Hàn Ân búi tóc cao, thây bộ quần áo đơn giản bằng bộ đồng phục xanh da trời, ôm sát thân thể, dù thân hình cô không được quyến rũ, nhưng cũng đáng để con trai phải quay mặt lại nhìn. Mặt chỉ tô thêm son môi cho khuôn mặt thêm sức sống. Đi đôi guốc năm phân, thêm chiếc khăn trắng buột thành nơ nhỏ trước cổ.
Cô xoay nhìn mấy vòng trước gương trong phòng vệ sinh nữ: Tạm ổn!
Bước vội về thang máy bấm tầng 17, bên thang máy dành cho khách hàng.
Ninh Liên có lần đã bảo cô như thế này: “Nếu chị không bận bồ đồng phục với mái tóc được búi cao, em cứ tưởng chị còn là học sinh cấp ba. Ngày đầu vừa mới gặp, em không tin nổi chị là cấp trên của mình!”
An Vy Vy và Tôn Dư vào sau cũng cùng cách nhìn nhận như Ninh Liên.
Vì dáng người nhỏ con, Hàn Ân cô luôn bị xem là học sinh cấp ba. Có lần, cô đi lòng vòng các cửa hàng trên đường phố, liền bị hai ba cô cậu đang học đại học kéo lại. Họ luyên thuyên về trường đại học nghành du lịch, mời kéo cô hãy suy nghĩ đến trường họ khi tốt nghiệp cấp ba. Cô nói khan cả họng mà bọn họ lại chẳng tin cô đã 24 tuổi. Cô bực mình mới lấy trong túi sách mình chứng minh thư đưa cho bọn họ xem, họ mới chịu cho cô đi.
Suốt mấy ngày nay cô rất buồn, bộ phận chăm sóc khách hàng của cô chỉ vỏn vẹn có tám người. Ấy vậy mà An Vy Vy, Ninh Liên, Tôn Dư bỏ cô đi du lịch. Không phải cô không muốn nghỉ đi chung với cả ba người, mà vì một bộ phận chỉ cho phép ba người một lần nghỉ thôi nha. Nên cô buồn rầu ngồi trong văn phòng mấy ngày trời.
Ting, tiếng thang máy báo đã tầng 17. Cô đi thẳng đến phòng 308, đó là phòng của Bạch Phí Ưu.
Cô hít thở thật đều, đâu gần hai phút hơn. Trong lòng luôn trấn an bản thân: “Cố lên Hàn Ân, mày làm được. Cứ như hôm qua mày tập dợt rồi đấy!!!”
Trong phòng, Bạch Phí Ưu đang ngồi trên chiếc sô pha, đọc báo sáng. Anh biết hôm nay Hàn Ân đến vì hôm qua giám đốc Chu đã báo cho anh.
Anh đứng trước gương phòng vệ sinh suốt nữa tiếng đồng hồ, cố gắng tỏ ra khuôn mặt lạnh lùng nhất có thể. Thật ra, trong lòng anh đang vui sướng ngập trời. Đúng là kế hoạch của anh rất tốt và giám đốc Chu diễn rất giỏi.
Anh phải kéo cô gần mình thêm chút nữa, nếu không một tháng này anh không chịu nổi cứ mãi ngắm nhìn cô từ xa. Chỉ là hai tuần lễ, anh cũng sẽ mãn nguyện.
Thêm cả Trương Trực Nam bảo rất hứng thú với cô, rồi cả việc kêu cô làm trợ lý cho cậu ta. Chuyện này còn khuya anh mới đồng ý!
Cốc, cốc!
“Xin chào Bạch tiên sinh, tôi là Hàn Ân.”
Anh vội chạy ra cửa phòng. Sau đó nhìn trước sau mình, thấy tất cả đã ổn mới mở cửa.
Trước mặt anh là bóng dáng nhỏ nhắn, thua anh hơn một cái đầu. Khuôn mặt non nớt vẫn vậy, chỉ khác là cô trang điểm lên thôi. Vì Tiểu Ân khi xưa của anh, chưa bao giờ dùng đến phấn son. Mà anh biết chứ, bây giờ công việc nào cũng chú trọng ngoại hình.
“Chào Bạch tiên sinh, từ hôm nay làm phiền ngài nhiều.” Hàn Ân nở nụ cười tiêu chuẩn thân thiện.
“Ừ.” Anh lạnh nhạt đáp.
Anh bước đến căn phòng nhỏ dành cho khách, mở cửa: “Trong thời gian này cô cứ ở đây.”
“Vâng.” Hàn Ân gật đầu, kéo chiếc vali cao đến đầu gối mình vào phòng. Khá nặng nha. Đồ dùng cô ôm bỏ hết vào mà.
Đang kéo chiếc vali, bỗng dưng bị giựt mất. Hàn Ân mở to mắt nhìn Bạch Phí Ưu đã nhẹ nhàng nâng chiếc vali đi thẳng vào phòng dành cho cô.
Hàn Ân bước theo, giọng nói lí nhí: “Cám ơn ngài, Bạch tiên sinh.”
Anh không nói gì. Nhưng Hàn Ân rất vui.
Cô dọn dẹp lại chiếc phòng nhỏ dành cho mình. Đây là phòng của Crow, còn bây giờ sẽ là dành cho cô. Chỉ có quần áo, đồ dùng cá nhân, vài cuốn sách và... con gấu bông màu hồng, của anh tặng. Cô đã gìn giữ nó rất kỹ, chỉ có ngã màu theo năm tháng, còn lại nó chưa bị gì khác.
Lúc cô đi ra, vừa lúc thấy anh đang kéo chiếc caravat vào cổ. Rồi sau đó là khoác thêm chiếc áo vest ở ngoài. Anh muốn đi ra khỏi đây sao?
Bạch Phí Ưu ngước nhìn thấy cô đứng nhìn mình, không nói câu nào.
“Tôi ra ngoài chút việc, cô cứ làm công việc của mình. Hai giờ trưa tôi sẽ về.”
Anh phủi chiếc áo cho ngay thẳng nếp, cầm túi xách rồi rời bước khỏi phòng.
Hàn Ân cứ nhìn bóng anh khuất sau cánh cửa. Cô có nên vui mừng không? Cô đã nói được với anh tận năm câu!
Hàn Ân sắp xếp lại các đồ đạc ở ngoài phòng đã xong, còn phòng anh thôi cô không dám vào.
Ngước lên nhìn đồng hồ đã 11 giờ trưa. Bụng cô cũng đói cồn cào. Thế là, cô đi xuống căn-tin khách sạn ở tầng 4. Dự định sẽ ăn thật no, rồi trở về phòng làm công việc tiếp.
Đúng là xui xẻo! Ăn cũng không được ngon.
Trước mắt cô là không ai khác, Trương Trực Nam. Anh rất thoải mái, còn nhìn cô với nụ cười ngạo mạn. Chân dài gác thẳng lên chiếc bàn dành cho 8 người ăn. Phong thái đúng kiểu đòi nợ, đó là theo cách suy nghĩ của cô.
Xung quanh cũng đang nhìn ngó cô, làm cô chẳng nuốt nổi cơm, dù bụng cô vẫn chưa được ăn no.
Những người lâu năm trong công ty sẽ biết mặt tổng giám đốc khách sạn Quý Bắc Đình là ai, còn lại là mù tịch, chỉ phát hoạ được khuôn mặt tổng giám đốc mình qua trí tưởng tượng phong phú.
Thế nên nguyên căn-tin người cũ người mới xì xầm với nhau, chưa đầy ba phút, họ đã biết vị tổng giám đốc cao quý mình đang ngồi ung dung thoải mái gác chân trên bàn kia. Cùng ở đó là cô gái nhân viên vào khách sạn vừa được hơn một năm.
“Anh không thấy bọn họ đang nhìn tôi và anh sao?” Hàn Ân buông đũa, bực dọc nhìn Trương Trực Nam.
Trương Trực Nam liếc nhìn xung quanh, rồi thu mắt lại. Nhướng mày.
“Cô để tâm làm gì! Chuyện cô nên để tâm đến là chuyện hôm qua tôi nói với cô đi.”
“Tôi-không-đồng-ý!” Hàn Ân nhấn mạnh từng chữ.
Trương Trực Nam nhíu mày: “Sao cô cứ chống đối tôi thế nhỉ? Không được một lần thuận theo tôi được sao?”
Hàn Ân lắc đầu: “Xin lỗi. Tôi nhận làm quản gia cho người khác rồi!”
Trố mắt kinh ngạc, Trương Trực Nam không nghĩ được ai có thể qua mặt được anh để kéo cô gái này về phía họ: “Là ai?”
“Anh biết để làm gì?”
“Để tôi xem ai có thể hơn tôi, mà cô có thể chấp nhận công việc dễ đến thế!” Anh dựa người sau chiếc ghế, khoanh tay lại nhìn Hàn Ân với đôi mắt không tin tưởng.
“Muốn biết?”
“Tất nhiên!”
“Bạch Phí Ưu.” Thấy thế nào? Hàn Ân mặt lạnh tanh.
“Thật?”
Hàn Ân gật đầu: “Không đùa!”
Rầm! Trương Trực Nam đập bàn. Hàn Ân cô giật mình hoảng sợ. Xung quanh cũng một phen hú vía. Tổng giám đốc đang giận cũng thật đáng sợ.
“Tốt!” Anh nói xong liền rời khỏi căn-tin.
Đứng một góc ngay quầy lễ tân, Trương Trực Nam hầm hầm muốn phát hoả.
“Này! Anh đang ở đâu?”
Bạch Phí Ưu đang ngồi trong quán cà phê Sanfu cùng giám đốc Phương thị. Vừa bật máy đã nghe tiếng hét của Trương Trực Nam.
“Quán cà phê Sanfu.”
“Được anh ở đó cho tôi!” Trương Trực Nam cúp máy. Anh bước ra ngoài ngồi vào chiếc xe thể thao đỏ anh yêu thích nhất chạy đi.
Quán cà phê Sanfu.
“Thật vất vả cho giám đốc Bạch. Kỳ nghỉ cũng phải làm việc.” Phương Phú Huê cười hỏi.
“Cũng vất vả cho giám đốc Phương đã lắng nghe tôi nói.” Bạch Phí Ưu bắt tay Phương Phú Huê. Họ vừa ký kết xong một hợp đồng.
Phương Phú Huê rất ưng Bạch Phí Ưu làm con rể ông. Tuổi trẻ, tài cao. Năm năm trước đã vực dậy được Bạch thị trên bờ phá sản thành tập đoàn hùng mạnh, thì Phương Phú Huê ông cũng phải nể. Phương Hạ Ngân, cô con gái rượu ông quả nhìn người không sai, chỉ điều Bạch Phí Ưu chưa nhìn nhận con gái ông.
“Chúc hợp đồng của chúng ta thành công.”
Bạch Phí Ưu cười, nhưng lòng anh không cười: “Vâng, tôi cũng mong như vậy.”
Anh không phải Bạch Phí Ưu năm năm trước cúi đầu trước Phương Phú Huê nữa. Bây giờ, anh đã ngang hàng với ông. Thế nên, hợp đồng hôm nay chỉ là cái cớ để ông dò la tin tức về anh. Anh cũng biết rằng, Phương Hạ Ngân còn đang ở London và chưa buông tha anh. Bằng chứng dạo gần đây, cô phá rối điện thoại anh nhiều lần, đến nổi anh phải thây sim mới.
Chào Phương Phú Huê ra về. Bạch Phí Ưu ngồi đợi Trương Trực Nam.
Tầm 15 phút sau, đã thấy bóng chiếc xe thể thao đỏ của Trương Trực Nam đậu trước cửa quán. Bước vào với khuôn mặt đầy sát khí.