Tình Đầu Ở Trường Đại Học

Chương 39: Bắt đầu một cuộc sống của chúng ta, được không?_




Lạc Khả không biết mẹ cậu đã nói việc cậu sắp đi Mỹ du học cho Phó Luật Hàm nghe chưa, cậu không dám hỏi mẹ, cũng không có dũng khí nói. Tiết học của thầy Lâm diễn ra sôi nổi như thường lệ, nhưng ở bàn số bốn sát cửa sổ, có một người nằm dài ra bàn, chẳng thể tập trung vào bài học nổi.

-----------•-----------

“Mặc Diễn, nửa đêm cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?”

“Giấy tờ làm xong rồi đấy.”

“Ngày mai tôi sẽ đến nhận, cảm ơn cậu.”

“Không có gì.”

Vương Túc Ngạn có nhờ người bạn của mình sắp xếp vài vấn đề có liên quan đến gia đình mình. Hắn dự định sẽ đến gặp Vương Úc Hạo một chuyến, nhân tiện khuyên bảo ông vài điều.

Sáng hôm sau, xe dừng lại trước cổng biệt thự Vương gia, Vương Túc Ngạn gọi điện cho Vương Úc Hạo, giọng ông hôm nay nghe có vẻ khàn khàn, nhưng hắn không tỏ ra quan tâm cho lắm.

“Cha...”

“Con...”

Hai giọng nói cùng vang lên một lúc.

“Cha nói trước đi.”

“Thực sự muốn rời đi?”

“Vâng. Mong cha, đừng để tâm chuyện quá khứ nữa, đó là điều cuối cùng con muốn nói.”

Làm sao có thể bỏ qua trong khi mình là người chịu tổn thương nhiều nhất? Vương Úc Hạo không trả lời, trong lòng âm thầm suy tính. Vương Túc Ngạn đã biết tất cả rồi, bằng không nó sẽ không gọi điện cho ông. May sao, nó vẫn gọi ông là cha.

“Chuyện đó, chính ta cũng không thể nói trước điều gì.”

“Làm sao cha mới có thể bỏ qua?” Vương Túc Ngạn hạ mình thương lượng.

“Con nói thử xem? Ta không muốn công sức mình bỏ ra hai mươi năm là hoài phí, con hiểu không?”

Cố chấp, bản tính có thể giết chết con người bất kì lúc nào. Vương Úc Hạo gồng hết mình nói những lời này, mạch máu trên tay hằn lên rõ rệt. Ở bên này, Vương Túc Ngạn lắc đầu ngao ngán.

“Cha, những thứ buông được, thì hãy buông đi. Đem theo bên mình, chỉ tổ nặng lòng thôi.”

Vương Úc Hạo ngẫm nghĩ, buông hay không buông? Thôi thì, buông phần nào, nhẹ nhõm phần đó. Dĩ nhiên, có những thứ, chỉ có đáp trả, buông, ông làm không được.

“Con và Vệ Cát, ra nước ngoài đi. Hết học kì này, lập tức chuyển đi. Đó là giới hạn cuối cùng của ta rồi.” Rộng lượng như thế, là quá đủ rồi. Những người chỉ cần nhìn thấy sẽ khơi gợi vết thương lòng, tốt nhất là hãy để họ đi thật xa.

“Vâng, con sẽ đi. Cha ở lại bình an.”

Vương Túc Ngạn gật đầu chấp nhận, nỗi đau của cha, để nó lắng xuống là chuyện tốt. Trong điện thoại, không ai nói gì thêm, đến khi hắn muốn cúp máy, tiếng Vương Úc Hạo vang lên, rất nhỏ, Vương Túc Ngạn nghĩ, nó còn có một chút xúc động.

“Cảm ơn con.” Vì vẫn coi ta là cha. Vì vẫn mong ta bình an.

------------•-----------

Thời gian hai tháng cứ thế trôi đi, vụt qua nhanh như một cơn gió, làm người người tưởng rằng những chuyện cũ chỉ vừa xảy ra hôm qua. Đêm khuya thanh vắng đầu hè, khi kim đồng hồ chỉ điểm mười một giờ, Vệ Cát đang mơ được gặp bà tiên trong truyện cổ tích bị một cú điện thoại đánh thức. Cậu túm điện thoại, lờ mờ nhấn phím nghe, nhỏ giọng làu bàu.

“Có việc gì nói mau! Ông đây còn đang ngủ, nhà ngươi không biết đây là mấy giờ à???”

Bên kia Vương Túc Ngạn thấp giọng cười một tiếng, nhỡ đâu cha mẹ gọi giờ này, không lẽ em cũng sẽ nói chuyện với họ bằng giọng điệu này sao? Hắn tựa vào tường, cười khẽ.

“Là anh. Đi ăn khuya được không?”

Vệ Cát nghe giọng nói đó thì tỉnh ngủ, tức tối đạp cái chăn bên cạnh.

“Anh bị ấm đầu sao? Ăn gì giờ này? Mà nếu ăn thì có cửa hàng nào mở cửa sao?”

“Anh biết có một cửa hàng mở 24/24.”

Mặc dù tức không để đâu cho hết vì bị phá rối giấc ngủ, mi mắt muốn dán vào nhau, nhưng Vệ Cát vẫn xuống giường kiếm áo khoác, xỏ dép lê ra ngoài. Khi không kêu mình đi ăn đêm, chắc chắn tâm trạng hắn không tốt. Hai tháng qua hai người làm lành, hằng ngày đều cùng nhau lướt qua những con phố, nói với nhau rất nhiều điều, nhưng giữa họ...vẫn có một khoảng cách.

Đôi khi, họ chỉ ngồi cạnh nhau bên bờ sông, không ai nói gì, chỉ hưởng thụ bầu không khí mát lành của riêng họ. Cũng có lúc, Vệ Cát sẽ gọi điện, tâm sự với hắn hơn một tiếng đồng hồ, chỉ để nói về gia đình. Vương Túc Ngạn sẽ lắng nghe, sẽ an ủi những điều vướng mắc trong lòng cậu. Những lúc đó, Vệ Cát luôn cảm thấy rất ấm áp, cậu hay suy nghĩ linh tinh, hiện tại và tương lai cậu vẽ ra, cái nào cũng mắc phải cha Vương Túc Ngạn.

“Ra ngay đây.” Rồi cúp máy.

Vệ Cát mở cửa thì thấy Vương Túc Ngạn đang chờ mình ở sát cửa. Ánh trăng hắt lên người hắn, tạo ra thứ ánh sáng kì ảo không chân thực, xuyên qua ánh nhìn xa xăm kia khiến cậu xuất hiện ảo tưởng, con người này, có phải đang rất phiền muộn không? Đột nhiên, cậu muốn ôm lấy người con trai trước mắt, thật chặt.

“Túc Ngạn.” Cậu gọi.

Vương Túc Ngạn quay đầu, cười với cậu. Hắn dẫn cậu đi bộ hết con đường, quẹo trái, một bảng hiệu bằng chữ đen vẫn còn sáng đèn hiện ra, Vương Túc Ngạn kéo cậu vào trong. Chưa đầy năm phút sau, hai bát mì bò đã được đặt trước mặt, toả mùi thơm ngào ngạt.

Vương Túc Ngạn cúi đầu ăn bát mì, Vệ Cát nhìn hắn, hỏi.

“Đêm khuya thanh vắng dẫn em ra đây, nói em nghe có phải anh có ý đồ xấu không?”

“Đúng đó, ha ha, rất muốn...ăn em...” Hắn vừa nói vừa cười, làm bộ mặt gian manh liền bị Vệ Cát thụi một cú vào bụng.

“Nói năng linh tinh!”

Hai người nhanh chóng xử lí hai bát mì, ăn xong vỗ bụng bình bịch, ra vẻ rất thoả mãn. Vương Túc Ngạn và Vệ Cát cùng nhau tản bộ trên con đường vắng, hắn quàng eo cậu, bị cậu lườm cho mấy cái vẫn không buông ra.

“Anh dạo này kì lạ lắm đấy?”

“Có sao???”

“Đương nhiên rồi, Túc Ngạn, anh giấu em làm việc gì đó đúng không?” Linh tính mách bảo cậu như thế.

Vương Túc Ngạn tỉnh bơ hôn trán cậu một cái, khẽ lắc đầu, “Không có!”

Hắn chắc chắn đang có suy nghĩ vướng bận trong lòng, bằng không sẽ không kì quái như vậy. Cậu dùng chiêu cuối cùng. Hơi nhón chân lên, Vệ Cát áp môi mình vào môi hắn, đầu lưỡi di chuyển vào trong, muốn bắt chước hắn cuốn lấy đối phương nhưng xấu hổ không biết nên làm thế nào.

“Nói đi mà...”

“Nói em nghe đi...”

Vệ Cát lần đầu dùng chiêu nũng nịu này, toàn thân da gà da vịt mọc lên như nấm. Túc Ngạn à, anh mau nói đi chứ, em sắp chết vì xấu hổ rồi đây này!!!

Vương Túc Ngạn giật mình vì hành động của cậu, đôi môi vẫn còn cảm giác tê tê. Hắn mơ màng nói một câu.

“Anh đã li khai với nhà họ Vương rồi.”

Thì ra, đây chính là lí do khiến hắn thất thần. Một câu nói nhưng chứa đựng rất nhiều hàm nghĩa khác.

“Li khai???” Vệ Cát ngạc nhiên hét lên một tiếng, “Vì cha anh sao?”

“Đúng vậy. Dù sao cũng chẳng phải thân thích, ở lại thì có ích gì. Chẳng phải anh còn có em sao? Em sẽ nuôi anh chứ?” Vương Túc Ngạn cười có như không, khoé môi nhếch lên tựa giễu cợt cho sự bất lực của chính mình.

Vệ Cát nhìn hắn, đau lòng nhưng bất lực, làm sao mới có thể xoá đi những hoài niệm trong lòng hắn?

Như một bản năng tự nhiên, Vệ Cát đưa tay áp lên má Vương Túc Ngạn, béo thật mạnh.

“Này, anh có phải đàn ông không đấy? Hở tí là bắt em nuôi anh sao, anh dạo này gầy như vậy, bán đi chẳng được lời lãi gì cả.”, sờ sờ khuôn mặt có hơi hóp đi kia, cố gắng nói nhưng lời động viên.

Vệ Cát liếc gương mặt đau khổ méo mó vì bị nhéo đau, cười khẽ.

“Được rồi, bổn thiếu gia em sẽ nhận nuôi anh, sau này vỗ béo cho anh, mặc dù em không giỏi nấu ăn. Còn nữa, em sẽ yêu thương anh thật nhiều, bồi bổ cho tâm hồn mỏng manh yếu đuối dễ vỡ của anh. À, anh đã là người của em rồi, thì chúng ta là người nhà. Sính lễ đấy, anh đồng ý không?”

Vương Túc Ngạn đáp: “Tại sao không phải của hồi môn?”

“Nói thừa, vì em rước anh về nhà mà!”

“Vậy nghe theo bà xã.”

“...”

“Cảm ơn em, Vệ Cát.” Vương Túc Ngạn ôm chầm cậu, khẽ vuốt mái tóc đen nhánh.

Bình yên và nhẹ lòng, đó là cảm giác hắn nhận được từ người yêu, một cảm giác hạnh phúc từ tận đáy lòng. Anh đau khổ, em ở bên chia sẻ, có một người như vậy cùng ta đi hết cuộc đời, Vương Túc Ngạn cảm ơn ông trời vì đã ban một thiên sứ là cậu đến bên hắn.

----------•----------

Tháng tư sắp kết thúc, sinh viên vội vã ngang dọc, bận bù đầu bù cổ cho kì thi cuối kỳ, trong sân trường bóng người qua lại không ngớt, áo trắng nhấp nhô đâu đâu cũng có.

Lại sắp đến mùa mưa, ban đầu chỉ là những cơn mưa nhỏ rả rích qua từng con ngõ nhỏ, sau đó là những cơn mưa nặng hạt, mây đen giăng kín cả bầu trời. Tâm trạng của ai đó cũng vì vậy mà chùng xuống.

Vệ Cát học tối tăm mặt mày, Diệp Tư Hạ nói, nhìn mặt Vệ Vát ngây ngây ngơ ngơ như bị đao, liền bị cậu xông vào đấm vào mắt, hậu quả là sáng hôm sau, đi đâu ai cũng nhìn Diệp Tư Hạ với vẻ mặt kì quái. Triệu Lệ Hoằng lo học hành, Lạc Khả lười biếng cũng chú tâm vào sách vở, rốt cục, không ai thèm quan tâm cậu bạn mắt bầm tím.

Hết giờ, mọi người đua nhau mặc áo mưa ra về, trên đường đủ màu xanh tím bắt mắt. Vệ Cát chưa làm xong bài tập của môn toán rời rạc, ngồi một mình trong phòng học lạnh tanh. Vương Túc Ngạn có rất nhiều tâm sự, mỗi tối hai người nói chuyện không ít, vậy mà chuyện vãn mãi vẫn chưa kể hết. Sau đó thì sao? Thì lẳng lặng vai kề vai, má áp má.

Vệ Cát dần cảm thấy, có lẽ, cái cảm giác xa cách kia, đã cởi bỏ từ lúc nào không hay. Bây giờ trong đầu cậu chỉ còn câu nói tối qua của Vương Túc Ngạn: “Nếu anh nói, anh muốn cùng em ra nước ngoài, bắt đầu cuộc sống mới của chúng ta, em có đồng ý không?”

Có. Em thích anh, sẽ cùng anh ở một chỗ. Nhưng còn gia đình em thì thế nào? Còn có em trai Vệ Bạch và cha nuôi, em không ích kỉ đến mức bỏ họ lại nơi này chỉ vì hạnh phúc bản thân. Sau khi Vệ Cát nói câu đó, sắc mặt Vương Túc Ngạn đã kém đi rất nhiều, đa phần là thất vọng cùng sự phức tạp trong ánh mắt. Điều đó làm Vệ Cát rất đau lòng, cậu không nỡ nhìn hắn buồn bã như vậy, chỉ hỏi, “Anh muốn đi nước ngoài sao?”

Hắn lặng lẽ gật đầu. Đầu tiên là bất ngờ, ngỡ ngàng, hoảng hốt, hắn thực sự sẽ đi? Ngón tay cậu run lên, đầu óc trở nên trống rỗng. Miệng mở ra nhưng chẳng nói được lời nào.

“Đi một nơi không còn sự kì thị của mọi người, cũng không còn những phiền hà của gia đình anh để lại, một nơi có thể bình bình đạm đạm sống với nhau đến hết cuộc đời. Một nơi như vậy, anh rất muốn đến...”

Vương Túc Ngạn muốn cùng cậu đi đến hết đời, hai hàng nước mắt chực trào, tưởng chừng chỉ cần chớp mắt, nó sẽ không theo quy luật mà buông xuống. Tiếp theo là sự tĩnh lặng bao trùm hai người, gió mát thổi qua không thể làm tan đi không khí ngột ngạt đó.

“Cho em thời gian để suy nghĩ, được không?”

“Được.”

Vừa hồi tưởng lại, người đã đứng bên ngoài đung đưa một túi đồ ăn và hai ly cacao từ lúc nào. Vương Túc Ngạn đứng ở cửa nhìn cậu ngẩn ngơ xoay xoay cây bút trong tay mấy trăm vòng, biết cậu suy nghĩ những gì, cũng để cậu ngẩn ngơ như thế, mình cũng có dịp ngắm cậu ấy.

“Hơn sáu giờ rồi đấy, em không định ăn tối à?”

Vệ Cát giật mình nhìn lên, cây bút rơi xuống bàn nghe lách cách, “Anh đến từ lúc nào thế?”, thật biết làm người ta hết hồn mà.

“Từ lúc khoảng gần sáu giờ.”

Vương Túc Ngạn thản nhiên đi vào, đưa cho cậu một ly cacao cùng một hộp cơm. Gạt tập vở của cậu vào cặp, hắn nói.

“Học chi cho lắm, chết mệt. Anh phải xếp hàng rất lâu mới mua cơm được đấy.”

Hắn kể lể, hoàn toàn không đề cập đến vấn đề kia. Vệ Cát cười, nhận lấy cơm, ăn một mạch hết sạch, còn thèm thuồng liếm liếm môi. Vương Túc Ngạn liếc thấy, đẩy hộp cơm sang cho cậu. Hai người xử lí hết đồ ăn, Vương Túc Ngạn đưa cậu về kí túc xá.

Trong xe, điều hoà hơi lạnh. Vệ Cát thoải mái dựa vào đệm xe, hắn vừa khởi động máy, cậu đã hỏi.

“Anh ra nước ngoài... Là nước nào vậy?”

“Có lẽ là Thuỵ Sĩ.”

“Ồ, vậy đi trong bao lâu?”

“Không bao giờ về nữa.”

Tim Vệ Cát thắt lại. Cậu hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.

“Khi nào thì anh đi?”

“Cuối tháng sáu này.”

Chỉ còn hai tháng ngắn ngủi.

“Ừm.”

Hết rồi.

Vương Túc Ngạn thầm cười khổ, có chút xót xa. Rất muốn bắt ép cậu ấy đi cùng, nhưng hắn làm gì có đủ tư cách đó, trong khi chính mình còn không muốn rời đi đột ngột như thế.

Vệ Cát toan xuống xe, bất chợt nhớ ra điều gì đó, cậu quay đầu, hôn lên môi hắn, mỉm cười.

“Đợi em nhé.” Đợi em giải quyết mọi việc, sẽ nhanh thôi.

----------•---------

Hai tháng sau, ở sân bay.

Vương Túc Ngạn kéo vali ở sảnh chờ, tâm trạng vô cùng phức tạp. Từ ngày đó đến nay, Vệ Cát chưa từng hẹn hắn ra ngoài một ngày nào, một cuộc điện thoại cũng không. Hắn hẹn cậu, cậu bảo bận. Hắn vô tình gặp cậu, chỉ nói mấy câu chào hỏi qua loa. Hắn thực sự sắp phát điên rồi!!!

Vương Túc Tranh và Vương Túc Nghiêu đều biết tin, hai anh em ra tiễn hắn. Vương Túc Tranh chau mày nói đủ điều, như một bà cô già nhắc nhở con trai khi đi xa vậy. Vương Túc Nghiêu chỉ im lặng, đôi lúc cười cười. Nụ cười quái đản đó làm Vương Túc Ngạn không thể không nhìn cậu ta bằng ánh mắt kì thị tột cùng. Nhưng Vương Túc Nghiêu chẳng buồn để tâm, cứ cười mãi. Con mẹ nó, tâm trạng anh mày đang không được tốt, còn cười, anh ném mày ra bãi đậu cho chết cháy ngoài đó lập tức, biết không?

Tiếng loa phát thanh thông báo đến giờ khởi hành, Vương Túc Ngạn không rõ đây là cảm xúc gì. Tiếc nuối, lưu luyến, đau khổ, tuyệt vọng hay còn cảm xúc nào khác? Tay xách vali nặng trịch, tựa như có sức mạnh ngàn cân níu giữ hắn lại. Cảnh trước mắt cứ nhoà đi, khao khát tìm kiếm bóng hình nhung nhớ bấy lâu. Vương Túc Ngạn, mày đang mong chờ điều gì đây?

Tiếng líu lo của Vương Túc Tranh không nghe rõ nữa, nụ cười quỷ quái của Vương Túc Nghiêu cũng chẳng buồn nhìn, chỉ thấy ánh sáng trước mắt chói loà. Trong một giây ngỡ ngàng, Vương Túc Ngạn mừng rỡ đến điên cuồng, tận sâu trong đáy mắt chỉ còn hình dáng người đó, mừng đến phát khóc.

Vệ Cát đang hối hả tay xách nách mang chạy về phía Vương Túc Ngạn, trên người ướt đẫm vì cơn mưa tí tách ướt nhoà cửa kính sân bay. Chân Vương Túc Ngạn một khắc đình công, chỉ biết đứng đó chờ Vệ Cát dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người, trong khi trái tim kêu gào: Hãy ôm chặt cậu ấy, để cậu ấy không bao giờ có thể chạy đi đâu nữa.

Cánh tay dang rộng, khoảnh khắc chạm vào lòng nhau đó, hạnh phúc vỡ oà.

END

Au: Chính văn hoàn rồi. Không biết là cảm xúc gì nữa...