Edit: Tịnh
Lý Tiêu chịu đựng đau, vẫn có thể đứng lên được.
Nhưng cuối cùng hắn không đứng lên được, dưới chân mềm nhũn, liền ngã lên người Chu Dịch Phàm.
“Xin lỗi……”
Hơi thở Lý Tiêu mong manh……
Khụ khụ, giả bộ không được tốt lắm.
Lý Tiêu sửa sang lại vẻ mặt, một lần nữa mở miệng: “Xin lỗi.”
Sau đó Lý Tiêu cố gắng tự mình đứng lên. Quá trình đương nhiên là biến đổi bất ngờ, kết quả đương nhiên là Lý Tiêu loạng choạng thoạt nhìn bị thương không nhẹ.
Chu Dịch Phàm nhíu mày nhìn Lý Tiêu, trong lòng đánh giá Lý Tiêu giả bộ bị thương không nhẹ là có ý đồ gì.
Lý Tiêu đang muốn muốn vu vạ (vu khống + ăn vạ) cho cậu sao?
Nghĩ đến đây, Chu Dịch Phàm quyết đoán xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.
Đi không xa lắm, liền nghe thấy Lý Tiêu ở phía sau kêu to: “Đợi tôi với!”
Xem ra đột nhiên eo Lý Tiêu không còn đau nữa, đầu cũng không đau, giọng nói còn rất vang dội!
Bước chân Chu Dịch Phàm vẫn không dừng lại, tiếp tục đi tới. Lý Tiêu thở hồng hộc đuổi theo, đem tay khoát lên vai Chu Dịch Phàm: “Haiz! Sao cậu có thể thờ ơ với người đang bị thương như thế chứ?”
Chu Dịch Phàm bỏ tay Lý Tiêu đang đặt trên vai cậu xuống, lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Cậu bị thương cũng không nặng, tự gọi xe về nhà đi, đừng đi theo tôi.”
“Tôi không có nhà để về.”
Lý Tiêu nói bậy bạ.
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Tôi không yên lòng về Tề Mục, tôi phải cứu anh ta từ trong bàn tay ác ma của Doãn Liệt.”
Chu Dịch Phàm không nói chuyện. Là do cậu đột nhiên nhận được điện thoại của Tề Mục, nên mới đến đây. Tề Mục nói cần cậu giúp, lại không có nói cụ thể phải giúp anh ta như thế nào. Không ngờ đến đây sẽ gặp được Doãn Liệt và Lý Tiêu.
“Haiz……”
Thấy Chu Dịch Phàm xa cách với mình, Lý Tiêu thở dài.
“Ít nhất nói cho tôi biết, Tề Mục sẽ bị Doãn Liệt đưa đến đâu chứ?”
Chu Dịch Phàm trầm mặc một lát, dừng lại cước bộ: “Doãn Liệt gây chuyện tại quán cà phê Đa Sắc, cha cậu ta chắc chắn sẽ biết, có lẽ là không dám về nhà. Cậu đến nhà Tề Mục tìm đi.”
Lý Tiêu gật gật đầu, lại hỏi: “Nhà Tề Mục ở đâu?”
Chu Dịch Phàm liếc Lý Tiêu một cái, cảm thấy kinh ngạc với việc Lý Tiêu không biết nhà Tề Mục.
Tề Mục chưa nói muốn cậu giúp gì, nhưng từ chuyện vừa xảy ra, có lẽ là chính là muốn cậu ngăn cản Doãn Liệt đối phó Lý Tiêu. Tuy rằng không biết Doãn Liệt vì sao lại muốn đánh Lý Tiêu, nhưng ngẫm lại hai người đều dính dáng đến Tề Mục. Cho nên rất có khả năng là hai người Doãn Liệt và Lý Tiêu vì Tề Mục nên mới xung đột với nhau.
Như vậy xem ra, quan hệ giữa Lý Tiêu và Tề Mục hẳn là rất thân thiết. Hơn nữa, người nhát gan yếu đuối như Tề Mục, vậy mà chịu vì Lý Tiêu xin cậu giúp đỡ, cho nên địa vị của Lý Tiêu trong lòng Tề Mục khẳng định không bình thường.
Hai người họ, ít nhất cũng là bạn tốt. Thậm chí, có khả năng là Lý Tiêu là bạn tốt duy nhất của Tề Mục. Bạn tốt duy nhất của Tề Mục, lại không biết anh ta ở đâu?
Chu Dịch Phàm lắc đầu, ra lệnh cho mình không cần nghĩ nhiều như vậy. Về chuyện liên quan đến Lý Tiêu, hẳn là cậu nên cố gắng tránh ra mới đúng.
“Tân Nguyệt tiểu khu 2, phòng 601.”
Chu Dịch Phàm nói địa chỉ nhà Tề Mục, sau đó đi nhanh hơn, đi đến xe riêng đang đỗ ở ven đường. Tài xế sau khi nhìn thấy Chu Dịch Phàm, xuống xe mở cửa cho cậu. Chu Dịch Phàm vẫn không chớp mắt, duy trì bộ dáng lạnh lùng.
Lý Tiêu thấy Chu Dịch Phàm rời đi, bất đắc dĩ thở dài một hơi, xoay người đi về phía khác – tiểu khu Tân Nguyệt ở gần đây, từ quán cà phê Đa Sắc đi đến đó không tới nửa giờ.
Lý Tiêu xoay người, Chu Dịch Phàm lại nhịn không được nghiêng đầu, nhìn phong cảnh ven đường. Chỉ có mình cậu biết, cậu muốn nhìn không phải là phong cảnh.
Lúc Lý Tiêu tìm đến nhà Tề Mục, phát hiện cửa nhà Tề Mục không đóng. Lý Tiêu gõ cửa, không ai trả lời lại, vì thế đẩy cửa đi vào.
Nhà Tề Mục rất nhỏ, phòng khách nho nhỏ, phòng bếp và phòng toilet cũng nho nhỏ. Không biết căn phòng duy nhất đang đóng cửa kia thì như thế nào, chắc là cũng không lớn.
Lý Tiêu đến gần, muốn mở cửa vào xem, đột nhiên nghe thấy tiếng Tề Mục truyền ra từ bên trong.
“Không…… Không được…… Đừng như vậy……”
Cầu xin tha thứ xen lẫn với khóc lóc.
Lý Tiêu trong nháy mắt liền muốn ngã, cũng bởi vì nội dung trong cái đĩa đã xem trước đó. Nhất định là tên khốn kiếp Doãn Liệt kia lại nổi lên thú tính.
Nghĩ đến đây, Lý Tiêu nhấc chân lên đạp cửa một cái. Nhưng mà cánh cửa vẫn như cũ, bất di bất dịch, ngược lại là chân Lý Tiêu bị thương không nhẹ.
Bởi vì một đạp này, trong phòng đã yên tĩnh lại, rất lâu không có động tĩnh gì.
Một lát sau, cửa phòng bị người mở ra. Doãn Liệt đứng trước cửa vẻ mặt thô bạo nhìn Lý Tiêu.
“Ồ! Tự mình dâng tới cửa.”
Doãn Liệt bắt đầu bẻ cổ tay, vang lên tiếng “răng rắc”.
Tề Mục chạy ra, ngăn Doãn Liệt lại: “Đừng…… Đừng như vậy……” vừa khuyên Doãn Liệt, vừa quay đầu nói với Lý Tiêu: “Cậu đi nhanh đi! Đi đi!”
Lý Tiêu nhìn quần áo Tề Mục còn chỉnh tề hơn mình, đột nhiên cảm thấy vừa rồi hình như mình đã hiểu lầm cái gì……
Chuyện này không quan trọng. Quan trọng là, làm sao để đối phó với tên Doãn Liệt nguy hiểm bạo lực cuồng này đây?
“Cái đĩa đó còn trên tay tôi, tôi vẫn còn một cái dự bị trong máy tính, cài đặt đúng giờ sẽ tự động đăng tải. Cậu dám động vào tôi, đoạn phim kia sẽ được tải lên mạng.”
Lý Tiêu ôm ngực, không chút nào sợ hãi nhìn về phía Doãn Liệt.
“Cậu dám!”
Doãn Liệt từ tức giận chuyển thành điên cuồng, Tề Mục suýt nữa đã ngăn không được.
Trên thực tế, nếu không phải lo lắng làm Tề Mục bị thương, nên Doãn Liệt đã giảm bớt lực rồi, nếu không Tề Mục tuyệt đối sẽ không ngăn được hắn.
“Tôi có dám hay không, cậu có thể thử một lần.”
Lý Tiêu không sợ chết tiếp tục chọc giận Doãn Liệt, cười như tên du côn, giằng co với Doãn Liệt.
Lúc này, Doãn Liệt ngược lại đã tỉnh táo lại. Hắn mạnh mẽ kéo Tề Mục về phía sau, cười lạnh nhìn Lý Tiêu: “Tôi đoán cậu không có chú ý tới, đoạn phim đó không có lộ mặt của tôi. Một khi đoạn phim đó được tải lên, người duy nhất bị ảnh hưởng, chỉ có Tề Mục mà thôi. Bây giờ, cậu cảm thấy cậu có thể lấy cái đó để uy hiếp tôi được sao?”
Lý Tiêu nheo mắt, cười giống như hồ ly.
Vừa rồi hắn còn không xác định mình có thể uy hiếp được Doãn Liệt không? Bởi vì nhìn Doãn Liệt thấy thế nào cũng giống một tên làm việc sẽ không để ý đến hậu quả, không để ý đến pháp luật. Bây giờ xem ra, Doãn Liệt không có ngu ngốc như vậy. Hơn nữa quan trọng nhất là, Doãn Liệt thoạt nhìn rất hung dữ với Tề Mục, nhưng thật ra…… lại dường như rất để ý đến Tề Mục.
“Ồ! Uy hiếp không được rồi, làm sao đây?”
Lý Tiêu làm bộ như buồn rầu, ánh mắt khiêu khích nhìn Doãn Liệt.
Doãn Liệt nhướn mày, giấu đi sự thô bạo trong ánh mắt, khóe miệng nâng lên một chút: “Trả đĩa lại cho Tề Mục, xóa toàn bộ nội dung lưu trong máy tính. Tôi sẽ không đối phó cậu nữa.”
Cái này xem như là thỏa hiệp rồi sao?