thế, hơi điều chỉnh tư thế của mình một chút. Đang muốn rút tay lại, đã thấy Chu Dịch Phàm cúi đầu im lặng đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn, giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn đưa tay cho cha mẹ dẫn về sau khi tan học.
“……”
Lý Tiêu ngây người trong một giây.
Nhưng mà rất nhanh hắn đã phản ứng kịp, giống như cha đang dắt con, dẫn Chu Dịch Phàm về trong phòng, sau đó đưa lên giường của mình.
Mặt Chu Dịch Phàm quay vào tường, cố gắng thu ngực co bụng lại, dán cả người lên tường, tránh xa nguồn nhiệt của người phía sau. Cậu cũng không biết tại sao vừa rồi mình lại đưa tay ra. Chắc là do nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Lý Tiêu nên mới không đành lòng được. Cậu cũng không nên để ý làm gì, tuy rằng bình thường Lý Tiêu và cậu không có giao tình gì — trên thực tế cậu cũng không có giao tình gì với mọi người trong phòng cả. Hôm nay Lý Tiêu nhường một nửa giường ngủ cho cậu, chắc là xuất phát từ lòng tốt đối với bạn cùng phòng mà thôi. Chỉ thế thôi.
Chu Dịch Phàm suy nghĩ một lúc, mới phát hiện Lý Tiêu đã ngủ rồi. Chu Dịch Phàm cũng không suy nghĩ nữa, thở phào một cái, từ từ thả lỏng, rất nhanh cũng đã ngủ say.
Buổi sáng ngày hôm sau, đồng hồ báo thức của Chu Dịch Phàm đúng giờ vang lên. Tiếng kêu “Reng reng” càng ngày càng lớn, giống như đòi mạng vậy.
Theo thói quen Chu Dịch Phàm ngồi dậy — Bình thường cậu đặt đồng hồ báo thức ở dưới chân, chỉ cần ngồi dậy là có thể tắt nó. Nhưng mà cậu thật sự rất mệt, sau khi ngồi dậy,mắt vẫn còn đang nhắm, tay lung tung sờ tới sờ lui, ngoại trừ nhiều ra một đôi chân, cái gì cũng chưa mò đến.
Chu Dịch Phàm mở mắt ra, nhìn đôi chân trong chăn thuộc về Lý Tiêu kia, đầu óc tỉnh táo hơn một nửa.
Đồng hồ báo thức còn bám riết không tha “Reng reng”. Lý Tiêu bị Chu Dịch Phàm sờ vào chân nên trở mình, hình như rất bất mãn khi bị quấy rầy trong lúc ngủ, mày nhăn lại. Chu Dịch Phàm thấy vậy, cẩn thận vượt qua Lý Tiêu, xuống giường, tắt đồng hồ báo thức, thuận tiện đem đồ này nọ trên giường mình quấn thành một đống, ném ra khỏi phòng.
Tối hôm qua ngủ muộn quá, mọi người trong phòng đều chưa tỉnh. Tuy rằng cả người Chu Dịch Phàm đều mệt mỏi, nhưng cũng không muốn ngủ tiếp, cũng không muốn trốn bài giảng buổi sáng. Hơn nữa cậu nghỉ ngơi luôn luôn có quy luật, cho dù buổi sáng không có lớp, sáng sớm cũng sẽ chạy bộ rèn luyện thân thể.
Cho đến khi Chu Dịch Phàm tắm rửa xong, chuẩn bị lấy sách đi lên lớp, lại bị Lý Tiêu gọi lại.
Chỉ thấy Lý Tiêu đang ngồi trên giường, nửa ngủ nửa tỉnh, giọng khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ rưỡi.”
Chu Dịch Phàm nhìn nhìn đồng hồ, trả lời. Nói xong cũng không đợi Lý Tiêu phản ứng, thản nhiên đi ra ngoài.
Mới ra khỏi cửa, lại nghe thấy Lý Tiêu ở bên trong gọi cậu: “Đợi đã! Đi chung đi!”
Sau đó Lý Tiêu nhảy xuống giường, thay quần áo. Chỉ một phút đồng hồ sau, Lý Tiêu đã đứng trước mặt Chu Dịch Phàm, trên mặt dính vài giọt nước sau khi rửa mặt, trên tay là sách môn học vào buổi sáng.
Chu Dịch Phàm chưa nói gì, vẻ mặt lãnh đạm, không đánh giá gì về Lý Tiêu, xoay người bước đi.
Dù sao thì Lý Tiêu cũng đã quen với bộ dáng xa cách này của Chu Dịch Phàm rồi. Chu Dịch Phàm ngày thường đều độc lai độc vãng nói năng thận trọng, một bộ dáng người lạ đừng tới gần. Giờ phút này Chu Dịch Phàm không cự tuyệt, Lý Tiêu coi như cậu cam chịu, đi theo phía sau cậu, ngáp dài đi ra bên ngoài.
Lúc đi qua căn tin, Chu Dịch Phàm đi mua bữa sáng. Tự nhiên không quản tên Lý Tiêu kia. Lý Tiêu cũng không để ý, hắn rất ít khi rời giường sớm như vậy, bình thường đều kết hợp bữa sáng với bữa trưa thành một. Vì thế hai người một trước một sau, phía trước Chu Dịch Phàm vừa đi vừa cắn bánh bao, phía sau Lý Tiêu vừa đi vừa ngáp, đi tới phòng học.
Chu Dịch Phàm ngồi xuống vị trí ở giữa phòng học, lật sách ra. Lý Tiêu không chút do dự chiếm lĩnh vị trí bên cạnh Chu Dịch Phàm, thừa dịp còn chưa vào tiết, gục đầu trên bàn ngủ tiếp. Không bao lâu, tiếng chuông vào học vang lên, Lý Tiêu mới khởi động thân thể, lười biếng duỗi eo. Hai mắt nhìn về phía bục giảng, thấy thầy giáo mang đôi mắt kính thật to đã mở sách ra, bắt đầu giảng bài.
Giống như hắn cả năm không nghe giảng bài. Giáo viên giảng dạy đều dựa vào sách, đại cương giáo án, rất là nhàm chán. Cho nên dù muốn hay không, mấy môn học trong học kì này, ngay cả sách giáo khoa hắn cũng chưa từng đụng vào. Lý Tiêu nghe tiếng nói khi có khi không của giáo viên, giống như bị thôi miên, chỉ cảm thấy buồn ngủ, mắt cũng không mở ra được. (ta chém…ta chém…ta chỉ hiểu được như vậy thôi =))
Lý Tiêu bên này buồn ngủ, Chu Dịch Phàm lại đang chuẩn bị tinh thần đọc sách. Cậu không dấu vết liếc nhìn Lý Tiêu, vừa lúc thấy Lý Tiêu híp mắt ngủ gà ngủ gật, đem đầu đụng thật mạnh trên bàn rồi lại ngẩng lên, sau đó lại tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Chu Dịch Phàm thấy vậy nên buồn cười, khóe miệng hơi hơi nâng lên. Nụ cười này của cậu, tựa như băng tiêu tuyết tan, xuân về hoa nở, so với lúc cậu không cười thì dễ nhìn hơn nhiều. Một màn này bị Lý Tiêu đang mơ mơ màng màng nhìn thấy, trong lòng còn nghĩ khó trách nhân duyên với con gái của Chu Dịch Phàm lại tốt như vậy, bộ dáng này đàn ông nhìn thấy cũng sẽ bị rung động.
Rốt cuộc chịu đựng được đến lúc hết giờ, ngay khi tiếng chuông vừa vang lên thì Lý Tiêu đã nằm gục trên bàn, thuận lợi đi gặp Chu Công. Mà Chu Dịch Phàm thì bị mấy nữ sinh vây quanh, người thì hỏi cậu cách giải đề, người thì yêu cầu cùng chụp ảnh chung với cậu, còn có người thì muốn hẹn cậu đi ăn cơm trưa.
Chu Dịch Phàm đối xử với con gái hòa nhã dễ gần hơn so với bọn con trai nhiều. Cậu không chỉ kiên nhẫn giải đề, mà chụp ảnh chung cũng rất phối hợp, cam đoan khuôn mặt luôn mỉm cười. Chỉ có lời mời đi ăn cơm trưa là bị cậu từ chối, bởi vì buổi trưa cậu không thời gian. Không có thời gian, đương nhiên chỉ là lấy cớ. Chu Dịch Phàm dịu dàng với con gái, lại luôn giữ chừng mực, không cho bọn họ có một chút ảo tưởng hay hi vọng nào.
Đến môn thứ hai, Lý Tiêu cuối cùng cũng không ngủ gà ngủ gật nữa. Đáng tiếc giáo viên giảng bài hắn vẫn nghe không lọt. Hết nhìn đông tới nhìn tây một vòng, cũng không có phát hiện bóng dáng đám bạn cùng phòng. Lý Tiêu thở dài: “Chán quá đi mất……”
Chu Dịch Phàm nghe vậy nhìn Lý Tiêu: “Không muốn đến, thì đừng đến.Trước kia không phải cậu cũng thường trốn học môn này sao?”
Lý Tiêu gãi gãi tóc của mình, đưa điện thoại di động cho Chu Dịch Phàm xem: “Hôm nay đến để điểm danh.”
Di động có một tin nhắn. Có nghĩa là:Trương đại nhân giờ phút này đang ở ký túc xá chờ mười người còn đang nằm ở trên giường kia để hỏi thăm, nên hắn phải đi học thay cho bọn họ. Ý tứ rất rõ ràng, muốn Lý Tiêu điểm danh hộ.
Chu Dịch Phàm hiểu rõ gật đầu, đọc sách không nói gì thêm.
Thật ra điểm danh có thể chờ đến lớp sau cũng được. Nếu Lý Tiêu nguyện ý, hắn hoàn toàn có thể chẳng phải đi học vào buổi sáng. Trước đó hắn cùng với nhóm bạn trong phòng đều làm như vậy. Hôm nay hắn cứng rắn chống lại cơn buồn ngủ vào buổi sáng, là vì phải tiếp cận với Chu Dịch Phàm, kéo gần khoảng cách với cậu. Nếu không, sẽ giống như trước đây một tuần nói chuyện với Chu Dịch Phàm còn không được hai ba câu. Buổi sáng hôm nay thì đã nói được đến hai câu luôn đó!
Lý Tiêu tin tưởng không lâu nữa, Chu Dịch Phàm sẽ trở thành bạn tốt của hắn, sẽ không giấu chuyện gì với hắn!