Phương Hạ Ngân tâm tình rất tốt, vui vẻ ngâm nga hát. Cô đứng trước phòng vệ sinh nữ, chau chuốt lại tóc, nhìn trước nhìn sau không vấn đề gì mới tô lại son, đánh phấn.
Mặc dù hôm qua anh vào nhà hàng Paradise với cô chưa được 20 phút lại rời đi vì công việc, nhưng đối với cô đó là bước ngoặc lớn rồi. Tốt hơn suốt mấy năm chỉ nhìn anh từ xa.
Cô cũng từng suy nghĩ đến Hàn Ân, cô gái đó đã dừng lại từ bỏ Bạch Phí Ưu thật rồi sao? Sự xuất hiện ở bữa tiệc của Bạch Phí Ưu làm cô cũng kinh ngạc, nhưng lại sánh đôi bên Trương Trực Nam thì cô lại nhẹ nhõm thân người.
Vì thật sự Bạch Phí Ưu chỉ nhờ cô làm bạn gái hờ vào ngày hôm đó thôi. Tất cả sẽ trở nên hoàn hảo, nếu không có mặt Trương Bối Di kia.
Nếu như Hàn Ân đã từ bỏ theo đuổi Bạch Phí Ưu, vậy cô chỉ còn lại một đối thủ lớn là Trương Bối Di. Nhìn cô ta tuy chỉ 18 tuổi, nhưng thực chất là mối nguy hiểm lớn.
"Tô son nhiều cũng không góp phần thêm xinh đẹp đâu, coi chừng ôm vào bụng một mớ chì."
Trương Bối Di từ khi nào đã có mặt trong phòng vệ sinh nữ.
Phương Hạ Ngân xoay lại nhìn nhóc con thua mình 8 tuổi này, thật chướng mắt.
"Chẳng liên quan gì đến cô cả. Hay là... sợ tôi đẹp hơn quyến rũ mất Marvin?" Phương Hạ Ngân hù doạ, nụ cười trên môi càng chói mắt.
Trương Bối Di trợn mắt, nghiến răng, cái người phụ nữ này không biết thẹn.
"Tôi chẳng sợ gì cô đâu. Chỉ sợ tội cho cô... một ngày nào đó bị Marvin đá như con chó nhỏ ra đường."
"Cô..." Phương Hạ Ngân mặt biến sắc: "Cô nên nhớ nhỏ tuổi hơn tôi đó, ăn nói cẩn thận mồm mép vào!"
"Đối với cô, tôi chẳng thèm biết lớn tuổi hay nhỏ tuổi. Đối thủ là đối thủ, tôi chỉ cần biết cô nên rời khỏi Marvin trước khi anh ta bỏ cô đi!" Trương Bối Di tuyên bố.
Bạch Phí Ưu chỉ vì muốn tìm người làm bạn gái trước mặt Hàn Ân thôi, mà Phương Hạ Ngân tưởng như được một nước làm phượng hoàng, thật sự rất buồn cười.
"Đồ lẳng lơ!" Trương Bối Di nói thêm.
Phương Hạ Ngân tức giận, bàn tay không kiểm soát được, tát Trương Bối Di một bạt tay.
"Bốp!"
"Cô... dám tát tôi?" Trương Bối Di ôm mặt đau điếng.
Trương Bối Di cũng không chịu thua, cô nhào đến tát Phương Hạ Ngân hai cái tát liên tiếp.
Phương Hạ Ngân ôm mặt, cái cô gái này dám tát cô? Từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu tiên cô bị ăn một cái tát vào mặt thế này. Mà cô nào chịu thua một đứa con gái 18 tuổi, dám tát cô, cô sẽ tặng lại gấp đôi.
Sau đó liền xảy ra trận đánh nhau kịch tính, cho đến khi có nhân viên trong khách sạn vào phòng vệ sinh, can ngăn mới dứt được cuộc nổi loạn của hai người.
Bộp.
Trương Trực Nam vứt xuống bàn, một chiếc hộp y tế.
Giọng anh bực tức nhìn Trương Bối Di đầu tóc bơ phờ, đang ôm mặt, mà rất kiên cường không thèm rơi nước mắt.
"Em thật sự có biết mình là thiên kim tiểu thư nhà họ Trương không? Lại đi đánh nhau với người ta?"
"Tại... cô ta đánh em trước!" Trương Bối Di phản bác.
"Nếu em không gây hoạ trước, chắc chắn Phương Hạ Ngân không ra tay đánh em trước." Trương Trực Nam khoanh tay nhìn cô em gái cứng đầu của mình.
"Anh có phải là ai trai em không? Tại sao cứ bênh vực cô ta?" Trương Bối Di bất mãn.
"Nếu anh không phải anh trai em, anh đã điện thoại cho mẹ và em còn được ngồi ở đây sao?"
"Á... đừng! Em biết rồi, biết rồi. Anh đừng điện thoại cho mẹ." Trương Bối Di hoảng hốt.
Hừ, đúng là em gái anh chỉ sợ mỗi mẹ nhất. Anh chỉ cần một cú điện thoại cho mẹ đang ở Sydney, là Trương Bối Di trong vòng một phút sẽ phải cuốn gói về Sydney không cần một lời giải thích.
Trương Trực Nam như đã hết nghĩa vụ, anh cũng chẳng hứng thú gì ở lại trong phòng đứa em gái mình nữa, liền lấy áo khoát rời đi.
"Anh đi đâu?" Trương Bối Di tò mò.
"Không cần em quan tâm, em lo sức thuốc đi." Trương Trực Nam nói xong liền rời đi.
Trương Bối Di bĩu môi, cô vội lấy thuốc thoa vào má, mắt đầy lửa giận.
Phương Hạ Ngân đợi đó, khi cô có được Bạch Phí Ưu sẽ tính sổ sau với cô ta.
...
Trương Trực Nam nào có thể đi đâu được ngoài đến phòng Hàn Ân, xem tình hình cô.
Anh đã mua rất nhiều trái cây, đồ ăn dinh dưỡng người bệnh, thêm cả một bó hoa ly để trang trí căn phòng cho cô.
Anh nhấn chuông. Ra mở cửa là Hàn Ân, trên tay còn một chén cháu trắng. Nhìn đến sắc mặt đã hồng hào của cô, anh yên tâm.
Hàn Ân nhìn Trương Trực Nam, rồi đến đồ anh xách trên tay, thêm cả bó hoa nữa. Thăm bệnh có cần phô trương thế không?
Cô đặt chén cháu trên bàn nhỏ, nhìn anh đang loay hoay một mớ đồ ăn và trái cây.
"Anh đến thăm bệnh là tôi vui rồi, cần chi mua nhiều thứ như thế." Hàn Ân cười khổ.
Sáng nay tỉnh dậy cô đã ngừng sốt, nhìn đến Ninh Liên đôi khi tỉnh giấc ngủ để chăm cô mà đau lòng. Cô có năn nỉ cỡ nào, Ninh Liên cũng bướng bỉnh, sáng sớm đã rời phòng cô đi làm.
Trương Trực Nam không trả lời, anh đem đến đặt trên bàn cô là một chén tổ yến và một chén bào ngư. Hàn Ân trố mắt, kinh ngạc.
"Anh... anh mua gì thế?"
Như là điều thản nhiên, Trương Trực Nam trả lời: "Tổ yến, bào ngư. À, chỗ tôi đặt mua họ đã hết vi cá, nên chỉ mua được hai món. Em dùng đi khi còn
nóng."
Sặc. Hàn Ân cô chưa từng dám nghĩ đến các món này, huống chi là ăn chúng.
Đôi mắt cô mở to nhìn anh trong thật buồn cười. Trương Trực Nam khó hiểu nhìn, có gì đâu cô phải kinh ngạc?
Cuối cùng là cô ép anh chia điều món ra ăn cùng, lúc đó cô mới không ái ngại.
Trương Trực Nam cũng rất thoải mái cùng cô ăn, mà như thế này cũng tốt, giúp anh và cô... có nên gọi là vung đấp tình cảm không nhỉ?
Đến trưa, Trương Trực Nam phải quay về lại khách sạn có chuyện, anh đành phải chào tạm biệt Hàn Ân ra về.
"Tối đến, tôi cùng em đi chơi được chứ?" Trương Trực Nam đề nghị.
"Tôi..." Hàn Ân không biết nên trả lời ra sao. Cô nào muốn đi, vì thật sự cô chẳng có chuyện gì để nói cùng anh cả.
"Không cho phép em từ chối!" Anh nói xong mới mỉm cười bước đi.
Hàn Ân chỉ biết thở dài, cô phải ngậm ngùi mà đồng ý thôi.
Giám đốc Chu thấy Trương Trực Nam về liền rất mừng rỡ.
Vì sắp phải trang hoàng lại mọi thứ ở khách sạn để đón kỷ niệm 15 năm thành lập khách sạn Quý Bắc Đình, nên mọi thứ đang rối bù lên.
Mà công việc chất đống ngày càng nhiều, chỉ riêng đợi vị tổng giám đốc này ra lệnh phân công làm việc cũng mệt mỏi.
Giám đốc Chu liền nhớ lời dặn từ chủ tịch, nói với Trương Trực Nam.
"Tổng giám đốc... Chủ tịch bảo một tuần sau sẽ bay về đây."
Trương Trực Nam dừng bút, nhíu mày nhìn giám đốc Chu: "Mẹ tôi có căn dặn gì thêm không?"
"Dạ có..."
"Chủ tịch bảo, đến lúc bà về nước, tổng giám đốc hãy liệu hồn mà làm theo lời tổng giám đốc đã hứa." Giám đốc Chu đã nói lại y như lời Tiết Lệ Quân bảo.
"Oh..." Đúng là Chủ tịch Trương thị, bà Tiết Lệ Quân. Trương Trực Nam nhàn nhạt cười trừ: "Được rồi, cám ơn giám đốc Chu."
Trương Trực Nam vội vàng ký hết đống giấy trước mặt cũng đã hơn 5 giờ chiều.
Ai đang mong mỏi cùng được nắm tay Hàn Ân đi dạo biển, hay là đi lên núi ngắm sao nhỉ?
Cứ thế, anh ký đến tờ giấy cuối cùng, liền không thu dọn, để đó cho giám đốc Chu, liền rời văn phòng.
Anh trờ về phòng tổng thống của mình, tắm rửa sạch sẽ. Khoát trên mình chiếc áo sơ mi đỏ đô, cùng quần âu. Nhìn anh cực kỳ anh tuấn.
Trương Bối Di đã nhìn thấy hết hành động của anh trai mình, bĩu môi xem thường.
"Anh đi đâu mà gấp gáp thế?"
"Hèn hò." Tâm trạng anh đang cực kỳ vui vẻ, nên mọi thứ đối với anh lúc này rất tốt.
"Không phải với cô gái tên Hàn Ân đó chứ?"
Trương Trực Nam liếc nhìn Trương Bối Di: "Chẳng cần em quan tâm."
"Em lo cho anh thôi. Sợ cô gái vẻ ngoài ngây thơ trong sáng đó, mà trong bụng lại không như vậy!" Nhún vai, Trương Bối Di nói vu vơ.
"Em có thôi đi cái kiểu nói chuyện như thế không? Lúc nào em cũng nghĩ người ngoài như thế, nên Marvin không bao giờ có thể động lòng với em đấy!" Trương Trực Nam bực bội khi Trương Bối Di nghĩ không tốt về Hàn Ân.
Trương Bối Di kinh sợ, anh trai cô hôm nay dám hét lớn với cô vậy sao? Nghiến răng, Trương Bối Di càng ghét cay ghét đắng Hàn Ân hơn nữa. Đã kéo lấy Bạch Phí Ưu của cô, giờ thêm cả anh trai cô nữa.