Tình Đầu Là Oan Gia

Chương 116: Chương 116





Căn phòng cô ở vẫn hệt như trong ấn tượng của hắn, hắn vẫn còn nhớ cách đây không lâu bản thân đã bước vào nơi này nhưng cái cảm giác của lần này thật sự rất lạ.

Đúng là phòng của người yêu luôn là thứ gì đó mới lạ, hệt như bước vào thế giới khác vậy đâu đâu cũng vương mùi của người yêu thật sự rất thơm.

"Đừng đứng ngẫn ra ở đấy nữa, mau đến đây lấy tập vỡ ra ôn bài mai thi rồi đấy" Nhìn hắn ngẫn người đứng một bên cô liền lên tiếng gọi.

Hắn nghe cô gọi mình liền hoàn hồn lại nhanh tróng đi đến bàn học mà ngồi cạnh bên cô bắt đầu bài tập vở ra.

Trong lúc đó miệng hắn cũng bắt đầu luyên thuyên nói chuyện "Ngày mai không được thi cùng phòng với em rồi, tiếc thật đấy anh thật sự muốn thi cùng với em lắm đó"
Nhắc lại dụ phòng thi cô mới nhớ, không biết nhà trường lần này lên danh sách phòng thi kiểu gì nữa là loạn hết cả lên, khối 10 có bao nhiêu lớp liền trộn lại mà chia ra thành ra phòng thi 20 người mà chẳng thể quen biết được ai.

"Ngoan ngoãn làm bài cho tốt, tôi sẻ đợi cậu"
Nghe cô nói hắn liền lập tức quay sang nhìn cô mà lên tiếng với thái độ không vui "Vì sao không phải là anh đợi em?"

Nghe thế cô ngay lập tức cho hắn một ánh mắt xem thường cộng thêm chút ghét bỏ "Bởi vì cậu ngốc.

"
Hắn thừa biết bản thân không thông minh bằng cô, nhưng mà nghe cô nói thế hắn thật cũng có chút không vui.

Nhưng hắn nhìn cô mà ngẫm nghĩ một hồi cái sự không vui gì đó đều bay sạch.

Thấy ánh mắt hắn đang ảm đạm nhưng chỉ trong thời gian ngắn liền sáng lên cô liền biết hắn đang có suy nghĩ xấu gì đó trong đầu.

Nhưng cô không hỏi, một phần là vì cô lười còn một phần là vì cô biết cái tên trước mặt này đây dù cô có hỏi hắn cũng sẻ giấu giấu giếm không thèm nói cho cô nghe.

"Tiểu Nghi ơi, khi đủ tuổi chúng ta đính hôn có được không?" Hắn có chút lo lắng mà lên tiếng hỏi cô.

Vừa nghe đến việc đính hôn cô liền có chút khựng lại "Đợi đến lúc đó rồi tính, dù sao cũng chưa biết chúng ta sẻ quen được trong bao lâu"
Vừa nghe cô từ chối hắn liền bắt đầu lo lắng bài ra bộ dạng như sắp khóc đến nơi "Có phải em không cần anh hay không? Có phải khi nào em chơi chán anh sẻ liền bỏ anh mà đi tìm người khác hay không?"
Không hiểu sao cô sợ nhìn thấy bộ dáng như này của hắn, vừa nhìn thì bao nhiêu sự cứng gắng trong cô đều bay sạch hết cả.

"Được rồi, không phải là không cần cậu cũng không phải chơi chán sẻ bỏ, chỉ là tôi chưa nghĩ đến vấn đề đó thôi mà" cô ra sức mà giải thích cho hắn hiểu, hi vọng sau này hắn đừng có hở cái là như vậy nữa.

Mà hắn nghe xong lời cô nói tin mới là lạ ấy, hắn thừa biết cô chỉ nói lời lừa gạt với hắn cho qua mà thôi.

"Em lừa anh, nếu em không chơi chán rồi bỏ anh vậy giờ em hứa đi" Hắn có chút uất ức mà lên tiếng.


Còn cô vì muốn dỗ hắn nên cũng đồng ý "Cậu muốn tôi hứa cái gì thì mới yên tâm mà tin tưởng hả?"
Đạt được mục đích trong lòng hắn liền vui vẻ nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài, bởi vì hắn biết một khi bản thân biểu hiện ra bên ngoài cô sẻ nhận ra hắn đây chỉ là đang lừa gạt cô, ép cô phải làm theo mong muốn của mình.

"Em phải hứa sau khi chúng ta đủ tuổi liền đính hôn" hắn vừa nói vừa nhìn cô với ánh mắt đầy sự mong đợi.

Cô lúc bày tuy thở dài vì sự cố chấp này của hắn nhưng vẫn hứa với hắn "Được rồi, tôi hứa với cậu sau khi chúng ta đủ tuổi sẻ tổ chức lễ đính hôn"
Nghe vậy hắn liền vui vẻ nha, có được lời hứa này của cô thì hắn yên tâm rồi.

Mà cô hiện tại lại bắt đầu suy nghĩ việc bản thân có bị chập mạch cộng dây nào hay không mà sao có thể thích cái người này được.

Một cái người vừa ngốc lại vừa hay ghen tính cách lại có chút giống trẻ con như này cô thật không hiểu nổi cái người trước mặt này đây liệu có phải là người yêu mình hay không hay chỉ là bản thân vừa có một người em trai.

Nhận thấy ánh mắt cô nhìn mình bất thường như vậy hắn liền có chút cảnh giác mà nhìn cô "Em nhìn anh như thế làm gì?"
Nghe hỏi cô liền lắc đầu, nhưng thật sự cô rất muốn hỏi cái người trước mặt này đây lỡ như sau này hai người chia tay vậy cô có thể nhận hắn làm em trai hay không? Nhưng mà cô sợ bản thân nói ra sẻ chọc hắn không vui, đến lúc đó cô lại phải dỗ hắn thì quá cực thân cô rồi.

"Tiểu Nghi ơi, lỡ như ba và hai anh trai không thích anh nên không đồng ý cho chúng ta quen nhau thì phải làm sao đây? Lúc đó em có bỏ ảnh không?"

Nghe câu hỏi này của hắn cô liền có chút đau đầu, cô khó hiểu nha sau mà trong đầu hắn toàn chứa ý nghĩ cô bỏ hắn mà không bao giờ nghĩ đến việc hắn sẻ bỏ cô?
"Sao cậu cứ nghĩ tôi sẻ bỏ cậu, sẻ không cần cậu vậy? Sao cậu không nghĩ lỡ như một ngày nào đó cậu sẻ không cần tôi?" Cô khó hiểu mà lên tiếng hỏi hắn.

Hắn nghe thế thì hơi cúi đầu "Bởi vì em rất tốt, là người mà mọi người phải ngước nhìn, anh sợ một ngày nào đó em sẻ thấy anh quá nhàm chán anh không xứng với em, anh sợ em sẻ nhìn chúng người khác.

Mà anh chỉ thích có mỗi mình em thôi, dù là trước kia hiện tại hay tương lai thì cũng chỉ thích em"
Nghe thế cô liền không nhịn được mà đưa tay chạm vào khuôn mặt của hắn, mà hắn cũng đồng thời đưa tay giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đang chạm vào mình, có lẽ hắn đang tận hưỡng sự ấm áp mà cô mang lại.

"Sẻ không bỏ anh đâu nên đưng suốt ngay lo lắng như vậy nữa"
Giọng nói cô giờ đây rất nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ từng chử, nghe xong lời cô nói hắn thật sự rất ngạc nhiên nhưng rất nhanh sự ngạc nhiên ấy bị thu lại mà thay vào đó là một nụ cười, nụ cười của kẻ chiến thắng.