Vệ Cát ngồi trên giường của Vương Túc Ngạn, bất ngờ trước câu trả lời của hắn. Nói vậy là, hắn đồng ý lời thổ lộ của mình rồi?
Tôi muốn chờ xem em theo đuổi tôi như thế nào...
Được rồi Vương Túc Ngạn, em sẽ bắt đầu theo đuổi anh từ ngày mai!! Anh chờ đi, cho dù anh có trưng ra bộ mặt than thối ấy em cũng sẽ không bỏ cuộc!!!
Trong lòng Vệ Cát dâng lên quyết tâm hơn bao giờ hết.
Ngăn chặn tâm tình hỗn loạn của mình, Vương Túc Ngạn xả nước lạnh toàn thân, khi nhìn đôi mắt đó, hắn không thể nào không cho cậu một cơ hội.
Hắn sớm đoán được, Vệ Cát thích hắn. Mỗi lần hắn thân mật với cậu một chút, cậu sẽ đỏ mặt. Khi hắn dội một gáo nước lạnh sau khoảnh khắc thân mật đó, hắn nhận ra sự thất vọng trong đôi mắt cậu.
Lúc đầu chỉ là trêu đùa, nhưng sau khi hắn nhận được món quà sinh nhật đó, ý định ban đầu đã thay đổi. Phải, hắn đã rung động.
Hôm nay, nhìn thấy cậu bị dị ứng mà nổi mẩn đỏ, đôi mắt không như gấu con đáng yêu thường ngày mà giống một con gấu trúc, nhưng chung quy vẫn rất đáng yêu, hắn lo lắng tìm thuốc thoa cho cậu. Chỉ là, hắn không muốn biểu lộ sự lo lắng của mình cho cậu biết.
Khi cậu nói với hắn cậu thích hắn, muốn theo đuổi hắn, hắn kìm xúc động muốn hôn môi người kia. Nhưng trước giờ năng lực kiềm chế của hắn vẫn rất tốt, vì thế sau khi nghe cậu bày tỏ mới vội vàng vào trong phòng tắm.
Năm đó tổn thương quá sâu khiến hắn mất niềm tin vào những lời bày tỏ chớp nhoáng, nhàm chán. Hắn hời hợt, lạnh nhạt với những kẻ đó, nhưng với cậu, hắn có thể thấy được sự chân thành.
Hắn, Vương Túc Ngạn, muốn bắt đầu lại một lần nữa. Hắn biết dù khoảng cách từ thích đến yêu là rất xa, nhưng hắn nguyện ý.
Vệ Cát ngồi ở ngoài nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, cậu không biết làm gì, chỉ nhìn trân trân cửa phòng.
Nhìn quanh phòng, Vệ Cát phát hiện ra một điều thú vị là Vương Túc Ngạn cũng nằm ở vị trí y hệt cậu, cũng là giường bên trái, ở dưới. Giường của Vương Túc Ngạn rất ngăn nắp, chăn gối được xếp gọn gàng, còn có một con gấu bông để ở đầu giường.
Vương Túc Ngạn cũng thích mấy thứ đồ dễ thương như vậy sao?
Nhưng vài thứ chướng mắt xuất hiện trước mặt Vệ Cát làm hai mắt cậu tối sầm lại. Hàng loạt gói quà lớn nhỏ nằm ngổn ngang trải dài dưới chân giường, còn có rất nhiều phong thư đầy đủ màu sắc.
Điều bây giờ mới nghĩ tới, Vương Túc Ngạn mang nét đẹp của con lai, đẹp trai lãng tử thu hút rất nhiều nữ sinh, không chừng còn có vài nam sinh. Mỗi lần Vương Túc Ngạn đi qua khu nào, lập tức khu ấy nhốn nháo, ánh mắt mê luyến có ở khắp mọi nơi. Vả lại, hôm qua còn là sinh nhật hắn, có phải người chờ tặng quà cho hắn xếp cả mấy hàng dài không?
Không thể để mấy người đó tác oai tác quái, phải dùng tình cảm nhiệt tình của mình đốt cháy khối than đó luôn! Để không ai được lại gần anh ấy nữa.
Vệ Cát nhíu mày, đứng lên gõ cửa phòng tắm.
“Có chuyện gì sao?” Rồi đột nhiên cánh cửa bật mở, Vương Túc Ngạn nhìn cậu, kí đầu cậu một cái.
Vương Túc Ngạn vừa mới tắm xong, quần áo loà xoà vì mặc vội. Vệ Cát nhìn hắn không chớp mắt, Vương Túc Ngạn tốt bụng để cậu ngắm một chút.
Cậu tiếp tục nhíu mày, kéo hắn ra, chỉnh cái áo còn vướng trong quần, tức giận chất vấn.
“Hôm qua có bao nhiêu nữ sinh tặng quà cho anh?”
Chà, ra dáng bà xã đang ghen rồi hay sao.
“Rất nhiều, tôi không nhớ hết.” Mắt Vương Túc Ngạn dừng lại ở đống quà “Em đang ghen?”
Vệ Cát lập tức đỏ mặt, thừa nhận chuyện mình đang ghen, giọng điệu hùng hổ.
“Đúng vậy. Em thích anh, dĩ nhiên em có quyền ghen.”
“Tôi rất khó tính, theo đuổi tôi thực sự rất mệt đấy. Tôi thích người yêu...”
“Thích người như thế nào???”
“Hợp với tôi, người tung kẻ hứng.”
Thế nào là “người tung kẻ hứng”? Vệ Cát còn đang nghĩ ngợi, Vương Túc Ngạn lên tiếng nhắc nhở.
“Gần bảy giờ rồi đấy, về phòng đi! Hai người kia chắc cũng giải quyết được một lần rồi!”
Sợ tình huống xấu hổ tái diễn một lần nữa, Vệ Cát chạy ra cửa, nhưng dừng chân nhớ lại gì đó, cậu quay lại hôn lên má Vương Túc Ngạn.
“Anh phải nhớ là em đang theo đuổi anh đó!” Rồi vọt đi mất.
Nụ hôn đầu tiên của Vệ Cát, Vương Túc Ngạn sờ má, xuất hiện một nụ cười hiếm thấy.
Hắn soạn sửa cặp sách, tìm một chai soda, tâm trạng ở mức rất tốt đi đến trường.
Ở phòng bên kia, cuối cùng hai người kia “chiến đấu” đã xong, căn phòng trở nên yên tĩnh hơn. Vệ Cát bên ngoài không còn nghe mấy âm thanh xấu hổ đó, không được tự nhiên gõ cửa.
Phó Luật Hàm ở bên trong sức lực dồi dào hoàn toàn đối nghịch với vẻ mặt mệt mỏi của Lạc Khả, biết người ở ngoài là Vệ Cát, đi ra mở cửa.
Cạch! Cửa vừa mở ra thì Phó Luật Hàm đã nhận được một cái lườm đầy khó chịu.
“Anh muốn để cho cả thiên hạ biết anh ở trong phòng kí túc xá của tôi làm mấy chuyện này hay sao?”
“Không chỉ hai người mệt đâu, tôi nghe hai người làm cũng phát mệt đây này. Còn hại tôi không vào thay đồ được!”
“Lần sau muốn thì tìm căn phòng nào có cách âm tốt một chút, chẳng hạn như phòng nhạc ấy, nhỡ đâu có ai nghe được nữa thì đừng trách tôi không nói trước!”
Vệ Cát làm một mạch ba hơi xong, ánh mắt lo lắng chuyển đến Lạc Khả, chắc cậu ấy mệt chết đi, la lớn như thế...
Cậu đem đồ vào phòng tắm thay đồ, Phó Luật Hàm nhìn cậu hành động nhanh như một cái máy, người này từ khi nào thì nói với mình nhiều như vậy?
Phó Luật Hàm đắp chăn lại cho Lạc Khả, dịu dàng hôn lên tóc cậu. Lạc Khả mệt mỏi, nhắm mắt đi ngủ. Yên tâm rời khỏi phòng 113, Phó Luật Hàm dặn Vệ Cát xin nghỉ một buổi cho Lạc Khả, đem về thêm mấy câu nói hăm doạ của cậu.
Vệ Cát hôm nay học tiết thực hành, không cần mang cặp. Cậu mặc áo sơ mi trắng, đi lên lớp học. Vào lớp đã nhìn thấy Diệp Tư Hạ vẫy tay ra hiệu, cậu đi vào, ngồi xuống máy tính bên cạnh cậu ta.
Một số sinh viên thấy cậu đeo mắt kính cùng khẩu trang, chạy qua hỏi han nhiệt tình, Vệ Cát vui vẻ trả lời, thiện cảm của họ đối với Vệ Cát tăng lên không ít. Họ cảm thấy, Vệ Cát này không những gương mặt rất đáng yêu mà cách nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng.
“Làm gì mà lâu tới vậy? Mọi hôm tôi thấy cậu đến sớm mà? Mà Lạc Khả đâu, sao không thấy cậu ấy?” Diệp Tư Hạ tay lướt chuột lên mạng, thuận miệng hỏi Vệ Cát.
Nhắc đến Lạc Khả, Vệ Cát lại nhớ đến mấy chuyện không được trong sáng cho lắm, bịa ra một cái cớ nói giúp cho Lạc Khả.
“Lạc Khả ngủ dậy liền bị sốt li bì, nên tạm thời không đi học được. Tí nữa giáo sư vào lớp, tôi sẽ xin nghỉ cho cậu ấy!”
“Thì ra là vậy, cậu ấy dạo này, cũng hay bệnh vặt quá đi...” Triệu Lệ Hoằng ý vị thâm trường nói.
Tiết thực hành này là do thầy Lâm chủ nhiệm của bọn họ trực tiếp giảng dạy. Tiết học diễn ra khá sôi nổi, Vệ Cát không thể phủ nhận thầy dạy rất rất hay, các thao tác máy tính thuần thục đến không thể tin nổi.
Tuy rằng Vệ Cát chưa học qua nhiều các kĩ thuật IT, nhưng cũng là dân công nghệ số cùng khả năng quan sát nhạy bén, Vệ Cát hoài nghi thầy Lâm có phải đơn thuần là thầy giáo dạy tin học hay không.
Dù sao đó cũng là chuyện của người ta, không liên quan đến mình. Thầy dạy giỏi, cậu dễ tiếp thu, vậy là được. Hôm nay Vệ Cát học được rất nhiều điều, cậu chăm chú nhìn các thao tác của thầy Lâm Viễn khi chỉnh máy hay khi không dạy các bước cho học trò, không tài nào bắt chước được, rất nhanh.
Hai tiết trôi qua, nắng bắt đầu chói chang, phòng máy bị hư máy lạnh, nóng đến phát sốt. Vệ Cát cực kì không thích mùa thu, nó lãng mạn thì lãng mạn thật, nhưng thời tiết thì thay đổi xoành xoạch liên tục.
Giờ ra chơi, Vệ Cát đi về kí túc xá thăm Lạc Khả. Trong đầu cậu lúc này hiện lên một bản kế hoạch mấy việc cần làm để cưa đổ Vương Túc Ngạn. Gì mà hợp với chẳng không hợp, cậu nghĩ mình phải lên mạng tham khảo ý kiến một chút.
Hì, chương này ngắn như vậy thôi, mai sẽ up bù.