Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 160




Tang Lê không nhận lấy mà lịch sự từ chối: "Cảm ơn anh nhưng không cần đâu, tôi hạn chế thực phẩm nóng, không uống được."

"Không sao đâu, trà hoa quả này là loại ít đường."

Tang Lê lại từ chối lần nữa, Quý Hoài đứng bên cạnh không xem nổi nữa, anh ấy cười tiến lại gần: "Đúng lúc tôi đang khát muốn uống một ly, thầy Loan không ngại tôi uống nó chứ?"

Loan Phi Trầm cười cười, vội nói được.

“Thầy Loan, anh đối xử với đạo diễn Tang Lê của chúng tôi tốt quá, mấy ngày nay vừa mời cô ấy ăn tiệc vừa mua quà bánh, ai mà không biết Tang Lê kết hôn rồi thì lại tưởng anh muốn làm sứ giả hộ hoa (*) đó.”

(*) Sứ giả hộ hoa chỉ chàng trai thích và muốn bảo vệ cô gái của mình khỏi tất cả nguy hiểm.

Trong giới múa rất loạn, quan hệ riêng tư giữa các vũ công cũng rất phức tạp, ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra Loan Phi Trầm đối xử với Tang Lê không như với người khác, anh ta biết rõ Tang Lê đã có chồng nhưng lại cố ý dính lấy cô, không biết chừng còn dành tình cảm đặc biệt cho cô.

Nhưng vì để tránh ảnh hưởng đến màn trình diễn, bây giờ đang trên sân khấu nên có rất nhiều chuyện không thể thảo luận công khai, tuy câu bông đùa của Quý Hoài không vạch trần chuyện này nhưng cũng đủ để mọi người xung quanh đều hiểu. 

Nét mặt Loan Phi Trầm hơi tái đi, vũ công của Trừng Vũ đứng bên cạnh cười chế nhạo: "Sứ giả hộ hoa không phải ai cũng làm được đâu, sứ giả hộ hoa thực sự không phải đang ngồi ở khán đài đó sao?"

Trong lòng Loan Phi Trầm nổi lên tia kinh ngạc, việc đầu tiên anh ta làm là hướng tầm mắt về phía khán đài, đập vào mắt anh ta là người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm hàng ghế đầu tiên.

Anh mặc áo vest đeo giày da, tựa lưng vào ghế, hai tay đan nhau đặt trên quần tây đen, ngón tay xoay vòng chiếc nhẫn cưới, gương mặt trên cổ áo gió dựng đứng rất góc cạnh, anh có đôi môi mỏng và chiếc mũi thẳng, các đường nét trên khuôn mặt anh như được chạm khắc tinh xảo, ánh mắt anh đang nhìn về phía anh ta.

Loan Phi Trầm không biết Quảng Dã, nhưng chỉ cần một cái nhìn cũng có thể cảm nhận được khí chất lạnh lùng bẩm sinh của đối phương, như kẻ bề trên ngó xuống, khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Không biết Quảng Dã đã ở đây bao lâu, đã nhìn anh ta từ lúc nào, vẻ mặt anh bình thản, đôi mắt đen láy khó đoán được cảm xúc, không hề lộ ra một tia khó chịu khi thấy anh ta chủ động tiếp cận Tang Lê, ánh mắt nhìn anh ta như thể đang nhìn một chú hề.

... Lần đầu tiên gặp Quảng Dã, Loan Phi Trầm đã cảm thấy như bị nghiền nát.

“Chị Tang Lê, tổng giám đốc Quảng yêu chiều chị đến mức bay từ Vân Lăng đến đây xem chị biểu diễn, lần nào chị đi nơi khác biểu diễn anh ấy cũng đến.”

“Chủ yếu là tổng giám đốc Quảng phải chăm đánh dấu chủ quyền, chọc thủng suy nghĩ của mấy người có ý đồ xấu ha ha ha.”

Trước đây không phải các vũ công trong đoàn múa chưa từng thấy ai muốn lấy lòng Tang Lê như Loan Phi Trầm, nhưng chẳng ai có thể so sánh với Quảng Dã.

Mọi người vui vẻ cười đùa, nét mặt Loan Phi Trầm cứng ngắc, Tang Lê cắt ngang đúng lúc, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người: “Được rồi, mọi người nhanh chóng kiểm tra lại trang phục đi, sắp lên sân khấu rồi đó.”

Cả đám không nói nữa mà tản ra, Quý Hoài thì thầm trêu chọc Tang Lê: “Cậu xem tổng giám đốc Quảng chiếm hữu cậu như thế, liệu anh ấy có ghen không?”

Tang Lê liếc hướng mắt về phía người ngồi dưới khán đài, vẻ mặt khá bình thản.

Người này có vẻ không ăn giấm đâu nhỉ…?

Cô tranh thủ thời gian nhắn tin cho Quảng Dã: [Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, xong việc chúng ta gặp nhau nhé.]

Tin nhắn gửi đi, cô nhìn anh từ phía xa, Quảng Dã bắt gặp ánh mắt cô, cô mỉm cười, thấy anh vẫn giữ vẻ mặt như thường, điện thoại nhanh chóng rung lên, có tin nhắn đến: [Cứ diễn tự nhiên, anh sẽ chụp ảnh.]

Cô bật cười rồi cất điện thoại đi.

Đúng 7 giờ 30 phút tối, khán đài đã chật kín, trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

Tất nhiên Tang Lê là trung tâm của Trừng Vũ, kỹ năng vũ đạo của cô ngày càng trở nên hoàn thiện hơn nhờ việc luyện tập không ngừng, khi xoay tay áo, có lúc cô lướt qua, có lúc lại dịu dàng, khí chất thay đổi theo điệu nhạc. 

Bây giờ Tang Lê đã tự tin hơn trên sân khấu, cô có thể dễ dàng làm chủ sân khấu và thu hút sự chú ý của mọi người.

Một vài bài múa đã kết thúc, phần biểu diễn cuối cùng có sự kết hợp với đoàn múa thành phố.

Tang Lê và Loan Phi Trầm là vũ công chính, trong bài múa họ là một cặp tình nhân yêu nhau nhưng không thể đến với nhau, điệu nhạc tình cảm dạt dào, hai người phối hợp rất ăn ý.

Khi điệu múa kết thúc, khán giả vỗ tay vang dội. Cuối cùng buổi biểu diễn đã kết thúc thành công.

Vũ công của hai đoàn cùng nhau chụp ảnh lưu niệm trên sân khấu, một lúc sau có mấy người đàn ông từ cửa hội trường bước vào, họ là lãnh đạo Cục Văn Hóa và lãnh đạo nhà hát, còn có lãnh đạo đoàn múa thành phố - Trần Thành. 

Vài người bước xuống sân khấu, nhìn thấy Quảng Dã đang tiến lại gần: “Tổng giám đốc Quảng…”

Quảng Dã đứng dậy bước về phía họ, hai bên bắt tay nhau, lãnh đạo vừa gặp Quảng Dã ở cửa đã giới thiệu những người khác với anh, Trần Thành mỉm cười đưa một điếu thuốc cho Quảng Dã: “Tôi nghe danh tổng giám đốc Quảng đã lâu, không ngờ hôm nay anh cũng đến đây, anh đến xem vì việc hợp tác với Trừng Vũ trước đây sao?”

Người bên cạnh vừa giải thích vừa bông đùa: “Tổng giám đốc Quảng đến xem vợ đó, chính là chủ của studio Trừng Vũ, cô Tang Lê.”

“Ồ, thì ra Tang Lê là vợ của anh, thật là trùng hợp…”

Mọi người trò chuyện rôm rả, Trần Thành mỉm cười: “Đoàn múa thành phố chúng tôi thật may mắn khi có thể hợp tác với Trừng Vũ, lần này học được rất nhiều từ mọi người.”

Quảng Dã vân vê điếu thuốc trong tay, nhìn Loan Phi Trầm đang đứng chụp ảnh riêng với Tang Lê trên sân khấu, bình thản nói: “Phải, việc hợp tác lần này rất tốt.”

Trần Thành nhận ra ánh mắt của anh, anh ta giới thiệu: “Đó là Loan Phi Trầm, diễn viên trực thuộc đoàn múa chúng tôi, tuổi trẻ tài cao, cậu ấy đã ngưỡng mộ cô Tang Lê từ lâu trước lần hợp tác này rồi.”

Quảng Dã hơi cong môi: "Tôi thấy rồi, anh ta rất để ý đến vợ của tôi."

Người ở đây có ai khờ đâu chứ, Trần Thành nghe ra ý trong câu nói của Quảng Dã, anh ta hơi ngẩn người, liền gật đầu cười trừ vài tiếng.

Đoàn múa chụp ảnh xong, thấy mấy vị lãnh đạo đứng ở dưới liền vội vàng đi xuống, các lãnh đạo cũng gọi họ lại chỗ mình.

Tang Lê bắt gặp ánh nhìn của Quảng Dã, nhẹ cong môi hồng, cô bước đến bên cạnh anh, Quảng Dã đưa nước và khăn mặt đã chuẩn bị sẵn cho cô, không để ý đến sự tồn tại của những người xung quanh mà dịu dàng nói: "Lau mồ hôi trước đi."

Người bên cạnh cười chào hỏi Tang Lê: "Hôm nay mới biết Tang Lê là vợ của tổng giám đốc Quảng, lúc trước cô chưa từng nhắc đến, cô khiêm tốn quá."

Quảng Dã ôm Tang Lê vào lòng, cô mỉm cười ôm lại anh, có người tò mò hỏi họ kết hôn từ lúc nào, năm ngoái gặp Quảng Dã hình như anh vẫn còn độc thân, tốc độ nhanh thật đấy, Quảng Dã cười: "Chúng tôi là bạn học cấp ba, mới kết hôn hai tháng trước thôi."

"Bạn học cấp ba sao, tình cảm bền thật đó, đây chính là từ đồng phục học sinh đến váy cưới trong truyền thuyết đấy sao?"

Sau đó các lãnh đạo giới thiệu Quảng Dã với người trong đoàn múa thành phố: "Đây là tổng giám đốc Quảng của Vân Chiêm, đối tác lâu dài của chúng ta trong công nghiệp văn hoá ở thành phố Lư Gia, tiếp sau đây đoàn múa chúng ta sẽ biểu diễn thương mại ở hẻm núi Triêm An, Vân Chiêm đang phụ trách khai thác nơi này."

Mọi người chào hỏi Quảng Dã, còn về phần Loan Phi Trầm, anh ta đã thấy thái độ tâng bốc Quảng Dã của các lãnh đạo, cũng biết được thân phận của Quảng Dã, mặt anh ta biến sắc, đưa tay về phía Quảng Dã và mỉm cười điềm tĩnh: "Chào tổng giám đốc Quảng."

Khi Loan Phi Trầm cảm giác tay mình sắp tê dại thì Quảng Dã mới đưa tay ra hời hợt đáp lại anh ta.

Tang Lê nhìn cảnh này, trong lòng thấy sai sai.

Quý Hoài nói đúng thật…

Trò chuyện vài câu, các lãnh đạo rời đi để Quảng Dã dành thời gian cho Tang Lê, các vũ công trong đoàn múa của Trừng Vũ đã quen với Quảng Dã, họ trêu chọc anh không đến xem là không chịu được, anh nói mình có mua quà mừng năm mới cho mọi người, trợ lý của anh nhanh chóng mang quà tới, phát cho mỗi người một chiếc khăn quàng hàng hiệu trị giá cả nghìn tệ.

Quảng Dã trước giờ vẫn luôn là người hào phóng, mọi người đều cảm ơn và nhận quà, còn nói mình được hưởng ké phúc phần của Tang Lê.

Mọi người vừa chuyện trò vừa đi ra ngoài.

Loan Phi Trầm đi đằng sau, nhìn thấy Tang Lê và Quảng Dã tình nồng ý mật, lại nhận ra nụ cười cong mi của Tang Lê lúc nhìn Quảng Dã khác hẳn với sự lạnh nhạt của cô với anh ta.

Loan Phi Trầm bỗng cảm thấy mình bị tát một cái, sắc mặt anh ta trầm xuống, lúc đó Trần Thành đi tới, nhìn thấy anh ta như thế thì hơi đanh mặt nói: "Tôi nghe nói cậu rất quan tâm đến Tang Lê của Trừng Vũ?"

Mặt Loan Phi Trầm hơi tái đi, anh ta cười trừ hai tiếng: "Không phải đâu giám đốc Trần, em chỉ cảm thấy cô Tang Lê rất giỏi giang, nên muốn học tập từ cô ấy thôi."

"Tôi vừa mới hỏi trưởng đoàn, cô ấy bảo mấy ngày nay tâm trí cậu cứ như đi chơi xa vậy, đến cả chồng của Tang Lê là tổng giám đốc Quảng cũng vừa mới nhắc khéo tôi vài câu đấy." Trần Thành cau mày: "Cậu có biết cậu đang làm gì không? Không muốn có tương lai nữa sao? Thấy ai cũng dính lấy?"

Trần Thành là người trực tiếp dạy bảo Loan Phi Trầm, cũng là người có quyền quyết định anh ta có được tiếp tục ở trong đoàn múa thành phố không, Loan Phi Trầm phải kính sợ anh ta, thấy sắc mặt đối phương trầm xuống thì bối rối nói: “Giám đốc Trần, không nghiêm trọng đến vậy chứ ạ…”

“Không nghiêm trọng? Người ta là tổng giám đốc Quảng của Vân Chiêm đấy, sắp tới chúng ta có dự án lớn hợp tác với người ta, cậu chưa nghe danh họ Quảng bao giờ à? Ba anh ta là chủ tịch tập đoàn xây dựng Sang Huy đấy, anh em họ hàng nhà anh ta đều có tài sản trong nước lẫn ngoài nước, cậu có biết địa vị gia đình anh ta bây giờ thế nào không? Muốn làm khó cậu là chuyện quá dễ dàng rồi còn gì? Cậu lấy can đảm ở đâu ra thế?!”

Loan Phi Trầm không ngờ Quảng Dã lại có địa vị cao như thế, anh ta nhớ lại ánh mắt khi nãy của Quảng Dã và lập tức nhận ra ý đồ trong đó… Quảng Dã muốn giẫm chết anh ta chỉ là chuyện dễ dàng như giẫm chết một con kiến.

“Cậu biết thân biết phận chút, Tang Lê không bao giờ nhìn đến cậu đâu.” Câu nói của Trần Thành vừa thẳng thắn vừa gay gắt, không hề nể mặt Loan Phi Trầm.

“...” Mặt Loan Phi Trầm đỏ bừng.

Cuối cùng nhóm người tách ra, Quảng Dã lái xe đi, các vũ công trong đoàn múa muốn đi ăn tối và mời Tang Lê dẫn theo Quảng Dã đi cùng, nhưng Tang Lê từ chối với lý do đã mệt, thấy xe của Quảng Dã đã đỗ ở bên đường: “Tôi đi trước đây, mọi người ăn ngon miệng nhé, tạm biệt.”

“Được ạ, tạm biệt chị Tang Lê…”

Tang Lê chạy bước nhỏ sang bên đường, cô mở cửa xe, ngồi xuống ghế phụ lái, nhướng mày nhìn Quảng Dã: “Chúng ta đi thôi?”

Quảng Dã bình thản đáp: “Tên khách sạn.”

“Em chỉ đường cho anh, không xa đâu.”

Quảng Dã khởi động xe, Tang Lê dẫn đường cho anh, chẳng mấy chốc xe đã đến trước cửa khách sạn, Quảng Dã đưa chìa khóa cho nhân viên đi đỗ xe, hai người đi vào bên trong, Quảng Dã ôm lấy Tang Lê, cô cảm thấy vẻ mặt anh rất thờ ơ, như thể anh không hề vui vẻ chút nào khi gặp cô, lúc đi trên đường cũng không nói chuyện với cô câu nào.

Người này làm sao vậy chứ…

Đến cửa phòng khách sạn, Tang Lê quẹt thẻ mở cửa, nhận ra Quảng Dã không ôm cô như lúc nãy nữa mà đi thẳng vào bên trong.

Cô hơi ngẩn người.

Sao cứ cảm thấy có gì đó sai sai…

Quảng Dã bước vào phòng, anh cởi áo khoác, trả lời ngắn gọn vài tin nhắn công việc trên điện thoại, sau đó đi vào phòng tắm chỉnh trang lại một chút.

Tang Lê thay váy ra và mặc bộ đồ ngủ thoải mái, cô đi đun nước nóng, tiện hỏi Quảng Dã: “Anh đã ăn tối chưa? Có muốn gọi đồ ăn không?”

Quảng Dã bước ra từ phòng tắm, đáp: “Em muốn ăn gì thì gọi.”

“Em đói quá…”

Quảng Dã không lại gần cô mà bước về phía trước, Tang Lê đuổi theo anh, không kìm được hỏi: “Quảng Dã, anh sao vậy? Không vui à?”

Anh không trả lời, cô kéo cánh tay anh, bĩu môi nói tiếp: “Sao anh lại cố tình phớt lờ em? Nửa tháng rồi chúng ta không gặp nhau, anh không nhớ em sao?”

Cô chớp đôi mắt sáng ngời nhìn anh, Quảng Dã siết chặt tay cô, cúi đầu nhìn cô, anh trầm giọng nói: “Không phải có ai nói gặp mặt sẽ ôm anh, hôn anh à? Ôm đâu? Hôn đâu?”

Không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện này, thấy bộ dạng trẻ con của anh, trái tim cô như tan chảy, cô mỉm cười lao vào vòng tay anh: “Ôm ôm nè, em cứ tưởng anh không vui nên không dám ôm…”

Cô lập tức kiễng chân lên, vòng tay ôm lấy cổ anh, mỉm cười nhìn anh: “Ôi chao, đây là chồng em sao? Tại sao nửa tháng không gặp mà anh lại đẹp trai hơn vậy, bình thường đã đẹp sẵn rồi, giờ càng lúc càng đẹp hơn, em không nỡ để người khác nhìn ngắm anh đấy, nếu anh bị cướp mất thì phải làm sao đây?”

Đáy mắt Quảng Dã hiện lên ý cười vì câu nói của cô, anh nheo mắt: “Sao trước đây anh không nhận ra em giỏi nịnh hót anh đến vậy nhỉ?”

“Đâu có, em đang nói sự thật mà.”

Anh ôm lấy cô, cúi người hôn cô, Tang Lê ngẩng đầu chủ động đón nhận anh.

Hơi thở đan xen vào nhau, anh ôm cô chặt hơn, hơi thở bạc hà sảng khoái lan tỏa trong miệng cô. Một lúc sau anh mới nhớ ra cô vừa nói mình đói, anh dừng lại khàn giọng nói: “Đợi lát nữa chúng ta tiếp tục, em lại đây ăn gì đó trước đã.”

“Anh mua rồi à…”

Anh đi lấy đồ ăn, sau đó ngồi xuống ôm cô vào lòng, trong túi toàn là món cô thích ăn, lúc còn trên đường đi anh đã đặt đồ ăn rồi, Tang Lê cắn mấy miếng bánh mì hạt, anh đưa cốc nước nóng có cắm ống hút cho cô: “Nóng đó, em uống chậm thôi.”

Cô thử nhiệt độ trước, nhấp vài ngụm như một con chuột hamster nhỏ, sau đó hài lòng cảm thán: “Cả tối em không có thời gian uống nước, khát quá đi mất.”

“Khát lắm sao? Không phải có người đưa nước cho em à?”

Trong câu nói tràn ngập mùi giấm chua, Tang Lê nhận ra anh đã thật sự thấy cảnh đó, cô cười nhẹ nhàng dỗ anh: “Nhưng em không muốn uống nước người khác đưa, em chỉ muốn uống nước ông xã em đưa thôi.”

Cô biết Quảng Dã rất thích cô gọi anh là “ông xã”, lần nào cô làm nũng thế này cũng có tác dụng.

Cô lại dính lấy anh gọi thêm vài tiếng, giọng cô ngọt ngào chịu không nổi, yết hầu Quảng Dã lên xuống, anh nhếch môi nhìn cồ: “Em tập trung ăn trước đi, lát nữa gọi cũng chưa muộn.”

Nếu không phải cô vẫn còn đói thì anh đã bế cô lên giường rồi.

Tang Lê cảm thấy mình như một con cừu nhỏ bị cho ăn để làm thịt vậy…

Tang Lê ngoan ngoãn im lặng không gọi nữa, cô hỏi anh hôm nay cô biểu diễn thế nào: “Anh ngồi ở ngay hàng đầu, có phải nhìn em rõ nhất không?”

“Ừ, thấy vợ anh nhảy múa với người đàn ông khác.”

Hũ giấm này vẫn còn chua lắm, Tang Lê không nén được tiếng cười: “Đâu có, em và anh ta chỉ là bạn nhảy trong một bài thôi, ngắn ngủn mà.”

“Cái người tên Loan Phi Trầm kia có ý với em.” Giọng điệu anh rất nghiêm túc.

Cô vội vàng nói: “Em không liên lạc riêng tư với anh ta mà, anh ta làm gì em cũng không quan tâm, đó chỉ là công việc thôi, không hề có chuyện gì khác…”

Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Quảng Dã vò tóc cô: “Ừ, anh biết rồi.”

Tất nhiên là anh tin cô trăm phần trăm.

Hơn nữa anh vẫn luôn tôn trọng công việc của cô, công việc là công việc, Tang Lê rất nghiêm túc, anh cũng sẽ không chen vào chỉ vì tính chiếm hữu của bản thân.

Cô chậm rãi ăn bánh mì, một lúc sau mới đặt túi xuống, đầu ngón tay Quảng Dã vòng qua vòng eo thon thả của cô, anh háo hức nhìn cô: “Em ăn xong chưa?”

“Hừm…” Cô chớp mắt: “Em ăn thêm cái nữa nhé?”

Anh cười: “Sợ lát nữa không đủ sức à?”

Mặt cô hơi đỏ lên: “Làm gì có…”

Sợ cô vẫn còn đói, anh nghiêm túc hỏi: “Có muốn ăn thêm chút không?”

Cô cố ý trêu chọc anh: “Không cần đâu…”

Quảng Dã nhìn đôi mày cong cong của cô, anh ôm cô đứng dậy, cô lơ lửng trên không trung, vòng tay qua cổ anh, sau đó tấm lưng chìm vào trong sự mềm mại, anh cúi người nhìn cô: “Vậy đến lượt anh ăn rồi.”

Hai má cô càng đỏ hơn, Quảng Dã nhìn đôi lông mày thanh mảnh của cô, ánh mắt anh tối đi, như nhớ đến điều gì đó, anh thì thầm: “Hiểu thì hiểu thật, nhưng thấy vợ mình nhảy múa với người khác, anh vẫn ghen.”

Lý trí không thắng nổi con tim, tính chiếm hữu ở sâu nhất trong trái tim rất mạnh mẽ, chỉ cần ai đó nhìn Tang Lê nhiều thêm một lúc, anh cũng sẽ không vui, chỉ muốn giữ cô cho riêng mình.

Nghe vậy, Tang Lê không khỏi cong môi, cô ngước nhìn anh, dịu dàng nói: “Quảng Dã, em là của anh.”

Cô nhắm mắt lại, chủ động hôn lên môi anh.

Anh nắm lấy gáy cô, ôm cô vào vòng tay mình, anh nhanh chóng đổi khách thành chủ, hơi thở nóng hổi mạnh mẽ quét qua mọi ngóc ngách.

Đây được tính là nụ hôn đúng nghĩa đầu tiên sau khi gặp mặt.

Anh hôn cô rất sâu, cạy mở hàm răng cô, cướp đi hơi thở của cô, tim Tang Lê đập thình thịch, tình yêu trào dâng, cô chủ động ôm lấy anh.

Một lúc sau anh mới tạm thời dừng lại, cô thấy mình như đang tắm trong làn mưa xuân, hai mắt sáng bừng, cô mỉm cười thủ thỉ: “Bây giờ anh còn ghen không?”

“Xem biểu hiện của em thế nào đã.”

Tang Lê đỏ mặt mắng anh, rồi bỗng nghĩ tới điều gì đó: “Anh có mang theo cái kia không? Trong phòng không có…”

“Không mang, tối nay anh cũng không định dùng nó.”

Cô kinh ngạc: “Hả?”

“Nửa tháng em đi biểu diễn, Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm ngày nào cũng khoe con chọc tức anh.”

Đôi mắt Quảng Dã sâu thẳm, nhìn xuống đôi mắt sáng như sao của cô, giọng anh khàn khàn: “Em yêu, sinh cho anh một bé Lê con nhé.”