Mộc đã từng nghĩ rất nhiều, đại loại là kết thúc dành cho câu chuyện này sẽ thế nào. Mộc thì rất chuộng SE nên có lẽ sẽ lại có thêm một tác phẩm
buồn dưới tay Mộc ra đời. Tình đầu, tạm biệt anh! có thể nói là tác phẩm Mộc thích nhất (xếp sau Gió thu năm ấy tớ vẫn đợi!) thôi. Nhưng dù sao đây cũng là tác phẩm tâm huyết dành cho thời cuối
cấp của Mộc. Và sau bao nhiêu ngày suy nghĩ cốt truyện và cả những nhân
vật trong truyện thì Mộc đã quyết định cho Tình đầu tạm biệt anh! một cái kết OE. Mọi người nghĩ thế nào về OE? Mộc thì cảm thấy nó mới lạ với mình đấy, bởi vì hầu hết các truyện Mộc từng viết đều là SE nên đọc hoài mọi người cũng thấy chán, phải không? Và nói trước luôn, cả hai đứa con Gió thu năm ấy tớ vẫn đợi! và Tình đầu, tạm biệt anh! sẽ đều là OE hết (để mọi người tìm được cảm giác mới lạ khi đọc truyện
của Mộc). Mọi người có ý kiến gì cứ nói để Mộc sửa, bởi vì Mộc muốn nhìn thấy đứa con này của mình hoàn thiện để khi Mộc đọc lại câu chuyện của
mình, thì Mộc có thể như nhìn thấy thanh xuân ấy Mộc đã trải qua thế
nào. Mọi người ủng hộ truyện của Mộc nha!
*Đanh Mộc*
”Reng... reng... reng...” tiếng đồng hồ báo thức kéo tôi ra khỏi giấc mộng đẹp.
Đá cái chân đang gác lên người tôi sang một bên, kéo cánh tay nặng trịch ra khỏi tay tôi, bật dậy khỏi giường, tôi hét lớn: “Tô Thiếu Hoành! Anh có dậy ngay cho tôi không?”
Người bên cạnh ú ớ mấy câu, lăn sang một bên tiếp tục ngủ. A, hôm nay
anh ta gan to nhỉ, dám mò sang phòng tôi ngủ, đã thế còn xem tôi như cái gối ôm mà đạp chẳng thương tiếc, điều đáng giận nhất là tôi gọi anh ta
suýt khàn cả giọng, thế mà anh ta chỉ nhích một cái rồi ngủ tiếp.
”Tô Thiếu Hoành! Tôi nói lại lần nữa, anh có dậy hay không? Anh không dậy thì đừng có trách tôi đấy!”
Người bên cạnh bật dậy khỏi giường, cuối cùng cũng có tác dụng. Tôi chưa kịp mừng thì anh ta lại ngã ập xuống giường ngủ tiếp. Chắc tôi đập đầu
vào tường chết mất. Sao tôi lại có một thằng anh trời đánh thế này chứ?
Không thèm quan tâm đến anh ta, tôi lết xác vào nhà vệ sinh, thay quần
áo rồi xuống tầng. Trước khi đi tôi còn tốt bụng nhắc anh ta một câu:“Anh mau dậy đi, lát nữa lại trễ học.”
Thế mà anh chẳng những không biết ơn tôi mà còn ném ngay chiếc gối trên
giường vào mặt tôi. Tôi tức giận mắng anh ta thêm vài câu, cuối cùng cảm thấy mình hình như đang tự độc thoại nên mới đi xuống tầng. Ngó quanh
phòng khách rồi lại nhìn vào phòng bếp, chắc bố mẹ tôi đi làm mất rồi,
mà hôm qua bố tôi nói gì ấy nhỉ? Hình như là bảo tôi hôm nay... làm gì
nhỉ? Thôi tôi quên mất rồi, lần nào bố dặn tôi cũng quên mất. Nhưng chắc là ông ấy lại nói mấy chuyện như là thành tích học tập của tôi rồi
chuyện học hành của Thiếu Hoành, đại khái là như thế.
Bạn có biết chuyện gì là khổ nhất không? Đó chính là bạn học thật tốt,
nhưng có một ông bố và một bà mẹ làm giáo sư, thế là giáo viên trong
trường hở tí là mách bạn này nọ kia thế này thế nọ. Đấy, chuyện khổ nhất là đấy. Mà bố mẹ tôi chính là giáo sư đại học. Thế nên tôi và Thiếu
Hoành mặc dù chẳng gây ra đại họa gì mà vẫn bị giáo viên mách bố mẹ.
Nghĩ chuyện trên trời dưới đất cuối cùng tôi cũng đứng trước cổng
trường. Chẳng hiểu thế nào mà bố tôi lại cho tôi vào học cái trường cấp
ba này nhỉ?
”Chị Đại, cậu hôm nay đi sớm nhỉ? Mà Thiếu Hoành đâu?” Người đang gọi tôi đây chính là Hứa Nhi, cô ấy là chị em tốt của tôi.
”Nhớ anh ấy lắm sao? Chết rồi.”
Tâm Tâm bên cạnh ngu ngơ hỏi một câu: “Đám tang... vẫn chưa làm sao?”
Ôi bạn của tôi ơi, sao cậu có thể ngốc vậy chứ? Chết! là tôi tự tiện nói một câu mà cậu đã xem là thật. Có phải sau này ai bảo tôi chết thì cậu
cũng đi làm đám tang cho tôi không? Hả?
Bỏ qua chuyện cậu ta giả ngu hay ngu thật. “Chị Đại” có thể xem là tên
gọi của tôi đấy, còn “Anh Hai” là ai thì cứ đợi đi nhé. Anh ta chính là
không đội trời chung với tôi đấy!
Tiếng chuông vào giờ học bắt đầu vang lên, ôi thần linh ơi tôi không
muốn đi trễ đâu. Mãi trò chuyện cùng mấy chị em tốt này chắc tôi trễ học mất: “Tâm Tâm, Nhi Nhi chúng ta vào lớp thôi!”
”Ừ.”
”Ừ.”
Hai đứa này cứ hay đồng thanh nhỉ?
Thật ra, lớp của tôi còn xa lắm đấy. Phải tận lầu ba đấy, đi được một
lúc quay sang nhìn hai người bên cạnh. Cảnh tượng này dọa tôi chết mất,
hai đứa này đang làm gì đấy? Hai đứa nó đang khoác tay nhau rất hạnh
phúc đó nha! Tôi nghi ngờ, thật sự nghi ngờ giới tính của chúng nó rồi
đấy!
”Tâm Tâm, cậu buông tay tớ ra được rồi đấy.”
”Ờ há.”
Tôi cứ tưởng Hứa Nhi sẽ đạp một phát, Tâm Tâm sẽ lăn ra đất mà nói: “Nhớ nói với mẹ tớ, bịch bánh hôm qua tớ vẫn còn để trong tủ lạnh. Còn nữa,
bảo bà ấy cúng cho tớ loại ấy nhé, tớ thích nhất loại ấy!” giống như bộ
phim hôm qua tôi đã xem.
Nhưng mà cảnh tượng này chẳng có chút gì liên quan hết, Hứa Nhi chẳng phải là dịu dàng lắm sao?
Mãi mê quan sát hai đứa bên cạnh,đầu tôi đâm sầm vào người nào đó. Mà
người này chắc cũng cao lắm đây, bởi vì đầu tôi đang đâm vào ngực của
người đó. Ngẩng đầu lên nhìn, định xin lỗi thì...
Lý Hiển?
Là anh ta sao? Tôi quả thật không đội trời chung với anh ta mà. Sai rồi, phải là ngược lại mới đúng chứ?
”Lý Hiển? Anh dám đụng tôi sao?”
Phải! Đừng thắc mắc, anh ta chính là “Anh Hai” của trường chúng tôi đấy, và người ta vẫn thường gọi chúng tôi là “Anh Hai, Chị Đại”
Tôi hỏi anh ta, thế nhưng anh ta chưa trả lời đã chạy mất hút. Lý Hiển, anh! Số anh sắp tàn rồi!
”Lý Hiển! Anh đứng lại cho tôi!”