Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi

Chương 17: Chấm dứt làm bạn bè 2




Edit: Tịnh

Buổi sáng thi hai môn, môn đầu tiên Lý Tiêu và Chu Dịch Phàm thi cùng phòng, môn thứ hai là môn học tự chọn, hai người không cùng phòng thi.

Sau khi thi xong, Lý Tiêu liền đi tìm Chu Dịch Phàm. Giống như lúc sáng ở  bệnh viện vậy, Chu Dịch Phàm đã sớm không thấy bóng người. Lý Tiêu bất giác cảm thấy khác thường, có lẽ Chu Dịch Phàm có chuyện nên mới đi trước. Vừa lúc hắn cũng có việc, trước đó có một người vừa là đàn anh vừa là thầy gọi hắn đi phát tờ rơi.

Chu Dịch Phàm đi trước, chỉ là bởi vì cậu nộp bài sớm, hơn nữa cũng không tính đợi Lý Tiêu. Cậu không có về ký túc xá, mà là đi Thư viện đọc sách. Buổi chiều còn phải đi báo danh với giáo sư phụ trách việc trao đổi sinh viên nước ngoài, để làm đại biểu tiếp đãi sinh viên nước ngoài.

Ngày mai còn có một môn nữa, thi xong là có thể nghỉ ngơi được mấy ngày. Ngày khai mạc lễ trao đổi sinh viên nước ngoài được an bài đến thứ hai tuần sau, Chu Dịch Phàm tính toán ngày mai thi xong thì về nhà, trước khi buổi lễ khai mạc bắt đầu thì trở về.

Lúc hai người Lý Tiêu và Chu Dịch Phàm đều không ở trong phòng, trong phòng đã xảy ra một chuyện lớn.

Tiền Cung bởi vì xâm nhập hệ thống đào tạo bị mời lên phòng giáo vụ uống trà. Đồng thời, có bạn học tố cáo Triệu Địa trộm đề thi môn Toán. Vì thế Triệu Địa cũng bị mời đi uống trà.

Lý Tiêu bận rộn cả một buổi chiều, cầm một trăm tệ tiền lương, đi xe buýt hết mười tệ, ăn bữa tối hết mười hai tệ, còn dư bảy mươi tám tệ, mua đồ ăn vặt cho đám bạn cùng phòng mất năm mươi tệ, chỉ còn lại có hai mươi tám tệ…… Vừa đến trước cửa phòng, móc chìa khóa ra mở cửa, Lý Tiêu đang muốn mời mọi người đi ăn. Lại phát hiện một đám người đang bu quanh trước phòng.

“Sao vậy?”

Lý Tiêu chen vào trong phòng, để một túi đồ lớn ở trên bàn, hỏi.

Mới chen vào trong phòng, liền thấy Trương Thất đang kéo Triệu Địa, ngăn cản Triệu Địa xông về phía Chu Dịch Phàm, mà Chu Dịch Phàm chỉ là ôm ngực đứng ở tại chỗ, lạnh lùng đứng ở đó.

Triệu Địa thấy Lý Tiêu trở về, thoát khỏi Trương Thất, kéo hắn vào trận chiến của mình:“Mày về đúng lúc lắm. Tao và Tiền Cung bị người khác tố cáo. Chuyện ngày đó chỉ có mấy người chúng ta biết, chắc chắn không phải là mày. Kẻ đáng nghi lớn nhất là ai, không cần tao nói đi! Không ngờ trong phòng chúng ta có một kẻ phản bội!”

Trên đầu Triệu Địa trên đầu có vết thương xanh tím đang rỉ máu, hai mắt bởi vì phẫn nộ mà đỏ lên, mặt đầy sát khí, giống như một phút sau sẽ liều mạng chiến đấu.

Chu Dịch Phàm vẫn là bộ dạng lãnh đạm như trước, mở miệng cũng là nhàn nhạt, không mang theo một tia cảm xúc: “Không phải tôi.” (Tịnh: em tin anh *chớp chớp mắt*; Chu ca: Biến; Tịnh: T-T)

Cậu nói xong, tầm mắt đảo qua mọi người đang vây xem, cũng không giải thích, xoay người cầm túi của mình rồi đi.

Triệu Địa còn muốn bắt cậu, bị Lý Tiêu ngăn cản.

“Tôi tin cậu ấy, chắc chắn là hiểu lầm, hiểu lầm thôi……”

Chu Dịch Phàm nghe âm thanh truyền đến từ phía sau, bước chân hơi ngừng. Nhưng mà tạm dừng này cũng không tới một giây, sẽ không có người phát hiện. Cậu vẫn đi. Cậu đột nhiên cảm thấy mình thật đáng buồn, toàn bộ ký túc xá trừ cậu còn có mười một người nữa, cùng học tập sinh hoạt gần một năm với mười một người, cuối cùng người kiên định đứng về phía cậu, tin tưởng cậu, lại chỉ một người là Lý Tiêu. Hơn nữa người này còn tiếp cận cậu, vẫn là có dụng tâm kín đáo.

Vì thế, Chu Dịch Phàm tự kiểm điểm mình một chút. Nhân duyên không tốt, chẳng lẽ là do nhân phẩm không tốt? Chu Dịch Phàm nghĩ lại nhân phẩm của mình, phát hiện ít nhất so Lý Tiêu thì cậu thuần lương hơn nhiều, ít nhất cậu sẽ không lợi dụng bạn bè.

Bạn bè? Đúng vậy, Lý Tiêu coi cậu là bạn, chính là để thỉnh thoảng sẽ lợi dụng cậu để tiếp cận học tỷ. Còn mình lại đem “Bạn bè” thành đối tượng, thường xuyên nghĩ biện pháp áp đảo ăn sạch sẽ “Bạn” như thế nào…… Như vậy xem ra, nhân phẩm của mình hình như cũng không tốt hơn Lý Tiêu bao nhiêu.

Nghĩ đến đây, Chu Dịch Phàm tự giễu cười cười.

Chu Dịch Phàm nhẹ nhàng đi, giống như một đám mây, lưu lại Triệu Địa đang lửa giận ngút trời. Suýt nữa thì đánh luôn Lý Tiêu đang khuyên nhủ.

Đương sự Tiền Cung vừa trở về phòng liền bắt đầu loay hoay với smartphone của mình. Nếu là có thể, gã đương nhiên càng hi vọng trong tay gã là máy tính, hoặc là cái ipad kia cũng được. Tiếc là, máy tính sớm bị thầy giáo vụ tịch thu, ipad cũng bị cầm đi để làm bằng chứng.

Về chuyện hack hệ thống đào tạo, địa chỉ IP của gã bị tra được, tuy rằng lúc ấy vì an toàn gã dùng vài cái IP của người khác, bởi vậy mặc kệ kết quả như thế nào, gã là tuyệt đối là không xong rồi. Còn chuyện trộm đề thi, gã làm tại quán net, nên nhà trường muốn lấy chứng cứ tuyệt đối là khó khăn. Bây giờ chuyện gã muốn làm, chính là tiêu diệt chứng cứ để tránh khả năng bị tra ra được, ví dụ như theo dõi quán net, còn có dấu vết lưu lại trên máy in.

Nói đến máy in, có khả năng là sơ hở lớn nhất của bọn họ. Bọn họ dùng máy in công cộng của trường, khi sử dụng máy in của trường xong, sẽ lưu lại số tiền đã in. Lúc ấy gã rất mệt, liền xem nhẹ chi tiết này.

Tiền Cung chăm chú lấy điện thoại tiến hành theo dõi quán net, sử dụng không quá thuận tay, cho nên cần tiêu phí nhiều thời gian hơn. Huống chi Triệu Địa còn không cho gã làm thật tốt, đẩy gã muốn gã mở miệng nói chuyện: “Tiền Cung mày nói xem, tên tiểu tử Chu Dịch Phàm có phải đáng ngờ nhất không?”

Lý Tiêu cầm khăn mặt cho Triệu Địa: “Cậu là bị cậu ta đụng ngã nên mới không nhịn được chứ gì? Không có chứng cứ mà còn nghi ngờ người ta, ai nhịn được?”

Sau khi Chu Dịch Phàm đi, Trương Thất liền  nói tất cả mọi chuyện cho Lý Tiêu.

Triệu Địa bởi vì bị tố báo nên trong lòng không vui, nghĩ tới nghĩ lui, lúc ấy biết cả sự tình chỉ có mấy người trong phòng, ngoại trừ cậu và Tiền Cung, lại loại ra Lý Tiêu người cùng làm đề thi đó với cậu ra, thì chỉ còn có Chu Dịch Phàm. Nhưng cậu lại không có chứng cứ chứng minh là Chu Dịch Phàm làm, chỉ nghe Tề Ngọc Tỉ ở phòng A nói giữa trưa nhìn thấy Chu Dịch Phàm đi qua văn phòng. Triệu Địa ngay từ đầu cũng không chất vấn Chu Dịch Phàm, chỉ là ở trong phòng nhìn Chu Dịch Phàm tâm tình không tốt, nói chuyện thì mang đầy gai.

Nếu là bình thường, Chu Dịch Phàm đã mặc kệ cậu ta. Nhưng lúc đó tâm tình Chu Dịch Phàm cũng không tốt, tính tình có thể nói là táo bạo. Triệu Địa đi qua đi lại phía sau cậu vài lần, rõ ràng không có ý tốt. Đến cuối cùng, Chu Dịch Phàm đột nhiên đứng lên, Triệu Địa nhất thời không nhìn kỹ, bị ghế dựa của Chu Dịch Phàm đụng vào một cái. Vì thế Triệu Địa thuận thế muốn hành động, muốn thò tay chọn đồ vật đoán tương lai của Dịch Phàm. (đại loại có nghĩa là muốn tìm chứng cứ nên lấy đại cái gì đó =)))

Chu Dịch Phàm được nuông chiều từ bé là không sai, nhưng vì tránh cho bị bắt cóc, cậu học võ phòng thân cũng được hơn mười năm rồi. Ngay cả người to cao như Tiền Cung cũng có thể quật ngã được, huống chi là Triệu Địa?

Triệu Địa chỉ thấy Chu Dịch Phàm linh hoạt cúi người, né tránh móng vuốt của cậu. Sau đó Chu Dịch Phàm thuận thế đạp lên đầu gối yếu ớt của cậu, Triệu Địa liền mất đi cân bằng ngã sấp xuống, đầu cũng đập lên trên bàn Chu Dịch Phàm. Đây chính là nguồn gốc của vết thương trên đầu Triệu Địa.

Đầu Triệu Địa đập xuống bàn vang lên một tiếng, nghe thấy đã đau, huống chi người đó còn là cậu? Cậu ôm đầu, nổi giận gầm lên một tiếng: “Tên khốn, tôi muốn giết cậu!”

Tiếng rống này, tự nhiên to hơn so với âm thanh đầu đập vào bàn, thuận lợi đưa tới người yêu chuộng hòa bình Trương Thất, Trương đại nhân. Trương Thất kéo tay áo Triệu Địa, khiến Triệu Địa lại là tức giận mắng to một lần nữa, vì thế lại đưa tới mấy người ở phòng A, C. Sau đó thì Lý Tiêu trở về nhìn thấy một màn kia.

Hôm nay Chu Dịch Phàm đi, Triệu Địa một bụng hỏa không nơi phát tiết, chạy đi đạp bàn Chu Dịch Phàm một cước, ngược lại làm đau chân phải của mình, không nghe lời khuyên của Lý Tiêu? Triệu Địa không kiên nhẫn đẩy Lý Tiêu ra, muốn lấy khăn: “Mày đừng nói giúp tên tiểu tử kia, tao biết cậu ta mời mày ăn không ít đại tiệc, chắc chắn mày đứng về phía của cậu ta.”

“Này, cậu không nên vì tức giận mà nói vậy. Huống chi mỗi lần cậu ấy mời tôi, không phải cậu cũng có phần đó sao? Chúng ta bàn chuyện,  với bộ dáng thanh cao kia của Chu Dịch Phàm, cậu cho rằng cậu ta sẽ làm chuyện ảnh hưởng đến mình sao? Lại nói, cậu ta nếu không thích nhìn các cậu trộm đề thi, cậu ta sẽ lén lút đi tố cáo nặc danh sao?”

Lý Tiêu vừa nói vừa trực tiếp ném khăn lên đầu Triệu Địa, lực chú ý chuyển qua Tiền Cung.

Tiền Cung vẫn như trước cúi đầu loay hoay với di động, đương nhiên như trước bị Triệu Địa quấy rầy.

“Tiền Cung, tao đang hỏi mày đó, mày đang nhìn cái gì? Tên tiểu tử Chu Dịch Phàm kia không phải là đáng ngờ nhất sao?”

Triệu Địa lấy khăn trên đầu xuống, che lên vết thương trên trán của mình, hỏi.

Tiền Cung bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn hai người: “Bây giờ có 89% Chu Dịch Phàm không phải là người tố cáo chúng ta.”

“Hả? Số liệu ở đâu mà mày tính ra? Vô nghĩa?”

Mặt Triệu Địa tràn đầy biểu tình nghi ngờ.

“Vấn đề là ở chỗ máy in. Ngày đó chúng ta đi in đề thi, cho rằng nửa đêm sẽ không bị ai phát hiện. Nhưng mà cũng không phải như vậy, sau khi chúng ta rời đi, có thể có một người khác đã dùng máy in. Tao đoán chính người kia là người đã phát hiện chúng ta trộm đề thi.”

Tiền Cung nói, đưa số liệu mà gã điều tra được từ chỗ máy in cho Triệu Địa xem. Trên đó có rất nhiều số, Triệu Địa nhìn nửa ngày, mới nghe Tiền Cung giải thích, đó là số tiền khi đi in. Sau khi bọn họ in xong, đúng là có một người khác cũng sử dụng máy in. Đáng tiếc trừ số tiền đã in ra thì không biết người sử dụng đó là ai.

“Tôi nói rồi mà, tố giác các cậu chắc chắn là người khác.”

Lý Tiêu thở ra nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ vai Triệu Địa.

Tiền Cung gật gật đầu, thấy biểu tình của Triệu Địa chuyển từ nghi ngờ sang bán tín bán nghi, lại nói: “Cho tao chút thời gian, tao có thể tìm ra thủ phạm. Nhưng mà……”

Tiền Cung khó có khi dùng ánh mắt bi thương nhìn Triệu Địa: “Nhà trường cũng có thể điều tra ra ai là người đã in, chính xác mà nói, chắc là đã điều tra ra rồi, cũng có chứng cứ. Bây giờ tao hủy đi chứng cứ cũng không kịp nữa rồi. Mà ngày đó người in là cậu.”

Lý Tiêu nghe Tiền Cung nói như vậy, cúi đầu nghĩ nghĩ, hỏi Tiền Cung: “Nhà trường nắm giữ chứng cứ, cũng là do lấy được từ số liệu khi sử dụng máy in?”

Tiền Cung gật đầu: “Theo lý thuyết, ngày hôm nay giáo viên có thể cầm ra chứng cứ để khiến cho Triệu Địa không thể bác bỏ được. Nhưng hôm nay giáo viên chỉ đánh đòn tâm lí với Triệu Địa tạo áp lực khiến mày thừa nhận mà thôi.”

“Cậu có chắc giáo viên sẽ phí thời gian tìm người sử dụng máy in trên số liệu sử dụng kia không? Từ khi các cậu in xong đến giờ, không biết đã có bao nhiêu người đã dùng máy in rồi cơ chứ, không thể nào dò tìm từng cái từng cái đó chứ?”

Lý Tiêu đưa ra nghi vấn của mình.

Tiền Cung nhíu mày nghĩ nghĩ: “Không khó để tra ra, thế nhưng phải xem thái độ của nhà trường……”

Trong lòng Triệu Địa còn sợ hãi: “Xem thái độ của nhà trường, chắc chắn là không có tìm ra. Còn nếu tìm ra,chậc chậc, quá âm hiểm ……”

Tiền Cung nghĩ nghĩ, cầm lấy điện thoại: “Vì đảm bảo an toàn tao còn xóa toàn bộ cache. Tao đã cố gắng hết sức rồi, đành nghe theo ý trời vậy.”

(Cache: Bộ lưu đệm, là vùng nhớ tạm thời. Trong khoa học máy tính, một bộ nhớ cache là một thành phần để cải thiện hiệu năng lưu trữ dữ liệu.

Các dữ liệu được lưu trữ trong bộ nhớ cache có thể là các giá trị đã được tính toán trước đó hoặc bản sao của các giá trị ban đầu được lưu ở nơi khác.)

Ngày hôm sau, giáo viên giáo vụ quả nhiên không tìm Triệu Địa gây phiền toái nữa. Xem ra chuyện trộm đề thi lần này, Tiền Cung nghĩ phức tạp lên rồi. Sắp đến ngày trao đổi sinh viên nước ngoài, nhà trường làm gì có nhiều thời gian đi tìm chứng cứ như vậy chứ?