Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 138




Đêm nay có rất nhiều lãnh đạo liên quan đến Thủy Trấn đều có mặt ở đây, mọi người đều đến chào hỏi Quảng Dã. 

Một số người ban đầu nhìn thấy mối quan hệ tế nhị của hai người mà đánh giá Tang Lê, nhưng Quảng Dã lại ôm cô, thoải mái giới thiệu, trên gương mặt không giấu được vẻ cưng chiều và kiêu ngạo. 

Người thông minh lập tức cảm giác được đây là người mà ông chủ lớn đặc biệt yêu thích, đâu dám nghị luận cái gì.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Tang Lê và Quảng Dã về đến nhà. Anh ôm cô đi về phía phòng ngủ. Bởi vì hôm nay cô phải biểu diễn, cho nên tối hôm qua anh cũng không dám giày vò cô, kiên nhẫn đợi tới tối nay.

Hiện giờ anh đã được mở ra thế giới mới, nghiện đến mức làm thế nào cũng không đủ.

Tuy rằng Tang Lê ngại ngùng, nhưng quả thực giống như lời của anh nói, khẩu vị của cô ngày càng lớn, cô cũng đã thích nghi, cũng nhịn không được mà muốn thân mật cùng anh hơn.

Rạng sáng, khoảng hơn một giờ, anh ôm cô gái giống như đang xông hơi đi tắm rửa, cô mềm như bông ghé vào đầu vai của anh, cũng không muốn cử động.

Ngày hôm sau, Quảng Dã dậy sớm, sau khi chuẩn bị bữa sáng cho Tang Lê xong, anh liền đi đến công ty, Tang Lê ở nhà ngủ đến tận tám giờ.

Hiện giờ chất lượng giấc ngủ của cô đang dần được cải thiện.

Lúc tỉnh dậy, cả người cô thoải mái, cô trở mình nằm sấp xuống, không khí tràn ngập hơi thở nhàn nhạt dễ ngửi trên người Quảng Dã. Nhớ tới chuyện tối qua, hai má cô đỏ bừng, trong lòng tan chảy như kẹo đường.

Cô nhìn thấy cái hộp mười hai gói trên mặt bàn đã không còn cái nào.

Suy nghĩ về việc một tuần dùng hết một thùng là loại trải nghiệm gì...

Thể lực của cô bị hao tổn, hoàn toàn không kém khi nhảy múa...

Đi đến phòng tắm, Quảng Dã đã giặt sạch quần áo cũ, trong thùng rác là chiếc váy tối hôm qua đã bị xé hỏng của cô. Quảng Dã nói sẽ mua lại cho cô cái mới, cũng may không phải là loại vải vóc gì quý giá, nếu không cô sẽ không tha thứ cho anh.

Sau khi rửa mặt và ăn sáng xong, Tang Lê đi đến studio.

Cô đã đăng ký học lái xe, chuẩn bị thi lấy bằng lái xe trong nước. 

Mấy hôm nay, vốn dĩ Quảng Dã đã sắp xếp cho cô một người tài xế, nhưng cô nói không cần như vậy, cô tự mình ngồi xe buýt, chỉ hơn mười phút đã tới nơi rồi.

Bây giờ buổi biểu diễn thương mại cũng đã hoàn thành, cũng thoải mái hơn rất nhiều. Tang Lê đang biên soạn vũ đạo, chuẩn bị bắt đầu buổi học.

Buổi chiều, Quảng Dã gửi cho cô một tin nhắn, nói hôm nay có cuộc họp định kỳ, khoảng năm giờ sẽ kết thúc. Đúng lúc Tang Lê hẹn gặp mặt Giản Thư Nhiên đang không có lớp. Cô bảo anh không cần vội, đến lúc đó cô sẽ chờ anh cùng nhau về nhà.

Tang Lê hẹn gặp mặt Giản Thư Nhiên ở một quán cà phê ở khu trung tâm thành phố. 

Trong khoảng thời gian này, Giản Thư Nhiên đang bận viết luận văn tốt nghiệp, luôn ngâm mình ở trường học. 

Kể từ sau hôm sinh nhật của Trương Bác Dương, cô ấy cũng chưa gặp lại Tang Lê, hiện giờ cô ấy biết được Tang Lê và Quảng Dã đã tái hợp lại, cũng biết chuyện xảy ra trong quá khứ: “Chị Tang Lê, chuyện lớn như vậy mà chị có thể giấu được sáu năm, may là cuối cùng anh A Dã cũng biết, nếu không thì chị còn bị oan ức nhiều hơn rồi. Em đã nói rồi mà, lúc trước chắc chắn là chị thật tình thích anh A Dã.”

Tang Lê cong mi mỉm cười: “Năm đó thực sự là có rất nhiều chuyện nghĩ một đằng nói một nẻo.”

“Dì Tống nói rồi, hiện tại bà nội của anh A Dã cũng không phản đối hai người ở bên nhau nữa, không ai có thể ngăn cản nữa.” 

Giản Thư Nhiên cũng vui vẻ thay họ: “Chị Tang Lê, hy vọng về sau chị và anh A Dã sẽ luôn hạnh phúc. Nếu chị không ở đây, anh ấy sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại, chị rất quan trọng đối với anh ấy.”

Tang Lê mỉm cười: “Đối với chị, anh ấy cũng quan trọng giống như vậy.”

Uống một ngụm cà phê, cô hỏi Giản Thư Nhiên: “Em thì sao? Nghe nói quan hệ của em và Nhiếp Văn cũng khá tốt nhỉ?”

“Ai nói..”

“Anh A Dã của em nói, chị cũng cảm giác được, hình như chỉ có em mới có thể trấn áp được cậu ấy.”

Giản Thư Nhiên nhớ đến đêm hôm trước, Nhiếp Văn uống say, vây cô ấy ở trên xe để tỏ tình, cúi đầu sờ mũi: “Em vẫn còn chưa suy nghĩ tới..”

“Em không thích cậu ấy sao?”

"Em..."

Giản Thư Nhiên rối rắm: “Sau khi anh trai qua đời, em đã đến Vân Lăng. Ngoại trừ anh A Dã, anh Nhiếp Văn là người quan tâm em nhất. Anh ấy rất thương em, trước kia em vẫn luôn cho rằng anh ấy đối xử với em giống như anh trai và em gái.”

Tang Lê nghĩ đến lúc trước, hiểu rõ mà gật đầu: “Lúc trước, khi Quảng Dã thích chị, ngay từ đầu chị cũng nghĩ là bởi vì dì Tống nên anh ấy mới đối xử tốt với chị, còn hiểu lầm anh ấy, cảm thấy anh ấy đối với chị chỉ là tình cảm nhất thời. Thật ra, khi đó chị cũng thích anh ấy, nhưng bản thân chị vẫn chưa nhận ra, cho dù nhận ra cũng không dám thừa nhận.”

“Bây giờ nhìn lại, chị cảm thấy chuyện tình cảm không cần suy nghĩ quá phức tạp. Em sẽ bởi vì đối phương mà suy nghĩ lung tung, tim đập nhanh hơn, cảm thấy hạnh phúc khi ở cùng người ấy là đủ rồi, không cần phủ nhận cảm giác động lòng”

“Hơn nữa, con người Nhiếp Văn khá tốt, chắc hẳn sẽ rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong mối quan hệ nam nữ. So với chị, chắc là em quen thuộc với cậu ấy hơn, chị tin rằng Thư Niên cũng hy vọng có người yêu thương em.”

Lông mày Giản Thư Nhiên dịu lại, gật đầu: “Em sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại.”

Uống cà phê xong, nắng chiều bên ngoài đang dần hạ xuống. Giản Thư Nhiên nhận được tin nhắn của Nhiếp Văn, nói rằng cậu ta đã ra khỏi công ty, chuẩn bị đón cô ấy đi ăn cơm. 

Giản Thư Nhiên tạm biệt Tang Lê, Tang Lê cũng nhận được tin nhắn của Quảng Dã, nói mười phút nữa anh sẽ đến.

Tang Lê ngồi ở trên sô pha chờ anh đến. 

Một lát sau, cửa quán cà phê bị đẩy ra, một vài người phụ nữ tiến vào.

Người đi đầu mặc một chiếc váy chữ A màu đen tao nhã, cao gầy mảnh khảnh, nhìn kỹ mặt... còn không phải là Thiều Tuyết Âm hay sao.

Tang Lê sửng sốt một chút, còn chưa kịp thu hồi ánh mắt đã đối diện với ánh mắt của Thiều Tuyết Âm.

Đối phương nhìn thấy cô, ý cười trên mặt lập tức biến mất, đồng thời cảm thấy kinh ngạc.

Thiều Tuyết Âm cùng bạn bè đến đây, không nghĩ tới có thể gặp được Tang Lê ở chỗ này. 

Nhớ tới tối hôm qua, trên mạng có rất nhiều trang đưa tin về buổi biểu diễn thương mại ở Thủy Trấn của Trừng Vũ, cùng với rất nhiều cư dân mạng khen ngợi Tang Lê, đáy lòng cô ta âm thầm khó chịu.

Gọi cà phê xong, Thiều Tuyết Âm lại nhìn về phía Tang Lê một lần nữa, cân nhắc vài giây rồi nói với bạn bè rằng bản thân gặp được người quen.

Tang Lê vốn không để ý lắm đến Thiều Tuyết Âm, cô đang định rời đi, ai ngờ nhìn thấy đối phương đang đi về phía mình, giọng nói trong trẻo ẩn chứa sự kiêu ngạo: “Tang Lê, lại gặp cô rồi.”

Tang Lê ngước mắt lên nhìn cô ta, nhẹ nhàng đáp lại.

“Một mình cô ở chỗ này sao?” Thiều Tuyết Âm thăm dò.

Quan hệ giữa Tang Lê và Thiều Tuyết Âm vẫn luôn rất kỳ lạ, là tình địch, nhưng vẫn luôn không xé rách da mặt đối chọi gay gắt. 

Tang Lê là không quan tâm, còn Thiều Tuyết Âm là dối trá nhẫn nhịn. Tang Lê nghe vậy, gật đầu: “Tôi đang đợi Quảng Dã”

Tang Lê dường như biết trước điểm mấu chốt của cô ta, một câu đã phá tan nụ cười trên mặt cô ta: “Chờ A Dã? Hai người…”

“Chúng tôi đã tái hợp lại.” Tang Lê cũng không che giấu.

Câu nói thẳng thắng của cô khiến bàn tay đang cầm chiếc túi hiệu của Thiều Tuyết Âm run lên, ánh sáng trong mắt lóe lên một cái: “Cô và A Dã đã trở lại bên nhau?!”

“Ừ, hai người chúng tôi đều thích nhau, ở bên nhau không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Thiều Tuyết Âm trực tiếp bối rối: “Cho nên lần này cô về nước là muốn quay lại bên A Dã sao? Sao cô vẫn còn chưa chết tâm vậy, đợi sáu năm lại trở về quấn lấy cậu ấy chứ?”

Lúc trước Tang Lê ra nước ngoài dứt khoát như vậy, đi rồi cũng không có một chút tin tức gì. Thiều Tuyết Âm cho rằng cô đã thành thật, không ngờ sáu năm sau cô lại trở về, hết lần này tới lần khác Quảng Dã đều động lòng, giống như là hoàn toàn không so đo chuyện lúc trước, Thiều Tuyết Âm cảm thấy hai người này quả thực không bình thường: “Quảng Dã điên rồi sao? Cậu ấy không hận cô sao? Sao cậu ấy có thể tha thứ cho cô chứ?”

“Anh ấy biết được chuyện lúc trước rồi.”

Lời này vừa nói ra, Thiều Tuyết Âm ngẩn người.

Sau đó, sắc mặt của cô ta dần trở nên khó coi, tức giận đến mức bật cười, cô ta nhìn về phía Tang Lê, trong mắt không giấu được vẻ chán ghét: “Lúc trước cô lợi dụng tài nguyên của nhà họ Quảng để ra nước ngoài đào tạo sâu, sau khi về nước lại nói cho A Dã biết chân tướng rồi giành được sự đồng cảm của cậu ấy, hai người tái hợp lại. Cái gì cũng có thể nắm trong tay, Tang Lê, thì ra cô là người có thủ đoạn như vậy?"

Thiều Tuyết Âm nâng cằm lên, cuối cùng cũng không giả vờ dịu dàng nữa, lời nói mang theo gai góc: “Tang Lê, nếu không có lòng tốt của nhà họ Quảng, cô cũng sẽ không có cơ hội gặp được A Dã, hiện tại cô còn dám trở về tìm cậu ấy sao? Tôi khuyên cô mau tỉnh lại đi, cho dù tôi và A Dã không thể ở bên nhau, bà nội của cậu ấy cũng sẽ không đồng ý chuyện của hai người, sáu năm trôi qua, ở trong mắt bà ấy, cô vẫn không đủ tư cách, cô cho rằng cô có thể thành công sao?”

Tang Lê nhìn vẻ thất thố của Thiều Tuyết Âm, vài giây sau cũng lên tiếng: “Tôi có thành công hay không cũng không quan trọng. Chỉ là, cô Thiều à, tại sao cô không tự xem lại mình trước. Vì sao tôi rời đi sáu năm rồi, cô vẫn không thể làm cho anh ấy thích cô sao?”

Chỉ cần một câu nói, giống như một con dao hung hăng đâm vào trái tim của Thiều Tuyết Âm, sắc mặt cô ta lập tức cứng đờ.

Tang Lê không có ý định ganh đua, cô đứng dậy, lạnh nhạt nhìn về phía cô ta, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vẫn dịu dàng bình tĩnh như cũ: “Lúc trước rõ ràng là tôi bị ép buộc nên mới rời đi, cô lại nói rằng tôi lợi dụng tài nguyên của nhà họ Quảng để ra nước ngoài đào tạo sâu. Đây là chuyện mà các người làm ra, hiện tại quay ngược lại chỉ trích tôi sao? Đây là logic gì vậy chứ?”

Thiều Tuyết Âm nghẹn họng, Tang Lê tiện đà nói thêm: “Hơn nữa, cô biết rõ nguyên nhân lúc trước tôi rời đi, nhưng cô lại nói với Quảng Dã là tôi vì tương lai của bản thân mà bỏ rơi anh ấy, chửi bới tôi trước mặt anh ấy, rốt cuộc là ai mới là người dùng thủ đoạn đây?”

“Tôi..”

“Tôi có thể tới Vân Lăng để đi học là nhờ có lòng tốt của nhà họ Quảng, tôi thực sự rất biết ơn, may mắn cũng được, không có tư cách cũng được. Nhưng tôi cũng đã xuất hiện ở trước mặt Quảng Dã, chúng tôi cũng đã ở bên nhau. Cô vẫn không thể làm gì được, không phải sao?”

Tang Lê vẫn mang khí chất dịu dàng như cũ: “Tôi có đủ tư cách hay không cũng không cần cô tới đánh giá. Chúng ta không thân, cũng không phải là bạn bè, cô không có tư cách, cũng không có thân phận vọt tới trước mặt tôi mà chỉ tay năm ngón dạy dỗ tôi. Xin hỏi một chút, đường đường là cô chủ lớn nhà họ Thiều mà lại là loại người không tôn trọng người khác như vậy sao?”

Thiều Tuyết Âm chưa bao giờ thấy Tang Lê cãi nhau với người khác, cổ họng giống như bị bóp chặt, vẻ mặt thúi tới mức không thể nói được điều gì.

Tang Lê quay đầu lại, nhìn thấy chiếc xe thể thao của Quảng Dã đã dừng trước cửa. Cô xách túi lên, nhìn về phía Thiều Tuyết Âm, nói cho cô ta biết một chuyện: “Chuyện tôi quay lại với Quảng Dã, bà nội của Quảng Dã cũng đã biết, bà ấy cũng không phản đối, tôi xin lỗi vì không thể tiếp tục nói chuyện nữa, cô Thiều.”

Sắc mặt của Thiều Tuyết Âm hoàn toàn cứng đờ.

Phạm Mạn Chi không phản đối, sao có thể...

Thiều Tuyết Âm quay đầu, nhìn Tang Lê đi ra khỏi quán cà phê. 

Quảng Dã xuống xe, đi đến trước mặt xoa đầu cô, mở cửa xe giúp cô, sau đó hai người rời đi.

Bọn họ...

Sắc mặt của Thiều Tuyết Âm tái nhợt, tức giận đến mức phát điên.

Chạng vạng tối, ánh nắng vàng trải dài trên mặt biển xanh gợn sóng, hoàng hôn màu cam kéo dài dọc theo chân trời.

Ở một nơi khác, trên xe, Quảng Dã hỏi Tang Lê: “Vừa rồi em nói chuyện với Thiều Tuyết Âm sao? Hai người gặp nhau à?” 

"Ừ..."

“Cô ta tìm em để nói cái gì?”

“Không có gì.”

Quảng Dã cau mày: “Nói cho anh biết, có phải cô ta lại tới tìm em để nói bậy cái gì không?”

Tang Lê nhìn thấy mắt anh hiện lên sự lo lắng, cô mỉm cười lắc đầu: “Không có, xem như là em đã mắng cô ta một trận đi.”

Trong nháy mắt, xe đã tiến vào thành phố Tung Hải, cuối cùng cũng dừng ở hầm đỗ xe.

Hai người đi lên lầu, Tang Lê cũng đã kể xong màn đối thoại của cô với Thiều Tuyết Âm, cô không khỏi than thở: “Em cảm giác như bản thân là một nữ phụ độc ác kiêu căng ngạo mạn vậy, có phải em nên tự kiểm điểm bản thân lại hay không?”

Ngày thường, tính cách của cô vẫn luôn ngoan ngoãn, thực sự không muốn xảy ra xung đột với người khác, nhưng cũng không phải là bánh bao mềm mặc cho người khác bắt nạt. Lúc học trung học phổ thông, cô đã từng mắng Trạm Thiến Tuyết, Lư Hạ Dương, kể cả Quảng Dã cô cũng không sợ.

Vừa rồi Thiều Tuyết Âm ở trước mặt cô cũng không thèm giả vờ nữa, nói chuyện quá mức khó nghe, cô thật sự nhịn không được.

Quảng Dã nghe vậy, cau mày nói: “Mắng hay lắm, với cô ta mà em còn muốn khách sáo gì nữa chứ?”

Anh ôm sát cô: “Sau này gặp phải loại chuyện này đều nên mắng lại, không cần để cô ta ở trong lòng.”

“Ừ, em cũng không thèm quan tâm..”

Đi vào cửa căn hộ, cô ngước mặt lên nhìn anh: “Chỉ cần anh là của em là đủ rồi.”

Giọng nói của Quảng Dã trở nên khàn khàn: “Ừ, là của em hết”

Cô bị bế lên, ngồi trong ngực của Quảng Dã trên sô pha. Cái gáy của cô đã bị chế trụ, anh giống như chó săn đánh hơi được con mồi, hơi thở dán lại gần cô.

Tang Lê nhắm mắt lại, ôm lấy eo của anh.

Trong không khí, mùi thơm ngọt của hoa lê hòa quyện với mùi thơm lạnh lẽo trên người của người đàn ông. Một lúc lâu sau, thân thể của cô bay lên, bị ôm đi về phía phòng ngủ.

Quảng Dã ấn vào công tắc điện của rèm cửa, ánh nắng bên ngoài bị chặn lại từng chút một, mặt Tang Lê đỏ lên: “Quảng Dã..”

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, đáy mắt như có lửa: “Ừ”

Mái tóc đen của cô giống như rong biển trải dài, che lại bờ vai trắng nõn. Quảng Dã cắn môi cô, nhỏ giọng nói: “Ăn cơm muộn một chút được không? Bây giờ phải làm việc khác trước đã.” 

Gương mặt của Tang Lê giống như lá phong bị gió đêm nhuộm màu, làn da trong suốt như pha lê, lộ ra một chút hồng, giọng nói nhẹ nhàng đồng ý.

Ai có thể ngờ, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, bọn họ lại không thể chờ được nữa, hiện giờ không có cách nào để kiểm soát.

Sau khi hai người tái hợp lại, cô cũng càng ngày càng dính lấy anh...

Quảng Dã đứng thẳng dậy, nghịch cúc áo trên cổ áo, sau đó anh lấy điện thoại ra khỏi túi. Nghĩ đến chuyện lúc nãy, bỗng nhiên anh tìm số điện thoại của Thiều Tuyết Âm và bấm gọi. 

Tang Lê sửng sốt:??

Đầu bên kia tiếp máy rất nhanh, trong giọng nói còn lộ ra một chút chờ mong: “A Dã…”

Quảng Dã đối diện với đôi mắt bối rối của Tang Lê, anh cúi người xuống, dùng cánh tay mạnh mẽ của mình nhốt cô lại, đồng thời lạnh lùng nói với đầu điện thoại bên kia: “Thiều Tuyết Âm, mẹ nó, ai cho cô lá gan đi tìm Tang Lê nói lung tung hả?”

Đầu bên kia, Thiều Tuyết Âm bị mắng đến mức chết lặng, không ngờ Tang Lê lại đi mách lẻo: “A Dã, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu vì Tang Lê…”

“Bạn bè cái gì chứ? Cô cho rằng cô rất thân với ông đây sao?”

Quảng Dã nhìn chăm chú vào đôi mắt ngấn nước của Tang Lê, tròng mắt đen lăn lộn, trầm giọng nói với Thiều Tuyết Âm: “Cô nên hiểu rõ một chuyện, là tôi nhớ mãi không quên cô ấy, người quấn lấy cô ấy cũng là tôi, cô nghe hiểu chưa?”

Lời nói của Quảng Dã lạnh như băng, nhưng động tác làm với Tang Lê lại rất lưu manh vô lại. Gò má của Tang Lê giống như bị nhuốm máu, nhịn không được rên rỉ: “Ưm..”

Âm thanh như bông của cô truyền đến đầu bên kia của điện thoại.

Đầu bên kia giật mình, sau đó liền nghe Quảng Dã lên tiếng: “Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, nếu cô còn dám tới trước mặt Tang Lê nhảy nhót, tôi nhất định sẽ ra tay, lúc đó cô đừng hối hận.”

Tang Lê đột nhiên bị anh bế lên, lông mi run run, cô hoảng sợ ôm lấy anh, không kìm lại được mà lên tiếng: “Quảng Dã…”

Giọng nói của người phụ nữ quá quyến rũ.

Làm người khác lập tức biết hai người đang làm gì.

Giống như là một lời tuyên thệ trắng trợn nào đó, Thiều Tuyết Âm ngu cả người, tức giận đến mức hốc mắt đỏ bừng.

Quảng Dã không có kiên nhẫn, cắt đứt cuộc trò chuyện, sau đó ném điện thoại sang bên cạnh.

Tang Lê còn chưa kịp phản ứng, từng nụ hôn của anh đã rơi xuống, hung hăng làm cho cô không thể hô hấp được.

Trong lúc nhất thời, mưa to gió lớn kéo đến, Tang Lê bị ngã xuống một lần nữa, một dòng điện chạy qua, khiến nước mắt lập tức rơi xuống. “Quảng Dã..”

Anh nhìn Tang Lê đang khóc, đáy mắt sôi sục, anh thầm thì vào tai cô: “Mới thế này đã không chịu nổi rồi sao?”