Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian

Chương 93: Nằm viện




Olivia chỉ nhìn qua, Trình Cẩm Chi liền đưa hộp cơm cho nàng. Lúc Hoa Án chờ ở bên ngoài, Olivia cũng mạc danh kỳ diệu bắt đầu ăn. Ăn một lần liền dừng không được. Đây là thức ăn ngoài Dung Tự đặt cho Trình Cẩm Chi, nàng đại khái cũng ăn ra cảm giác hạnh phúc? Olivia nâng hộp cơm, nhìn Hoa Án. "Cô muốn ăn à?"

Hoa Án nhìn lướt qua môi đầy mỡ của Olivia, nhét khăn giấy vào trong tay nàng. "Cô đi tìm Trình Cẩm Chi à?"

"Ừ ừ." Olivia gật gật đầu.

"Không phải kêu cô đừng manh động sao?

""Tôi muốn hỏi một chút cậu ấy."

"Nha? Vậy hỏi ra cái gì rồi?" Hoa Án không có lên xe, nàng thẳng lưng, đáy mắt liếc nhìn Olivia.

"Hoa Án." Olivia ngẩng mặt lên nhìn Hoa Án. "Chúng ta vẫn là đừng phá rối hai người họ. Hai người họ những năm này......"

Olivia còn chưa nói hết, Hoa Án đã đặt tay trên bả vai nàng. "Cơm này ở đâu ra?"

"Một bữa cơm liền mua được cô?" Không cần hỏi, Hoa Án cũng biết hộp cơm này ở đâu ra. Hoa Án nâng lên cằm Olivia, cầm khăn giấy trong tay Olivia, lau môi nàng. "Cô bây giờ không thích Trình Cẩm Chi nữa à?"

"Thích." Hoa Án cách nàng rất gần, bị Hoa Án nhìn chằm chằm như thế, nội tâm Olivia rối loạn.

"Bọn họ không thích hợp." Hoa Án câu lên khóe môi, càng sáp lại gần Olivia. "Cô chỉ cần nhớ kỹ điểm này."

"Ừ." Tiết tấu nhanh "thịch thịch thịch" nhảy lên, Olivia sờ soạng một chút, hẳn là tim đập.

Olivia nghiêng đầu nhìn Hoa Án, Hoa Án đã lên xe. Nàng ngồi ở vị trí phó lái. "Đưa tôi trở về đi."

"Ò."

Chiếc xe thể thao này của Olivia thật sự rất chói mắt, trên đường lại dẫn đến không ít tiếng huýt sáo. Tiếng huýt sáo có một ít là hướng về phía nàng, có một ít là hướng về phía Hoa Án. Olivia liếc mắt nhìn Hoa Án, Hoa Án không có phản ứng gì, chỉ nhắm mắt lại, lù lù bất động. Trước Olivia vẫn cảm thấy Dung Tự cùng Hoa Án rất xứng đôi, tính cách hai người cách đều là như vậy. Khá là yên tĩnh? Cũng không phải kiểu yên tĩnh hướng nội. Chính là một người ngồi ở chỗ đó, cũng có bầu không khí của riêng mình.

"Lái chậm chút." Cảm nhận được Olivia tăng tốc, Hoa Án mở mắt.

"Bọn họ......"

"Không cần để ý đến, bọn họ không vào được Hyde." Hoa Án nói.

Hyde là khu biệt thự, nơi tụ tập của người giàu có tại Thân Thành. Olivia không thể làm gì khác hơn là chậm lại tốc độ, nhìn xe sau đuôi dần dần tới gần. Liếc mắt nhìn Hoa Án, nét mặt Hoa Án không chút nào rung động, Olivia trong lòng thầm nghĩ, lần sau không nên tiếp tục lái chiếc xe này.

"Hòa hảo rồi?" Trình Hoài Nam từ thư phòng đi ra, liền thấy Trình Cẩm Chi nằm trên ghế salon mặt mày hớn hở nhắn tin.

Con gái này cũng không có biện pháp, khổ sở a vui vẻ a đều viết lên mặt.

"Còn chưa, Tự Nhi nói con không trí nhớ, nói muốn lạnh con mấy ngày." Âm điệu Trình Cẩm Chi có điểm giương lên.

"Vậy con bây giờ đang tán gẫu với ai."

"Tự Nhi."

Con gái cũng thật là, không chút nào ý thức được lời của mình trước sau mâu thuẫn. Đừng nói bọn họ làm hư con gái, Tự Nhi cũng làm hư con bé rồi.

"Ba, ngày mai ba phải đi công tác sao?"

"Không phải a."

"Phải đi làm sao?" Trình Cẩm Chi nằm nhoài trên ghế salon, nhìn phụ thân mình.

"Con muốn làm gì?"

"Ngày mai Tự Nhi muốn tới nhà."

"Nha." Trình Hoài Nam uống một hớp nước.

"Các con không phải 'chiến tranh lạnh' sao?"

Trình Cẩm Chi xẹp miệng, lắc lắc ống tay áo phụ thân. "Con không phải đang viết luận văn sao? Tự Nhi ngày mai muốn tới phụ đạo con."

"Phụ đạo a, các con đi thư phòng. Ba đến phòng khác làm việc là được."

"Ba ba." Trình Cẩm Chi nũng nịu.

Nhìn bộ dáng của Trình Cẩm Chi, liền biết ngày mai con bé muốn làm cái gì. Trình Hoài Nam cầm ví tiền, nhét cho Trình Cẩm Chi một thẻ ngân hàng. "Con hãy buông tha sofa mẹ con mới mua đi."

"Làm gì a."

"Con mang Tự Nhi đi thuê phòng, đừng dằn vặt ở trong nhà. Nếu để mẹ con thấy được, mẹ con không huyết áp cao, cũng bị các con chọc cho cao huyết áp."

"Con biết rồi." Trình Cẩm Chi đáp ứng ba mình. Nếu như thuê phòng, này Tự Nhi không phải phát hiện "ý đồ" của nàng rồi sao. Nàng làm sao "sắc dụ" Dung Tự. Vì dụ dỗ đối phương, Trình Cẩm Chi còn hỏi Phó lão sư muốn một bộ nội y sεメy.

Dung Tự mới vừa tan tầm, cũng không đổi quần áo công sở. Mặc một bộ tây trang đen áo sơ mi trắng, vốn hạ thân là quần bó nhỏ, Trình Cẩm Chi có ý kiến, muốn Dung Tự thay đổi quần tây đen, che khuất chân dài tinh tế thẳng tắp của nàng. Dung Tự ngồi ở trước bàn, cầm lấy luận văn của Trình Cẩm chi. Dung Tự xem rất chăm chú, hạ thấp mi mắt, thật dài lông mi, cao thẳng tinh xảo sống mũi phác họa gò má nàng rất lập thể. Hai chân hợp lại, tư thế ngồi đoan chính, không giống Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi ngồi một hồi, liền muốn bắt đầu duỗi hai chân. Có lúc còn có thể đặt chân lên ghế. Thường nói cấm dục, cấm dục không phải là Dung Tự dạng này sao? Dung Tự lấy ra bút máy, bắt đầu phê chữa cho Trình Cẩm Chi. "Lại đây."

"Ừ......" Trình Cẩm Chi siết chặt linh thực trong tay, che giấu linh thực. Gò má Trình Cẩm Chi đỏ rực.

Dung Tự không phát hiện Trình Cẩm Chi dị dạng, hết sức chuyên chú phê chữa. Chờ nàng nhấc lên mi mắt, mới phát hiện gò má Trình Cẩm Chi hơi đỏ.

"Ngã bệnh?" Dung Tự giơ tay lên, kề sát trên trán Trình Cẩm Chi.

Bị Dung Tự đụng vào, Trình Cẩm Chi triệt để không xong rồi. Trình Cẩm Chi nghiêng ngã xuống trong ngực Dung Tự, run run hai lần, nhét một dây đỏ vào trong tay Dung Tự. Dây đỏ này siết địa phương quan trọng của nàng. Tai Dung Tự đỏ lên, nàng một tay bấm bút, ôm Trình Cẩm Chi đặt lên trên bàn. "Làm sao cởi ra?"

Trình Cẩm Chi bĩu môi, trong đôi mắt còn lấp lánh nước mắt, có chút thở khẽ cắn môi dưới Dung Tự. "Tự......"

"Tự Nhi, em có thể cho chị mang thai sao?" Trình Cẩm Chi bị đặt ở dưới thân, còn không quên khiêu khích liếm tai Dung Tự. "Em cho chị mang thai đi."

"Nói lung tung."

"Chị muốn sinh con của em." Trình Cẩm Chi liếm một chút chóp mũi của Dung Tự, lại nắm lấy tóc dài Dung Tự. Dung Tự thở hổn hển một tiếng, cúi đầu hôn lên Trình Cẩm Chi.

Phòng ngủ quấy nhiễu thành một mảnh "tàn tạ" , Dung Tự ngồi ở bên giường thu dọn. Trình Cẩm Chi lần mò tới, quấn trên eo thon của Dung Tự.  Dung Tự một bên thu dọn một bên xoa đầu Trình Cẩm Chi.

"Không cho náo loạn." Mặc dù là nói như vậy, nhưng nét mặt Dung Tự cũng không phải như vậy. Khóe môi của nàng nhẹ nhàng vung lên, trên mặt phi thường nhu hòa.

Trình Cẩm Chi nhếch lên miệng, Dung Tự không thể làm gì khác hơn là cúi đầu đụng một cái. "Chị chờ ở trên giường, em dọn dẹp một chút."

"Chị cũng cần 'thu dọn'."

"Chờ em thu dọn xong, sẽ tắm rửa cho chị."

"Được." Trình Cẩm Chi "không xương", ở trước mặt Dung Tự nàng đánh mất "năng lực lao động".

Trình Hoài Nam cùng Ôn Khởi Vân về đến nhà trước, Trình Hoài Nam còn đặc biệt gửi tin nhắn cho con gái. Con gái không trả lời. Vợ đi phòng của con gái, Trình Hoài Nam còn nhỏ lo lắng một chút.

"Ba mẹ, hai người về rồi." Thanh âm con gái nhảy nhót.

Trình Hoài Nam lúc này mới mở mắt ra, từ đằng sau vợ ngó đầu một chút. Chỉ thấy con gái cùng Dung Tự, đang đoan chính đọc sách.

"Ăn cơm tối rồi sao?" Ôn Khởi Vân nói: "Mẹ đi nấu cơm, chờ xong rồi, để thúc thúc tới gọi các con."

Đóng cửa phòng ngủ, Ôn Khởi Vân nghiêng đầu xem Lão Trình. Lão Trình tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.

"Hội nghị hôm nay không thuận lợi à? Trở về vẫn thấy ông tâm thần không yên." Ôn Khởi Vân nói.

"Ai còn tốt. Đại khái là mệt mỏi." Trình Hoài Nam quay mặt đi, vẫn là đừng nhìn vợ, miễn cho vợ nhìn ra cái gì.

Ôn Khởi Vân vốn là đã đến phòng bếp, lại nghĩ tới cái gì, xoay người sờ sờ sofa của mình. "Trình Cẩm Chi! Con làm cái gì rồi!"

Người một nhà này, lượng thông tin đều rất lớn.

"Không thoải mái sao?" Sau khi hội nghị kết thúc, Ôn Khởi Vân thấy Lý Thanh ôm bụng.

"Không có chuyện gì." Lý Thanh lắc lắc tay. "Một lúc thôi, bệnh cũ."

"Vậy không được, ngày mai tôi cho bà nghỉ phép, bà đi kiểm tra một chút." Ôn Khởi Vân nói.

Lý Thanh cúi thấp đầu, tựa hồ hơi khó xử. "Những năm này vẫn không chú ý, muốn kiểm tra thân thể, lại không dám kiểm tra thân thể. Chỉ lo kiểm tra ra bệnh."

Bị ảnh hưởng của chồng, Lý Thanh sợ thân thể mình có bệnh. Không kiểm tra còn không biết, nếu như biết rồi, kêu Dung Tự làm sao bây giờ.

"Bà không thể nghĩ như vậy. Nếu là thật có bệnh, sớm trị liệu dù sao cũng tốt hơn muộn trị liệu." Ôn Khởi Vân nói.

Bà không biết người khác, dù sao bà là cái tâm lí này. Nếu là thật có bệnh, vậy thì nhận mệnh đi. Ốm vặt có thể nhẫn thì nên nhẫn, bệnh nặng thì càng không có biện pháp. Sớm phát hiện cùng muộn phát hiện, có cái gì khác biệt, vì kéo dài mệnh mấy năm, làm cho trong nhà nợ nần chồng chất. Còn không bằng từ ban đầu liền từ bỏ trị liệu. Lúc trước cho chồng chữa bệnh, bà không có lời oán hận, nhưng là đến trên người mình, bà cũng không bỏ được.

Cách hai ngày, Ôn Khởi Vân lại hỏi Lý Thanh. Lý Thanh nói bận rộn công việc, cuối tuần đi. Ôn Khởi Vân cảm thấy thái độ Lý Thanh không quá tích cực, đơn giản nói với Lão Trình một chút, theo Lý Thanh đi tới bệnh viện.

Có lúc chính là như vậy, muốn không đến cái gì sẽ đến cái đó. Gan Lý Thanh có bệnh, uống rượu quá độ, trước lại quá mức vất vả. Kế hoạch Dung Tự xuất ngoại triệt để gác lại.

"Chuyển biến xấu rồi hả ?" Thấy con gái nét mặt không tốt, Lý Thanh suy nhược mà nói: "Sớm biết sẽ không đến rồi, không có bệnh, bệnh viện sẽ không làm ra bệnh lớn. Ba con chính là như vậy."

"Mẹ." Dung Tự nắm chặt tay Lý Thanh. "Đợi lát nữa bác sĩ tới đây, mẹ có chỗ nào không thoải mái, liền nói với họ. Đừng kìm nén đau, viện phí đều đã nộp, đừng nghĩ xài ít tiền sớm chút xuất viện."

"Không cần nằm viện. Bị nhiều năm như vậy rồi, hôm nay nghỉ ngơi tốt, ngày mai sẽ không đau nữa."

"A di. Dì coi như đau lòng Dung Tự đi." Trình Cẩm Chi mở miệng, nàng cũng nắm tay Lý Thanh. "Nếu như dì có chuyện gì, Dung Tự phải làm sao."

Quả nhiên nói đến con gái, Lý Thanh mềm lòng rồi. "Lại để nhà con hao tâm tốn sức rồi."

Trình Cẩm Chi lắc lắc đầu. "A di, dì phải nghĩ đến phương diện tốt. Tích cực trị liệu, bệnh mới khỏi nhanh hơn."