Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 114




Trong phòng làm việc, Quảng Dã đang xem tài liệu, đôi chân dài hơi buông thõng, hàng lông mày đen uể oải. Thoạt nhìn vẻ bề ngoài giống như một thái tử gia bại gia đang bỡn cợt nhưng thực tế lại rất có năng lực, hơn nữa còn là loại người kiếm tiền một cách dễ dàng.

Trương Bác Dương đưa đồ tới rồi nói: "A Dã, cậu... không đi ăn à? Đừng hành hạ dạ dày"

“Đi luôn đây” 

Quảng Dã ném tài liệu trong tay lên bàn: “Trả bản kế hoạch này cho đội A chỉnh sửa, phân tích thị trường mà viết cái gì vậy?”

"Được."

Quảng Dã nhướng mí mắt liếc cậu ấy một cái: "Không phải cậu có thể về trước sao?"

"Tớ đang chuẩn bị về, Niệm Niệm lại bảo mang đồ ăn tới nên tớ chờ cô ấy đi." Trương Bác Dương cười ngây ngốc.

Quảng Dã thu mắt lại.

Nhàm chán.

Trương Bác Dương nhớ đến một chuyện, có chút do dự, giả vờ nhắc đến: "Niên Niệm nói Tang Lê đã về nước rồi, tối nay bọn họ còn cùng nhau ăn tối."

Sau đó cậu ấy thấy Quảng Dã chỉ nhìn xuống tài liệu mà không có phản ứng gì.

Trương Bác Dương cũng đoán được anh sẽ có phản ứng như vậy, không dám nói gì nữa liền xoay người rời đi.

Bên ngoài, ánh sáng và bóng tối tràn ngập, ánh mắt Quảng Dã nhìn vào tập tài liệu, đôi mắt ảm đạm một cách khó hiểu.

Ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà đã được thắp lên, vầng trăng lưỡi liềm nhô lên bầu trời xanh thẳm mờ mịt.

Tang Lê đi siêu thị mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày.

Đã lâu cô không về, có nhiều thứ không giống với ở nước ngoài. 

Cô mua rất nhiều thứ, khi tính tiền còn vô tình nói thêm vào vài chữ tiếng Anh.

Dù trong một thời gian ngắn khó có thể thích ứng kịp nhưng vẫn cảm nhận được sự vững chãi lâu nay không có khi đặt chân lên mảnh đất quê hương.

Trở về căn hộ, cô dọn dẹp nhà cửa một chút, tắm rửa rồi ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ nghỉ ngơi.

Cô lướt qua vòng bạn bè trên Wechat, một tiếng trước Dụ Niệm Niệm đã đăng một bài liên quan đến Trương Bác Dương. Đó là bức ảnh hai người nắm tay nhau về nhà vào buổi tối, tràn ngập hạnh phúc.

Tang Lê cảm thấy ngưỡng mộ, đột nhiên cô nảy ra một suy nghĩ. Nếu cô không rời đi, cô và Quảng Dã cũng đã ở bên nhau sáu năm rồi, liệu bây giờ họ có bắt đầu nói đến chuyện kết hôn không...

Trong lòng cô cảm thấy cay đắng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến lời Dụ Niệm Niệm nói tối nay, Quảng Dã hiện tại không dựa dẫm vào tập đoàn Sang Huy, sự nghiệp rất thành công, có tham vọng và có năng lực, được nhiều người ngưỡng mộ.

May là dù không có cô ở đây nhưng anh vẫn tỏa sáng rực rỡ.

Tang Lê tải APP Vân Chiêm về điện thoại về lướt xem một hồi, cuối cùng cô nhìn vào chiếc vòng tay quả lê trên cổ tay mình.

Khi ra nước ngoài, cô không mang theo bất cứ thứ gì Quảng Dã tặng, ngoại trừ chiếc vòng tay này, cô thực sự không nỡ.

Anh nói rằng chiếc vòng tay có ý nghĩa rằng anh ở bên cạnh để bảo vệ cô.

Cô cũng nói rằng điều ước sinh nhật của cô là anh có thể ở bên cô vào mỗi dịp sinh nhật.

Có lẽ điều ước nói ra sẽ không còn linh nghiệm nữa.

Cô đã nhanh chóng mất anh.

Cô tháo chiếc vòng tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa, kìm nén sự cô đơn dưới đáy mắt.

Ngày thứ hai sau khi trở về Vân Lăng, Tang Lê và các thành viên trong đoàn múa đã đến studio mà họ thuê. 

Studio này nằm trong khu văn hóa sáng tạo của Vân Lăng, họ dành phần lớn thời gian để dọn dẹp.

Trưởng đoàn đi giải quyết công việc trong đoàn, với tư cách là giám đốc đoàn múa, Tang Lê dẫn mọi người đi luyện tập trước.

Trong cuộc họp buổi tối, Sài Hoằng cho biết sắp tới họ dự định tổ chức một buổi biểu diễn thương mại quy mô lớn ở Vân Lăng, Sài Hoằng đã nhờ bạn liên hệ với Sở Văn hóa Thành phố để giúp họ kết nối với công ty tổ chức, vài ngày nữa sẽ đi bàn bạc.

Lần này họ về nước có một số buổi biểu diễn thương mại và phi thương mại. Ngoài ra còn được mời giao lưu và học hỏi với một số đoàn múa khác nên Tang Lê rất bận rộn, vừa trở về đã tiếp tục dành thời gian trong phòng tập.

Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt.

Vài ngày sau, vào tối thứ Sáu, nhà hát lớn Vân Lăng được thắp sáng rực rỡ.

Buổi biểu diễn là lúc tám giờ tối, hơn bảy giờ, các thành viên trong đoàn múa đang diễn tập lần cuối cùng ở phòng tập, Tang Lê nhận được tin nhắn, đi đến đại sảnh thì nhìn thấy Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt. Hai người tặng cho cô một bó hoa lớn, Tang Lê mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn hai cậu đã tới."

"Đây là buổi biểu diễn trong nước đầu tiên của vũ công Tang Lê, bọn tớ nhất định phải đến. Cố lên, cố lên, bọn tớ rất háo hức"

Tang Lê cười ngượng ngùng, nói vài câu rồi quay về.

Đã sắp đến lúc biểu diễn, trưởng đoàn cũng dẫn các vũ công đến hậu trường để chờ.

Rạp đã gần kín chỗ, rất đông khán giả, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Khi người dẫn chương trình đọc xong lời khai mạc, buổi biểu diễn cũng chính thức bắt đầu.

Tất cả các chùm ánh sáng tập trung lên trên sân khấu, âm nhạc nổi lên và các vũ công bước lên sân khấu.

Nhạc rất hay, các điệu nhảy thì tuyệt đẹp, thông qua điệu nhảy truyền tải rất nhiều câu chuyện và lôi cuốn cảm xúc của mọi người vào trong đó, là một bữa tiệc cho thị giác và thính giác.

Bài cuối cùng "Hồng Vũ Nghê Thường" là bài cá nhân của Tang Lê.

Đây là nhạc nhảy do Tang Lê tự sáng tác năm ngoái, đoạt giải thưởng cả trong và ngoài nước, trở thành một trong những tác phẩm tiêu biểu của cô.

Ánh đèn sân khấu thu hút sự chú ý của mọi người, họ nhìn thấy Tang Lê xuất hiện trong bộ váy dài màu xanh của nước với những bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng. 

Làn da của cô trắng như ngọc, ngũ quan rõ ràng và tươi sáng, vòng eo thon gọn, dáng người mềm mại như không xương.

Tay áo thụng nhẹ nhàng mở cửa, giống như gió thổi vào tuyết, tay áo tung bay, cánh hoa rải khắp sân khấu, vũ điệu tuyệt đẹp.

Tang Lê là một vũ công bẩm sinh, mỗi nụ cười của cô đều có sức lan tỏa, cô đưa mọi người vào câu chuyện của nữ ca Giang Nam thông qua một ca khúc khiến khán giả đều vô cùng kinh ngạc.

Khi điệu múa kết thúc, từ phía khán giả vang lên tiếng vỗ tay.

Sau khi các tiết mục kết thúc, tất cả các diễn viên đều lên sân khấu chào cảm ơn, buổi biểu diễn đã rất thành công.

Gần chín giờ, buổi biểu diễn kết thúc, khán giả lần lượt ra về, Tang Lê vừa bước xuống sân khấu đã bị người hâm mộ vây quanh. 

Mọi người đều tặng hoa và quà, muốn xin chữ ký và chụp ảnh cùng cô, Tang Lê hợp tác với từng người một, dịu dàng đến mức khiến người ta tan chảy.

Trong nước, có rất nhiều người thích Tang Lê, lần này một số người thậm chí còn từ nơi khác đến chỉ để xem cô biểu diễn.

Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt thấy Tang Lê còn đang bận nên gửi tin nhắn rồi rời đi trước. 

Tang Lê đi đến lối vào hội trường, lại có fan hâm mộ vây quanh, phóng viên đợi ở cửa cũng nói muốn chụp ảnh cô. 

Tang Lê cầm hoa đứng trước ánh đèn sân khấu với nụ cười rạng rỡ như hoa.

Cô đang chụp ảnh thì đột nhiên cửa mở ra, từ phía bên phải cửa nhà hát truyền đến giọng nói của một vài người: "tổng giám đốc Quảng, anh nói như vậy là đang đề cao tôi rồi. Dù sao hôm nay anh cũng đến đây để đích thân kiểm tra, có vấn đề gì thì cứ nói với tôi..."

Tang Lê vô thức liếc mắt nhìn thì thấy ba bốn người đàn ông đang tiến lại gần, như thể vừa bàn chuyện làm ăn xong.

Khi cô nhìn thấy người đang bước vào cửa ở giữa, đôi mắt cô chợt cứng đờ.

Hoá ra là Quảng Dã.

Người đàn ông cao nhất trong số họ, mặc đồ đen, một tay đút trong túi áo khoác màu xám đen. Anh vẫn để tóc ngắn, lông mày đen rậm, sống mũi cao, nét mặt đã mất đi một phần cảm giác thiếu niên, trẻ trung nhưng vẫn có nét kiêu ngạo và ngang ngược.

Dù ở thời điểm nào, anh vẫn luôn là người bắt mắt nhất trong đám đông.

Trong trí nhớ, cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy anh là ở cổng nhà hàng tổ chức tiệc mừng thọ của Phạm Mạn Chi, anh mỉm cười vẫy tay với cô đang trong xe, nói rằng sau khi kết thúc anh sẽ về nhà tìm cô. 

Sáu năm giống như cách cả một đời.

Dường như anh đã thay đổi rất nhiều, nhưng dường như anh vẫn là trong ký ức đó.

Nhất thời, mọi người xung quanh đi qua đi lại. Tất cả đều nhạt nhòa và mất đi âm thanh trong thế giới của Tang Lê.

Trong đầu cô đã tưởng tượng ra vô số khung cảnh khi trở lại Vân Lăng sẽ gặp anh như thế nào, nhưng cô không ngờ tình huống lại xảy ra đột ngột như thế này.

Đầu óc cô như ngừng hoạt động trong giây lát, ánh mắt cô mất khống chế nhìn chằm chằm về anh.

Quảng Dã đang nói chuyện với những người bên cạnh, khuôn mặt và đôi mắt như tràn ngập ánh dạ quang, khí chất mạnh mẽ hơn hồi cấp ba rất nhiều khiến người ta muốn tiến đến nhưng cũng thấy sợ hãi.

Bọn họ đi về phía cô, ngay sau đó, Quảng Dã khẽ đảo mắt, nhìn về phía cô.

Trong không khí, ánh mắt họ giao nhau.

Ánh mắt Tang Lê hơi run lên, trong lòng cô như núi lửa phun trào, hơi nóng dâng lên từng đợt.

Tuy nhiên, hai giây sau, Tang Lê thấy Quảng Dã vẫn đang nói chuyện với ai đó, nhưng đôi mắt đen lạnh lùng không gợn sóng lại dịch chuyển.

Từng bước, từng bước.

Anh đến gần cô.

Một bên, Quảng Dã được người khác đón tiếp, khí chất mạnh mẽ.

Một bên, cô đang ôm bó hoa tươi, được người hâm mộ vây quanh và đứng dưới ánh đèn sân khấu.

Hai người đều đạt được thành công của riêng mình nhưng dường như lại cách xa nhau hàng nghìn dặm.

Sau đó, anh đi ngang qua cô, cứ như thể anh không hề quen biết cô vậy.

Đáy mắt của Tang Lê giống bị kim đâm, vẻ mặt cứng đờ, dường như cô đã định thần lại.

Một giây.

Hai giây.

Sự cay đắng và bối rối trong tâm trí dần dần lấp đầy khoảng trống.

Cô kìm nén cảm xúc, chụp ảnh xong, lúc này, trưởng nhóm Liễu Hà và quản lý Sài Hoằng đi về phía cô: "Tang Lê."

Cô định thần lại và đáp lời, Sài Hoằng cúp điện thoại, vội vàng gọi một trong những sếp lớn là cô: “Tôi vừa nhận được cuộc gọi nói rằng ông chủ phát triển Nguyệt Lãng Thuỷ Trấn tối nay sẽ có mặt ở nhà hát. Không phải chúng ta muốn tổ chức một buổi biểu diễn thương mãi ở đó sao? Bây giờ qua đó gặp mặt, coi như chào hỏi trước.”

"Được…”

Tang Lê cùng Liễu Hà và Sài Hoằng đi về phía trước. Ngoài đại sảnh nhà hát, bên ngoài trời gió lạnh, Sài Hoằng nhìn thấy phía trước có mấy người đang trò chuyện, liền gọi: "Trần Thần"

Tang Lê nhìn theo ánh mắt của Sài Hoằng, không ngờ lại là đám người Quảng Dã, cô chợt sửng sốt, cảm xúc trong lòng vừa được ép xuống lại bị đẩy lên cao trào.

Họ bước tới, bên cạnh Quảng Dã là Trần Thần - một trong những lãnh đạo nhà hát, mỉm cười giới thiệu với Quảng Dã: "tổng giám đốc Quảng, đây là người quản lý vũ đoàn Trừng Vũ mà tôi vừa nói với anh, trùng hợp lại là bạn của tôi. Tối nay là buổi biểu diễn đầu tiên của đoàn bọn họ khi về nước."

Trần Thần mỉm cười nhìn Sài Hoằng: "Đây là tổng giám đốc Quảng - ông chủ của Vân Chiêm, Nguyệt Lãng Thủy Trấn cũng do công ty của họ phát triển."

Sài Hoằng nhìn Quảng Dã, trong mắt có chút kinh ngạc, gật đầu bắt tay với anh: "Xin chào anh Quảng, nghe danh đã lâu, hóa ra anh còn trẻ như vậy."

Quảng Dã bắt tay, ừm một tiếng đáp lại.

Liễu Hà cũng chào Quảng Dã, sau đó Sài Hoằng nhìn sang Tang Lê, vội vàng giới thiệu: “Đây là Tang Lê, là sếp kiêm vũ công chính của Trừng Vũ, trụ cột của chúng tôi.”

Những người biết về giới này đương nhiên sẽ biết địa vị của Tang Lê, vài người xung quanh cũng lần lượt chào hỏi cô.

Khi nhìn thấy Tang Lê, nhiều người lập tức bị vẻ đẹp của cô thu hút. 

Người phụ nữ mặc váy múa, dáng người mảnh khảnh, tóc buộc cao, tóc mai hai bên đung đưa trong gió, dưới ánh sáng màu cam bên ngoài nhà hát, làn da của cô trắng nõn.

"Xin chào anh Trần, xin chào anh Chương…”

Tang Lê lần lượt chào hỏi, cuối cùng ngước mắt lên nhìn Quảng Dã, người trước mặt từ đầu đến giờ chưa nói một lời nào, cảm xúc trong lòng hỗn loạn, vài giây sau cô nhẹ nhàng nói: “tổng giám đốc Quảng, chào anh.”