Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 86




Gò má Tang Lê đỏ bừng như cà chua: “Không cho cậu nói!”

Sao người này lại có thể như vậy chứ!!

Quảng Dã cười: “Sao vậy, căng thẳng à?”

Tang Lê chưa bao giờ thấy ai quá đáng như vậy, cô tức đỏ mặt: "Nói đi, dù sao một khi đã nói ra, cậu sẽ bị đuổi ra khỏi đó thật đấy."

Cô quay người về phía cửa sổ, chỉ để lại cho anh một bóng lưng.

“Ngủ đây.”

Quảng Dã nhìn cô tự kết thúc cuộc trò chuyện một mình, đáy mắt hiện lên ý cười.

Hai tiếng sau, máy bay thuận lợi hạ cánh tại sân bay Đài Thông.

Từ sân bay ra, xe đã được liên hệ trước sẽ đón sáu người họ, đi đến huyện Sơn Lâm, thành phố Đài Thông ở kế bên.

Khi nhìn lại cảnh đẹp lâu ngày xa cách, cảm giác thân thuộc mạnh mẽ hiện lên trong lòng Tang Lê.

Cô vẫn chưa nhận ra mình đã rời xa quê hương được hơn nửa năm rồi.

Đài Thông nằm ở miền trung đất nước, cảnh quan thực vật không giống như ở Vân Lăng, không xanh quanh năm mà chủ yếu là rừng cây rụng lá. Nhiệt độ ở đây cũng lạnh hơn một chút so với Vân Lăng, nhưng không giống như cái lạnh ẩm ướt thấu xương ở Vân Lăng: "Thôn tớ nằm trên một ngọn núi gọi là Hoài Đường, khi mùa đông đến, trên núi còn có thể có tuyết, cả ngọn núi sẽ trở nên trắng xóa, rất là đẹp"

Hai mắt Trương Bác Dương sáng lên: "Bây giờ trên núi... có tuyết không thế? Tớ vẫn chưa từng thấy tuyết."

Dụ Niệm Niệm: “Tớ cũng thế! Tớ cũng muốn được thấy tuyết!”

Đối với đa số người phương Nam, tuyết mang lại sức hút mạnh mẽ.

Tang Lê mỉm cười: "Năm nay chắc là chưa có, tớ vẫn chưa thấy bạn thân của tớ nói gì."

Lữ Nguyệt nhớ lại: “Lê Lê, bạn thân của cậu là cô gái tên Từ Hiểu phải không?”

Bình thường Tang Lê cũng hay kể chuyện ở quê mình cho họ nghe, đương nhiên cũng sẽ nhắc tới Từ Hiểu, cô gật đầu: “Cậu ấy biết chúng ta đến nên đã bảo lát nữa sẽ đợi chúng ta ở lối vào thôn, mà không có tuyết cũng tốt, chiều nay chúng ta còn có thể đi bắt cá ở suối.”

Dụ Niệm Niệm: “Lê Lê, cậu có biết cách bắt cá không?”

“Tớ có, đến khi đó tớ sẽ nướng cá cho các cậu ăn, tớ nướng giỏi lắm đấy”

“Được đó!”

Tang Lê nói xong, nhận ra Quảng Dã đang dựa vào ghế xem điện thoại, khóe môi mỉm cười, cô không hiểu: “Cậu cười cái gì thế?”

“Không, chỉ là tôi bị sự nhiệt huyết của chủ nhà làm ấm lòng thôi.”

Nhiếp Văn cười khinh miệt: “Tang Lê, cái người này quá gợi đòn, đến khi ấy cậu chỉ cần chiêu đãi bọn tôi là đủ rồi, không cần quan tâm đến cậu ta đâu.

Tang Lê gật đầu: “Tôi thấy cách này được đấy.”

Quảng Dã liếc Nhiếp Văn bằng ánh mắt lạnh lùng, mọi người vui mừng cười lớn khi thấy người gặp họa.

Trong tiếng cười nói vui vẻ, chiếc xe cuối cùng cũng lăn bánh lên núi Hoài Đường.

Trên núi, mây khói mênh mông, rời xa khu vực thành thị, mỗi hơi thở đều trong lành như rượu, dãy núi trải dài không ngừng phác họa ở phía xa, cảnh đẹp thay đổi theo từng giây, những đám mây trắng lượn tròn, những đỉnh núi trồi lên và hạ xuống như những hòn đảo đang chơi đùa. Dù không phải là cảnh quan hùng vĩ, nhưng vẫn rất tươi mát và tự nhiên.

Tang Lê giới thiệu với mọi người, ai cũng bị cảnh đẹp trước mắt thu hút.

Cuối cùng, chiếc xe dừng ở cổng thôn Ốc Hòa trên sườn núi, sáu người xuống xe, đi lấy hành lý từ cốp sau.

Tang Lê muốn đi lấy hành lý nhưng bị Quảng Dã ngăn lại: “Cậu đi lấy mấy món đồ nhẹ thôi”

Sức lực chàng trai rất lớn, anh giúp cô chia sẻ phần lớn hành lý, sau đó đi thanh toán tiền đi đường với tài xế.

Ngay khi Tang Lê mới lấy xuống hành lý, bỗng nhiên một giọng nữ vui mừng từ xa vang lên: "Điềm Điềm!"

Tang Lê quay đầu, nhìn thấy Từ Hiểu chạy đến gần, sau đó vui mừng ôm lấy cô: "A a a a, Điềm Điềm, cậu cuối cùng cũng trở về rồi!" Tang Lê cười ôm cô ấy, Từ Hiểu nắn má cô: "Mặt tròn hơn chút rồi này, cũng trắng hơn trước nữa, cứ như chú heo trắng vậy!"

“Đồ đáng ghét, cậu mới là heo trắng thì có.”

Từ Hiểu dính vào cô làm nũng: “Hu hu hu tớ nhớ cậu quá đi, cậu được nghỉ đông mấy ngày thế?”

"Tớ còn phải đi học nữa nên chỉ có thể ở đến mùng 2 tết thôi."

"Thôi được rồi, dù sao cũng chỉ còn phải học thêm nửa năm nữa là được tự do rồi..."

Những người còn lại lấy hành lý rồi đi đến gần, Tang Lê nhiệt tình giới thiệu với Từ Hiểu về họ: "Họ đều là bạn tớ chơi rất thân, bọn tớ học cùng một lớp, đây là cô bạn cùng bàn mà tớ đã kể với cậu, Niệm Niệm, đây là Nguyệt Nguyệt, còn đây là Trương Bác Dương và Nhiếp Văn..."

Bốn người và Từ Hiểu chào hỏi nhau, Từ Hiểu nhìn thấy họ ăn mặc sành điệu và đẹp đẽ, rõ ràng là từ thành phố lớn đến. Cô ấy kìm nén sự ngưỡng mộ nơi đáy mắt, cũng lộ má lúm đồng tiền, nhiệt tình giúp đỡ họ lấy hành lý, cười nói: "Các cậu đã là bạn của Điềm Điềm, vậy thì cũng là bạn của tớ. Sắp đến Tết rồi, mấy ngày này thôn tớ rầm rộ lắm, lúc đó tớ sẽ dẫn các cậu đi chơi."

Dụ Niệm Niệm trước giờ vốn luôn thân thiện, cô ấy gật đầu cười: "Trên đường tới đây Lê Lê đã kể cho chúng tớ nghe rồi, cậu ấy còn nói chiều nay sẽ dẫn bọn tớ đi bắt cá nữa, đến lúc đó cậu cũng đi cùng đi." 

Từ Hiểu cười: "Đi chứ, Tang Lê là chuyên gia bắt cá đấy, có cậu ấy ở đây không sợ thiếu cá để ăn đâu."

Chiếc xe chở họ rời đi, lúc này Quảng Dã mang theo hành lý đi tới, Tang Lê giới thiệu với Từ Hiểu: "Đúng rồi, đây là Quảng Dã."

Từ Hiểu nhìn sang, chàng trai có thân hình cao lớn, mặc áo khoác màu xám đậm cùng với quần túi hộp, đeo balo đen, tỏa ra một phong thái tự do và bướng bỉnh.

Đúng chất thiếu gia nhà giàu.

Từ Hiểu hơi sửng sốt, không ngờ Quảng Dã lại đẹp trai như vậy, cô ấy ngượng ngùng mỉm cười chào hỏi anh: “Chào cậu..”

Quảng Dã nhìn sang cô ấy, lạnh nhạt đáp lại.

Sau đó, Từ Hiểu và Tang Lê dẫn đường, đoàn người bước vào thôn. 

Năm nay thôn đã sửa lại đường, khá là phẳng phiu, mọi ngôi nhà đều là những căn nhà thấp tự xây. Thôn được xây dựng dọc theo con suối, dựa núi gần sông.

Tang Lê nhìn thấy các ông bà trong thôn, cô chào hỏi họ. Mọi người ở trong thôn đều quen biết nhau, họ rất vui khi thấy cô trở về, khen cô đã cao hơn lại còn xinh đẹp hơn.

Tang Lê giới thiệu cho Quảng Dã về một số nơi trong thôn, khi đi qua cổng nhà một gia đình nọ, Dụ Niệm Niệm còn ngó lại xem: "Căn nhà này xây khá đẹp đấy, giống như một biệt thự nhỏ vậy.”

Tang Lê nhìn sang: “Đây là nhà mợ tớ.”

Quế Tú Viện rất khinh miệt miền núi, bà ta cũng không thích sống cùng với Liên Vũ Châu, cho nên bà ta xây nhà chỉ vì thể diện mà thôi, quanh năm suốt tháng bà ta cũng chẳng quay lại đây được mấy lần.

Từ Hiểu nói: "Tang Lê, hình như mấy ngày trước mợ của cậu có về ấy."

Tang Lê khẽ giật mình: “Cậu nhìn thấy họ à?”

“Hôm qua tớ có nhìn thấy Bành Khải ở quầy bán đồ ăn vặt.”

Tang Lê gật đầu, không nói thêm gì.

Cô quay trở lại chắc chắn không tránh khỏi việc gặp Quế Tú Viện. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, dù sao trước kia đã nghe những lời khó nghe qua điện thoại rồi, còn gì phải sợ nữa.

Vài phút sau, họ đến trước cửa một ngôi nhà thấp, Tang Lê nói: “Đến rồi, đây là nhà tớ.”

Ngôi nhà có tầm nhìn rộng rãi, liếc mắt một cái là thấy được toàn cảnh, phía trước là một gian nhà lớn thông thường, hai bên trái phải mỗi bên có một gian nhà nhỏ hơn, giống như phòng phụ phía đông phía tây ở thời xưa. Sân trước nhà được bao quanh bởi mái hiên, chứa đựng rất nhiều củi lấy từ trên núi, cùng với các dụng cụ nông nghiệp và các vật dụng khác, còn nuôi cả gà vịt.

Vì nhà Từ Hiểu đã nấu cơm nên cô ấy nói là sẽ về trước, chiều quay lại gặp họ sau. Tang Lê đẩy cửa gỗ thấp và dẫn mọi người đi vào sân trước: “Bà ngoại ơi!”

Cô gọi một tiếng, Liên Vũ Châu đang nấu ăn ở phía sau nhà, nghe thấy tiếng thì bước ra, lúc nhìn thấy họ bà ấy ngạc nhiên: "Sao các cháu đến mà không gọi điện thoại cho bà, để bà còn ra cổng thôn đón..." 

“Không cần đâu ạ, có Hiểu Hiểu vừa đi đón bọn cháu rồi.”

Bên thái dương Liên Vũ Châu có vài sợi tóc bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn tràn ngập ý cười, mời mấy thanh niên mau vào nhà. 

Sáu người mang hành lý vào gian phòng lớn ở giữa. Tang Lê giới thiệu họ với Liên Vũ Châu, mọi người ai cũng ngọt ngào gọi một tiếng bà ngoại, cuối cùng Tang Lê nhắc đến Quảng Dã: “Đây chính là con trai dì Tống, Quảng Dã đó bà.”

Quảng Dã thu bớt vẻ bướng bỉnh thường ngày lại: "Cháu chào bà, bà gọi cháu là Tiểu Dã là được rồi ạ."

Liên Vũ Châu ngạc nhiên mỉm cười: "Tiểu Dã à, trước đây bà chỉ nghe nói về cháu, đây là lần đầu gặp cháu đấy, cháu cao ráo đẹp trai quá…”

Quảng Dã lễ phép đáp lời, nghiễm nhiên từ một đại thiếu gia biến thành bé ngoan, khiến cho một số người cười trộm.

Quả nhiên, người thứ hai có thể trị Quảng Dã đã xuất hiện.

Liên Vũ Châu dẫn họ đi cất hành lý trước, Tang Lê đi theo sau, cô liếc mắt về phía Quảng Dã, mỉm cười nói nhỏ với anh: "Quảng Dã, tôi muốn nói một chuyện với cậu."

"Ha?"

"Thật ra vừa nãy tôi lừa cậu đó, tôi chưa bao giờ nói xấu về cậu với bà ngoại đâu."

Cả đường Quảng Dã đều cất công xây dựng hình tượng: “...”

Cô cong mắt: "Nghĩ cũng biết mà, bà ngoại tôi tốt như vậy, làm sao có thể không chào đón cậu đến chứ?"

Bây giờ cô giống như một con hồ ly ở trước mặt anh vậy, dám đùa giỡn với anh, Quảng Dã nhếch môi, véo nhẹ phía sau cổ cô: "Cứ chờ xem.

Sau này rảnh rồi trị cô sau.

Có hai căn phòng ở bên trái và bên phải sân dành riêng cho họ để ngủ, một cho nam và một cho nữ. Trong vài ngày trước khi họ đến, Liên Vũ Châu biết tin đã nhanh chóng dọn dẹp căn phòng, thay ga trải giường mới, chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt cần thiết, nên phòng rất sạch sẽ và gọn gàng, Liên Vũ Châu cười: "Nhà không có điều kiện, mấy đứa tạm ở một thời gian nhé."

Mọi người vội vàng nói không sao, sau khi cất hành lý, tất cả cùng quay lại gian lớn ở giữa. Quảng Dã lấy ra rất nhiều quà Tết mà anh đã mua cho Liên Vũ Châu để tặng bà ấy, nhưng Liên Vũ Châu từ chối không nhận. Quảng Dã nói những đồ này là món quà mà Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy nhờ anh gửi đến, chỉ là chút tâm ý nhà họ. Liên Vũ Châu đành phải cảm ơn và nhận lấy, còn dặn anh sau này đừng tiêu pha nữa.

Bữa trưa đã sẵn sàng, trên bàn đầy ắp món ăn. Liên Vũ Châu nói: "Những món ăn này đều do nhà bà tự trồng, không sử dụng thuốc trừ sâu hay hóa chất, cả gà vịt cũng tự nuôi đấy."

Ngồi xuống bàn, Dụ Niệm Niệm cười: "Trước đây Tang Lê có kể rằng bà ngoại nấu ăn rất ngon, làm suốt đường đi cháu nghĩ đến mà thèm chảy nước miếng, thật sự rất mong chờ ạ." 

Nhiếp Văn: "Đâu chỉ có cậu, từ khi biết được thì ngay từ tối hôm trước tôi đã bắt đầu thèm chảy nước miếng rồi."

Liên Vũ Châu bị mấy đứa nhỏ lanh lợi này làm bật cười: "Thế thì các cháu mau thử ngay đi."

Mọi người bắt đầu động đũa ăn, Tang Lê nhìn sang Quảng Dã ngồi bên cạnh: "Vị có ngon không?"

Quảng Dã gật đầu nói rất ngon, Tang Lê mỉm cười. Mọi người đang ăn vui vẻ, một lát sau, cánh cửa sân trước bị đẩy ra, giọng nói vui vẻ của một người phụ nữ trung niên vang lên từ bên ngoài: “Ái chà, trong nhà đông vui thế nhỉ.”

Tang Lê nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức quay đầu, nhìn thấy gia đình Quế Tú Viện, cô bỗng chốc cứng đờ.

Quế Tú Viện mặc một chiếc áo khoác lông màu hồng đào, tóc uốn xoăn sóng. Phía sau bà ta là Tang Thành Nghiệp, mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và cậu con trai Tang Bành Khải luôn cắm mặt chơi game. 

Liên Vũ Châu nhìn thấy Quế Tú Viện cũng bất ngờ, nụ cười hơi thu lại, không ngờ bọn họ sẽ đến vào thời điểm này.

Bầu không khí vui vẻ ban đầu bị đánh tan.

Ba người bước vào nhà, Liên Vũ Châu cứng đờ: "Hôm nay không phải đã nói là đi thị trấn 

mua đồ sao?"

Quế Tú Viện tràn đầy ý cười: "Đúng vậy, chúng con mới từ thị trấn về. Tối qua không phải mẹ nói Tang Lê dẫn bạn về chơi hai ngày sao, nên con nhanh chóng đi mua đồ ăn uống cho tụi nó đây, không ngờ lại có nhiều bạn đến như vậy."

Tang Lê nhìn về phía ánh mắt hoài nghi của Dụ Niệm Niệm và nhóm bạn, tim cô bắt đầu căng thẳng, cô giấu đi nét mặt cứng nhắc, giới thiệu: "Đây là cậu mợ của tớ."

Những người còn lại không biết ẩn tình đều lễ phép chào hỏi. Quế Tú Viện cười và đáp lại, sau đó nhìn về phía Quảng Dã ngồi bên cạnh Tang Lê vẫn im lặng không nói gì: “Ôi trời, đây chính là con trai nhà họ Quảng đúng không?"

Tang Lê nhận ra điều gì đó, khuôn mặt cô xẹt qua một tia khó xử, chỉ có thể gật đầu. 

Trên mặt Quế Tú Viện lập tức tươi cười, bà ta nhiệt tình đến cạnh anh: "Ôi, thì ra đây chính là thiếu gia Tiểu Quảng sao, trước đây dì còn tò mò lắm đấy, cuối cùng cũng gặp được rồi!"

Quế Tú Viện nhìn anh, miệng mở rộng đến mang tai, không nhịn được khen ngợi: "Dì luôn nghe nói bà Tống có một cậu con trai đặc biệt ưu tú, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Nhìn xem, vừa cao ráo lại còn đẹp trai, còn hơn Khải Khải nhiều ấy chứ!"

Hai giây sau, Quảng Dã lười biếng nâng mắt nhìn về phía bà ta, Quế Tú Viện nhanh chóng kéo con trai qua: "Đừng chơi điện thoại nữa, mau đến đây chào anh Tiểu Quảng đi."

Tang Bành Khải bực bội: “Con đang chơi game, không rảnh.

"Thái độ cái kiểu gì vậy! Lát nữa về mẹ tịch thu điện thoại giờ!" 

Bà ta vội vàng cười xin lỗi Quảng Dã: "Thằng bé nó đang ngại đấy, thật ra hôm qua biết cháu sắp đến, nó còn bảo muốn gặp anh Tiểu Quảng lắm,

“Chờ mong rất lâu rồi đấy ha ha."

Tang Bành khải: “Con đâu có, mẹ đừng nói lung tung.”

Quế Tú Viện tức giận quát cậu ta một cái rồi cười gượng vài tiếng, sau đó nhanh chóng 

mang đống đồ to nhỏ mà bà ta đã mua ra: "Cậu Tiểu Quảng, dì biết các cháu đến nên sáng nay dì có đi siêu thị ở thị trấn mua rất nhiều đồ ăn vặt, dì biết mấy đứa nhỏ các cháu đều rất thích ăn"

Quảng đại thiếu gia ung dung ăn cơm: “Tôi đã lớn rồi, không cần đồ ăn vặt đâu.”

Quế Tú Viện cười: “Không sao cả, dì còn mua đồ uống nữa, mấy chai Coca với Sprite mấy đứa đều thích uống này.”

Quảng Dã cà lơ phất phơ: “Tôi đang giảm cân, không uống đồ uống có ga.

Quế Tú Viện: “...”