Đợi cả buổi sáng, Lư Thanh Thanh cũng không gọi lại cho tôi.
Sáu giờ chiều, tôi gọi cho chị ấy mấy lần nhưng cũng chẳng có ai bắt máy.
Tôi nhắn tin cho chị ấy: “Em đợi chị ở chỗ cũ, nếu chị không đến, em sẽ tới chung cư Vân Cung.”
Tám giờ tối, chị ấy xuất hiện.
Sau khi ngồi vào trong xe, nhất thời im lặng.
“Tại sao chị lại không nói cho em biết chuyện chị lấy tên em kết hôn với Liêu Phàm.”
Chị ấy im lặng, chẳng nói chẳng rằng.
Tôi nhìn chị ấy: “Anh ta tới tìm chị đấy, chị tới gặp anh ta đi.”
“Chị sẽ không đi gặp anh ấy.” Chị ấy nói.
“Em có biết trước khi chị quay lại đây chị đã phải sống thế nào không?” Chị ấy ngẩng đầu lên, giống như đang cố kìm nước mắt: “Tay phải Liêu Phàm bị thương, không thể vẽ tranh được nữa, cũng vì lần đó ra ngoài có mấy thằng côn đồ b ắ t n ạ t chị, vì bảo vệ chị nên anh ấy mới bị người ta cầm gạch đánh gãy tay.”
“Trong mắt em, chị là một người phụ nữ bạc tình phải không?” Chị ấy quay đầu lại, nước mắt chảy thành dòng: “Ban đầu chị thật lòng muốn ở bên anh ấy, anh ấy không vẽ tranh được nữa cũng không sao, chỉ cần bọn chị hạnh phúc bên nhau là được. Nhưng chị lên mạng rải CV cho anh ấy, tìm việc cho anh ấy, anh ấy lại không muốn đi làm, chỉ biết ở nhà uống r ư ợ u mua say.”
Chị ấy đưa tay lên, liên tục gạt nước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cứ hễ say, anh ấy lại không ngừng mắng chửi tay phải của mình, nói mình là một thằng vô dụng, liên tục đập phá đồ đạc, cứ liên tục như thế… Sau khi tỉnh r ư ợ u, anh ấy lại quỳ xuống xin chị tha thứ, nói mình sẽ không bao giờ uống r ư ợ u nữa, sẽ không bao giờ như thế nữa nhưng qua ngày hôm sau, đâu lại vào đấy…” Chị ấy ôm mặt: “Mỗi lần nhìn thấy anh ấy như thế, chị thật sự rất sợ, cũng rất tự trách, chị nghĩ do mình nên anh ấy mới trở nên như thế. Chị biết chị nên ở bên anh ấy nhưng chị thật sự không chịu nổi nữa…”
Chị ấy ôm mặt, nước mắt chảy xuống qua kẽ ngón tay: “Chị thật sự không chịu nổi nữa, thậm chí chị còn chẳng có dũng cảm nói chia tay, thế nên lúc anh ấy nằm viện chị đã để lại một bức thư, chị đã nói rõ ràng trong thư rồi, chị cũng không ngờ anh ấy lại tới tìm chị…”
“Một bức thư… nói rõ ràng rồi…” Tôi khẽ nói: “Nhưng hai người không ly hôn, là vì chị nghĩ, dù gì tên trên giấy đăng ký kết hôn cũng không phải chị, phải không?”
“Tiểu Triệt.” Chị ấy nắm tay phải của tôi: “Chị xin lỗi, chị thật sự xin lỗi…”
“Chị tới gặp anh ta đi.” Tôi nói: “Liêu Phàm bảo, anh ta cho chị bảy ngày, nếu chị không tới gặp anh ta, anh ta sẽ nói hết chuyện một năm trước cho Lục Trạm biết đấy.”
“Chị không thể gặp anh ấy được…” Chị ta khóc to hơn: “Tiểu Triệt, em giúp chị đi mà, em giúp chị thêm lần nữa được không?”
“Giúp chị việc gì?” Tôi quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Chị, chị muốn em giúp chị làm gì?”
“Em… em có thể đóng giả chị, ở ở bên anh ấy một khoảng thời gian không…”
Bỗng im lặng như tờ.
Một lúc sau tôi bật cười, chỉ thấy khóe mắt mình cay cay.
“Chị.” Tôi nhìn chị ấy: “Rốt cuộc chị coi em là gì vậy?”
Chị ấy ngây người.
“Rốt cuộc em là em gái của chị, hay là công cụ của chị.”
Chị ấy lặng người đi, sau đó đ i ê n cuồng nói: “Công cụ? Công cụ ư! Em nghĩ chị như thế sao? Chị coi em là công cụ, chị chạy đến huyện An tìm em, trả nợ cho em, trả viện phí? Chị coi em là công cụ, năm đó em rơi xuống nước chị không chút do dự nhảy xuống cứu em? Chị coi em là công cụ, chị ép em nghỉ việc ở quán hát, đưa em đến Hải Thành sống?”
Chị ấy cứ nói, nước mắt cứ rơi.
Tôi im lặng.
“Tiểu Triệt.” Chị ấy khóc lóc: “Chị thật sự hết cách rồi, Liêu Phàm anh ấy… nhưng bây giờ chị là bà Lục, chị thật sự không thể gặp anh ấy, em giúp chị đi, giúp chị đi mà, chị thật sự không còn đường lùi nữa rồi.”
Không còn đường lùi.
Một năm trước, chị ấy nói mình không còn đường lùi, tôi giúp chị ấy.
Nhưng bây giờ, tôi lại không muốn giúp chị ấy nữa.
“Chị.” Tôi khẽ nói: “Chị tốt với em, em ghi lòng tạc dạ.” Tôi quay đầu lại: “Nhưng em không thể giúp chị.”
“Tại sao lại không thể.” Chị ấy nắm tay tôi: “Tiểu Triệt, chẳng phải một năm trước em cũng giúp chị, giả làm chị ở bên Lục Trạm sao? Em lại đóng giả chị được không, Liêu Phàm sẽ không nhận ra đâu, nó cũng có gì khác với việc em ở bên Lục Trạm đâu…”
“Em không làm được.”
Chị ấy thét lên: “Tại sao không làm được, ngày trước em có thể ngủ với Lục Trạm, tại sao bây giờ lại không thể ngủ với Liêu Phàm.”
“Bởi vì em thích Lục Trạm.”
Vừa mới dứt câu, hai chúng tôi đều im lặng.
“Em thích anh ấy, một năm qua, em không chỉ giả làm chị.” Tôi ngoảnh mặt đi: “Em đã coi mình là người vợ thật sự của anh ấy, em thật lòng thích anh ấy.”
“Ha ha ha.” Chị ấy cười phá lên: “Thảo nào, thảo nào…”
Chị ấy ngửa người ra đằng sau: “Thì ra em luôn có suy nghĩ đó, có phải em luôn hy vọng chị không bao giờ trở lại phải không? Liêu Phà đến đây, em vui lắm phải không? Bởi vì chỉ cần chị về với anh ấy, em lại là bà Lục…”
Chị ấy cười nói: “Thảo nào một năm trước em lại vui vẻ đồng ý như thế, khi đó chắc là em muốn chiếm vị trí của chị nhỉ, dù gì thân phận cô chủ nhà họ Lư, bà Lục là thứ năm đó có muốn em cũng chẳng thể nào với tới.”
“Nuôi ong tay áo.” Chị ấy cười lớn: “Thì ra đây là nuôi ong tay áo? Một năm qua, có phải em rất muốn chị c h ế t ở ngoài đúng không? Như thế em mới có thể mãi mãi là bà Lục.”
Tôi lắc đầu: “Rõ ràng chị biết, chưa bao giờ em có suy nghĩ ấy.”
Chị ấy ngoảnh mặt sang một bên, im lặng.
Một lúc lâu sau, tôi thở dài: “Chị, Liêu Phàm là loại người gì chắc chị hiểu rõ hơn em, anh ta nói cho chị bảy ngày, chị có muốn đi gặp anh ta hay không, tùy chị.”
Chị ấy im lặng hồi lâu, vẫn luôn đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
“Chị biết rồi, chị tự có cách.”
Nói xong, chị ấy mở cửa xuống xe.
Lại ba ngày nữa trôi qua, tôi không nhận được điện thoại của Lư Thanh Thanh nhưng lại nhận được điện thoại của điều dưỡng.
Cô ấy nói tình trạng của bố không được ổn lắm, hỏi tôi có thể qua đó không.
Tôi lập tức đặt vé tàu, quay về huyện An.