Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 137: C137: Chương 137




Hôm sau, mặt trời chầm chậm nhô cao, thành thị đang say giấc nồng cũng dần tỉnh thức.

Đàn chim sẻ đã kết thúc việc kiếm mồi đang nhàn nhã đậu trên chạc cây tỉa lông của mình, vì để chuẩn bị cho mùa đông nên cơ thể chúng đã căng tròn, trông đặc biệt vụng về.

Ánh ban mai mang theo sự mát mẻ độc hữu của mùa thu xuyên qua khung cửa sổ sát đất, lặng lẽ tiến vào phòng.

Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại thanh lãnh của người phụ nữ đang tựa trên gối mềm, mái tóc dài phủ xuống bên sườn mặt, hàng mi dài phủ trước mắt như nói lên sự yên tĩnh an yên của chủ nhân.

Một lúc sau, đôi mắt yên tĩnh ấy bắt đầu khẽ rung vài cái.

Ngụy Khinh Ngữ đã có dấu hiệu sắp tỉnh giấc, trong cơn mơ màng vươn tay ra thăm dò tìm kiếm người mà mình đã ôm ấp tựa vào cả đêm qua.

Nhưng nghênh đón cánh tay nàng là sự lạnh lẽo.

Bỗng nhiên Ngụy Khinh Ngữ choàng tỉnh.

Tấm chăn mềm bên kia giường đã được chải ngay ngắn, phần giường vốn có Quý Tiêu nằm cũng đã biến thành khoảng không trống trải.

Giữa hàng lông mày bằng phẳng đã dâng thành tòa núi nhỏ, đôi mắt vốn bình tĩnh cũng lập tức tràn đầy vẻ sợ hãi ngỡ ngàng.

Ngụy Khinh Ngữ còn nhớ tối hôm qua nàng và Quý Tiêu đã nằm nghỉ ngơi ở phòng ngủ dành cho khách, tại sao sau khi tỉnh lại nàng lại đang nằm trong phòng của mình thế này?

Ánh mặt trời từ bên kia cửa sổ chiếu vào mang theo vài phần tươi mát, như đang nhắc nhở Ngụy Khinh Ngữ điều gì đó.

Hàng mi run lên khẽ khàng, đôi mắt vốn ánh lên vẻ bối rối mờ mịt nhanh chóng bị một loại cảm xúc khác thay thế.

———— Sợ hãi.

Mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm qua đều đang cuồn cuộn trong đầu Ngụy Khinh Ngữ, từ bó hoa đồ mi đầu tiên của buổi sáng, đến sự phóng túng trên sofa ở phòng khách, đến phần canh gà mà mẹ nàng mang đến, cuối cùng là trên chiếc giường trong phòng cho khách, hai người các nàng đã hòa quyện vào nhau một cách điên cuồng không biết mệt mỏi thế nào.

Quý Tiêu của mỗi một phút giây ngày hôm qua dường như đều hết sức tuyệt mỹ.

Tuyệt mỹ như một giấc mộng.

Giống như trong những năm năm này, dường như đều là cơn mộng làm nàng bừng tỉnh trong mỗi đêm.

Ngụy Khinh Ngữ chống người ngồi dậy, trên gương mặt trắng thuần nhiễm lên chút hồng nhạt.

Nàng nhìn quanh căn phòng, từ giường đến thảm dưới sàn, tất cả đều sạch sẽ, không có lấy một chút dấu vết của đêm hoan ái ngày hôm qua.

Chẳng lẽ thật sự là mộng sao?

Ngụy Khinh Ngữ không kịp mang dép, gót hồng bước qua thảm sàn mềm mại, sau đó giẫm trên sàn nhà lạnh buốt.


Nàng chạy nhanh ra khỏi phòng, muốn đến phòng khách tìm kiếm dấu vết tối qua Quý Tiêu từng lưu lại.

Lo sợ bất an, lo được lo mất.

Nàng rõ ràng đã có được Quý Tiêu, làm sao lại có thể là một giấc mộng cơ chứ?

Nàng không tin.

Ánh mặt trời xuyên qua đoạn hành lang mờ tối, mang theo hơi ấm rơi vào tầm mắt Ngụy Khinh Ngữ, trải đầy phòng khách.

Tiếng lách cách thật nhỏ truyền ra từ căn bếp kiểu mở, một bóng dáng thon dài đang đứng trước quầy bếp đưa lưng về phía nàng.

Hương Brandy đào thoang thoảng từ chiếc ly thủy tinh bát giác trên quầy bar, vững vàng rơi vào lòng bàn tay Ngụy Khinh Ngữ.

Ánh sáng nhu hòa bao lấy cả căn phòng, người thiếu nữ mang tạp dề cầm muôi gỗ cán dài, nồi cháo trên bếp vẫn còn đang tỏa ra hơi nóng.

An tường yên bình, hoàn toàn giống một bức tranh tĩnh lặng tách biệt cùng năm tháng.

Có thể là nghe được tiếng bước chân hỗn loạn của Ngụy Khinh Ngữ, Quý Tiêu cầm muôi xoay người lại.

Ngụy Khinh Ngữ cứ thế đứng trên hành lang không ánh đèn, trên người chỉ mặc chiếc váy ngủ đơn bạc mà Quý Tiêu mặc cho nàng khi cô ôm nàng về phòng.

Đôi chân thon dài nhợt nhạt lộ ra ngoài, bàn chân trắng thuần phiếm đỏ vì tiếp xúc với nền gạch lạnh lẽo.

Quý Tiêu nhìn mà không khỏi nhíu mày, vừa đi về phía Ngụy Khinh Ngữ vừa nói: “Sao cậu lại mặc phong phanh như vậy mà ra đây? Còn không chịu mang dép vào, trời vào thu sẽ…”

Ngay khi cô còn chưa nói hết thì lời đã bị ngắt bởi một cú va chạm bất ngờ.

Ngụy Khinh Ngữ không nói một lời nào đã nhào vào lòng Quý Tiêu, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy eo cô, như muốn phát hết toàn sức lực đem Quý Tiêu hòa vào thân thể mình.

Quý Tiêu bị ghì chặt đến phát đau nhưng không hề phản kháng gì.

Ngay cả khi không có hương tin tức tố, cô vẫn có thể trong tích tắc cảm nhận được tâm tình lo sợ bất an của Ngụy Khinh Ngữ.

Quý Tiêu vội lau sạch tay, ngón tay luồn vào mái tóc dài của Ngụy Khinh Ngữ, nhỏ nhẹ dò hỏi: “Gặp ác mộng sao?”

Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy, lại càng ôm chặt Quý Tiêu hơn.

Nàng áp gương mặt nhỏ nhắn vào trong cổ Quý Tiêu, thanh âm run lên khe khẽ: “Mình gặp phải cơn ác mộng đáng sợ nhất, đó là sau khi tỉnh lại thì không nhìn thấy cậu đâu nữa.”

Quý Tiêu nghe lời này của Ngụy Khinh Ngữ, trong lòng không khỏi xót xa.


Đúng thực là cô đã rời đi quá lâu, cô cũng không biết nàng đã vượt qua năm năm khó khăn này bằng cách nào.

Lòng bàn tay ấm áp của Quý Tiêu nhẹ nhàng xoa lên sau gáy Ngụy Khinh Ngữ, nói lời cam đoan: “Sẽ không, mình sẽ không bao giờ rời khỏi cậu nữa đâu, Ngụy Khinh Ngữ.”

Sau đó cô cúi đầu nhìn người trong lòng, khẽ hỏi: “Muốn về phòng ngủ lại một chút không? Mình lấy canh gà hôm qua dì mang đến nấu với cháo trắng, một lát nữa có thể ăn được rồi.”

Tiếng nói Quý Tiêu đặc biệt dịu dàng, Ngụy Khinh Ngữ vẫn núp trong lòng cô lắc lắc đầu. Giống như lần này nếu như nàng quay về phòng ngủ lại thì khi tỉnh dậy sẽ thật sự không thể nhìn thấy Quý Tiêu nữa.

Nỗi sợ hãi góp nhặt trong năm năm này làm Ngụy Khinh Ngữ không chịu buông tay, nhưng cháo đang nấu trong nồi thì lại không thể chờ người.

Quý Tiêu nhìn sofa cách đó không xa, hôn lên bên tai Ngụy Khinh Ngữ một chút, hỏi dò: “Nếu không thì đến sofa nằm một chút nhé, như vậy thì cậu có thể thấy được mình bất cứ lúc nào, được không?”

Ngụy Khinh Ngữ ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng đỏ nhìn căn phòng được bày trí quen thuộc trước mắt, rốt cuộc thỏa hiệp gật nhẹ đầu.

Sau đó, trong phòng lại vang lên tiếng muôi gỗ được đặt xuống quầy bar.

Ngụy Khinh Ngữ còn chưa phục hồi lại tinh thần thì đã cảm giác cả người bị nâng lên, hai cánh tay thon dài nhưng hàm chứa sức lực to lớn của Quý Tiêu nhẹ nhàng bế bổng nàng lên.

Đùi nàng được đặt lên cánh tay Quý Tiêu, đôi chân trần bị sàn gạch lạnh làm cho đỏ bừng hơi hơi vểnh lên.

Hơi ấm trên người thiếu nữ chậm rãi bao trùm lấy nàng, dưới ánh mặt trời ấm áp chậm rãi lên men, tản ra hương rượu.

Sofa mềm mại nâng đỡ thân thể Ngụy Khinh Ngữ, mười ngón đan vào nhau giúp nỗi bất an trong lòng nàng dần dần bị đẩy lui.

Sau một hồi sợ bóng sợ gió Ngụy Khinh Ngữ cũng dần có chút mệt mỏi, nàng cứ nhìn Quý Tiêu như thế rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Quý Tiêu ngồi bên cạnh sofa nhìn Ngụy Khinh Ngữ lại lần nữa an giấc ngủ say, bỗng nhớ đến thật lâu trước kia, dường như Ngụy Khinh Ngữ cũng nắm chặt lấy tay cô thế này.

Là vào thời điểm cô mới đến thế giới kia không bao lâu, khi đó Quý Tiêu còn chưa thích Ngụy Khinh Ngữ và nàng cũng còn chưa thích cô.

“Vừa gặp như đã thân quen sao?”

Quý Tiêu khẽ thì thầm, sau đó cẩn thận cúi người xuống, đặt lên trán Ngụy Khinh Ngữ một nụ hôn.



Buổi ký tặng cho bản tái bản của bộ tiểu thuyết trinh thám 《Đóa Đồ Mi Thầm Lặng》 từng nhận được giải thưởng Phồn Hoa của Ngụy Khinh Ngữ được ấn định vào ngày lễ Quốc Khánh, theo thời gian đã định, nàng cũng ngày càng bận rộn hơn.

Lớp do Quý Tiêu làm chủ nhiệm cũng từ lớp 11 lên lớp 12, tuy không bận rộn bằng Ngụy Khinh Ngữ nhưng cũng căng thẳng không kém.

Hôm nay hiếm khi có thời gian rảnh, trước khi đến đón Ngụy Khinh Ngữ ở nhà xuất bản thì Quý Tiêu đã đi đến trung tâm thương mại của thành phố để lấy chai nước hoa hương Brandy đào mà cô đã đặc biệt đặt chế.


Một làn sương mỏng dưới ánh sáng tạo thành bức màn nước trên quầy, tầng hương Brandy nồng lạnh xuất ra trước, tiếp theo là hương đào dịu nhẹ.

Người điều chế nước hoa ngửi hương thơm dịu nhẹ này, vô cùng thưởng thức mà nói: “Cô Quý đây thật sự có thiên phú phẩm hương, hai loại mùi hương cô chọn tuy rằng chúng tương phản nhau, nhưng khi điều chế chúng với nhau lại cho ra hương thơm rất hấp dẫn.”

“Nào có chứ.” Quý Tiêu nghe người điều chế mô tả, nhất thời có chút ngượng ngùng.

Thấy đã sắp đến thời gian hẹn với Ngụy Khinh Ngữ, Quý Tiêu cầm lấy chai nước hoa đang đặt trên bàn, nói: “Cô Khúc, thời gian không còn sớm nữa, tôi còn có việc, không ở lại lâu được.”

Dứt lời Quý Tiêu liền cúi đầu chào người điều chế, sau đó rời khỏi cửa hàng nước hoa.

Cho đến khi cô đã đi xa, hương Brandy đào vẫn còn lưu hương trên cổ tay cô thật lâu chưa tiêu tán.

Có đôi khi Quý Tiêu sẽ nghĩ, có phải nước hoa chính là hương tin tức tố ở thế giới này hay không?

Chẳng qua là ở đây mọi người có thể tự do lựa chọn mà thôi.

Ánh đèn trong khu thương mại chiếu theo bóng dáng bước đi của người thiếu nữ, ánh sáng trong tủ kính của cửa hàng trang sức bỗng nhiên lướt qua sườn mặt cô.

Như nhìn thấy được điều gì, bước chân Quý Tiêu hơi khựng lại.

Ngay chính giữa tủ kính an tĩnh ấy có một cặp nhẫn với thiết kế đơn giản được đặt bên trong.

Cặp nhẫn bạch kim được tạo hình thành dải Mobius, dưới ánh sáng phản chiếu lên sự tinh xảo và cân đối, làm người ta không tìm thấy được điểm tiếp nối.

Có thể thứ này đúng với câu chuyện của cô và Ngụy Khinh Ngữ, nên khi nhìn thấy nó Quý Tiêu ngay lập tức bị hấp dẫn.

Chỉ thấy cô đi vài bước vào cửa hàng, sau vài phút đã cầm theo một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo đi ra.

Cô nghĩ rằng, tuy hiện tại bản thân còn chưa tìm được lý do nào để tặng chiếc nhẫn này cho Ngụy Khinh Ngữ, nhưng sớm hay muộn thì ngày đó cũng sẽ đến.

Dưới hoàng hôn một chiếc BMW đen đang chạy trên đường, hàng cây xanh ven đường nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Sau khi băng qua một ngã tư lớn, Quý Tiêu lấy thẻ thông hành của Ngụy Khinh Ngữ ra rồi chậm rãi đậu xe lại phía trước tòa nhà xuất bản.

Cũng thật trùng hợp.

Quý Tiêu vừa mới từ trên xe bước xuống dự định nhắn tin cho Ngụy Khinh Ngữ thì nàng cũng đã xuất hiện ở sảnh tầng một.

Ánh chiều tà nhuộm bầu trời thành sắc vàng tuyệt mỹ, chim sẻ ríu rít thành đàn trên trời.

Quý Tiêu dựa vào cửa xe vẫy chào Ngụy Khinh Ngữ, Ngụy Khinh Ngữ mang túi xách bước nhanh về phía cô.

Cũng đúng lúc này, Quý Tiêu nhìn thấy có một người phụ nữ xuất hiện sau lưng Ngụy Khinh Ngữ.

Người đó bước nhanh đến bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ, hết sức hoạt bát vỗ vào vai nàng một cái, Ngụy Khinh Ngữ bị buộc phải dừng chân để hàn huyên đôi câu với cô ta.

Người đó mặc một chiếc áo bành tô vải nỉ màu trắng cùng với quần jeans xanh, dưới chân đi một đôi bốt.


Quý Tiêu nhìn từ phía xa, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ quen thuộc, giống như đã thật lâu trước kia cô đã từng nhìn thấy.

Tiếng chuông từ giáo đường xa xa báo hiệu đã đến sáu giờ chiều, sự phiền muộn lại thông thấu xuyên qua trí nhớ Quý Tiêu.

Đột nhiên cô cảm thấy tầm nhìn xung quanh mình bắt đầu mờ tối, mùa thu vẫn chưa qua, tuyết mùa đông đã lơ lửng trong tầm mắt cô.

“Người chờ bên ngoài tòa nhà là bạn gái của cô Ngụy sao? Trông rất xinh đẹp.”

“Không tính là bạn gái, cô ấy còn chưa đồng ý với tôi.”

Đoạn đối thoại đã từng được bản thân chú ý lại hiện lên trong trí nhớ, Quý Tiêu phì cười ra tiếng.

Cảnh tượng cô nhìn thấy ở thời khắc chuyển giao trong đêm Giáng sinh ngày ấy ở nước G giờ lại hiển hiện rõ ràng ngay trước mắt cô.

Cô không nhìn lầm, khi cô chết đi ở thế giới kia, Ngụy Khinh Ngữ cũng đã nói như vậy.

Chẳng qua là, “Thần” trêu đùa cô, luân chuyển tầm nhìn của cô xuyên qua hai thế giới hoàn toàn bất đồng nhau, đặt vào một tương lai lâu dài hơn.

Lâu đến mức, ở thời điểm đó bản thân cô cũng không ý thức được rằng, người kia còn có thể chính là mình.

Mặt trời lặn xuống dưới những bức tường, sắc vàng cũng làm sáng trọn cả bầu trời.

Ngụy Khinh Ngữ nói chuyện với người nọ cũng đã xong, nàng mang túi xách đi đến trước mặt Quý Tiêu vẫn còn đang ngẩn người.

“Đang nghĩ gì vậy?” Ngụy Khinh Ngữ hỏi.

Quý Tiêu nghe vậy thì khẽ giương mắt, nói: “Mình không muốn làm bạn gái của cậu.”

Có thể là sương chiều nặng nề, thanh âm vốn trong trẻo cũng thêm vài phần trầm thấp.

Ngụy Khinh Ngữ cũng vừa mới cùng người kia nói đến chuyện này, trong lòng không khỏi run lên một trận.

Chỉ là còn chưa chờ Ngụy Khinh Ngữ lại suy nghĩ nhiều thêm, Quý Tiêu đã vươn tay đến rồi mở lòng bàn tay ra.

Một chiếc nhẫn với tạo hình dải Mobius yên tĩnh nằm trong hộp nhẫn, ánh sáng êm dịu chậm rãi lưu chuyển trong mắt Ngụy Khinh Ngữ.

“Mà muốn làm vị hôn thê của cậu.”

Quý Tiêu cất lời, thanh âm còn êm dịu hơn cả ánh chiều tà mùa thu.

–---------------

Editor: Chang.

Beta: Hạ Yên.

- -----------------

Tâm sự của chiếc beta lên cơn chạy 5 chương một đêm: Nửa đêm rạng sáng ngồi beta mấy khúc H hoa lá cành trăng sao cũng zui lắm mọi người, càng về cuối càng bạo thế này thì mốt lên truyện tranh chắc nguyên vườn hoa đồ mi của ông nội nhỏ con gái guột cũng không đủ để che cho 2 đứa nó quá 🥴