Tình Đầu Là Oan Gia

Chương 57: Chương 57





Thầy Từ lúc này gần như đã nhận được phán quyết cuối cùng của mình nên cũng sắp đứng không vững nữa rồi.

Ba Diệp lúc này cũng hơi thở dài "Hiệu trưởng, đây không phải là chúng tôi cố tình ép ngài chỉ là chúng tôi quá xót thương cho con của chính mình.

Cũng như đau lòng thay cho những đứa trẻ và cha mẹ chúng sẻ phải gặp cảnh giống như thế này trong tương lai" vốn ba Diệp cũng chẳng muốn nói ra những lời như thế này nhưng cũng không muốn phía hiệu trưởng bị ép đến con đường khó coi.

Hiệu trưởng lúc này đột nhiên đứng dậy hướng mọi người đang ngồi cuối thấp người "Thật xin lỗi các vị cũng như cảm mơn các vị đã chịu thông cảm cho chúng tôi"
"Xin lỗi thì không cần đâu, còn cảm ơn thì thôi cũng dẹp qua một bên đi phía nhà trường giải quyết tro tốt là được" một vị phụ huynh hừ lạnh mà lên tiếng, nói rồi người đó cũng đẩy ghế đứng dậy mà rời đi.

Mấy người khác cũng nối đuôi rời đi theo, đuổi được giáo viên làm con bọn họ xảy ra chuyện nhưng ai cũng không thể vui nỗi, dù sao con bọn họ vẫn còn nằm trên giường kia kề.

Lúc này Thiên Hành cùng ba Diệp cũng không có thời gian rảnh mà ngồi đây nên cả hai cũng đi ra ngoài đến phòng y tế xem cô đac tỉnh hay chưa.


Mà lúc này tại phòng y tế, cô cũng đã ngồi dậy kéo máy thở trên mặt bỏ sang một bên.

Thế Hạo vừa thấy cô tỉnh dậy liền lo lắng hỏi thăm "Cậu không sao chứ? Có cảm thấy chổ nào không khỏe hay không?"
Lúc này cô vừa tỉnh dậy nên giọng nói có chút không giống bình thường, hơi khàn giọng mà lên tiếng "Tôi vẫn ổn, mọi thứ thế nào rồi?"
Nghe hỏi Thế Hạo thừa biết cô đây là muốn hỏi cái gì nên bắt đầu kể cho cô nghe "Chú và anh Thiên Hành đã đến, họ đang cùng mấy phụ huynh khác nói chuyện kìa, giờ này chắc cũng sắp xong rồi đấy"
Nghe được câu trả lời mong muốn cô rất hài lòng, chỉ cần mời phụ huynh đến chắc chắn sẻ không tránh được việc đổi giáo viên vậy thì từ nay về sao cô không cần nhìn thấy ông thầy kia nữa rồi.

Lúc này ba Diệp từ bên ngoài bước vào Thiên Hành đi phía sau cầm theo balo của cô, hai người họ vừa thấy cô đã tỉnh liền vội vàng bước đến quan tâm hỏi han xem cô đã ổn chưa, có chổ nào không khỏe hoặc không thoải mái hay không.

"Ba, anh hai người không cần phải lo lắng như vậy con ổn rồi mà" vừa nói cô vừa mĩm cười thể hiện bản thân hiện tại rất tốt không cần phải lo lắng thế đâu.

"Dọa chết ba rồi, lúc nãy nghe điện thoại của trường ba lo sắp chết đi được"
"Hôm nay trường cho lớp em nghĩ nên anh đã đến mang balo của em đến đây, nếu em đã tỉnh lại vậy chúng về nhà thôi"
Cô nghe anh mình nói thế liền ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, cô thật không nghĩ đến trường vậy mà lại hào phóng cho lớp cô nghĩ buổi học ngày hôm nay.

Lúc này ba Diệp mới nhìn Thế Hạo vẫn còn ngồi bên cạnh "Đúng rồi cảm mơn cháu đã giúp bác chăm tiểu Nghi, để hôm nào đó bác đến tận nhà cảm ơn cháu"
Thế Hạo vừa nghe ba Diệp cảm ơn mình đã vội vàng xua tay "Dạ không cần cảm mơn đâu bác dù sao đây cũng là chuyện con nên làm mà"
"Ầy! thế sao mà được, tiểu Nghi cũng phải cảm mơn con vì đã chăm con bé mà" Ba Diệp cười xởi lởi.

"Vậy bác về trước nha, con cũng nhanh gọi người nhà đến đón đi"
"Dạ bác" Thế Hạo ngoan ngoãn mà vâng lời, nhưng ánh mắt từ nãy giờ vẫn nhìn về phía của cô.

Lúc vừa bước ra khỏi cửa phòng liền thấy ba của Vi Vi và Mẹ của Di Di đang đở bọn họ bước ra.


Thấy thế cô liền lên tiếng "Cháu chào cô chào chú"
Hai người vừa nghe cô chào liền ngẫn lên nhìn, "Chào cháu, cháu vẫn ổn chứ?" mẹ Di Di lo lắng hỏi.

"Dạ cháu vẫn ổn ạ" cô nói thế thôi chứ anh trai cô đang đứng một bên mà đở cô kia kìa chứ hai cái chân cô giờ này sắp hết dùng được rồi.

"Hai cậu vẫn ổn chứ?" cô nhìn hai người chị em tốt của mình giờ này như cộng cỏ héo dựa vào người bên cạnh.

Di Di lúc này nói chuyện sắp hết lên "Tiểu Nghi ơi, tớ sắp không xong rồi.

Tớ cần một bửa ăn khẩn cấp để bù lại"
"Tớ muốn ăn lẫu" Vi Vi con ổn hơn Di Di và cô rất nhiều.

"Đợi vài ngay nữa tớ mang hai câu đi ăn" cô đầy bất lực mà lên tiếng, cớ sau hai cái người này xuốt ngày cứ nghĩ tới chuyện ăn vậy chứ.

"Tiểu Nghi, hai chúng tớ yêu cậu chết mất" hai người kia vì câu nói của cô mà dường như lấy lại được một phần sức sống.


Đợi đến khi tạm biệt hai người bọn họ xong, cô lại tiếp tục dưới sự hổ trợ của anh trai mà lê tấm thân tàn này ra được xe.

Lần đầu tiên trong đời cô phải dận động nhìu như vậy, nên nốt lần này nữa thôi những lần sau cô đảm bảo sẻ không mang bản thân mình đặt vào những tình huống như vậy.

"Nhà trường sẻ giải quyết như thế nào vậy ba?" cô lên tiếng hỏi thử xem kết quả cuối cùng sẻ là gì.

"Sẻ đuổi" ba Diệp khi nói câu này thái dộ vô cùng bình thản.

Nhưng câu trả lời này làm coi không khỏi bất ngờ, thế mà lại ngoài dự định củ cô.

.