Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 69




Hôm nay Tang Lê đem theo máy chụp ảnh mà Quảng Minh Huy tặng cô để chụp ảnh, Quảng Dã chỉ cho cô cách sử dụng.

Quảng Dã để mọi người tự do sinh hoạt, anh chuẩn bị bận một chút chuyện, Tang Lê nghe nói thế thì không nhịn được hỏi: “Cậu muốn đi xem động vật à?”

Quảng Dã nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời của cô, đoán được mong muốn của cô: “Cậu muốn xem thì đi cùng đi."

Dụ Niệm Niệm đến gần hỏi: “Động vật gì vậy?”

Tang Lê cong mày nói: “Trên núi của Quảng Dã nuôi rất nhiều động vật nhỏ, thỏ, ngựa còn có alpaca nữa, cực kỳ dễ thương.”

“Trời ạ, tớ cũng muốn đi xem!”

Nhiếp Văn cười gian: “Quảng Dã, cậu sẽ không dẫn mỗi mình Tang Lê đi chứ? Như thế thì quá không nghĩa khí rồi.”

Quảng Dã đứng lên đi ra ngoài: “Tôi không cho các cậu đi cùng à?”

Thế là năm người còn lại đi lên cùng, khi đi dạo trên đường, mấy người họ đến nông trại nhìn thấy Coca, Lữ Nguyệt rất sợ mấy con chó lớn oai phong lẫm liệt, may mắn là Coca rất nghe lời, rất nhanh đã lấy lòng được mọi người.

Quảng Dã dẫn họ đi xem mấy động vật nhỏ, mọi người nhìn xung quanh, đi qua chuồng thỏ, các công nhân đang chuẩn bị cỏ cho thỏ ăn, Quảng Dã gọi Tang Lê đang dắt Coca: “Cậu thích thỏ nhất, cậu có cho nó ăn không?”

Đôi mắt quả hạnh của Tang Lê sáng ngời, cô gật đầu, công nhân đưa cỏ cho cô, cô đi cho thỏ ăn, cuối cùng với sự giúp đỡ của người công nhân, ôm thỏ con đến.

Cục kẹo bông trắng đầy lông lá nằm gọn trong tay Tang Lê, cô cẩn thận từng li từng tí dùng tay vuốt ve lông của nó, cả trái tim tan chảy trong sự dễ thương, nhướng mày lẩm bẩm một mình: “Thỏ trắng nhỏ, em có biết mình dễ thương lắm không?”

Dáng vẻ ngốc nghếch của cô lọt vào mắt của Quảng Dã, anh nghiêng mắt, khóe môi hơi cong, cuối cùng cũng biết được hôm đó cô ở đầu bên kia của bác Trương dễ thương đến nhường nào.

Sau đó Quảng Dã cầm đồ nghề, cắt tỉa lông cho thỏ, mọi người vây xung quanh, Dụ Niệm Niệm xem, nói nhỏ với Tang Lê: “Không ngờ Quảng Dã còn có dáng vẻ này, thấy cậu ấy đối xử với động vật nhỏ rất kiên nhẫn.”

Tang Lê không kìm được nhìn anh, nhẹ cong khóe môi: “Ừm, cậu ấy rất thích động vật nhỏ.”

Mọi người tự do đi dạo xem gần đây, Tang Lê tự đi đến chuồng khác phía trước, thấy mấy động vật lông màu nâu và trắng, cô ngây người mấy giây mới phản ứng lại: “Đây là alpaca??”

Lý Thực đi theo cười: “Đúng rồi, đây là do Quảng tổng mua cho Tiểu Dã.”

Tang Lê đi tới: “Dễ thương quá, Quảng Dã rất thích đúng chứ?”

“Cậu ấy không nói, chỉ là gần đây tới sơn trang đều thường đặc biệt đến chỗ này.”

Lý Thực kêu công nhân kéo ra một con alpaca nhỏ nhất, đến bãi cỏ bên ngoài, dưới sự chỉ đạo của công nhân, Tang Lê dắt chúng đi dạo, qua một lúc sau công nhân đến tiếp nhận lại. 

Tang Lê cười hỏi: “Alpaca này tên gì vậy ạ?”

Người công nhân bối rối: “Tên là do tiểu Quảng tổng đặt, tên là...tên là... Lão Quảng.”

Lão Quảng??!!

Tang Lê quay đầu nhìn...

Lông mông của con alpaca còn được tỉa hai chữ “Lão Quảng”

Công nhân nói phần lông này là do Quảng Dã cắt, còn dặn dò họ lần sau khi mà Quảng 

Minh Huy đến phải dắt ông ấy đi xem.

Lúc này Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đi tới, thấy alpaca thì phấn khích yêu thích, kêu Trương Bác Dương chụp ảnh cho ba người họ với alpaca, đến lúc Nhiếp Văn phấn khích cũng nói muốn chụp ảnh chung, alpaca dường như chê cậu ấy phun nước miếng vào người cậu ấy, làm cho mọi người bật cười.

Sau cùng alpaca được dẫn về chuồng, Quảng Dã cũng vừa tỉa xong lông thỏ đi tới, Tang Lê thắc mắc hỏi anh: “Cậu đặt tên cho con alpaca này là “Lão Quảng” à? Cậu cố ý phải không?”

Quảng Dã vuốt ve đầu con alpaca, ngữ điệu nhởn nhơ: “Có vấn đề gì à? “Lão Quảng” này ngoan hơn lão Quảng nhiều.”

“...”

Tang Lê không khỏi buồn cười.

Người này cũng có lúc vô tri như vậy...

Đi ra khỏi khu động vật, mấy người đi xe tham quan đến bãi cỏ, thấy bò dê đang được chăn thả, cuối cùng đi thẳng đến biệt thự ven hồ gần đó, trời đã sập tối.

Quảng Dã: “Mọi người đi dạo tùy ý đi, tôi lên đài quan sát xem thử.”

Đài quan sát ở nơi cao nhất của sơn trang, có thể nhìn xuống thấy toàn bộ sơn trang và mạch núi, tầm nhìn siêu đỉnh, bình thường Quảng Dã hay đến đây nhìn tổng thể tình hình ở sơn trang.

Anh một mình đi lên, bên trên có đặt một bảng vẽ và ghế, anh thường xuyên vẽ tranh ở đây.

Cầm ống nhòm, anh nhìn một vòng, sau cùng uể oải ngồi xuống ghế phía trước bảng vẽ, tầm mắt tự nhiên hạ xuống.

Ở nơi không xa, chỉ nhìn thấy một nữ sinh đi đến bên hồ, Dụ Niệm Niệm nhìn Tang Lê tay vịn vào lan can nhìn ra bờ hồ bỗng kêu cô đứng yên: “Lê Lê, cậu đứng ở đó đi, tớ dùng máy ảnh chụp cho cậu một bức ảnh! Cậu đang rất đẹp luôn!”

Quang Dã nghe thấy vậy, nhìn chăm chăm.

Tang Lê mặc chiếc váy thêu màu trắng, bên ngoài khoác áo gile cổ tròn màu vàng, ánh chiều tà nhẹ nhàng của mặt trời lặn dường như phủ lên cơ thể cô một lớp sa-tanh mỏng màu vàng, không đánh phấn nhưng dung mạo vẫn trong veo mềm mại như tuyết, mắt long lanh như chứa đầy sao ở bên trong.

Cô đứng một mình, đằng sau là bức tường màu cam tạo bởi bầu trời chiều, còn có làn gió khẽ thổi qua mặt hồ làm làn sóng xanh ngọc gợn lăn tăn.

Thời gian ở đây một khắc giống như đang trôi chậm theo cơn gió nhẹ.

Đôi mắt đen của Quảng Dã in sâu cảnh tượng này, nhìn một lúc lâu, không kìm được cầm bút chì lên, bắt đầu phác họa lên trang giấy vẽ trống.

Dưới đài quan sát, năm người còn lại đang tản bộ bên hồ, Trương Bác Dương chụp hình cho mấy nữ sinh, dưới ánh tà dương có một cảm giác rất khác lạ.

Một lúc sau, mặt trời dần lặn xuống sau núi, nữ sinh đi chèo chuyền, Nhiếp Văn muốn đi khám phá đường đua quanh núi, thế là cùng Trương Bác Dương đi tìm Quảng Dã.

“Trương Bác Dương, đợi chút tôi dẫn cậu đi vòng vòng, để cậu thấy được cái gọi là tốc lực và nhiệt huyết mãnh liệt.”

“Hay là thôi... thôi đi, tôi sợ đợi chút nữa cái mà cậu cho tôi cảm nhận được là bệnh... bệnh viện với xe... xe cứu thương.”

“Đánh rắm, mẹ nó kỹ thuật của tôi nào có tệ như vậy...”

Hai người vừa nói vừa cười đi lên đài quan sát, Quảng Dã nghe thấy thì tiện tay che tranh đi, hai người nhìn thấy anh: “Quảng Dã, cậu hết bận chưa, dẫn bọn tôi chạy hai vòng quanh đường núi đi, hôm nay lên núi không thể chỉ an phận ở trong núi của cậu đúng chứ?”

Quảng Dã xoay cọ, ngữ điệu nhàn nhạt: “Các cậu kêu chú Lý Thực dẫn các cậu đi đi.”

“Sao cậu không đi chung với bọn tôi? Cậu ở trên đây lâu như vậy làm gì vậy, không nhàm chán à?”

Trương Bác Dương nhìn thấy cọ và màu vẽ bên cạnh tay anh: “Quảng Dã, cậu... cậu đang vẽ tranh à?”

“Cậu đang vẽ gì vậy...”

Khi Nhiếp Văn thấy Quảng Dã không đáp lại thì thuận tay gỡ kẹp đang kẹp giấy phác thảo trên bảng vẽ, bức đầu tiên là tranh được vẽ bằng bút chì than, trong tranh có một cái hồ, đang đứng bên hồ là một nữ sinh răng trắng mắt sáng, đường lông mày xinh đẹp mềm mại.

Nhiếp Văn nhìn thấy bức tranh: “Ôi oải cả chưởng, đây không phải là...”

Trương Bác Dương cũng đến gần xem, cậu ấy lắp bắp, bấy giờ sốc đến mức không nói nên lời.

Bức tranh này vậy mà lại là Tang Lê!

Quảng Dã vuốt thẳng bảng vẽ, hai người sốc như nhìn thấy người ngoài hành tinh, dựa trên những quan sát trước đó phát hiện, Nhiếp Văn lớn tiếng hỏi: “Được lắm, A Dã, cậu nói đi có phải cậu thích Tang Lê rồi phải không?!”

Lời của Nhiếp Văn như muốn đánh vào màng nhĩ Quảng Dã.

Nhiếp Văn không cho Quảng Dã cơ hội phản bác, tra hỏi từng câu: “Cậu đừng có mà không thừa nhận, tôi nói cho cậu biết, mấy chuyện trước kia của cậu, bọn tôi đều nhìn ra rồi! 

Chẳng hạn như hôm đó nghe được Tô Bạch Tình mắng sau lưng Tang Lê, cậu tức điên lên như thế, sau đó còn đặc biệt trừng trị người ta, cậu còn nói đây không phải là đối xử đặc biệt với Tang Lê?!”

Trương Bác Dương lắp bắp hùa theo: “Đúng đúng đúng!”

“Còn nữa, là cậu từ trước đến nay không học thêm, bây giờ vậy mà lại vì để ở cùng Tang Lê, ngày nào cũng học cùng cậu ấy!”

Trương Bác Dương: “Không không không không sai!”

“Nãy giờ tôi cứ thắc mắc sao cậu ngồi trên này lâu như vậy rồi không xuống, hóa ra là đang lén vẽ Tang Lê, còn vẽ một mình cậu ấy, rõ ràng là trong mắt cậu chỉ có mỗi Tang Lê, có đúng không Trương Bác Dương!”

“Đúng... đúng... đúng!”

Quảng Dã không nói nên lời: “Đúng cái rắm.”

Nhiếp Văn còn muốn nói gì đó thì thấy Quảng Dã cất giọng trầm lười nhác lên: “Ông đây có nói là không thừa nhận à?”

Nhiếp Văn và Trương Bác Dương:!!!

“Chết tiệt!!!”

Hai người họ nhìn nhau, xông thẳng xuống đài quan sát.

Quảng Dã chưa kịp nói câu thứ hai: “...”

Sầm tối, ánh tà dương dần dần lặn, bầu trời điểm xuyết những màu ráng chiều trải dài từ xanh bạc đến hồng khói, tầm mắt dần trở nên hỗn loạn nhũn ra.

Trên mặt hồ, hoàng hôn buông xuống, tiếng chim và tiếng ve khẽ kêu.

Công nhân chèo thuyền đến bên bờ, cô gái lên bờ.

“Hu hu hu nơi này đẹp như tiên cảnh vậy! Cảm thấy có thể đẹp ngang ngửa Châu Khê mà chúng ta từng đi trước kia, quan trọng là lại không có người khác, quá là tự do.”

Dụ Niệm Niệm thích đến nổi gào thét lên, giữ lấy cánh tay Tang Lê, miệng cười đến tận mang tai: “Tang Lê, nếu như lần sau cậu lại đến đây nữa vậy làm phiền cậu gọi tớ theo với nhé, bọn tớ cũng hưởng ké cậu đến đây chơi.” Tang Lê bất lực cười nói: “Cái gì mà hưởng ké tớ chứ, sau này cậu muốn đến có thể hỏi Quảng Dã.”

“Quảng Dã dữ quá, nói thật là bình thường tớ có hơi sợ cậu ấy, cậu không sợ cậu ấy à?”

Tang Lê lắc đầu: “Cậu ấy có gì mà phải sợ chứ.”

Dụ Niệm Niêm cảm khái: “Lúc Quảng Dã không cười thực sự rất dữ, hồi đó tớ ở trên lớp cũng không dám nói chuyện với cậu ấy.”

Lữ Nguyệt cũng gật đầu: “Tớ thậm chí còn không dám nhìn cậu ấy.”

Dụ Niệm Niệm: “Ha ha ha ha Nguyệt Nguyệt cậu dễ thương quá...”

Mấy người họ đi theo lối đi bộ lát gỗ bên hồ trở về, mấy phút sau thấy Nhiếp Văn và Trương Bác Dương đi về hướng mấy cô.

Thấy mấy cô, bọn họ dường như đang nói chuyện gì đó, trên mặt mang đầy nụ cười tựa gió xuân, rõ ràng là đang đẩy nhanh bước chân.

“Ồ, hai người này chạy mô tô về rồi à?”

Đi đến trước mặt họ, Dụ Niệm Niệm cười hỏi: “Chạy mô tô vui lắm hả, các cậu vui vẻ dữ vậy?”

“Bọn tớ không có đi lái xe.”

“Hả? Vậy các cậu mới đi đâu?”

Năm người cùng nhau tiến lên phía trước, Nhiếp Văn liếc nhìn ai đó, thần bí nói: “Mới nãy bọn tớ đến đài quan sát tìm Quảng Dã, vốn muốn gọi cậu ấy dẫn chúng tớ đi, không ngờ phát hiện một thông tin cực lớn liên quan đến Quảng Dã, hai bọn tớ lập tức vỡ òa, coi bộ tối nay ngủ không được rồi.”

Nghe Nhiếp Văn nói vậy, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt tò mò truy hỏi: “Tin gì vậy?! Liên quan gì đến Quảng Dã?”

Hai nam sinh đối mặt nhau, lập tức kích động không nói nên lời, ngưng đọng một hồi, Dụ Niệm Niệm sốt ruột vô cùng, nửa cười nửa mếu, vội kéo Trương Bác Dương: “Hai cậu đừng có úp úp mở mở nữa, nói mau đi!”

Tang Lê cũng có chút hiếu kỳ nhìn hai người họ, Nhiếp Văn thở chậm lại, sau vài giây mới cố tỏ ra bình tĩnh lên tiếng: “Quảng Dã, sắp yêu đương rồi.”

“Vãi, thật hay giả vậy?!!!”

“Này, lời này là có ý gì?! Quảng Dã có người mình thích rồi á?!”

“Đây là thể hiện cho việc Quảng Dã thích cô gái nào đó rồi sao?!”

Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt nhảy cẫng lên, Tang Lê cũng giật mình trong phút chốc.

Quảng Dã luôn rất cao ngạo, từ khi học cấp ba, bất kể có bao nhiêu cô gái ưu tú cũng không ai được anh để vào mắt, thậm chí chưa từng có nữ sinh nào xuất hiện bên cạnh anh, tin đồn mập mờ với nữ sinh nào đó cũng không có, nhiều người thấy vậy đã bỏ cuộc nhưng đồng thời cũng yên tâm, bởi vì không ai có thể khiến Quảng Dã rung động.

Nhưng mà bây giờ anh vậy mà lại có người mình thích rồi?!

Dụ Niệm Niệm khó tin nói: “Thật hay giả vậy, lớp 10 lớp 11 không phải rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ấy mà cậu ấy đều từ chối à?”

Nhiếp Văn cười: “Đó còn không phải là do lớp 10 lớp 11 cô gái đó chưa xuất hiện sao?”

Dụ Niệm Niệm: “Vậy là ai?! Trường của chúng ta hay trường khác?! Tên gì? Trông có xinh đẹp hay không?”

Trương Bác Dương bất lực: “Đẹp hay không, không phải các cậu nhìn... nhìn thấy rồi à?”

Dụ Niệm Niệm: “...”

Lữ Nguyệt đáp lại: “Đợi đã đợi đã, lớp 10 lớp 11 chưa xuất hiện, người các cậu nói không phải là...”

Cô ấy từ từ quay đầu nhìn Tang Lê, Nhiếp Văn cười: “Bạn học Tiểu Nguyệt Nguyệt, tớ phát hiện cậu không những hát hay mà còn rất thông minh.”

Dụ Niệm Niệm cũng phản ứng lại, sốc quá quay lại nhìn.

Đầu óc của Tang Lê nhất thời bị đứt quãng, còn chưa kịp hiểu ra: “Là sao cơ?”

Tiếp sau đó cô chạm phải ánh nhìn của Nhiếp Văn và Trương Bác Dương, trên mặt họ tràn đầy ý cười đắc ý, sau đó quả bom bị Nhiếp Văn nhẹ nhàng ném qua: “Tang Lê...”

“Người Quảng Dã thích chính là cậu.”