Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi

Chương 28: Chấm dứt làm bạn bè 13




Edit: Tịnh
Tuy rằng được Chu Dịch Phàm giữ lại, nhưng Tề Mục vẫn kiên trì muốn về nhà. Không vì cái gì khác, là vì anh vĩnh viễn không bỏ xuống được, những đồ vật trong phim anh đã sưu tầm nhiều năm, còn có những đĩa DVD quý giá nữa.

Thật ra lúc trước lấy  [Iron Man]  Downey tự tay kí tên bán cho Lý Tiêu, cũng là bất đắc dĩ.

Ngày đó là sinh nhật của dì, anh phải đến nhà họ Doãn một chuyến. Không chút nào ngoài ý muốn gặp được Doãn Liệt đã mấy tháng không gặp kể từ khi hắn phải đi học Đại học. Và từ sau khi Doãn Liệt say rượu làm chuyện đó với anh mấy tháng trước, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau.

Doãn Liệt vẫn như cũ, cùng đám bạn con nhà giàu của hắn, uống rượu nói chuyện phiếm, cười đến sáng lạn. Biểu tình hắn nhìn Tề Mục, cũng chưa từng thay đổi, vẫn cười xấu xa như trước, trong mắt tất cả đều lóe ra ánh sáng đùa dai thú vị, giống như đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi mình yêu thích.

Tề Mục sợ Doãn Liệt, cố gắng tránh tiếp xúc với Doãn Liệt. Chúc dì sinh nhật vui vẻ xong, cũng đưa cho dì bức tranh mình tự tay vẽ suốt ba tháng để làm quà xong, Tề Mục liền chuẩn bị rời đi. Chỉ là vừa mới đi tới cửa, liền bị Doãn Liệt giữ chặt. Doãn Liệt không để ý anh giãy dụa, mang anh lên lầu, thẳng đến phòng ngủ. Tề Mục sợ đến mức cả người run rẩy, lại không thể chống lại Doãn Liệt, gần như sắp khóc.

Doãn Liệt lại không để ý mà cười, mang theo ác ý — ít nhất là trong mắt Tề Mục nụ cười đó của Doãn Liệt mang theo ác ý.

Doãn Liệt hỏi anh: “Sợ cái gì? Tôi cũng sẽ không ăn anh.”

Tề Mục nhớ tới mấy tháng trước phát sinh chuyện hoang đường kia, không khỏi nắm chặt cổ áo của mình, rụt cổ, bộ dạng sợ hãi. Trong mắt, nước mắt lưng tròng, muốn khóc nhưng lại không khóc. Tề Mục không biết, bộ dáng sắp khóc này của anh, khiến Doãn Liệt rất hưng phấn. Nhưng Doãn Liệt lần này không có chạm vào anh, mà là phá lệ nói muốn đưa cho anh một món quà. (Liệt ca biến thái quá…cơ mà ta thích..hị hị)

Sau đó Doãn Liệt mở cho Tề Mục xem đoạn phim ngày đó hắn quay lại. Đoạn phim trải qua quá trình biên tập cắt ghép tỉ mỉ, xóa toàn bộ những hình ảnh có Doãn Liệt đi. Mà hình ảnh Tề Mục khóc lóc thảm hại đều lưu lại, thậm chí cố ý phóng to đầu lên, khiến người xem nhìn thấy rõ ràng.

Lúc đó Tề Mục gần như sụp đổ, lần đầu tiên lớn tiếng chất vấn Doãn Liệt: “Vì sao? Vì sao lại làm như vậy?!!”

Doãn Liệt trong mắt lóe qua một tia luống cuống, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát. Sau khi trải qua khoảnh khắc luống cuống kia, hắn vẫn là bộ dáng đó, nhìn Tề Mục giống như một chú cừu bị người ta đùa dai mà không chịu nổi. Hắn nghe Tề Mục vô lực nghẹn ngào, vô lực chất vấn, giống như con sói đi săn nghe được tiếng kêu khàn khàn tuyệt vọng của con cừu vậy.

“Đương nhiên…… Là vì muốn anh ngậm miệng.”

Doãn Liệt ác ý cười, lần này là thật sự là ác ý, khiến cả người Tề Mục bắt đầu run rẩy.

Tề Mục lắc đầu, che miệng mình, ngăn cản chính mình khóc thành tiếng. Thật ra Doãn Liệt không cần làm như vậy, anh cũng sẽ không nói ra ngoài. Coi như là một cơn ác mộng, anh sẽ quên, cái gì cũng không biết cái gì cũng không nói, giống như trước đây tùy ý để Doãn Liệt đùa dai làm tổn thương vậy, anh cái gì cũng không nói.

Lúc đó Tề Mục thầm nghĩ muốn trốn thoát, cho dù có như thế nào, cũng phải chạy ra khỏi nơi này. Anh xoay người, bàn tay đặt lên nắm cửa. Giây tiếp theo, lại bị Doãn Liệt mạnh mẽ kéo về. Tề Mục mất đi cân bằng, bản năng muốn tìm điểm tựa, giơ tay chạm vào người gốm trong phòng. Người gốm ngã xuống đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Tề Mục vội vàng đi nhặt, chưa kịp chạm vào mảnh gốm sắc bén, đã bị Doãn Liệt kéo lên.

“Đã vỡ rồi nhặt lại làm gì?”

Doãn Liệt hung tợn nói, động tác và biểu tình hung dữ như vậy, khiến Tề Mục cho rằng Doãn Liệt muốn đánh anh.

Doãn Liệt ngược lại là không đánh anh thật, chỉ mảnh gốm trên mặt đất, muốn Tề Mục bồi thường một cái giống như vậy.

Tề Mục biết lai lịch của người gốm. Người gốm kia vốn là tác phẩm của một nghệ nhân nổi tiếng, là độc nhất vô nhị, trên đời căn bản không có cái thứ hai. Doãn Liệt hiển nhiên là cố ý làm khó dễ Tề Mục.

Nếu muốn bồi thường Doãn Liệt một cái y như vậy, trừ khi tìm đến vị nghệ thuật gia kia, làm thêm một cái nữa. Cứ như vậy, đương nhiên sẽ mất rất nhiều tiền. Tề Mục trung thực tính toán bồi thường cho Doãn Liệt một người gốm như vậy mất bao nhiêu tiền, không cò kè mặc cả với Doãn Liệt, cũng không có yếu thế cầu xin tha thứ.

Chuyện này ngược lại khiến Doãn Liệt mất hứng. Vốn hắn cũng không phải thật sự muốn Tề Mục bồi thường người gốm cho hắn, chỉ cần Tề Mục lấy hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, hắn cam đoan sẽ rất nhân từ không làm khó dễ Tề Mục. Đáng tiếc Tề Mục không làm như vậy.

“Thật…… Xin lỗi…… Tôi…… Tôi nhất định nghĩ biện pháp bồi thường cho cậu……”

Tề Mục nói như vậy, cư nhiên run run bả vai, đầu cũng không ngẩng lên.

Tề Mục về nhà bắt đầu nghĩ biện pháp gom tiền, gom đông gom tây cũng không gom đủ. Sau này liền nhịn đau bán mấy cái DVD, trong đó có bán cho Lý Tiêu cái đĩa kia, ai ngờ cái đĩa đó còn bị Doãn Liệt đánh tráo. Tề Mục bởi vậy càng thêm xác định, Doãn Liệt là biến thái.

Tề Mục trở về, Lý Tiêu ở lại nhà họ Chu.

Chu Dịch Phàm đối với hắn lãnh đạm, Lý Tiêu cách một căn phòng đều có thể cảm nhận được. Lý Tiêu bị quản gia đưa đến phòng dành cho khách, lại giống như nghỉ hè ở nhà vậy, lại bắt đầu các loại tâm phiền ý loạn than thở. Lại bởi vì vết thương trên người ẩn ẩn đau, khiến hắn thật sự ngủ không yên. Hơn nửa đêm, hắn như đi vào cõi tiên bay đến phòng bếp, lại từ phòng bếp bay đến phòng khách, lại từ phòng khách bay tới bể bơi bên cạnh hoa viên.

Đến nhà người ta làm khách,  tóm lại lượn qua lượn lại như vậy cũng không tốt lắm. Sau khi Lý Tiêu bị một cơn gió thổi qua khi đứng ở bể bơi, liền quyết định ngoan ngoãn về phòng, ngủ.

Khi lên lầu, lại không hẹn mà gặp Chu Dịch Phàm đã mặc đồ ngủ. (đồ ngủ, đồ ngủ, đồ ngủ đó nha…chuyện quan trọng phải nhất lại ba lần)

Chu Dịch Phàm trong tay cầm một ly sữa, nhìn thấy Lý Tiêu một câu cũng chưa nói xoay người liền đi. Lý Tiêu trong lòng khó chịu, nhịn không được tiến lên giữ chặt cậu: “Xin lỗi.”

Cộng với lần nghỉ hè đó, đây là lần thứ hai Lý Tiêu xin lỗi.

Chu Dịch Phàm vẫn là mặc kệ Lý Tiêu, bỏ tay Lý Tiêu ra.

Lý Tiêu sao có thể để Chu Dịch Phàm đi, liền chạy theo Chu Dịch Phàm, cậu đêm nay cũng đừng mơ mà ngủ được. Vì thế đi nhanh vài bước, đứng ở trên bậc thang ngăn Chu Dịch Phàm lại: “Cậu đừng tức giận được không? Muốn chém muốn giết tùy cậu, muốn tôi làm như thế nào cũng được!”

Chu Dịch Phàm vẫn không nói chuyện, kéo Lý Tiêu xuống dưới, thản nhiên đi lên cầu thang. Ai ngờ Lý Tiêu lại ngoan cố, đuổi theo, vừa vặn Chu Dịch Phàm xoay người muốn mắng Lý Tiêu, hai người liền đụng vào nhau, sữa trên tay Chu Dịch Phàm trực tiếp chảy xuống trên mặt Lý Tiêu, chảy ào ào vào trong cổ áo. (hắc hắc:v)

Đúng lúc này, ngoài sân vang lên tiếng xe ô tô về. Anh trai đã gọi điện nói tối nay sẽ không về nhà, như vậy người về nhà tất nhiên là ba Chu mẹ Chu rồi. Từ sau lần bỏ nhà đi đó, quan hệ giữa Chu Dịch Phàm và ba Chu không khác gì kẻ thù. Chu Dịch Phàm không muốn gặp mặt ba mình, nhìn thoáng qua Lý Tiêu đang chật vật, xoay người muốn về phòng. Nào biết Lý Tiêu tại thời khắc quan trọng lại làm chuyện ngu ngốc, thấy Chu Dịch Phàm muốn đi, không chút nghĩ ngợi đưa tay ra túm Chu Dịch Phàm. Chu Dịch Phàm vốn là tâm trạng không ổn, dưới chân cũng không đứng vững, bị Lý Tiêu kéo…… Triệt để bi kịch.

Sau khi vang lên những tiếng động không lớn không nhỏ, hai người *tứ ngưỡng bát xoa* ngã xuống chân cầu thang. Cố tình Lý Tiêu vì bảo vệ Chu Dịch Phàm, gắt gao ôm cậu, thuận tiện làm cái đệm thịt người. Chờ Chu Dịch Phàm cử động cơ thể, đèn phòng khách cũng được mở lên. Chu Dịch Phàm quần áo không chỉnh tề cưỡi ở trên thắt lưng Lý Tiêu, trên mặt và cần cổ Lý Tiêu còn dính chất lỏng màu trắng không rõ là gì, hơn nữa Lý Tiêu bởi vì bị thương nên càng thêm đau đớn liên tục rên rĩ, trong mắt còn ngấn nước…… Hình ảnh khiến người khác hiểu lầm cứ như thế hiện ra trước mắt ba Chu mẹ Chu.

(tứ ngưỡng bát xoa: hai tay, hai đầu gối, đầu đều chạm đất)

“Nghịch tử! Nghiệp chướng! Súc sinh!”

Ba Chu mắng to Chu Dịch Phàm, đồng thời xắn tay áo lên, rút ra thắt lưng xa xỉ ở bên hông, đi đến chân cầu thang quất xuống.

“A……”

Chu Dịch Phàm nhất thời không kịp phản ứng, bị đánh trúng giữa ngực, ngược lại là hít một hơi khí lạnh.

Nhưng mà tình thế không cho phép cậu có chút tạm dừng, bởi vì ba Chu liên tiếp đánh xuống, nếu như cậu không tránh ra, thế nào cũng bị đánh chết.

Chu Dịch Phàm cũng không quản nhiều như vậy, cúi người ôm Lý Tiêu lăn một vòng, trước rời đi phạm vi công kích của ba Chu. Sau đó đứng dậy, thuận tay cầm một bình gốm Thanh Hoa ở bên cạnh, không chút do dự ném tới dưới chân ba Chu.

Bởi vì hành động này, ba Chu đang mất đi lý trí dừng lại, tức giận đến hai tay run run.

“Ông phát điên cái gì?!!”

Mắt Chu Dịch Phàm đỏ hồng hét lên.

“Đồ vô liêm sỉ! Cư nhiên dám…… Cư nhiên……”

Ba Chu nửa ngày không nói được tội danh của Chu Dịch Phàm ra khỏi miệng, chỉ có tay cầm thắt lưng run lên, lại muốn đánh Chu Dịch Phàm.

Mẹ Chu nhìn hai cha con náo loạn thành như vậy, con trai bị đánh đến nổi trên lưng đều chảy máu, đau lòng không thôi. Nhưng mà bà còn không có mất lý trí, đầu tiên tự quyết định phân phó quản gia mời Lý Tiêu— nhân tố ảnh hưởng đến hoà bình trong nhà rời đi.

Mạc danh kỳ diệu bị mời ra khỏi nhà họ Chu, Lý Tiêu *sờ không tới suy nghĩ của Trương Nhị hòa thượng*. Hắn không biết Chu Dịch Phàm chọc tới ba cậu lúc nào, lại bị đánh như vậy, nhìn qua cũng thấy rất đau rồi. Lý Tiêu âm thầm nghi ngờ, ba của Chu Dịch Phàm có phải là ba ruột của cậu không.

(Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La  Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.)

Ở bên ngoài đợi không bao lâu, liền nhìn thấy Chu Dịch Phàm từ biệt thự chạy ra, một chân đi dép lê, một chân trực tiếp đi chân trần. Ba cậu đi ở phía sau, không biết cầm thứ gì, vừa đuổi theo cậu vừa mắng vừa ném. Tình huống ngược lại giống với lúc Lý Tiêu bị mẹ hắn đuổi đánh.

Cuối cùng Chu Dịch Phàm và Lý Tiêu thuận lợi gặp nhau, ngay sau đó một cái vali và vài món quần áo, giày dép cũng bị ném ra, vừa lúc rơi ở trên đầu Lý Tiêu.

Trên đầu Lý Tiêu là áo sơ mi của Chu Dịch Phàm, trên tay còn treo quần Chu Dịch Phàm, vẻ mặt nhìn Chu Dịch Phàm có chút dại ra.

Mà Chu Dịch Phàm hai tay ôm ngực, thoạt nhìn vẫn là bộ dạng kiệt ngạo cao lãnh. Đương nhiên, nếu xem nhẹ áo cậu mất một cái nút và đi chân trần, thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.

“Tôi bị đuổi ra ngoài.”

Chu Dịch Phàm lạnh như băng nói, nhìn không ra một chút khổ sở, giống như chỉ đang nói ra chuyện không quan trọng.

“Ờ……”

Lý Tiêu ngốc ngốc gật đầu, tỏ vẻ đây là thể hiện rõ ràng hơn sự đồng tình sâu sắc với tình cảnh của Chu Dịch Phàm

Một trận gió thổi tới, thổi đến cái áo sơ mi trên đầu Lý Tiêu. Lý Tiêu yên lặng cúi đầu, sau đó yên lặng bắt đầu thu thập hành lý cho Chu Dịch Phàm.