Không biết làm sao, lòng Bạch Phí Ưu khẩn trương nôn nóng. Anh đi lòng vòng trước cánh cửa phòng vệ sinh.
1 phút trôi qua, rồi lại 2, đến 3...
Đồng hồ chỉ điểm đến phút thứ 5, cánh cửa bật mở.
Hàn Ân cúi đầu bước ra, vì bóng dáng to cao của anh che khuất tầm ánh sáng đối diện, nên anh không thấy rõ được biểu lộ cảm xúc khuôn mặt cô.
Lòng càng nôn nóng, anh chau mày hỏi: "Có kết quả chưa?"
Bàn tay Hàn Ân run rẩy, đưa ba chiếc que thử thai đến trước mặt Bạch Phí Ưu, như kêu anh tự giác mà xem kết quả.
Anh nhận lấy, xoay người ra nơi có ánh sáng. Đập vào mắt anh là ba chiếc que thử thai đều hiện hai vạch.
Không tin tưởng vào mắt mình, anh quay nhìn mấy chiếc que 180 độ, để chắc chắn mắt mình nhìn đúng. Vẫn là kết quả hai vạch!
Vào tối hôm qua, đang muốn ân ân ái ái với cô, thì sự hiện diện của việc buồn nôn của Hàn Ân làm anh vừa ngạc nhiên, tim đập thình thịch, trong đầu liền suy nghĩ đến chuyện có thể sảy ra đầu tiên là có thai.
Khi nôn xong, cô về giường nằm, anh ôm lấy cô trấn an vỗ về. Anh có hỏi một số triệu chứng của cô gần đây, thì bốn trên năm ý anh hỏi cô thành thật gật đầu là có.
Trong giấc ngủ chập chờn, anh mong điều anh nghĩ sẽ thành hiện thật, đến cả vào giấc mơ của anh. Trong giấc mơ anh được cùng cô và một thiên thần nhỏ nắm tay dạo bước trên cánh đồng đầy gió lộng, hoa thơm. Rất chân thật, rất xao xuyến lòng anh.
Nên tâm tình như nửa lên mây, nửa ở mặt đất của anh đã không ngại ngùng vừa sáng sớm đã dùng xe hơi đi đến một quầy thuốc lớn, mở miệng mua ba que thử thai.
Bây giờ đây, kết quả đã có như ý muốn của anh. Kích động, anh xoay lại ôm lấy Hàn Ân, nâng bổng cô lên.
"Á!" Hàn Ân bất ngờ, cô vịnh lấy hai vai Bạch Phí Ưu để không té ngã.
"Ân Ân, tốt quá! Thật sự rất tốt, anh lên chức bố rồi." Bạch Phí Ưu ôm cô, xoay vòng vòng, tâm trạng anh cực kỳ vui sướng.
Hàn Ân xém choáng, cô vỗ vai anh: "Phí Ưu, em chóng mặt!"
Thấy mình kích động mà nóng vội quên mất cô đang mang thai, anh thả cô xuống, khuôn mặt đầy vẻ hối hận: "Anh xin lỗi, tại anh vui quá..."
Nhìn khuôn mặt hối lỗi của anh, cô cười ngọt ngào. Không ngờ cô lại có thai, điều này nằm ngoài dự định của cô, mà nhớ lại, anh và cô sau lúc hiểu lầm không đáng có ở biệt thự này, có ân ái không sử dụng biện pháp nào cả.
"Không sao, em cũng rất vui khi lên chức mẹ." Hàn Ân thành thật nói. Cô cười, hai đồng điếu nhỏ bên khoé miệng khoét sâu hun hút, đẹp bừng sáng cả căn phòng.
Nghe câu nói đó, Bạch Phí Ưu cảm động lại ôm chằm lấy cô. Khi ở bên cô, anh mới thật sự là chính anh, không lạnh lùng, không ngạo mạn, chỉ có trái tim đầy ấp yêu thương, muốn nuông chiều cô tận trời xanh. Giọng anh chất chứa một chút giảo hoạt, một chút thành khẩn.
"Ân Ân, cưới thôi!"
Hàn Ân mỉm cười, cô không trả lời. Người đàn ông này, vẫn sợ hãi dù cô đã có con của anh ư?
"Em muốn bụng to ra mới mặc váy cưới sao?" Không thấy cô trả lời, anh nóng nảy.
"Thì đã sao nào?" Cô nép vào bờ ngực rắn chắc của anh, nghe nhịp tim đập mạnh vì cô.
Bạch Phí Ưu trêu đùa: "Anh không sao, chỉ sợ em xấu hổ."
"Thế thì không cần cưới."
"Không được! Chắc chắn phải cưới!" Bạch Phí Ưu chắc nịch tuyên bố.
Hàn Ân bật cười to. Cô luôn muốn được gả cho anh, làm sao cô không muốn cưới được. Nhưng cô vẫn muốn trêu chọc anh một xíu, ai ngờ phản ứng anh mạnh mẽ đến vậy, cô cũng phải chào thua.
Cô nhón chân sen của mình, hôn vào đôi môi anh một phát. Dịu dàng thì thào: "Phí Ưu, cưới thôi!"
...
Đầu tháng 12.
Pháo nổ rợp lễ đường.
Nơi sẽ có Chúa, chứng giám cho cuộc hôn nhân vĩnh cửu, họ hứa sẽ trọn đời cùng nhau yêu thương, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi.
Hàn Ân diễm lệ trong bộ váy cưới đính như tuyết trắng, tầng váy được kết từ những bông tuyết bằng bông, trải dài xuống đất, như tuyết đang rơi. Cô như công chúa tuyết bước ra từ truyện cổ tích có thật, nắm tay bố mình bước vào lễ đường thành hôn.
Hai bên đường, những thiên thần nhỏ cầm trên tay bông hoa bỉ ngạn đỏ thắm, thả đi theo từng bước chân cô. Theo đó là những tiếng vỗ tay chúc mừng không ngớt.
Gam màu trắng đỏ xen kẽ trong lễ đường. Màu trắng đơn thuần, tinh khiết dành cho cô. Màu đỏ cháy bỏng, như ánh lửa rực rỡ dành cho anh.
Cô liếc nhìn, hai bên đường là những người thân thuộc với cô, họ đang mỉm cười chúc mừng hạnh phúc mà cô đáng được có.
Nụ cười cô rạng rỡ trên môi, chợt ánh mắt nhìn đến Trương Trực Nam, cô vội cúi đầu chào, anh cũng gật đầu, chỉ là cái nhếch miệng cười, thế mà lòng cô như tảng băng lớn đã đổ rạp xuống chân mình, tan đi hết mọi lo âu cô dành cho anh. Trương Trực Nam đã đến đây chung vui cùng cô, có nghĩa, mọi thứ đã trôi vào dĩ vãng, bây giờ, cô và anh sẽ nói chuyện như người bạn bè.
Xuất hiện trước điểm cuối đường đi, là Bạch Phí Ưu dáng dấp anh tuấn, trên người khoác lên bộ comple màu đen cài nơ, đường may phẳng phiu từng milimet. Nụ cười anh in đậm trên vầng sáng lấp lánh của ánh đèn.
Dừng trước mặt Bạch Phí Ưu, Hàn Tư Thông nắm lấy tay phải Hàn Ân, đặt vào lòng bàn tay Bạch Phí Ưu đã đưa ra trước.
Ông ôn tồn: "Ta giao con gái yêu thương nhất cho con, dù đói khổ, nghèo khó, mong hai con cùng nhau vượt qua. Dù chông gai, bão tố, mong con luôn hãy nắm tay con bé, không bao giờ rời."
"Con xin thề." Bạch Phí Ưu kiên định đáp lời.
Sự xúc động nghẹn ngào trên mặt Hàn Ân, cô dùng tay quẹt đi nước mắt. Hàn Tư Thông sau đó di chuyển sang một bên, ngồi vào ghế.
Trong lời tuyên thề từ Cha nhà thờ, Hàn Ân nhìn Bạch Phí Ưu không chớp mắt. Sự lém lĩnh trong ánh mắt cô như trêu tức anh, cô liếm đôi môi anh đào đỏ rực rỡ mềm mại kia. Xong lại nở nụ cười ngập ánh hạnh phúc.
Anh thở dài, tìm lại được đâu đó nét yêu kiều của Hàn Ân tuổi trăng tròn năm đó. Yêu chết đi được sự đen láy từ đôi mắt biết nói, đồng điếu lúc ẩn lúc hiện theo nhịp môi cô, hay chỉ là cái liếc mắt đầy đưa tình ẩn ý dành cho anh. Mà năm đó anh nào hay biết...
"Xin thề, nguyện trước Chúa, cả đời bên nhau."
"Xin thề, nguyện trước Chúa, cả đời bên nhau..."
Bạch Phí Ưu lấy từ trong túi, chiếc nhẫn kim cương anh đã từng đeo cho cô. Một lần nữa, đeo lại vào ngón áp út bàn tay trái của cô, đính ước lời thề.
Hàn Ân lấy từ tay Ninh Liên đưa lên chiếc hộp đỏ nhung. Cô mở ra là chiếc nhẫn màu bạc, có nạm một viên kim cương nhỏ, đơn giản, sang trọng. Cô đeo vào ngón áp út bàn tay trái của anh, đính ước lời thề.
Hai người ôm lấy nhau, hạnh phúc như lên mây trong tiếng vỗ tay chúc mừng.
Trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào. Họ thật sự, đã thành vợ thành chồng...
Trong tiếng xào xạc từ gió trời thổi qua. Hàn Ân ngồi trên gốc cây đỗ quyên chơi trò trốn tìm cùng Bạch Phí Ưu. Cây không cao lắm, dưới gốc cây có vài chậu hoa kiểng, cô vì thế có thể trèo lên cây đỗ quyên ít đi khó khăn.
Tim cô đập thình thịch vì nhất cử nhất động của Bạch Phí Ưu đang cách mình một mét. Đôi mắt tinh ranh lườm anh, nở nụ cười. Chắc chắn anh sẽ không thấy cô trên cây đâu, cô thật thông minh.
Bạch Phí Ưu đi lòng vòng bên cây đỗ quyên, giọng nói dịu dàng tha thiết: "Tiểu Ân à, Tiểu Ân ơi..."
Anh biết cô ở trên cây, nhưng sẽ không bắt cô, vì anh còn muốn trêu đùa cô một tí.
Ngồi lâu trên cây, anh lại không hay biết, cô rất mãn nguyện tự đắc. Bàn chân cô vì co lại quá lâu, bỗng thấy tê chân. Trượt chân té, cô hét thanh. Nhắm mắt, đợi cơn đau đến gần.
Một vòng tay lớn, ôm ấy thân thể cô, chặt chẽ cùng cô ngã nhào xuống cỏ. Trong đó, có tiếng lo lắng: "Tiểu Ân, em không sao chứ?"
Cô hé mở đôi mắt to vô tội. Chàng trai dũng cảm đã cứu cô như chàng hoàng tử bước từ toà lâu đài nguy nga tráng lệ. Cô thất thần đôi giây, nhìn rõ là Bạch Phí Ưu. Cô rộn rã trong lòng, nở nụ cười con nít, bất giác, cô muốn thành công chúa đời anh.
Câu lấy cổ anh, nở nụ cười xán lạn, hồ hởi cô nói: "Anh Tiểu Bạch, sau này lớn lên em sẽ lấy anh!"
Đó là đính ước cô đặt sẵng cho mình năm 11 tuổi, đính ước cho cuộc đời cô chỉ lấy duy nhất một người đàn ông.
Năm 25 tuổi, cô đã hoàn thành ước hẹn.
----THE END----