Tình Đầu Dành Hết Cho Anh

Chương 39: Chê bai




Hàn Ân không về lại căn phòng mình, mà ở lại chỗ Ninh Liên, suốt 2 ngày liền. Tiền taxi cũng là Ninh Liên trả.

Sau hai ngày, cô quay lại khách sạn xin nghỉ việc, vì cô chẳng còn gì hối tiếc ở thành phố S này nữa...

Cô vẫn bận đồng phục đi làm như mọi ngày, vừa vào đến sảnh đã được gọi lên tầng 23 của Trương Trực Nam. Cô chần chừ giây lát, cuối cùng cũng quyết định đi lên.

Khi cô mở cánh cửa ra, không phải Trương Trực Nam mà là Tiết Lệ Quân.

Bà như biết được cô lên, buông bút xuống, bảo cô ngồi vào ghế sô pha kế bên.

Khi thấy Hàn Ân đã ngồi yên vị, đôi mắt thâm sâu của bà nhìn cô từ trên xuống dưới. Cô gái này, khuôn mặt toát ra vẻ ngây thơ, hiền hậu. Nhưng sao bà nghe lại từ chính miệng Trương Bối Di nói rằng cô rất nham hiểm?

Mà nhắc đến Trương Bối Di bà thật sự rất mệt với đứa trẻ này. Chỉ ở lại thành phố S có mấy ngày, mà làm loạn cả lên. Nên hôm nay bà đã bắt Trương Trực Nam hộ tống Trương Bối Di ra sân bay về lại Sydney, mặc cho con bé có khóc lóc năn nỉ.

Như thế bà mới có thể thoải mái mà gọi Hàn Ân lên hỏi chuyện.

Hôm tối bà từ Sydney trở về thành phố S, sự tranh cãi của hai bộ phận rất nảy lửa, mà khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh giải quyết được vấn đề. Bà cũng xem lại hồ sơ của cô, rất tốt, mà gia đình lại không thuộc phải dạng khá giả, cũng không có phải là giỏi giang đến độ con trai bà Trương Trực Nam và cả Bạch Phí Ưu để mắt đến.

Cô gái này có gì để cả hai người đàn ông phải theo đuổi?

Nhưng dù gì đi nữa, bà không để một đứa con gái không xứng tầm có thể bước vào Trương gia danh tiếng của bà được.

"Hàn Ân, cô có muốn một công việc khác tốt hơn không? Đại loại như theo ngành cô yêu thích, tôi sẽ giúp đỡ hết mình." Tiết Lệ Quân đan tay vào nhau, quyền lực mở lời.

Hàn Ân ngạc nhiên, cô hỏi lại: "Vì sao ạ?"

Tiết Lệ Quân nhìn Hàn Ân rất lâu, bà như suy tính chuyện gì đó.

"Ta biết Trực Nam theo đuổi cô, chỉ có điều cô biết đó, nó chính là chủ tịch tương lai của Trương thị, không thể nào... cô hiểu chứ?"

Hàn Ân gật đầu, cô tất nhiên biết mình không nên dính líu đến người giàu: "Tôi hiểu, thưa chủ tịch."

"Thế nên, tôi sẽ không dài dòng nữa, cô muốn gì tôi sẽ đáp ứng yêu cầu, chỉ cần cô rời khỏi Trực Nam." Bà đứng dậy, đi đến Hàn Ân.

Cô thở dài, cô và anh ta đã có gì với nhau đâu. Cô bình tĩnh trả lời: "Chủ tịch, tôi và tổng giám đốc không có một mối quan hệ nào khác ngoài chủ và nhân viên."

"Tôi cũng không cần một công việc hay đại loại những yêu cầu chủ tịch đưa ra, vì hôm nay tôi đến đây để đưa đơn xin thôi việc."

Giọng Hàn Ân rất mềm mỏng, làm Tiết Lệ Quân kinh ngạc, bà không tin cô có thể xin nghỉ việc khi đã bắt được đứa con trai cưng của bà.

Bà thật sự không tin cô lại bỏ đi miếng mồi ngon để làm Trương phu nhân, ánh mắt nghi hoặc nhìn Hàn Ân: "Ý cô muốn gì?"

Lắc đầu, Hàn Ân rút từ trong túi tờ đơn xin nghỉ việc, cô đưa cho Tiết Lệ Quân: "Tôi đến đây chỉ nộp đơn xin thôi việc và lấy một số đồ dùng của mình. Và chủ tịch cứ yên tâm, tôi và tổng giám đốc sẽ không có một mối quan hệ nào sẽ xảy ra."

Hàn Ân như đã nói xong, cô cúi đầu chào Tiết Lệ Quân và mở cửa bước ra ngoài.

"Làm sao tôi tin được cô?" Tiết Lệ Quân chưa hết kinh ngạc. Cô gái này chê cơ đồ Trương thị của bà ư?

Cô dừng bước chân lại, mỉm cười nhìn bà: "Tôi tin chủ tịch sẽ tin ở tôi." Rồi đóng cửa văn phòng tổng giám đốc lại.

...

Hàn Ân thu dọn lại đồ đạc của mình trên bàn phòng làm việc. Ninh Liên chỉ đứng nhìn cô làm, không nói gì, vì suốt hai ngày ở nhà Ninh Liên, cô đã nói rõ rồi.

Chỉ có An Vy Vy và Tôn Dư còn níu kéo không cho cô rời đi. Các nhân viên còn lại chỉ chúc công mau tìm được công việc thích hợp, vì cô nói dối rằng mình cần nghỉ ngơi một thời gian, sau đó sẽ tìm công việc thích hợp với bản thân hơn.

Khả Duy thì cũng chỉ gượng cười, cũng chúc cô mau tìm được việc. Hàn Ân nhìn vào ánh mắt cô ấy, có nét buồn bã. Nên đã hứa rằng, có dịp cô sẽ đến thăm và không bao giờ quên mọi người.

Tạm biệt xong mọi người, cô bắt taxi đến trạm ga xe lửa, đặt vé tàu vào chiều mai về An Viên.

Cô suy nghĩ, giờ ở An Viên chắc chắn là rất lạnh, vậy cô sẽ mua cho bố mình một chiếc áo ấm và vài bộ đồ.

Đi lòng vòng ở khu chợ trời sầm uất, cô cũng tìm được vài thứ ưng ý.

Lúc tối về đến nhà đã là 9 giờ. Cô nhìn lại đống đồ đang cầm trên tay, không ngờ cô lại lộ ra cái tính gặp gì mua nấy...

Từ trạm xe bus đến chung cư cũ cũng mất 5 phút đi bộ. Thế là cô phải cố gắng khinh hết đống đồ hai bên tay, còn thêm chiếc balo lớn cô khoác sau lưng là đồ dùng ở khách sạn cô đem về.

Nào là nhân sâm, trà ô long, bánh quy, những thứ bổ dưỡng dành cho người già. Những thứ cô đang xách trên tay, toàn là mua cho bố mình.

Ánh đèn đêm từ đường vào chung cư mờ mờ, cô lại một mình đi trên con đường, cảm giác trống trải vô cùng.

Cuộc sống tẻ nhạt của cô như được thêm những nốt nhạc, mà khi bản nhạc đã dừng lại thì cũng là lúc sự thật hiện diện. Giấc mơ hồng đã tắt, ánh nắng hào quang cũng đã tắt, còn lại những nỗi đau chồng chất mà cô phải chịu đựng.

Cô chưa từng hối hận điều gì, thay vì cứ lướt mãi qua anh, cô đã dậm chân lại để nhìn rõ anh hơn, nhìn rõ được tình cảm mình sâu đậm ra sao, nhìn rõ được suy nghĩ anh dành cho cô là gì, rồi bây giờ chẳng còn điều gì để cô hối tiếc.

Bàn tay cô đã nhẹ tênh từ lúc nào, khi đã ngừng những suy nghĩ cô mới biết rõ còn có người đi cạnh bên, đã xách đồ dùm cô.

"Trương Trực Nam?"

"Em đúng là đồ ngốc, cứ đi mà không để ý gì sao? Ngay cả đồ cầm trên tay mất đi cũng không hay biết!" Trương Trực Nam anh đã theo cô từ lúc cô bước xuống xe bus.

Cô nhìn đến hai bàn tay mình trống không, liền gãi đầu. Thấy hai tay anh đang xách lấy đồ dùm cô, mỉm cười: "Cám ơn anh."

Khi đã mở cửa vào phòng, Hàn Ân có ngại ngần có nên cho Trương Trực Nam anh vào hay không, nhưng anh đã mở lời nói trước.

"Tôi có chuyện muốn nói với em."

"Được..." Cô cho anh vào phòng, đóng cửa lại.

Hàn Ân rót cho anh một ly nước lọc, cô ngồi đối diện với anh. Đôi mắt cô có nét buồn bã nhưng giấu đi rất nhanh.

"Hôm nay mẹ tôi có tìm em?" Trương Trực Nam vào thẳng vấn đề.

Hàn Ân không trả lời, hạ mi mắt như tránh né ánh nhìn từ Trương Trực Nam.

"Có phải vì... tôi nên em xin nghỉ việc?"

Trương Trực Nam lúc trưa từ sân bay đưa Trương Bối Di về Sydney đã nghe được tin Hàn Ân nghỉ việc. Anh đến tìm cô ở bộ phận lại không thấy, đến nhà cũng không. Đến tối anh quay lại đợi thì thấy cô lủi thủi từ trạm xe bus về nhà.

Anh chắc chắn rằng mẹ anh đã nói gì đó với Hàn Ân, cũng là về vấn đề là anh. Tổng giám đốc Chu là người đã thông báo cho anh biết cô đã vào văn phòng của anh để gặp mẹ anh.

"Không có việc gì cả. Dù sao cũng chẳng còn quan trọng nữa." Hàn Ân khẽ cười, cô cũng không có quan tâm việc này cho lắm.

Như rằng không moi được sự thật, anh càng muốn biết đã có việc gì. Liếm môi khô, anh cố chấp hỏi tiếp: "Thế em có thể cho tôi một lí do chính đáng vì sao em lại xin nghỉ việc?"

"Tôi muốn cho mình suy nghĩ đến ước mơ của mình, vì thật sự công việc tôi đang làm không phải là dự định lâu dài..."

Mắt Hàn Ân vào một khoảng xa xăm. Ước mơ ư? Chỉ là lời nói dối thôi. Vì ước mơ lớn nhất đời cô là có được tình yêu của Bạch Phí Ưu.

Trương Trực Nam: "Thế ước mơ của em là gì? Tôi có thể giúp được em không?"

Hàn Ân lắc đầu, giọng nói cô có chua xót: "Không cần. Tôi không thể nhờ vả vào người khác mãi."

"Dù là người thân, bạn bè..."

"Nếu là tôi, tôi lại muốn được em nhờ vả... cả đời." Trương Trực Nam đưa bàn tay mình nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Hàn Ân hoảng hốt, rút tay lại: "Trực Nam, anh đừng làm tôi phải khó xử."

Trương Trực Nam mạnh dạng hơn: "Em có thể suy nghĩ lại được không? Chỉ cần em bảo cần tôi, tôi sẽ luôn bên em."

Ánh mắt nồng đậm tình cảm của anh, làm cô bối rối. Cô không nghĩ được, những lần cô và anh cãi vả lại làm anh phát sinh tình cảm với mình. Chuyện này có mơ cô cũng không tin được.

"Trực Nam, tôi và anh rất khác, hai thế giới rất khác. Chuyện này, nên kết thúc từ lâu mới phải..."

"Tại sao?" Trương Trực Nam thương tâm, tại sao khi anh biết yêu thương ai đó, lại khó khăn đến như vậy?

Hàn Ân lắc đầu. Cô đứng dậy, xoay người vì tránh ánh mắt bi thương của Trương Trực Nam.

"Anh về đi, khuya rồi..."

"Hàn Ân..."

"Trương Trực Nam, hãy để hình ảnh của anh trong lòng tôi là một thứ tình cảm tốt đẹp của bạn bè." Hàn Ân chậm rãi ngăn lời của Trương Trực Nam.

Cô không muốn cho anh cơ hội, vì thật sự anh xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn. Đối với cô, mọi thứ đã chẳng còn quan trọng, tình yêu, công danh sự nghiệp, thành phố này.

Bây giờ, cô chỉ muốn về sống hết đời tuổi già với bố, làm đứa con ngoan, rồi sẽ lấy một người nào đó mà bố muốn, trọn đạo làm con.

Cuộc sống cô, dần sẽ không còn bóng dáng người đàn ông tên Bạch Phí Ưu nữa...