Thoáng một cái đã là tháng 12.
Thành phố A đã là cuối đông, con đường nhựa quen thuộc cũng như thô hơn vậy. Không còn cảm giác ấm áp như ngày nào. Những cơn gió liên tục gào thét trên ngọn cây, thi thoảng thổi qua người làm buốt giá cả tâm hồn.
Tôi khoác chiếc áo lông cừu đến trường, thời tiết thật sự là rất lạnh. Lạnh đến nỗi tôi không muốn đi tiếp, chỉ muốn ngồi xuống sưởi ấm thôi. Thế nhưng, có một sự thật là tôi vẫn phải đi học.
Không biết Lý Hiển từ đâu nhảy vọt ra, ôm lấy vai tôi. Anh thở ra một làn khói trắng, nói: "Cùng đi học đi."
Tôi thật sự rất muốn hỏi anh: Bây giờ anh đang đi học một mình sao? Thế nhưng, bởi vì câu này nói ra sẽ làm anh tổn thương. Cho nên tôi quyết định nuốt luôn câu này trở vào bụng. Chỉ cười nói: "Đơn nhiên. Đi thôi!"
Lý Hiển cười đến ngoác miệng.
"Thanh Thanh, hôm nay không đi cùng Thiếu Hoành sao? Anh cứ tưởng cậu ấy sẽ đi cùng em chứ?"
"Đại ca à, hôm nay em vừa thức dậy liền thấy anh ấy điên cuồng viết đơn xin phép nghỉ học. Sau đó em mắt to mắt nhỏ hỏi anh ấy, nào ngờ anh ấy quát em một cái. Em cũng không thèm hỏi nữa."
"Hả?! Quát em? Tô Thiếu Hoành này cũng được lắm!"
"Hử?! Anh định làm gì anh ấy?"
"À, không có gì đâu."
Tôi nghe đâu đó có mùi thuốc súng.
Tôi rất muốn hỏi anh: Rốt cuộc anh có thù gì với Thiếu Hoành vậy?
Nhưng vừa quay sang nhìn thấy anh vừa đi vừa mắng tên ôn thần nào đó. Nhất là bộ mặt "nhất định phải báo thù" của anh làm tôi khiếp sợ. Thật ra thì Lý Hiển là người có thù thì nhất định phải trả, sớm biết như thế tôi đã không kể chuyện này cho anh nghe. Đúng là hại chết anh trai của mình. Nhưng mà... ai bảo Thiếu Hoành tự nhiên quát vào mặt tôi làm gì cơ chứ.
"Lý Hiển..."
"Ừ?"
Tôi không nói nữa. Chỉ im lặng đi cùng anh như thế. Có đôi lúc, tôi chỉ muốn gọi tên anh như thế, không phải là có chuyện gì muốn nói, chỉ là khi gọi cái tên đó, tôi cảm thấy rất yên lòng.
Lý Hiển...
Lý Hiển...
"Thanh Thanh..."
"Em đây?"
Anh dừng lại, ánh mắt ánh lên một tia chân thành: "Đôi lúc anh rất thích gọi tên em. Có lẽ, cứ gọi mãi cũng không sao nhỉ?"
"Chỉ cần anh đừng đứng ở nơi đông người gào to tên em như muốn giết người là được."
Nói tới đây, tôi tự nhiên lại nhớ đến một ngày cách đây không lâu. Hôm đó, là ngày của tháng 8. Chúng tôi phải đến trường để lao động, lúc đầu thì không sao cả. Khi tôi và Lý Hiển một người ở phía này, một người ở phía kia đối diện nhau. Anh còn mỉm cười rất chân thành tiến bước. Nhưng nụ cười chân thành đó nhanh chóng tắt ngúm, khi lướt qua tôi, anh mới thấp giọng nói: "Không ngờ chị đại của tôi cũng thích làm những công việc này."
Lúc đó, tôi cười khinh bỉ nhìn anh: "Anh hai cũng rất thích mà, phải không?"
Lý Hiển không trả lời, anh trực tiếp đi qua khỏi chỗ tôi đang đứng. Khi anh lướt qua, tôi loáng thoáng nghe thấy một câu nói rất khẽ, chỉ là không biết anh đang nói gì. Chỉ nghe thấy ba chữ "Tô Thanh Thanh".
Kết quả, khi tôi và đám bạn thân ra về. Vừa bước ra đến cổng, nào ngờ nghe thấy Lý Hiển đứng ở phía sau gào to: "Tô Thanh Thanh, đứng lại ngay."
Khi tôi quay đầu, kinh ngạc một lúc. Lý Hiển đứng giữa một đám con gái, mái tóc anh bị gió thổi đến rối tung, gương mặt anh chìm sâu trong ánh nắng chiều. Phía sau lưng anh là cả một đám con gái, có thể nhìn thấy bọn họ đang rất kinh ngạc vì cái tên được anh bật ra khỏi miệng.
Cho đến bây giờ, tôi cũng thật sự không biết hôm đó anh định nói gì?
"Thanh Thanh..."
Lý Hiển ở bên cạnh lại gọi tên tôi.
Tôi đáp: "Em đây?"
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Tôi trầm mặc một hồi, cuối cùng mới nói: "Này, ngày đó ở sân trường quét dọn. Anh gọi em to như thế làm gì?"
Lý Hiển hình như nhất thời không nhớ ra ngày đó mà tôi nói là khi nào. Một lúc sau mới "a" một tiếng liền bỏ đi. Chỉ để lại một câu: "Không có gì. Em chỉ cần nhớ là bây giờ em là bạn gái của anh là được rồi."
Đây là kiểu logic gì vậy?