Tình Đầu Nguyện Giấu Vào Tim

Chương 1




Ta sinh ra trong viện tạp dịch của Chiêu Vũ Hiệu úy và cũng lớn lên tại nơi tối tăm, quanh năm chẳng thể nhìn thấy ánh mặt trời này. Thuở nhỏ, trong viện có một cây mơ già, phụ thân làm nghề thợ mộc nên đã tự tay dựng cho ta một chiếc xích đu nhỏ dưới gốc cây.

Năm ta tám tuổi, một ngày nọ, Trần di nương đi ngang qua, bảo rằng cây mơ này thu hút sâu bọ, liền ra lệnh cho người đào đi. Khi ấy, ta còn ngây dại, ôm chặt lấy thân cây, khóc lóc kêu lên: “Đây là của ta! Không cho các người đào đi!”

Lưu quản sự đánh nhẹ lên trán ta, lạnh lùng châm biếm: “Cái gì là của ngươi?”

“Cây này là của lão gia, xích đu này cũng là của lão gia, ngay cả phụ thân, mẫu thân ngươi và cả ngươi, đứa nha đầu thấp hèn, đều là của lão gia!”

Thực ra, đại thiếu gia thấy ta ngoan ngoãn, nên đã bàn với mẫu thân ta, hắn bỏ ra hai đồng bạc để mua ta.

Một tờ khế ước bán thân, từ đó ta không còn là người có thể tự quyết định số phận của mình nữa.

Đại thiếu gia Vương Văn Phụ là đích trưởng tử của lão gia, tướng mạo giống hệt tổ phụ hắn, từ nhỏ đã được cả phủ cưng chiều hết mực. Trong viện của hắn, tỳ thiếp và nha hoàn luôn đông đúc, không bao giờ vắng bóng.

Một buổi chiều cuối xuân, mưa rơi lất phất, mẫu thân ta dẫn ta đi bái kiến chủ nhân. Khắp phòng là những cô nương trẻ đẹp như bầy oanh yến, quây quanh Phụ thiếu gia, cảnh sắc rực rỡ chẳng khác nào mùa xuân thịnh vượng.

Hắn chừng chưa tới ba mươi, nhưng bụng đã tròn phệ, dung nhan có phần già dặn. Đôi mắt xét nét của hắn nhìn ta từ đầu đến chân, khiến ta cảm thấy như ruồi nhặng bâu lấy, không kiềm được mà rùng mình.

Phụ thiếu gia vừa nhấm nháp chùm nho, vừa dùng mũi giày khẽ chạm vào đầu gối của tiểu nha hoàn dâng nho, nói: “Tố Thủy, ngươi xem tiểu nha hoàn mới đến này, có giống ngươi được năm phần không?”

Tố Thủy quay đầu lại, trên vùng trán trắng mịn phủ một lớp mồ hôi li ti.

Những nha hoàn có dung mạo xuất sắc, đứng làm giá đỡ, nâng đĩa thức ăn và hoa quả để chủ nhân thưởng thức. Mỹ thực có thể làm say lòng người, mà dùng nhan sắc nâng mỹ thực cũng có thể làm say lòng người. Những nha hoàn này được gọi là “Ngọc Thai Bàn.”

Đây là trò tiêu khiển mới mà các công tử chốn kinh thành gần đây vô cùng ưa chuộng, và người đầu tiên khởi xướng lại chính là Phụ thiếu gia. Hắn luôn lấy đó làm tự hào. Nếu thấy có vị công tử nào không hưởng ứng, hắn liền dọa cắt đứt quan hệ, như thể không làm nhục đám người chúng ta thì danh dự của họ sẽ bị tổn hại vậy.

Ta đành cúi đầu, ngoan ngoãn bước đến bên Tố Thủy, quỳ xuống bên cạnh nàng. Học theo nàng, ta đưa tay nâng đỡ chiếc đĩa ngọc nặng trĩu.

Phụ thiếu gia thấy thế, nở nụ cười mãn nguyện: “Ngươi tên là Phúc gì ấy nhỉ? Cũng là nha hoàn khôn khéo đấy.”

“Phúc Nguyên.” Ta cúi đầu thấp, quỳ ngay ngắn.

Từ sau lần bị phạt mười gậy vì dám ngăn cản họ chặt cây mơ, ta đã học được cách ngoan ngoãn. Nghe lời và biết cúi đầu sẽ tránh được đòn roi, thậm chí tránh được cái chec. Những người yếu thế như chúng ta, còn gì có thể không làm theo?

Tố Thủy nhìn ta bằng ánh mắt cảm kích, rồi ngỏ lời: “Nếu đại gia đã thấy nha đầu này giống ta, vậy để nàng ở lại bên cạnh ta, ta sẽ chăm chút cho nàng.”

Phụ thiếu gia đưa tay véo má Tố Thủy, cười mà cả khuôn mặt béo núc rung động: “Cái gì cần dạy thì dạy cả đi, đừng tiếc chi bí quyết của ngươi đấy, Tố Thủy.”

Tố Thủy mặt thoắt đỏ thoắt trắng, ấp úng đáp lời. Đêm ấy, nàng an bài cho ta ở trong phòng của nàng.

Là đại nha hoàn hạng nhất, nàng được ở trong một gian phòng nhỏ riêng biệt. Vừa giúp ta trải chăn, nàng vừa nói: “Theo quy củ, ngươi phải ra ngoài ngủ chung với đám nhỏ, nhưng ta thấy ngươi lại nhớ đến tiểu muội của ta, nên muốn giữ ngươi ở lại đây.”

Nàng xoay người lại, mắt như hoa đào, má như trái mơ. Cả đêm chỉ có nụ cười thoáng qua ấy, sau đó nàng trang điểm chỉnh tề rồi đi ra ngoài. Trước khi hạ màn che cửa, nàng quay đầu nhìn ta thật sâu.

Ta hỏi: “Tố Thủy tỷ tỷ, còn điều gì muốn dặn dò ta chăng?”

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nở một nụ cười mà ta không hiểu.

“Đêm lạnh, nhớ đắp chăn. Phúc Nguyên, không cần đợi ta.”

Lớn thêm một chút, ta mới hiểu. Những đêm dài không thấy trở về ấy là vì nàng bị gọi vào phòng của Phụ thiếu gia. Trên người nàng luôn có những vết thương cũ, mới chồng chất, như khí độc trùng trùng bao phủ. Phụ thiếu gia thích uống rượu, mỗi khi say lại thích đánh người, chỉ nhắm vào làn da trắng nõn mà đánh.

Chỉ khi thấy vết bầm đủ rõ ràng, hắn mới mãn nguyện.