Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 152




Sau khi Quảng Dã được đưa đến bệnh viện, thông qua thông tin trong sổ hộ khẩu, y tá đã liên lạc được với Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, hai người vốn đang mở họp ở tập đoàn đến, y tá nói rằng vết thương của Quảng Dã không nghiêm trọng, vì thế Tống Thịnh Lan đến bệnh viện trước.

Không lâu sau đó, cảnh sát giao thông cũng đến điều tra thông qua video theo dõi, cuối cùng cảnh sát giao thông xác định bên phía đối phương phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về vụ tai nạn, Tống Thịnh Lan lập tức sắp xếp cho thư ký đi xử lý các vấn đề liên quan đến bồi thường, chỉ yêu cầu Quảng Dã nghỉ ngơi cho thật tốt.

“Đúng rồi, Lê Lê đâu?” Tống Thịnh Lan hỏi.

“Hai ngày nước cô ấy đã đến Pháp để biểu diễn, hai giờ chiều nay mới bay về”

Tống Thịnh Lan nhìn thời gian trên điện thoại: “Vậy sắp đến rồi, đợi chút nữa mẹ sẽ gọi điện thoại cho con bé.”

Quảng Dã khế nheo mắt: “Mẹ có thể…”

Anh suy nghĩ một lát, sau đó nhanh chóng ngừng nói, Tống Thịnh Lan ngay lập tức hiểu ra: “Có thể đừng nói cho con bé biết phải không? Con đang suy nghĩ cái gì thế, chuyện lớn như vậy mà con còn muốn giấu nữa ư?”

Quảng Dã liếm môi, rũ mắt xuống không nói gì.

Điều khiến anh sợ nhất chính là thấy cô hoảng hốt và khó chịu, nhưng anh cũng biết việc này không thể giấu được.

Khoảng hai giờ chiều, tại sân bay Vân Lăng, Tang Lê vừa hạ cánh, khôi phục thông tin liên lạc trở về bình thường thì nhận được tin nhắn của Tống Thịnh Lan.

Cô không khỏi hoảng hốt lo sợ, lập tức nói với Liễu Hà rằng cô đi trước, sau đó vội vàng đi bắt xe.

Nửa tiếng sau, cô tới bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh ra, lập tức thấy được người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.

Anh bị thương trên trán, được dán băng gạc, chỗ xương sườn được quấn cố định, cử động không được, vốn dĩ cơ thể vẫn luôn mạnh mẽ khỏe mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên anh xuất hiện trước mặt cô với hình ảnh như vậy.

“Quảng Dã..”

Quảng Dã nghe thấy tiếng bèn quay đầu lại nhìn, thấy cô đi vào thì đáp lại, Tang Lê hoảng hốt: “Anh sao rồi, bị thương ở đâu thế, đang tốt đẹp sao lại xảy ra tai nạn xe thế…”

Cô trở về trong sự vui vẻ và chờ mong, nhưng vừa nhận được tin Quảng Dã xảy ra chuyện, trái tim giống như muốn rơi ra khỏi lồng ngực, vô cùng hoảng sợ.

Quảng Dã giấu đi sự đau đớn, vẻ mặt bình tĩnh, vô cùng tự nhiên nói: “Anh không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” “Cái gì mà không sao, anh bị gãy xương đấy, anh lại lừa em…”

Cũng may không có nguy hiểm đến tính mạng, nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì đó thì cô phải làm sao đây…

Tang Lê kiểm tra vết thương của anh, cuối cùng cô ngồi bên cạnh giường bệnh, đôi mắt ửng đỏ: “Đều là lỗi của em, sớm biết như thế thì em đã không đề nghị đi đăng ký kết hôn vào hôm nay, vậy thì anh cũng không cần phải vội vàng trở về như vậy…”

“Em có bị ngốc không thế, chuyện này có liên quan gì đến em đâu, rõ ràng do đầu óc người kia không tỉnh táo, đã vượt đèn đỏ” Quảng Dã giơ tay vuốt ve má cô, nhếch môi trêu đùa: “Không phải anh chỉ bị vết thương nhỏ thôi sao? Em cứ khóc như thể ông đây đã không còn trên đời nữa thế.”

“Anh không được nói bậy…”

Quảng Dã lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên đuôi mắt cô, giọng nói dịu dàng: “Bé cưng, nếu em lại khóc nữa thì anh sẽ lại càng đau hơn đấy, cho nên em đừng khóc.”

Một người đàn ông da dày thịt béo như anh, từ nhỏ đến lớn anh đã từng chịu không ít vết thương nghiêm trọng hơn thế này nữa, anh cũng không thể nào sợ đau, điều duy nhất khiến anh lo lắng chính là sợ rằng cô gái nhỏ sẽ cảm thấy khó chịu vì anh, biết ngay cô sẽ rơi nước mắt, quả nhiên đoán không sai.

Tang Lê khụt khịt mũi, vội vàng lau sạch nước mắt, nói rằng sẽ không khóc nữa: “Đúng rồi, dì đi đâu rồi anh…”

“Mẹ đi gặp trợ lý của anh rồi.”

Không bao lâu sau, Tống Thịnh Lan đã trở về, vấn đề bồi thường hoà giải với đối phương đã nói xong, hôm nay Dung Vũ có thể xuất viện, còn Quảng Dã phải ở lại nằm viện để quan sát thêm mấy ngày. Đầu tiên, Quảng Dã chuyển đến phòng bệnh VIP, nơi có phòng tắm riêng và có phòng nghỉ dành cho người nhà.

Nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày của Tang Lê, Tống Thịnh Lan an ủi cô đừng quá lo lắng: “Con trai có sức khoẻ tốt, hơn nữa còn trẻ, sức đề kháng cao, vì thế chắc chắn thằng bé sẽ nhanh chóng bình phục thôi, vốn dĩ vừa rồi nó còn muốn dì lừa cháu nữa đấy, dì nói sao dì có thể giấu được.”

Tang Lê có chút tức giận nhìn về phía Quảng Dã: “Sau này cho dù có chuyện gì thì anh cũng phải nói cho em biết đấy…”

Quảng Dã mỉm cười: “Ừm, anh biết rồi.”

Chập tối, Quảng Minh Huy cũng từ tập đoàn đi đến bệnh viện, bốn người của tiểu đội Phất Nhanh và Giản Thư Nhiên cũng nhận được tin tức, nhanh chóng chạy tới bệnh viện thăm hỏi, cũng may không có việc gì, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhiếp Văn nhìn Quảng Dã, vỗ ngực, trong lòng cảm thấy đau âm ỉ: “A Dã, cậu chính là người cầm lái của Vân Chiêm chúng ta, cậu như vậy thì chúng tôi biết phải làm sao bây giờ, chúng tôi biết trông cậy vào ai đây, tôi cảm thấy rất đau lòng đấy.”

Những người khác không khỏi bật cười: “Nhiếp Văn, cậu có cần phải làm lố như vậy không?” 

“Ha ha ha.”

Quảng Dã liếc nhìn cậu ta: “... Sao tôi lại cảm thấy cậu rất vui vẻ nhỉ?”

Nhiếp Văn nhếch môi: “Đúng là có hơi lố thật, nhưng việc tôi lo lắng cho cậu là thật, A Dã, nếu không trong khoảng thời gian này tôi đến nhà cậu làm hộ lý nhé, hai chúng ta là anh em tốt nên tôi sẽ không lấy tiền, chỉ cần bao cơm là được, Trương Bác Dương, cậu cũng đến đi.”

Lữ Nguyệt: “Này, Niệm Niệm nhà người ta còn đang mang thai đấy, cậu còn kéo thêm Trương Bác Dương cùng đi nữa.”

“Tớ quên mất, không sao, vậy cứ để một một tôi gánh trọng trách này vậy, vì anh em, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không chối từ, Tang Lê, cậu cứ yên tâm giao sức khoẻ của A Dã cho tớ đi.” 

Tang Lê mỉm cười: “Tớ cảm thấy không yên tâm cho lắm.

Giản Thư Nhiên chế nhạo: “Vẫn nên quên đi, em sợ đợi sau khi anh Nhiếp Văn chăm sóc cho anh A Dã xong, anh ấy sẽ trở thành người tàn phế mất.”

Mọi người không khỏi cười lớn, Quảng Dã kêu Nhiếp Văn đừng diễn nữa, xử lý chuyện công ty cho tốt, đừng gây thêm phiền toái cho anh thì đã là điều chăm sóc lớn nhất với anh rồi.

Bây giờ Quảng Dã đã thành như vậy, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn, anh sẽ không thể quay lại công ty để làm việc được.

Ngồi nói chuyện được một lúc, thấy cũng đã muộn nên mấy người bạn bèn đi về trước, nói rằng ngày mai sẽ lại đến thăm anh, Quảng Dã cũng kêu Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy trở về, Tống Thịnh Lan sắp xếp mấy nam hộ lý đến giúp Tang Lê chăm sóc cho Quảng Dã trong mấy ngày ở bệnh viện, rốt cuộc tướng người đàn ông cao to như vậy, bà ấy sợ một mình Tang Lễ sẽ chăm sóc không xuể, có đàn ông con trai ở đó, cũng sẽ càng tiện hơn một chút, có yêu cầu gì thì gọi hộ lý đến là được.

Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy đi về trước, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tang Lê và Quảng Dã, hộ sĩ đưa bữa tối đến, Tang Lê dịu dàng hỏi anh: “Anh có đói bụng không? Ăn một chút gì đi.” 

“Cũng không đói lắm.”

Bàn tay Tang Lê bị anh nắm lấy, nhìn thấy vẻ mặt hờ hững không có chút vui vẻ nào của anh, cô bèn hỏi: “Anh sao thế? Tâm trạng không tốt à?”

Vẻ mặt anh ủ rũ, nói: “Vốn dĩ chúng ta đã quyết định chiều tối sẽ đi đăng ký kết hôn, nhưng bây giờ không thực hiện được rồi.”

“???”

Tang Lê sửng sốt: “Anh vẫn còn nhớ chuyện này nữa à?”

Quảng Dã đưa đầu lưỡi chống hàm trên: “Chẳng lẽ đây không phải là chuyện quan trọng nhất hay sao?”

Tang Lê không khỏi buồn cười, chẳng trách cô cảm thấy suốt buổi chiều, tâm trạng của anh vẫn luôn không vui, thì ra là bởi vì chuyện này, sau khi biết được hôm nay anh gặp tai nạn xe cộ, cô đã sớm quên mất chuyện đó, vậy mà anh vẫn còn nhớ kỹ.

Cô chống cằm nhìn anh, mỉm cười một cách ranh mãnh: “Xem ra hôm nay không phải là ngày tốt để đi đăng ký kết hôn, nhưng cũng không sao cả, tục ngữ nói rằng những chuyện tốt đẹp đều cần có thời gian, chúng ta cứ chờ thêm một chút rồi đi đăng ký cũng được.”

“Chờ thêm một tuần nữa hay sao?”

“Một tuần? Sao sức khoẻ của anh có thể bình phục nhanh như vậy được chứ, bác sĩ nói rằng ít nhất anh cũng cần phải nằm trên giường bệnh hai đến ba tuần mới có thể xuống giường hoạt động, hay là anh muốn ngồi xe lăn rồi đi cùng em đến đăng ký kết hôn?”

Tang Lê ra vẻ nghiêm túc, nói: “Anh đừng suy nghĩ về chuyện này nữa, nếu anh không khoẻ thì chắc chắn em sẽ không đi đăng ký kết hôn cùng anh đâu, anh cứ cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt giùm em là được rồi.”

Anh có thể kéo cái tên tài xế vượt đèn đỏ kia ra đánh một trận được hay không?

Lúc này, bác sĩ tiến vào kiểm tra và thay thuốc cho anh, sau đó vị bác sĩ nhìn về phía Tang Lê, cũng nhắc tới chuyện này: “Cô chính là vợ chưa cưới của cậu ấy phải không?”

“Đúng vậy, là tôi..”

Bác sĩ không khỏi cảm thán, có chút không chịu nổi cảnh tượng ve vãn nhau của cặp đôi trẻ tuổi này: “Cô có biết chồng chưa cưới của cô sau khi tỉnh lại thì câu đầu tiên cậu ta hỏi tôi là gì không? Cậu ta hỏi tôi rằng liệu cậu ta có thể xuống giường đi lại hay không, cậu ta muốn cùng cô đi đăng ký kết hôn, đây là lần đầu tiên tôi thấy trường hợp như vậy đấy, cho dù bản thân bị gãy xương thì cũng không sao, trong đầu chỉ nghĩ đến việc cưới vợ, tình cảm của hai người cũng thật tốt.”

Tang Lê nghe vậy thì không khỏi bật cười.

“...”

Chuyện đau lòng lại lần nữa bị nhắc đến khiến sắc mặt người đàn ông ngày càng đen.

Bác sĩ an ủi Quảng Dã: “Yên tâm đi chàng trai, cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, để cơ thể bình phục, vợ của cậu sẽ không chạy đâu.”

"...”

Sau khi bác sĩ rời đi, Tang Lê mỉm cười nhìn về phía Quảng Dã, có chút vui sướng khi người gặp hoạ, Quảng Dã nhéo má cô, cũng cười: “Tang Lê, có phải em đang rất vui vẻ phải không?”

“Không có, chỉ là em không ngờ người nào đó còn có một mặt đáng yêu và trẻ con như vậy”

Đôi mắt Tang Lê cong cong, khẽ hôn vào má anh: “Quảng Dã, anh đừng lo lắng, em vẫn luôn ở đây, việc chúng ta đi đăng ký kết hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Cô biết anh rất muốn kết hôn với cô, đối với chuyện này, cô cũng như thế, vô cùng mong chờ.

Quảng Dã xoa nhẹ mái tóc cô, vẻ mặt lưu luyến: “Ừm, chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

Cô cười: “Được rồi, để em đút anh ăn cơm tối, cũng giúp em trải nghiệm cảm giác chăm sóc cho người bệnh là như thế nào…”

Vì thế, trong buổi tối đầu tiên, Tang Lê ở bệnh viện chăm sóc cho Quảng Dã, buổi sáng ngày hôm sau, Tống Thịnh Lan đến thăm, dưới yêu cầu của Quảng Dã, Tang Lê trở về chung cư để nghỉ ngơi thật tốt và sẵn tiện chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt thường ngày cho Quảng Dã.

Nằm viện hai ngày, sau khi làm kiểm tra tổng quát sức khỏe cơ thể đều bình thường, Quảng Dã đã có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.

Trước khi xuất viện, bác sĩ dặn dò những việc cần chú ý: “Chú ý giữ ấm, tránh bị cảm lạnh, nên nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt, ăn nhiều thực phẩm giàu protein và canxi để giúp xương mau lành, nếu trong mấy ngày này, miệng vết thương đau đến mức không chịu nổi, thì hãy uống Ibuprofen mà tôi đã kê đơn, tuần sau lại đến đây tái khám…”

Bác sĩ nói xong, cuối cùng nhìn về phía đôi tình nhân trẻ, không quên dặn dò: “Ngoài ra nên tránh các vận động kịch liệt, những điều không nên làm thì đừng làm, ba tháng tiếp theo phải cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt, để tránh ảnh hưởng đến việc chữa lành xương gãy.

Tang Lê nghe hiểu hàm ý trong lời nói của bác sĩ, hai tai trở nên đỏ bừng, sau khi bác sĩ rời đi, cô quay đầu nhìn về phía Quảng Dã: “Anh nghe thấy chưa, đừng có mà lộn xộn với em.”

Từ trước đến nay, đàn ông con trai như anh vốn đã có khẩu vị lớn hơn người bình thường, bây giờ đột nhiên bị yêu cầu không thể ăn thịt trong vòng ba tháng, khỏi nói cũng biết trong lòng anh cảm thấy buồn bực ra sao.

Vụ tai nạn xe cộ này xảy ra thật không đúng lúc.

Quảng Dã xuất viện, trở về chung cư, anh sẽ tạm thời làm việc tại nhà trong khoảng thời gian tới.

Tống Thịnh Lan hỏi bọn họ có muốn tiếp tục thuê hộ lý hay không, Quảng Dã nói không cần, trong nhà xuất hiện thêm một người xa lạ sẽ có nhiều cái không tiện, anh bị gãy xương sườn, chứ chân không hề bị thương, cuộc sống sinh hoạt thường ngày có Tang Lê giúp đỡ đã đủ rồi, vì thế Tống Thịnh Lan chỉ sắp xếp một dì tới chung cư để nấu cơm cho bọn họ, nấu cơm xong thì về, điều này giúp Tang Lê tiết kiệm rất nhiều sức lực.

Vết thương ngoài da dần dần khép lại, nhưng mấy ngày nay chỗ xương sườn vẫn bị đau, Quảng Đã uống thuốc, hơn nữa anh còn dùng thuốc Đông y để bôi ngoài da, kết hợp trị liệu giữa Đông y và Tây y. Tang Lê vừa kiên nhẫn vừa cẩn thận chăm sóc cho Quảng Dã, đã là một người đàn ông trưởng thành, Quảng Dã cũng không muốn nhìn thấy cô vất vả như vậy: “Ban ngày em có thể quay về phòng làm việc. “Anh muốn em để anh một mình ở chung cư hả? Như vậy thì sao em có thể yên tâm được chứ.

Trùng hợp Tang Lê vừa hoàn thành một đợt biểu diễn thương mại, trong thời gian ngắn sẽ không có sắp xếp công việc, vốn dĩ cũng dự định nghỉ phép, cô kêu anh đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu đổi lại hôm nay người bị thương là cô, anh cũng sẽ hành động giống cô thôi.

Dù sao trong chung cư cũng có phòng tập nhảy, nếu cô muốn nhảy thì cũng rất thuận tiện.

Trong một tuần đầu tiên, Quảng Dã vẫn luôn phải nằm trên giường.

Hơn 9 giờ tối, Tang Lê tắm rửa xong, bưng một chậu nước ấm từ phòng tắm đi ra, ngồi bên cạnh Quảng Dã: “Em giúp anh lau người một chút nhé?”

Bây giờ anh vẫn không thể tắm rửa.

"Ừ."

Tang Lê cởi cúc áo ở cổ áo của anh ra, cô dựa vào rất gần cơ thể anh, trên người toả ra mùi quả đào ngọt ngào, người đàn ông nhìn gương mặt đang cách rất gần anh của Tang Lê, gương mặt ấy trắng hồng giống như quả đào nhỏ, chiếc váy ngủ màu xanh trên người cô càng khiến cô trông thuần khiết và xinh đẹp hơn.

Hầu kết của anh không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, tựa như có ngọn lửa đang bốc cháy trong lòng.

Cô lấy chiếc khăn lông ấm nóng chà lau phần thân trên cho anh, rồi sau đó tiếp tục đến vị trí chỗ quần, ngay lúc cọ qua chỗ đó, cô lập tức nhìn thấy cậu nhỏ của ai đó đang ngẩng cao đầu cúi chào cô, trong nháy mắt gương mặt cô trở nên đỏ bừng, tức giận nói: “Quảng Dã…”

Người đàn ông tỏ vẻ lười biếng nằm ngửa, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô, cười như không cười: “Sao thế? Cứ làm như đây là lần đầu tiên em nhìn thấy không bằng.”

Cô không chỉ dùng mắt, còn dùng chỗ khác.

Rõ ràng bây giờ nó và cô đã rất thân quen với nhau rồi, mỗi một lần ở chung bên nhau, nó đều hư hỏng đến mức khiến cô bật khóc, không thể chống đỡ, sung sướng đến tận xương tuỷ.

Bây giờ anh bị thương, nó lại không muốn thành thật, lúc này mới gần một tuần không ăn, đã đói đến mức không chịu được, dựng thẳng thân mình chào hỏi cô.

Điều đó cũng cho thấy anh đã nghẹn khuất đến mức khó chịu bao nhiêu.

Gò má Tang Lê trở nên đỏ bừng, anh nói với giọng khàn khàn, nhẹ nhàng dụ dỗ cô: “Lê Lê, giúp anh nhé, có được không em?”

“Không được.” Cô lập tức từ chối, nếu làm vậy thì chắc chắn biên độ sẽ không nhỏ, chẳng may anh kích động rồi ảnh hưởng đến vết thương thì cô biết phải làm sao bây giờ.

Quảng Dã ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, Tang Lê cảm nhận được ánh mắt vừa hoang dã bức bách vừa kiềm chế của anh thì không khỏi thẹn thùng mỉm cười: “Quảng Dã, anh thành thật một chút cho em, bây giờ anh chỉ có thể thanh tâm quả dục* mà thôi”

Nụ hôn của anh chợt rơi xuống, hơi thở nóng bỏng quấn lấy cô, miêu tả một cách tinh tế đôi môi đỏ mọng của cô.

Kỹ năng hôn của anh quá tốt, chỉ một nụ hôn đơn giản nhưng cô lại có thể bị hormone trong hơi thở mạnh mẽ của anh khiến cho cơ thể trở nên mềm nhũn, tựa như giây tiếp theo sắp phải xảy ra chuyện gì đó.

Nụ hôn của anh không khỏi khiến cho Tang Lê không thể thở tiếp, một lúc lâu sau, Quảng Dã dừng lại, hơi thở gấp gáp, anh khẽ cắn lỗ tai của cô: “Ba tháng này chắc anh phát điên mất.”

Tang Lê lặng lẽ cong môi mỉm cười, nhỏ giọng ngập ngừng: “Ba tháng, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài”

“Cứ chờ đấy, sau này anh sẽ để em trả lại hết.”

Cô chớp mắt một cách ranh mãnh: “Được thôi, vậy anh nhanh chóng dưỡng thương cho thật tốt đi.”

Bây giờ cô sẽ dùng cái này để khích tướng.

Nhưng cho dù Quảng Dã có khó chịu thì bây giờ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghỉ ngơi.

Trong hai tuần đầu, Quảng Dã đều nằm trên giường nghỉ ngơi, may mắn anh có thể chất tốt, dưới tác dụng điều trị của thuốc và chế độ ăn uống, đến tuần thứ ba, anh đã có thể xuống đất đi lại đơn giản, vừa đi vừa đứng cũng có thể giúp đỡ cơ thể anh hồi phục.

Tuy nhiên, vết thương ảnh hưởng đến cơ xương thường kéo dài cả trăm ngày, chưa đến hai ba tháng thì miệng vết thương không thể hoàn toàn hồi phục, do đó, Quảng Dã vẫn phải ở nhà làm việc như cũ. Cuối tuần, bốn người của tiểu đội Phất Nhanh đến thăm họ, mấy người họ cùng nấu cơm ở trong nhà.

Tang Lê cắt một dĩa táo mang đến cho Quảng Dã trong phòng khách, người đàn ông giữ chặt tay cô: “Hôm nay sức khỏe của anh đã hồi phục khá ổn rồi, ngực cũng không còn cảm giác khó chịu như vậy nữa.” “Ồ, vậy là tốt rồi.”

Vẻ mặt anh thản nhiên: “Cảm giác cho dù anh tiếp tục đi thêm một chút, cũng không có vấn đề gì lớn.”

“Ừm, sau đó thì sao?”

Anh tỏ vẻ tùy ý, nói: “Anh cảm thấy chúng ta đi đăng ký kết hôn được rồi.”

Cô biết ngay anh đang kìm nén chuyện này, vì thế không nhịn được bật cười: “Anh đừng suy nghĩ về chuyện này nữa, không được đâu.”

“Tại sao?”

“Em lo lắng.”

“Lo lắng cái gì?"

Tất nhiên là cô lo lắng cho cơ thể anh sẽ bị ảnh hưởng, sáng nay người đàn ông này còn ho khan rất dữ dội, cô có chút tức giận với anh: “Dù sao anh cũng phải nghỉ ngơi thêm”

Tang Lê nhét mâm đựng trái cây vào trong tay anh: “Em đến phòng bếp để giúp đỡ đây, anh cứ ngồi yên ở đây đi”

Cô rời đi, lúc này Nhiếp Văn bước tới, thổn thức trêu chọc: “Có người nào đó bị ghét bỏ, không cưới được vợ, xong rồi, xong rồi”

Ánh mặt lạnh lùng của Quảng Dã khẽ liếc qua: “Nhiếp Văn, cậu muốn chết phải không?"

Nhiếp Văn nghĩ đến cuộc đối thoại vừa mới nghe được, không ngờ người có vẻ bề ngoài lạnh lùng ngang ngược như Quảng Dãi thiếu gia lại có dáng vẻ như vậy trước mặt của Tang Lê, quả thật không khỏi quá buồn cười, Nhiếp Văn trêu chọc: “A Dã, tôi cảm thấy bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu chính là nghỉ ngơi và chăm sóc cơ thể thật tốt, nếu không để lại di chứng gì đó, cơ thể không còn khỏe mạnh như trước, phương diện kia lại không được, vậy thì phải làm sao đây, chắc chắn Tang Lê sẽ ghét bỏ cậu, không muốn cùng cậu đi đăng ký kết hôn.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Quảng Dã trở nên căng thẳng, mẹ nó cậu mới không được ấy.

Nhiếp Văn cười một cách xấu xa: “Nếu cậu có yêu cầu, lúc sau tôi sẽ tìm một ít thuốc giúp đỡ cậu, để cậu có thể lại trở nên mạnh mẽ oai phong một lần nữa.”

“Cút.”

Sau khi Nhiếp Văn rời đi, Quảng Dã ngồi trên sô pha, tay cầm điện thoại, ánh mắt nặng nề.

Mọi người chuẩn bị ăn cơm trưa, buổi trưa hơn mười một giờ, nấu xong đồ ăn, Tang Lê đi tới tìm Quảng Dã, thấy anh đang mò mẫm điện thoại: “Đi thôi, ăn cơm.” “Anh biết rồi.”

Vẻ mặt anh bình tĩnh khóa điện thoại lại rồi vứt sang một bên, đứng dậy nói với cô: “Em đừng suy nghĩ nhiều, phương diện kia của anh sẽ không bị ảnh hưởng.” 

Tang Lê:?

Anh vào phòng vệ sinh trước, Tang Lê cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng cũng không suy nghĩ nữa, bèn dọn dẹp lại ghế sô pha, cô cầm điện thoại của Quảng Dã đặt trên bàn lên, không cẩn thận mở khóa màn hình, lập tức nhìn thấy giao diện tìm kiếm trên trình duyệt điện thoại của anh.

Một số lịch sử tìm kiếm bất chợt hiển thị

#Sau khi gãy xương sườn bao lâu thì có thể ra ngoài bình thường #

#Gãy xương sườn thì có thể ôm ai đó ngủ vào buổi tối được hay không#

#Di chứng gãy xương sườn#

#Cách tăng tốc độ bình phục khi bị gãy xương sườn #

#Sau gãy xương sườn bao lâu thì có thể quan hệ được#

#Gãy xương sườn có ảnh hưởng đến khả năng quan hệ hay không#

Tang Lê:?!????