Hồ Nam.
Bình minh vừa lên, sóng dập dờn xanh biếc thi nhau xô vào bờ, Diệp Tư Hạ ngồi trên bãi cát vàng mềm mại, đung đưa chân xuống dòng nước mát, ngả tọn người vào lòng Triệu Lệ Hoằng.
“A Hoằng, tôi cảm thấy hơi kỳ quái.”
“Kì quái chỗ nào?”
“Ừm... Tôi có cảm giác, có ai đó đang nhìn chúng ta...”
Triệu Lệ Hoằng nắm lấy bàn tay nghịch ngợm đang vẽ loạn lên ngực trần của mình, cắn vành tai Diệp Tư Hạ, nói.
“Mặc kệ họ, đừng quan tâm!”
“Sao có thể không quan tâm? Chuyến đi đầu tiên của chúng ta, tôi không muốn nó trở thành thảm hoạ đâu!”
“Nghĩ đi đâu vậy chứ!”
Triệu Lệ Hoằng choàng tay qua vai Diệp Tư Hạ, vỗ về như vỗ về con mèo nhỏ. Diệp Tư Hạ nhắm hờ mắt, nghĩ ngợi. Thực ra cậu có cái cảm giác không ổn này là bắt nguồn từ gia đình cậu. Một gia đình hạnh phúc có một ông bố tưng tửng, một bà mẹ không bình thường và một em gái tinh quái. Ở trong nhà, Diệp Tư Hạ cậu là kẻ duy nhất có đầu óc ổn định, nhưng ngây ngây ngô ngô suốt ngày bị ba người kia chèn ép không sao thở nổi. Nghe tin trường có kí túc xá cho sinh viên ở trọ, cậu đã sung sướng vác thân đến đó sớm nhất, chẳng buồn nghe mấy lời níu kéo buồn nôn của họ, trực tiếp chuồn lẹ.
Tính tình kì dị không nói, quan trọng hơn cả là, không biết bằng cách nào, họ biết được cậu có khuynh hướng giới tính và tình dục khác thường, không những biết đối phương cậu có tình cảm là ai, mà còn nắm rõ trong lòng bàn tay tất tần tật thông tin về Triệu Lệ Hoằng. Khi họ đọc một cách lưu loát số đo ba vòng của cậu ta, miệng cậu thiếu điều rớt hẳn xuống đất.
Triệu Lệ Hoằng vuốt ve mái tóc Diệp Tư Hạ, giữa thanh thiên bạch nhật nhắm thẳng môi cậu hôn xuống. Không biết dáng vẻ Diệp Tư Hạ dưới ánh mặt trời quá đẹp hay quá rực rỡ, Triệu Lệ Hoằng chỉ biết mình có xúc động muốn ôm cậu ấy mãi như thế này.
Một tiếng “ưm...” dài khẽ phát ra từ cổ họng Diệp Tư Hạ, âm thanh làm nũng như mèo kêu, cậu thở hổn hển, đôi mắt mê ly vì nụ hôn dài đầy âu yếm. Sau khi hôn xong, Triệu Lệ Hoằng hài lòng liếm liếm khoé môi Diệp Tư Hạ, cười vô tội tiếp tục ấn thêm một cái hôn sâu.
Bãi biển tưởng chừng chỉ có hai người họ, lãng mạn biết bao, bỗng nhiên từ xa xa lại xuất hiện thêm ba người mặc đồ all black như ninja, lổm nhổm ồn ào, chen chúc nhau nấp sau bụi cù lao cao cao, không kìm được mà bật ra những tiếng cười đầy thích thú.
“An An, con thấy gì rồi hả? Lâu quá, đưa đây cho ba!”
Người đàn ông trung niên giật lấy cái ống nhòm đen từ tay cô gái trẻ, phấn khích reo lên khi chứng kiến hình ảnh phóng to kia, vỗ đùi đánh đét. May là họ ở cách đó khá xa, Triệu Lệ Hoằng và Diệp Tư Hạ đang đắm chìm trong ngọt ngào không mảy may để ý đến.
Cô bé đang xem phim hay đột ngột bị cắt ngang cảm hứng, phụng phịu.
“Cha, con chỉ mới thấy hai người họ chạm môi cách đây hai ba giây gì đó thôi. Trước đó anh rể vẫn ôm anh hai thôi mà!”
Cha cô bé xua tay, đưa cho người phụ nữ đang háo hức ở phía sau.
“Má nó xem, có kích thích không chứ?”
Càng xem càng hăng say, xem rõ đến nỗi hôn mấy lần, trong bao lâu họ cũng biết tuốt.
“Con đã nói chúng ta nên mang đi ba cái ống nhòm cơ mà, ai bảo ba chứ keo kiệt cơ chứ.” Cô bé liếc đồng hồ bấm giờ từ điện thoại, thôi làu bàu mà báo cáo như một thư kí trong cuộc họp thật sự, “Bây giờ là bảy giờ mười phút. Anh hai và anh rể hôn được ba cái, trung bình mỗi cái hơn ba phút. Tính ra họ hôn nhau cũng được mười phút rồi! Báo cáo hết!”
Người phụ nữ gật đầu lia lịa, sau đó hô lên.
“Ông nó, An An, haidduwsa nao tiến thêm một bước rồi!!!”
Nói đoạn liền đưa ống nhòm, mắt vẫn cố hết sức mở lớn để xem kĩ màn nóng bỏng phía trước. Khung cảnh giờ đây là: Triệu Lệ Hoằng ôm eo Diệp Tư Hạ, bàn tay lần vào áo phông, đầu lưỡi lướt qua vùng cổ nhẹ nhàng day cắn, sau đó âm thầm trượt dần xuống xương quai xanh, tạo vài dấu hôn mờ ám. Diệp Tư Hạ thoải mái ngửa đầu ra sau thở dốc, toàn thân mềm nhũn không chút sức lực.
Cô bé tên An An xem xong cảnh đó, suýt nữa thì máu mũi chảy ròng ròng, cô không ngờ có một ngày mình tận mắt xem những thứ trên mạng thức thâu đêm để đọc ngoài đời thực. Ôi thần linh ơi, trăm đọc không bằng một thấy mà! An An nắm chặt dây chuyền thánh giá trước ngực để bình ổn nhịp tim, đẩy ống nhòm sang cho người đàn ông.
“Không lẽ hai đứa nó định làm chuyện đó ngoài trời sao??? Wow!!!!”
Người đàn ông nhảy cẫng lên vì nụ hôn của Triệu Lệ Hoằng đã xuống đến bụng dưới của Diệp Tư Hạ, dậm chân bình bịch lên cát để biểu lộ tâm tình phấn khích, tiếng cát nghe phạch phạch, nơi ông đang đứng lún xuống ngày một sâu. Một vật thể nho nho chẳng may rơi vào hố cát, hình như nó tức giận vì không bò lên được, giận cá chém thớt mở to càng lớn càng nhỏ, dùng sức quặp thật mạnh vào bắp chân săn chắc của người đàn ông.
“Aaaaaaaaa!!!!!!!!”
Tiếng hét thất thanh vang dội khắp cả bãi biển, nước mắt nước mũi kéo nhau lũ lượt rơi xuống nền cát. Con cua trêu ngươi người vẫn không chịu thả ra, còn thích chí kẹp chặt hơn nữa, trong lòng thầm hả hê: “Ta thay trời hành đạo những con người chuyên đi rình mò chuyện riêng tư của người khác!!!”
Lửa tình phảng phất quanh Triệu Lệ Hoằng và Diệp Tư Hạ bị âm thanh kinh động màng nhĩ kia dập tắt không sót thứ gì, hoảng hốt nhìn quanh xem tiếng động đó từ đâu mà ra. Người đàn ông chạy bổ nhào ra khỏi bụi lao, vừa chạy vừa la làng, mặt mày trắng bệch, quăng luôn cả cái ống nhòm.
“Con cua đáng chết! Cmn! Biến đi mau!!!!”
“Buông càng ra mau! Nhả raaaa!!!!”
Người phụ nữ và cô bé An An được dịp cười hả hê, đập tay lên cát nằm lăn ra cười vỡ bụng, tiếng cười và tiếng hét hoà lẫn vào nhau, một thứ âm thanh kì dị không thể kì dị hơn. Diệp Tư Hạ được một phen sợ hết hồn, không tin được vào mắt mình, ba người đang diễn trò hề kia là nhà mình. Cậu không thương xót cha mình đang bị cắn đau, không khinh bỉ hai người đang cười như điên kia, chỉ tội nghiệp cho cái mặt mũi của mình. Quá mất mặt! Ông đây thà không nhận ba người làm người nhà còn hơn!!!
Triệu Lệ Hoằng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ biết ba người kia gián đoạn công việc của mình bằng một cách rất không vinh hạnh gì. Người ta đang bị cua cắn, Triệu Lệ Hoằng nghĩ mình nên đến giúp một lát.
Vừa muốn tiến về phía đó đã bị Diệp Tư Hạ ngăn lại, lắc đầu nguầy nguậy.
“Cậu đừng tới đó.”
“Tại sao thế?”
“Mấy người đó cậu không nên đụng vào, cho họ đau chết, cười chết đi. Chẳng liên quan đến chúng ta!”
Triệu Lệ Hoằng khó hiểu nhìn cậu, nhìn lại người đàn ông chạy như loăng quăng kia, chợt thấy hình như họ có nét chung. Cậu chợt hiểu ra, có khi nào, đây là cha Tiểu Tư?
Thấy Triệu Lệ Hoằng hết nhìn mình rồi lại nhìn người đàn ông đó, lấp liếm kéo tay cậu ta đi về hướng ngược lại. Triệu Lệ Hoằng không khỏi cảm thấy cách hành xử của Tiểu Tư nhà cậu ta có chút kì lạ, nhớ đến Diệp Tư Hạ từng nói, “Nếu ví quán bar là một đống hỗn độn, thì nhà tôi còn tạp nham hơn!”, phì cười thật lớn.
Diệp Tư Hạ không biết để mặt vào đâu, cậu ấy phát hiện ra rồi. Số tôi là số khổ mà!
“Đi nào, qua chào hỏi nhà vợ một chút mới lễ phép, không thì ông nhà cậu sẽ không chịu gả cậu cho tôi mất!”
Mặt Diệp Tư Hạ đỏ bừng, lúng túng không biết làm sao. Không biết vì sao khi Triệu Lệ Hoằng nói mấy lời này, giống như trêu đùa nhưng ngữ khí rất nghiêm túc.
“Ừm.” Dù sao hình tượng cũng mất hết, còn xấu hổ cái quỷ gì!
Nói thế, Triệu Lệ Hoằng đường đường chính chính dẫn Diệp Tư Hạ qua bên đó, nhìn ánh mắt mẹ và em gái cậu ấy sáng rực nhìn mình không rời, bỗng dưng có chút xấu hổ. Cha Diệp bị cua cắn vẫn hớn hở cà nhắc đi lại, mẹ Diệp và An An đưa tay ra sẵn rất lịch thiệp, không có vẻ gì là nham nhở như vừa nãy.
Triệu Lệ Hoằng cúi đầu 90 độ tiêu chuẩn, bắt tay từng người họ, giới thiệu.
“Chào cô, chào chú, chào chị!”
An An nhăn mặt, “Em là em gái anh ấy, tên là Diệp An. Anh Triệu, em già vậy sao?”
“Ồ, anh xin lỗi.” Triệu Lệ Hoằng trưng ra nụ cười thuần khiết vô tội, khiến người khác không thể trách móc gì thêm, chỉ ngây ngô cười theo.
Mẹ Diệp hăm hở nhìn một lượt con rể tương lai, thích thú nắm tay nắm chân, mắt híp một đường cong mãn nguyện vừa ý.
“Con trai, rất vui được gặp con. Bác là mẹ thằng quỷ này. Nó trẻ trâu lắm, phiền con quản lý nó giùm bác. Nhìn con bác đã biết con là một người.... bla bla bla (giản lược 10000 chữ)...”
Triệu Lệ Hoằng kiên nhẫn nghe, vừa cười vừa gật đầu làm Diệp Tư Hạ nhìn với ánh mắt như mới gặp quỷ. Nhưng cậu vẫn thán phục cách chuyển đổi đề tài nhàm chán từ mẹ sang cha của người yêu.
“Bác gái, để con xem bác trai thế nào.”
“À được được.”
Mẹ Diệp cười lớn. An An từ nãy giờ bị mẹ Diệp giành Triệu Lệ Hoằng làm của riêng, tức tối muốn cùng cậu nói chuyện phiếm nhiều hơn. An An thầm nghĩ, tối về con phải kéo anh ấy về đội của con.
Triệu Lệ Hoằng cúi người, khéo léo lấy con cua ra khỏi chân cha Diệp. Có máu chảy rồi, cha Diệp bình sinh sợ máu liền ngây người trợn mắt, sau đó chẳng cần la lên một tiếng, ngất ngay tại chỗ.
Diệp Tư Hạ vội vàng ngồi xuống xem vết thương. Quả là chảy máu không ít, con cua này mi cũng ác quá đi, có biết cha ta rất yếu đuối mỏng manh dễ vỡ không hả?
Triệu Lệ Hoằng và Diệp Tư Hạ dìu cha Diệp lên xe, cả nhà cùng về resort nơi nhà Diệp ở. Cầm hộp thuốc, lấy ra vài dụng cụ cùng thuốc bôi lên vết thương sau đó băng lại cẩn thận, Diệp Tư Hạ không ngừng càm ràm. Gì mà đáng đời, cho cha chừa, mẹ và em lấy đó làm gương... Triệu Lệ Hoằng nhìn theo động tác nhẹ nhàng và tỉ mỉ của cậu, mỉm cười. Cái tên này, ngoài miệng nói nhảm nhưng trong lòng cũng rất lo lắng đó thôi. Gặp được Diệp Tư Hạ, làm người yêu của cậu, là chuyện hạnh phúc nhất trên đời mà Triệu Lệ Hoằng nghĩ.
“Tiểu Tư, nhà cậu, ra mắt hoành tráng thật đấy!” Triệu Lệ Hoằng thì thầm vào tai Diệp Tư Hạ.
Mẹ Diệp hoàn toàn không biết tí gì về nấu ăn, cha Diệp thì lại trong tình trạng “đau thương”, mẹ Diệp đành phải gọi đồ ăn đến tận phòng. Tranh thủ lúc đó, An An kéo Triệu Lệ Hoằng ra ban công tán chuyện phiếm, chủ đề luôn xoay quanh thói hư tật cấu của anh trai.
“Anh rể, anh biết không, anh hai ấy, ảnh ngủ nướng dữ lắm, đã vậy còn lười dọn vệ sinh, phòng bẩn như ổ chuột. Được cái ngủ không ngáy, nhưng suốt ngày đạp chăn đạp gối xuống giường. Ảnh sợ lạnh chết đi được, cũng nhát gan chết, phim kinh dị coi xong liền bắt em mở đèn phòng ngủ cho tới sáng không được tắt. Anh hai sợ mấy thứ nhiều chân Ăn thì kén cá chọn canh, thích ăn đồ ngọt và đồ cay, dạ dày kém ăn chua liền bị Tào tháo rượt. Còn ăn nói thẳng tính làm mất lòng người khác...”
Triệu Lệ Hoằng nghe không sót một chữ nào, cẩn thận ghi nhớ từng đặc điểm, thú vui hay những thứ cậu sợ vào đầu, khoé môi bất giác mỉm cười. Trong ánh nắng rực rỡ của Hồ Nam, nụ cười ấy đẹp đến loá mắt, An An nhìn theo mà ngẩn ngơ. Triệu Lệ Hoằng cười, An An lập tức liên tưởng đến nụ cười của thần quang minh Ban-đơ trong thần thoại Bắc Âu.
“Anh nhớ rồi. Cảm ơn em. Dù là nhiều khuyết điểm, không sao, đó là điều tất cả mọi người đều không tránh khỏi. Anh sẽ dùng cả đời để bù đắp khuyết điểm của cậu ấy.”
Câu nói đó, mãi khắc sâu vào lòng An An, cho đến khi cô tìm được người cùng mình đi đến đầu bạc răng long. Khoé mắt cô hơi đo đỏ, con gái đa sầu đa cảm, chỉ vì một câu thật lòng đối với người mình yêu đã làm cho cảm động: Anh sẽ dùng cả đời để bù đắp khuyết điểm của cậu ấy.
“Ra ăn cơm thôi, mấy người tâm tình với nhau đủ chưa?” Diệp Tư Hạ có chút bực dọc vì Triệu Lệ Hoằng bị cướp mất, cao giọng nói.
“Ra ngay.” Triệu Lệ Hoằng nói to, rồi lại quay sang nói với cô gái nhỏ, “Đi thôi.”
An An giữ tay Triệu Lệ Hoằng lại, thốt ra những lời trong lòng bằng một âm thanh rất khẽ.
“Anh Lệ Hoằng, cảm ơn anh, vì đã là hạnh phúc của anh ấy.”
“Sẽ đến lúc em tìm được một người vì em làm tất cả.”
Mắt Triệu Lệ Hoằng loé lên một tia sáng dịu dàng, xem An An như em gái mà vỗ nhẹ vai cô gái nhỏ. Cô gái tốt như vậy, anh mong em sẽ sớm tìm được người ấy. An An giơ ra vòng tay.
“Anh rể, có thể truyền cho em ít hơi ấm được không?”
Triệu Lệ Hoằng quàng qua vai cô nhỏ. Anh rể, từ giây phút này, anh đã là anh trai của em, chúng ta là người một nhà rồi, vì anh đã lấy lòng em thành công rồi đó. Còn Triệu Lệ Hoằng lại nghĩ, Tiểu Tư cậu xem, gia đình cậu có một cô em gái dễ thương thế này cơ mà, điên với chả khùng gì chứ.
Diệp Tư Hạ tức tối không thôi, tính chiếm hữu trào dâng, nhưng lại làm bộ không thèm để ý. Cha Diệp đã tỉnh lại, tăng động như ngày nào, hỏi thăm vô số câu hỏi, cùng với mẹ Diệp hỏi toàn câu hỏi quái dị.
“Này cha hỏi hai đứa, ai nằm trên ai nằm dưới hả?” Cha Diệp cười sang sảng hỏi.
Diệp Tư Hạ mắt như lưỡi dao liếc cha mình một cái.
“À chuyện đó, khó nói lắm...”
“Cháu ở trên, Tiểu Tư ở dưới.”
Mẹ Diệp cười đầy thâm ý, đẩy đẩy tay cha Diệp, “Vậy sao? Hai đứa đã làm chuyện đó rồi à? Lần đầu tiên là ở đâu, cảm giác thế nào, có dùng mấy thứ trợ giúp không?”
Diệp Tư Hạ đang uống nước bị câu hỏi đó làm cho sặc, ho dữ dội, đến miếng cá đã nuốt rồi bỗng như nghẹn lại trong họng, bất thình lình oẹ một cái, sau đó oẹ thêm lần nữa, lần nữa, đến nỗi phải chạy vào nhà vệ sinh. Cả nhà cười rung cả resort, cha Diệp cười lớn nhất, mẹ Diệp cười đến là nham hiểm, An An không màng đến hình tượng thục nữ mà lăn ra sàn cười sặc sụa. Chỉ có Triệu Lệ Hoằng đỏ mặt tía tai.
“Sao rồi? Có phải hai đứa làm rất nhiều lần rồi không? Bác không chắc cấu tạo cơ thể Tư Hạ nhà bác bình thường đâu. Có khi nào có thai rồi không? Vừa rồi chẳng phải là biểu hiện của ốm nghén sao?”
Da đầu Triệu Lệ Hoằng co giật từng hồi, rõ ràng là cậu chưa thể tiêu hoá những gì cha và mẹ Diệp vừa nói. Diệp Tư Hạ nghe thế, liền từ trong nhà tắm xông ra, quát lớn.
“Cái gì thế hả? Đến con mà cha mẹ cũng nói như thế. Được rồi, ăn xong con và A Hoằng lập tức rời đi, con không thể chịu nổi nữa.”
Triệu Lệ Hoằng nhận ra một điều, Diệp Tư Hạ sinh ra và lớn lên trong cái nhà này, đầu óc đến giờ vẫn chưa có biến chứng gì kì lạ đã là kì tích rồi. Cậu nghĩ mình cũng nên rời khỏi đây sớm thôi, nếu không đầu óc sẽ bị tiêm mấy thứ quái dị gì không biết nữa.
---------•---------
Vừa thoát khỏi vòng vây yêu quái đầy đen tối kia, Diệp Tư Hạ sung sướng hét thật to trên bãi biển.
“I'm free!!!!”
Triệu Lệ Hoằng ôm lấy cậu, hôn nhẹ lên tóc cậu.
“Triệu Lệ Hoằng yêu Diệp Tư Hạ. Rất nhiều!”
“Diệp Tư Hạ yêu Triệu Lệ Hoằng.” Diệp Tư Hạ hét to nhự muốn cho cả thế giới biết cậu yêu A Hoằng đến mức nào.
Triệu Lệ Hoằng mãn nguyện lồng năm ngón tay của mình vào năm ngón tay của cậu.
“Về thôi, biển đêm lạnh lắm.”
Triệu Lệ Hoằng đem áo khoác của mình trùm lên vai con người sợ lạnh, ôm về nhà.
Buổi đêm, lại là những hình ảnh không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi. Tiếng thở dốc hoà vào nhau, hai thân thể trẻ tuổi quấn quít không rời. Hôm nay cả hai đều đặc biệt nhiệt tình, các tư thế biến hoá rất phong phú.
Làm tận bốn lần, Diệp Tư Hạ mềm nhũn nằm trong lòng Triệu Lệ Hoằng, mệt đến mức không muốn nói chuyện. Cơn buồn nôn bỗng dưng xộc lên, cậu liếc Triệu Lệ Hoằng, đưa tay che miệng. Triệu Lệ Hoằng lấy một chiếc xô nhỏ kề sát miệng Diệp Tư Hạ, nhưng mãi một lúc lâu Diệp Tư Hạ chỉ oẹ chứ không nôn ra thứ gì. Hai người lại nằm trên giường, Diệp Tư Hạ gối đầu trên cánh tay của người yêu, đầu óc sau một ngày bị dằn vặt trở nên không bình thường.
“Cậu nói xem, tôi có phải có thai thật rồi không?”
Lập tức ăn một cái cốc không thương tiếc của Triệu Lệ Hoằng.
“Cậu oẹ đến nỗi oẹ mất não rồi sao?”
“Lỡ có thật thì sao?”
“Ngủ đi, suy nghĩ vớ vẩn. Có sinh ra thì tôi nuôi, cậu không cần lo!”
-----------•-----------
Tháng 6, lễ tốt nghiệp đại học T.
Hai con người cùng nhận lấy tấm bằng danh giá, cùng nhau về ngôi trường cấp ba đã tạo cơ hội cho họ gặp nhau.
“Ừm, lớp tôi học đằng đó, vậy mà bây giờ đập đi mất rồi. Còn có cây phượng lớn cũng chẳng thấy.”
Sau bốn năm, mọi thứ đã thay đổi.
“Ừm, có một thứ chưa bao giờ thay đổi.”
“Gì cơ?”
“Là tình cảm tôi dành cho cậu.”
Ngày hôm đó, có người đồn đại rằng nếu dạo quanh trong sân trường, sẽ thấy một cặp đôi đang trao nhẫn cho nhau, nét mặt hạnh phúc không gì sánh bằng...
Au: Au thích couple này