Tình Đầu Là Oan Gia

Chương 131: Chương 131





Bên kia Thế Hạo vừa về đến nhà cũng gặp tình cảnh tương tự như cô ở bên này, cả nhà đang ngồi đợi hắn để chuẩn bị hỏi chuyện.

"Về rồi đấy à? Bay nhảy bên ngoài cùng tiểu Nghi chắc vui lắm nhỉ?"
Thế Hạo hắn chưa kịp chào hỏi câu nào đã bị Thế Vân mở miệng chặng họng trước.

"Vui chứ, còn gì vui hơn là ở cùng người yêu" Hắn vô cùng thông tahr ngồi xuống cạnh mẹ Chung.

"Hôm trước thấy con bé thông qua điện thoại con mẹ đúng là bị dọa rồi, thật không ngờ con với con bé lại có thể thân thiết như thế.

Con trai à đây là lần đầu tiên mà mẹ tự hào về con nhất đấy"

Mẹ Chung vốn từ xưa đến giờ đã rất thích cô luôn luôn lúc nào cũng hận cô vì sao không phải là con ruột của mình, thế rồi giờ con trai bà thật sự sắp mang cô về làm con của nhà này mẹ Chung vui như thể trúng số độc đắt vậy.

"Vui quá ha, đứa con gái bảo bối nhà người ta bị thằng con chẳng ra gì câu đi bên Diệp gia không tức chết mới lạ ấy"
Ba Chung nhịn không được mà liếc mắt nhìn con trai nhà mình, bộ dạng thì rất là ghét bỏ nhưng bản chất thì ông đúng là có chút khâm phục đứa con trai này.

Từ oan gia gặp là đánh thế nhưng đùng một cái thành yêu ông không nể mới lạ ấy, cho dù là ông thì cũng chưa chắc làm được thể đâu.

"Biết sao được số trời đã định chỉ có con mơi xứng với em ấy, nên chúng con thành đôi cũng hiển nhiên thôi"
Hắn nói bản thân xứng với cô chứ chẳng phải cô xứng với hắn hoàn toàn không chỉ riêng hắn tôn trọng cô mà thật chất việc cô thích hắn cũng chính là mai mắn nhất của cuộc đời hắn.

Hắn cũng thừa biết bản thân không tốt như cô nên khi biết cô cũng thích hắn thứ hắn cảm nhận được không phải là sự tự hào mà đó chính là mai mắn, mai mắn vì cô đã để mắt đến hắn.

"Bên phía Diệp gia hình như rất không vui vẻ gì đấy, ai đời lại thích một đứa từ nhỏ luôn kiếm chuyện với bảo bối nhà mình, lớn rồi thì câu luôn bảo bối nhà mình đi" Thế Vân ngồi một bên nhìn em trai mình.

Mới hai ngày trước hắn ta hẹn anh em nhà Diệp gia ra nói chuyện liền thấy được ánh mắt đầy tức giận không vui của hai người kia, khỏi phải nói hắn cũng hiểu em trai nhà mình không được lòng người ta thế nào.

Vốn người ta đã không ưa rồi nay lại thêm cái tội câu con gái người ta đi, không ưa chồng chất không ưa.

"Em thừa biết Diệp gia không ưa em, ai biểu lúc trước em thích chơi ngu làm gì nhưng em tin thời gian sẻ thay đổi cách nhìn của họ thôi" Hắn nói ra lời này vậy thôi chứ thật sự hắn không tự tin lắm, nhưng vì cô hắn phải cố gắng thay đổi cái nhìn của Diệp gia về hắn.


Để cho Diệp gia thấy hắn trưởng thành sẻ chăm lo mọi thứ cho cô chứ không như lúc nhỏ suốt ngày trêu chọc cô đánh nhau với cô.

"Tự lo cho tốt đi, chứ chúng ta không thề giúp gì nhiều đâu" Ba Chung nói xong câu này liền đứng dậy, dù sao phía ông bạn già kia của ông bình thường thì dễ nói chuyện nhưng động đến bảo bối trong nhà liền khác ngay, ông ta cũng muốn giúp con trai mình nhưng sức lực không đủ nên được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy.

"Mẹ thấy bản thân nói chuyện với chị Diệp cũng sẻ giúp được phần nào, còn bao nhiêu tự con cố gắng nhá" Nói xong mẹ Chung cũng đứng dậy đi theo phía sau chồng mình.

Còn lại hai anh em ngồi đó đưa mắt nhìn nhau, được một lúc Thế Vân cũng chẳng có kiên nhẫn ngồi đó chơi trò mắt đối mắt với thằng em trai ngốc nhà mình nên liền đứng dậy rời đi.

Trước khi đi hắn cũng không quên tặng cho Thế Hạo một câu "Cố lên, anh trai mầy không muốn mất mặt trước tên Thiên Hành kia đâu"
Câu nói vừa mang tính cổ vũ lại có chút gì đoa gọi là hơn thua này của anh trai nhà mình làm cho Thế Hạo có chút buồn cười.

Đến lúc này hắn cũng có chút mệt mõi mà thở dài đứng dậy kéo vali mang lên trong phòng, đợi đến khi tắm xong xuôi ngã người lên chiếc đệm ấp áp hắn đột nhiên có suy nghĩ.


Nếu hắn về nhà gặp cảnh như này vậy cô bên kia cũng có phải gặp cảnh tương tự hay không? Nếu có chắc chắn sẻ khủng bố lắm ấy chứ.

Nghĩ đến đây hắn cực kì lo lắng, nếu mà là thật vậy hắn lúc nãy sẻ vào nhà cùng cô để đối mặt, hiện tại hắn càng nghĩ lại càng lo cho cô không biết liệu cô có ổn không liệu có bị buộc chia tay cùng hắn không?
Nghĩ đến đây hắn không thể yên tâm được nữa nên nhanh tróng gọi điện thoại cho cô nhwung rồi chẳng hề liên lạc được, bên kia chỉ toàn là thuê bao điều này làm hắn càng thêm lo lắng.

Nhưng hình như hắn lo lắng phí công rồi, cái ngưòi là nguyên nhân của lo lắng ấy hiện đang say giấc nồng điện thoại thì sớm đã bị tắt nguồn để tránh đi những cuộc gọi phiền phúc lúc nữa đêm.

Cô tối đó thì mơ đẹp còn hắn thì chẳng thể chợp mắt được, bởi trong lòng đầy lo lắng không yên hiện tại trời đã khuya chứ nếu mà sáng sớm hắn nhất định đã chạy đến nhà cô rồi.

.