"Cậu bớt nhiều lời, mau nói kéo tôi lại có việc gì" Trong lời cô nói chưa tới bảy tám phần không kiên nhẫn.
"Ay, tôi quên mất tồi" dọng điệu này chính là muốn kím chuyện với cô đây mà, rõ ràng là không có chuyện gì thế mà cũng kéo cô lại nếu đây không phải kím chuyện thì còn là gì nữa.
Lòng cô lúc này vô cùng tức giận nhưng bên ngoài vẫn nỡ một nụ cười đầy bình tĩnh "Ồ, quên cũng không sao tôi giúp cậu nhớ là được chứ gì"
Nói rồi cô không đợi hắn kịp hiểu thì đã đưa bàn tay còn lại của mình dùng toàn bộ sức lực mà đánh vào tay hắn.
"Chát!.
" hắn nhanh chóng cảm thấy được cái nóng rát từ vị chí cô đánh, hắn nhanh tay thả cô ra sau đó dơ cánh tay mình vừa mới bị đánh lên để xem xét tình hình vết thương.
Giờ đây có thể thấy được ngày vị trí đó bị một mãng đõ vô cùng bắt mắt.
"Cậu làm gì ra tay nặng thế hả" hắn ấm ức mà nhìn cô
"?Nặng, mới nhiu đó thôi mà đã cảm thấy đau rồi cơ à?" cô nhìn thấy mãng đỏ trên tay hắn thì không khỏi bỉu môi, cô vẫn còn nhớ mới mấy tháng trước có người nào đó đánh nhau tới mức mà xém bị người ta cắt phải động mạch chủ trên cổ lúc đó có nghe than vãn tiếng nào đâu
"Cậu không biết thương xót tôi chút nào đấy à?" hắn vướng một ánh mắt chứa đầy vể đau lòng về cô.
Cô nhìn vào đôi mắt này thì thật sự có chút cảm giác khen thưởng nha, diễn xuất đúng là có chút chân thật nếu tương lai mà vào nghề chắc chắn sẻ cầm được mấy cái giải thưởng lớn.
"Không, bà đây nhìn cậu rất không vừa mắt chứ nói gì đến chuyện thương xót cậu.
Nếu mà có một ngày cậu thấy bà đây thươmg xót cậu chắc chắn cậu đang năm mơ đấy"
Nói xong cô liền kéo Vy Vy bên cạnh rời đi không thèm nhìn hắn thêm một lần.
Cond hắn thid ngồi đó trơ mắt nhìn cô rời đi, đợi bóng dáng cô đã khuất sau cánh cửa lớp hắn mới bỏ cánh tay vừa bị đánh xuống cũng như thu lại vẻ ấm ức ban nãy.
Việt Ngôn ngồi nhìn cảnh hắn lật mặt như lặt chong tróng như vậy trong lòng cũng không khỏi cảm thán, suy nghĩ của cậu ta lúc này cũng hệt như suy nghĩ của cô lúc ban nãy vạy.
"Hạo ca, anh còn đau hay không?" Gia Vỹ quan tâm mà hỏi hắn nhưng đáp lại sự quan tâm của Gia Vỹ chỉ là ánh mắt đầy lạnh nhạt của hắn.
"Ngu ngốc" nói rồi hắn nhanh chóng đưng dậy chuẩn bị đi xuống học thể dục.
Gia Vỹ bị hắn mắng như thế thì vô cùng khó hiểu, cậu ta nhớ mình có làm sai cái gì đâu sao lại bị cậu mắng được cơ chứ.
Lúc Gia Vỹ còn ngồi ngờ nghệch khó hiểu thì Việt Ngôn đã thấu hiểu mọi sự tình, "Đừng ngồi đó nữa mau xuống dưới thôi.
Cậu không hiểu được cảm giác kích thích như vậy đâu"
"Là sao?" Gia Vỹ vẫn không hiểu mà hỏi lại
"Từ Từ rồi hiểu" Việt Ngôn rất không đủ ngôn từ để giải thích cho thằng bạn mình nghe nên thôi cứ để vậy để thằng bạn mình nó muốn hiểu như thế nào cũng được.
Lúc ba người Thế Hạo xuống tới sân thể dục thì hầu như mọi người trong lớp đều đã tập chung đủ cả, hắn đảo mắt một dòng nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng của cô nhưng dù có tìm thế nào đi nữa cũng không thấy được, ngay cả hai chị em tốt nhà cô cũng chẳng thấy tâm hơi.
Thấy vậy hắn kéo đại một nữ sinh trong lớp lại để hỏi xem một chút "Cậu thấy Thi Nghi đâu không?"
Nữ sinh bị kéo thì hơi giật mình nhưng sau khi tiếp thu song câu hỏi thì hai mắt trở nên sáng rực mà vui vẻ trả lời "Lúc mình ra đây cậu ấy vẫn còn đang thay đồ"
Thế Hạo nghe thế liền hiểu gật đầu cảm ơn mà thả nữ sinh kia đi, nữ sinh kia được thả ra thì nhanh chóng chạy về phía đám bạn của mình bắt đầu to nhỏ điều gì đó, hơn nữa còn hướng về phía hắn mà chỉ chỏ mấy cái sau đó lại tre miệng cười.
Hắn lúc này đang đứng quay lưng về phía bọn họ nên không thấy được hình ảnh đó nhưng Việt Ngôn và Gia Vỹ đững đối diện với hắn nên tầm nhìn tất nhiên sẻ hướng về đám nữ sinh kia nên toàn bộ hình ảnh đó bọn họ đều thu vào ánh mắt của mình.
Hắn vốn muốn đi tìm cô nhưng nhớ đến việc phòng thay đồ nữ nam sinh không được quanh quẩn ở nơi đó, dù là cách cửa bào 20m cũng không được.
Nếu mà không mai bị bắt được thì cho dù có là vô tình hay cô ý đi chăng nữa nhất định sẻ bị phạt rất nặng.
Thế nên hắn rất kiên nhẫn đứng tại chổ mà đợi cô đến tận khi tiếng còi vào tiết của thầy thể dục vang lên thì mới thấy bóng dáng của cô xuất hiện.
Lúc cô đi ngan qua người hẵn hắn liền bắt đầu lên tiếng chăm trọc cô "Thật không nghĩ tới nha, Diệp tam tiểu thư vậy mà có thể thay một bộ đồ tốn gần 30p, còn hơn khoản thời gian người khác chạy 10 vòng sân thể dục này nữa thật đáng khâm phục nha"
"Này, đồ trên người tôi tôi muốn thay bao lâu là chuyện của tôi không nhọc cậu quan tâm, hơn nữa cậu nói xem cái sân thể dục này ai có thể chạy 10 vòng chưa đến 30p?
À mà khoan cậu đừng có tự nhận là mình nha, nếu mà bản thân làm không được thì xin đừng tự nhận như thế mất mặt lắm.
Mà nếu có người như vậy thật thì vui lòng giới thiệu cho tôi, tôi thật sự thật sự rất muốn làm quen với con người phi thường như vậy"
Cô nói xong cũng không vội rời đi mà đứng đó đợi câu trả lời của hắn, mà hắn nghe xong câu trả lời của cô thì bắt đầu tính toán đường lui cho bản thân mình.
Hắn không thể giới thiệu người chạy 10 vòng trong khoản 30p được, bởi căn bản người đó không tồn tại, mà nếu có cũng đừng hòng hắn giới thiệu cho cô.
Vấn đề tiếp theo hắn không thể tự nhận bản thân có thể chạy như vậy được, cô chắc chắn sẻ không tin hắn hơn nữa còn có nguy cơ buộc hắn phải chạy, tới lúc đó cho dù hắn có mọc thêm hai cái chân cũng khó bề mà chạy được.
.