Tình Đầu Mãi Mãi

Chương 77: 77: Sự Trở Lại Của Người Đàn Ông Bí Ẩn





Biết công việc của con là gì rồi chứ?
Du Minh hỏi Du Quân.

Anh thẳng lưng ngồi trên bàn làm việc, bắt đầu lật giở tài liệu.
- Nghiên cứu thị trường và đối thủ cạnh tranh.
Du Quân nghiêm túc trả lời, phong thái chuyên nghiệp xem chừng rất có tố chất.
Sau mười phút, Du Minh cố tình lên tiếng thử khả năng xử lí thông tin của con trai mình:
- Nói cha nghe tin tức quan trọng nhất.
Nhưng Du Quân cũng hề không bị làm khó, anh lập tức có đáp án:
- Tống Thế Huân, đại thiếu của Tống gia, bất ngờ trở lại sau mười ba năm mất tích, dành lại chức tổng giám đốc Tống Thị, đưa tập đoàn tăng trưởng lên top đầu, chỉ số lớn mạnh đã đuổi sát nút Du Thị.
Anh tóm tắt lại vấn đề đầy súc tích mà rất chuẩn xác.

Và chính Du Quân khi đọc được tin này cũng thấy có gì đó vô cùng kì lạ.
Mười ba năm về trước, cả nước K phải chấn động vì một biến cố lớn.

Tống gia vốn là một gia tộc có tiềm lực kinh tế thuộc hàng nhất nhì trên thương trường, càn quét mọi thị trường kinh doanh, đầu tư, và tiền ảo.


Vậy mà khi đang trên đà thịnh vượng nhất, chủ tịch Tống Vu Phong bất ngờ qua đời cùng vợ mình trong một vụ tai nạn thương tâm.

Con trai cả của họ biệt tăm tích ngay trong đêm hôm đó, còn cô con gái thì được cho là đã tử vong cùng cha mẹ mình.

Ngoài ra, mọi thông tin khác đều đã bị xóa sạch, che đậy rất kĩ.

Không ai hay được ẩn khuất đằng sau sự việc này.

Chỉ có điều là vài ngày sau, Tống Tuấn Hiển, anh trai Tống Vu Phong, lập tức thay người em đã khuất của mình lên nắm quyền điều hành.

Gia đình của vị cựu chủ tịch dần bị chôn vùi vào quên lãng với rất nhiều bí mật.
Du Quân chau mày nhìn hình ảnh Tống Thế Huân trên trang nhất.

Anh ta đã hai mươi tám tuổi, là con trai của Tống Vu Phong, cha anh yểu mệnh chết trong vụ tai nạn năm đó, còn anh thì biệt tích mười ba năm, bây giờ lại bất ngờ xuất đầu lộ diện.

Tướng mạo ra dáng người đàn ông trưởng thành, nét mặt tuy hơi khó gần nhưng vẫn rất tuấn tú.

Mái tóc bạch kim trắng xóa như tuyết, bồng bềnh xoăn nhẹ.
Du Quân chăm chú hồi lâu, tự nhiên thấy trong lòng thấm thỏm không thôi, có chút khó chịu.
Kim đồng hồ điểm sáu giờ chiều, anh vội vàng gạt đi những nghi vấn, nhanh chân về nhà với Bạch Hồng.

Thế nhưng Du Quân đã không lường trước được rằng, cái tên Tống Thế Huân đó, sắp sửa trở thành người cạnh tranh đáng gờm nhất của anh.
Bạch Hồng đứng bếp pha trà như mọi khi.

Cô rất thích tự tay làm trà cho Du phu nhân thưởng thức, và bà Du cũng rất thích uống trà do cô pha.

Nhà có tận hai thằng con trai, bà thèm đẻ được một đứa con gái để bầu bạn mà không thành.


Nay dụ được Bạch Hồng về đây, Du phu nhân tất nhiên là sung sướng, coi cô như là con gái mình.
Du Quân vừa về tới nơi đã chạy ngay đi kiếm Bạch Hồng.

Thấy bóng lưng thân thương kia, anh liền xà vào cho thỏa nỗi nhớ.

Mới xa nhau có một ngày thôi mà Du Quân đã thấy nhớ cô kinh khủng.
- Du tổng đi làm về rồi đấy à?
Bạch Hồng mở miệng trêu ghẹo.

Tự nhiên cái không khí này thật giống một đôi uyên ương mới cưới.
Bạch Hồng đứng im cho Du Quân thoải mái ôm ấp.

Cô thấy vui vẻ lạ thường, chắc có lẽ vì đã nhận ra bản thân mình lỡ thích Du Quân mất rồi.
Bạch Hồng thầm tính tới ngày ra trường, khi đã khép lại một thời học sinh, sẽ lấy hết dũng khí mà chủ động tỏ tình với anh.
- Biết hôm nay là ngày gì không?
Du Quân hỏi.

Bạch Hồng đăm chiêu lục lại trí nhớ của mình.

Không phải dịp lễ, không phải sinh nhật, cũng không phải ngày kiểm tra.


Cô lơ ngơ lắc đầu.
- Là ngày thứ năm mươi mốt kể từ lần cuối bé nhỏ cho tôi hôn hôn đó.
Du Quân buồn phiền trách cứ Bạch Hồng.

Cô bật cười, không ngờ anh lại nhớ dai thế, lại còn tính toán từng chút một.

Nhìn cái vẻ mặt ỉu xìu kia, Bạch Hồng đành lên tiếng:
- Chịu khó chờ thêm vài tuần nữa.

Cũng sắp đến ngày ra trường rồi.

Tới lúc đó, tôi sẽ tặng cậu một thứ còn lớn hơn cả nụ hôn cơ.
Và từ ngày hôm đó, Du Quân bồn chồn không thôi.

Ruột gan anh cứ nóng hết lên như bị sốt, phần vì tò mò về món quà ấy của Bạch Hồng, phần vì Du Quân quyết định sẽ thực hiện điều mình đã ấp ủ suốt bấy lâu nay: vào ngày ra trường, anh sẽ tỏ tình với cô, và dù cho kết quả có ra sao, thì đó vẫn chính là khoảnh khắc đẹp nhất, lưu giữ một bầu trời tuổi học trò vô ưu với bao rung động ngây ngô đầu đời.