Hôm nay là chủ nhật, người đến studio không đông lắm, Tang Lê làm xong một số công việc rồi bèn đi đến phòng tập múa.
Cô chỉ chụp một vài tấm ảnh selfie và ảnh thường ngày, đăng lên trên weibo để đổi mới trạng thái hoạt động, chỉ trong thời gian ngắn đã có rất nhiều fan hâm mộ nhiệt tình bình luận về cô.
Tang Lê nghĩ có nhiều người vẫn luôn yêu thích mình như vậy, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.
Khởi động làm nóng người xong, cô bắt đầu luyện múa.
Trên thế giới này nếu muốn có thu hoạch thì phải bỏ ra công sức, sở dĩ kỹ năng múa của Tang Lê tốt như vậy là do cô bỏ ra nhiều thời gian và công sức hơn những người khác, mọi người khâm phục nhất chính là nghị lực và sự kiên trì của cô.
Luyện cả ngày, lại thuận tiện soạn một bài múa, tìm ý tưởng, đến hơn sáu giờ tối cô mới rảnh rỗi.
Dành nhiều thời gian chăm chỉ tập luyện, mang đến cho cô rất nhiều vinh dự và thành tựu nhưng cũng mang đến những vết thương trên cơ thể.
Cô thoa thuốc mỡ lên đầu gối, sau đó lại phun một ít thuốc lên rồi tự mát xa cho bản thân.
Vào cuối mùa, cô lại cảm thấy đau chỗ đầu gối, cả bệnh viêm gân Achilles và chứng vẹo cột sống lúc trước cũng trở nên nghiêm trọng hơn, những năm tập múa, cô liên tục bị thương có lớn có nhỏ, xương sụn bị rạn, cơ thể lại bị căng cơ, các đốt ngón tay bị trật cũng là chuyện như cơm bữa, cả quãng đường dài cô đã luôn phải chịu đựng đau đớn và rơi cả nước mắt.
Xoa thuốc xong, Tang Lê ngồi trên thảm, chống tay phía sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, không hiểu sao cô lại nhớ đến lời Quảng Dã từng nói: “Tang Lê, cậu hẳn phải đứng trên sân khấu, mà không phải là đứng dưới khán đài yên lặng nhìn lên, giấc mộng đã ở trước mặt cậu, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.”
Hiện giờ, cô quả thật đã đứng trên sân khấu và tỏa sáng, nhưng không ngờ lại đánh mất anh.
Có lẽ, có nhiều chuyện xảy ra chỉ là do âm kém dương sai như vậy.
Về chuyện của bọn họ, trong đầu Tang Lê rối như tơ vò, cô dứt khoát gạt nó qua một bên, tạm thời không để ý đến nó nữa.
Cuối tuần trôi qua, lại đón chào một tuần mới.
Vân Lăng bước vào tháng mười một, mấy người phụ trách của Trừng Vũ cũng đang chuẩn bị cho việc mở lớp mới, về mặt khác, khu du lịch Nguyệt Lãng Thủy Trấn cũng đã có tuyên bố chính thức với bên ngoài là sẽ mở cửa vào cuối tháng, khu vực trung tâm của Nguyệt Lãng Thủy Trấn có một nhà hát với khán phòng rất lớn, Trừng Vũ muốn có một buổi biểu diễn thương mại vào đêm đầu tiên của lễ hội nghệ thuật ở Thủy Trấn.
Mà tuần này, quá nửa thời gian của Tang Lê là ở bên ngoài để chuẩn bị buổi biểu diễn cá nhân, Quý Hoài là người chỉ đạo cho vũ đoàn, cũng muốn dẫn cô theo để cô tập luyện, chỉ đạo động tác cho cô. Vào buổi sáng mấy ngày sau, khi đang tập múa thì di động của Tang Lê vang lên, cô cầm lên thì thấy người gọi đến là Tống Thịnh Lan.
Cô vui mừng vội vàng nghe máy: “Dì Tống…”
Đầu bên kia, Tống Thịnh Lan vừa đi ra khỏi sân bay, khẽ cười nói: “Dì và chú Quảng của cháu mới vừa trở về, mới xuống máy bay đã gọi cho cháu đầu tiên đấy, Lê Lê, không làm phiền đến công việc của cháu chứ?”
Tang Lê mỉm cười: “Không có, không có ạ.”
Thật ra mấy năm nay Tang Lê vẫn luôn giữ liên lạc với Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, tuy lúc trước họ không thể giúp cô đấu tranh để cô và Quảng Dã ở bên nhau, nhưng Tang Lê chưa từng oán giận họ, cũng không dám oán giận, cho dù như thế nào, trong lòng cô đều rất biết ơn sự quan tâm và giúp đỡ của họ đối với mình.
Cho nên cách đây không lâu, sau khi quay về Vân Lăng, cô đã gọi điện thoại cho Tống Thịnh Lan, dự định là sẽ mời bọn họ đi ăn cơm, nhưng hai người họ lại đi công tác, chỉ có thể chờ họ về rồi lại mời sau. “Lê Lê, tối nay cháu về nhà ăn cơm đi, dì sẽ làm những món cháu thích ăn”
Tống Thịnh Lan nói là “về”.
Tang Lê ngẩn người, đôi môi cô hiện một nụ cười ấm áp: “Dạ.”
Vì thế, Tang Lê đã tranh thủ đi siêu thị trước, mua rất nhiều quà cho hai người, hiện tại cô đã có tiền, tất nhiên là muốn báo đáp lại cho hai người Tống Thịnh Lan nhiều hơn.
Buổi chiều cô trở lại studio để làm việc, tới gần lúc chạng vạng, cô nhận được tin nhắn của Tống Thịnh Lan: [Lê Lê, chỗ làm việc của cháu ở đâu? Cho dì địa chỉ đi.]
Tang Lê gửi địa chỉ qua cho bà ấy, đầu bên kia Tống Thịnh Lan nhìn thấy sau đó liền gọi một cuộc điện thoại.
Một bên khác, trong phòng họp của Vân Chiêm, một nhóm nhân viên đang mở cuộc họp, Quảng Dã ngồi ở vị trí đầu, cả người mặc một bộ màu đen tràn đầy khí thế, nhìn bài PPT phía sau, đôi mắt đen như mực hết sức điềm tĩnh, chỉ ra vấn đề cho mọi người.
Bình thường Quảng Dã đều thờ ơ tùy ý, không hề tỏ vẻ kiêu căng với cấp dưới của mình, nhưng một khi đã vào việc rồi, anh thu lại hết tính cà lơ phất phơ của mình.
Trong công việc lúc nào anh cũng theo đuổi sự hoàn hảo, giống như khi tổ chức diễn tập cho tiết mục biểu diễn vào lễ khai giảng của trường trung học, rất cẩn thận và tỉ mỉ.
Buổi họp sắp kết thúc, anh giao quyền phát biểu lại cho Nhiếp Văn, Quảng Dã lật xem kế hoạch trong tay, bỗng nhiên di động đặt trên bàn sáng lên, là Tống Thịnh Lan gọi điện thoại đến. Quảng Dã ra hiệu cho bọn họ tiếp tục, anh đi ra khỏi phòng họp nghe điện thoại, đầu bên kia cười nói: “Mẹ và ba con đã trở về rồi.”
“Con biết.”
“Biết rồi mà cả ngày cũng không thấy con chủ động gọi cuộc điện thoại nào hỏi thăm cả.
Quảng Dã cong môi: “Hôm nay con bận họp cả ngày, hơn nữa con và hai người có cần khách sáo như vậy sao?”
“Được rồi, không quan tâm thì không quan tâm, tìm nhiều cớ như vậy làm gì, chẳng qua hiện tại con là ông chủ, mẹ có thể hiểu được.”
Bà ấy cười nói: “Đêm nay con nhớ về ăn cơm.
“Con biết rồi.”
“Đúng rồi, con giúp mẹ đón một người đi.”
“Dạ?”
“Tang Lê.”
Vẻ mặt Quảng Dã hơi khựng lại.
“Chắc là con không biết, thời gian trước con bé đã quay về Vân Lăng rồi nhỉ?”
Quảng Dã khẽ cười nhạt.
Sao lại không biết, bọn họ đã gặp nhau mấy lần rồi.
“Lê Lê vẫn luôn muốn mời mẹ và ba con ăn cơm, tối nay mẹ muốn kêu con bé đến nhà chúng ta ăn cơm, mẹ thấy chỗ làm việc của con bé và công ty con cách nhau không xa, đợi lát nữa con chở con bé một đoạn, đưa con bé trở về luôn.”
“Tự cô ấy không biết lái xe à?”
“Chao ôi, tiện đường mà, con không thể ga lăng một chút được sao? Khó khăn lắm Lê Lê mới trở về, cho dù nói thế nào thì mọi chuyện lúc trước đều là quá khứ, con cứ coi như con bé là bạn bè, cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa đi”
Tống Thịnh Lan gửi địa chỉ sang cho anh, hạ mệnh lệnh: “Mẹ đã nói với con bé rồi, địa chỉ cũng gửi cho con rồi, con phải đưa con bé về đây, cứ vậy đi.”
“...”
Mặt người đàn ông đen lại.
Bên kia, trong văn phòng, Quảng Minh Huy lo lắng nhìn Tống Thịnh Lan: “Bà làm như thế có được không đó? Đừng chọc Tiểu Dã tức giận, cũng đừng làm hai đứa nhỏ cảm thấy xấu hổ, nói không chừng hiện tại chúng nó không còn tình cảm gì với đối phương nữa, bà làm như thế này để làm chi”
Tống Thịnh Lan cười: “Ông thấy nếu Tiểu Dã không muốn thì chúng ta có thể ép nó được sao? Người khác không hiểu nó, chúng ta lại không hiểu con của mình sao? Ông xem cửa phòng của Tang Lê đã đóng bao lâu nay, nếu thằng bé thật sự đã buông bỏ thì hẳn nó phải mở cửa phòng đó ra, dọn dẹp đồ đạc này nọ rồi chứ.”
“Tôi biết là bà lo lắng cho Tiểu Dã, sợ nó không thể bước tiếp được, nhưng có nhiều chuyện rất khó để trở lại như trước, đã qua sáu năm rồi, bọn chúng không còn nhỏ nữa.”
Khuôn mặt Tống Thịnh Lan trầm xuống: “Dù sao tôi cảm thấy Tiểu Dã vẫn chưa buông được chuyện của Tang Lê, nếu lúc này hai đứa nó có thể ở bên nhau, tôi nhất định sẽ không để mẹ ông cản trở nữa.”
Một bên khác, trong studio Trừng Vũ, Tang Lê hướng dẫn các thành viên tập luyện, một lát sau cô nhận được tin nhắn của Tống Thịnh Lan gửi đến: [Lê Lê, gần tối cháu không cần phải lái xe đến, Tiểu Dã sẽ đến đón cháu.]
Tang Lê nhìn thấy tin nhắn, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Quảng Dã tới đón cô sao?
Cái này chắc chắn không thể là do Quảng Dã đề nghị được, Tang Lê biết là do Tống Thịnh Lan yêu cầu, cô vội nhắn lại: [Không sao đâu dì, cháu có thể tự lái xe đi được.]
Tống Thịnh Lan: [Không sao, chỗ làm việc của hai đứa cách nhau không xa, thằng bé cũng
tiện đường, cháu chỉ cần đợi nó đến là được rồi.
Tim cô đập nhanh như trống đánh, không thể làm gì khác chỉ có thể ngơ ngác trả lời lại: [Dạ]
Thời gian chậm rãi đến chập tối.
Năm giờ rưỡi, các thành viên đang tập luyện dưới sự chỉ đạo của Tang Lê và Quý Hoài, một lát sau di động cô vang lên.
Phía trên màn hình hiện lên hai chữ...
Quảng Dã.
Từ sau lần trò chuyện đó, đã sáu năm anh không... gọi điện thoại cho cô nữa.
Dường như tình cảm trong lòng cô lại được thắp lên một lần nữa, có một dòng điện vô hình từ trái tim lan ra khắp toàn thân khiến cô cảm thấy hơi tê dại, cô lấy lại bình tĩnh đi đến chỗ cửa phòng tập múa, bắt máy: “Alo...
Vài giây sau, đầu bên kia vang lên giọng điệu lạnh lùng như đang giải quyết công việc: “Mẹ tôi kêu tôi đến đón cô.”
Nhịp tim cô đập như trống đánh, cô vội vàng trả lời: “Tôi biết rồi, dì Tống đã nói với tôi, tôi đang ở khu Văn Hóa và Sáng Tạo A…”
Anh lạnh lùng ngắt lời cô: “Tôi đã đến rồi.”
Cô ngẩn người: “Được, cậu chờ tôi một lát, tôi ra ngoài ngay đây.”
Cuộc hội thoại kết thúc, Tang Lê đối diện với ánh mắt của Quý Hoài đang đi tới, nói với anh ấy: “Chuyện tập luyện còn lại phải nhờ anh rồi, tôi đi trước đây.”
Tang Lê đi đến văn phòng sát bên, Quý Hoài đi theo, nở nụ cười: “Đi gặp mẹ chồng tương lai hay sao mà kích động vậy?”
Mặt Tang Lê nóng bừng: “Cậu đừng có nói lung tung như thế.”
“Hiểu rồi, không phải là gặp mẹ chồng tương lai, kích động như thế thì có thể là do gặp được người nào đó nhỉ.”
Tang Lê bất đắc dĩ liếc anh ấy một cái, không thèm quan tâm đến sự trêu chọc của anh ấy nữa, cô mặc thêm áo khoác, lại cầm mấy món quà to nhỏ đang đặt trên bàn lên, Quý Hoài giúp cô cầm bớt đồ: “Để tôi cầm giúp cậu.
“Không cần đâu, cậu đừng tưởng tôi không biết cậu muốn làm gì.
Quý Hoài cười: “Đúng là tôi rất muốn nhìn thấy người tình trong mộng mà cậu ngày đêm mong nhớ kia là người như thế nào, hơn nữa cậu muốn cũng không ngăn được tôi đâu, tôi đoán sau này sẽ càng có nhiều cơ hội nhìn thấy hơn nữa.”
Đúng là ông tám chính hiệu mà
Quý Hoài cầm đồ đạc đi ra ngoài, Tang Lê đành phải đuổi theo anh ấy.
Bên ngoài tòa nhà, dưới hàng cây long não vẫn xanh tươi kia là một chiếc Lamborghini màu xanh với phong cách vô cùng hênh hoang đang đậu trước một bức tường đầy hình vẽ graffiti. Trên chỗ ghế lái, người đàn ông đang ngồi tựa lưng vào ghế, mắt nhìn thẳng về phía trước, một lát sau anh thấy Tang Lê cầm theo một đống đồ đạc gì đó, đi ra khỏi nơi làm việc.
Cả người cô toát ra vẻ dịu dàng, dưới ánh trời chiều, đường nét khuôn mặt cô được bao bọc bởi một vầng sáng dịu nhẹ.
Cô cầm một mớ đồ đạc đi ra ngoài.
Mà bên cạnh là Quý Hoài đang xách giúp cô mấy thứ khác.
Tang Lê vừa đưa mắt nhìn đã nhìn thấy người và xe đang ở phía xa xa, cô xoay đầu nói với Quý Hoài: “Đưa mấy thứ kia cho tôi đi”
“Là cái xe Lamborghini kia à?”
Tang Lê đỏ mặt: “Cậu có thể đừng hóng chuyện như vậy được không...
Quý Hoài nở nụ cười, thu hồi tầm mắt, không trêu đùa cô nữa, đưa mấy món đồ cho cô.
Tang Lê nhận lấy chúng, đi lên trước vài bước, cô bỗng nhiên lại bị gọi lại.
Quý Hoài đuổi theo: “Khăn quàng cổ của cậu.”
Hai tay Tang Lê đều bận cầm đồ hết cả, Quý Hoài thấy thế thì đành phải quàng lên cổ giúp cô.
Tang Lê đi tiếp, chợt nghĩ đến một chuyện, lại bước trở về đi đến trước mặt anh ấy: “Tôi quên nói với cậu, cái điệu múa vừa rồi…”
Phía sau, trong xe Lamborghini, Quảng Dã nhìn thấy cảnh này, đôi mắt tối đen như mực.
Dặn dò xong mọi việc, Tang Lê bước nhanh chân đi về phía Quảng Dã, đến cạnh xe, người trên chỗ ghế lái không xuống xe, chỉ có cốp xe đã được mở ra.
Cô đặt đống đồ vào trong, ngồi lên xe, nhìn Quảng Dã đang ngồi bên cạnh, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại: “Xin lỗi, đã để cậu chờ lâu như vậy.”
Quảng Dã không nhìn cô, hai mắt anh chỉ nhìn thẳng về phía trước, con người đen tối, lạnh lùng như mực: “Nếu cô lưu luyến như thế có thể dẫn anh ta theo cùng.”
Tang Lê: Hả??