Hàn Ân thương tâm, cô bơ vơ một mình nhìn Bạch Phí Ưu đăng săn sóc cho Phương Hạ Ngân.
Đây không phải là điều cô muốn, nhưng là điều đã được định sẵn từ trước rồi. Cũng lỗi do cô thôi, do sự tự ti của bản thân mình, sự sợ hãi những chuyện xưa, đã bỏ lỡ lời yêu của anh dành tặng cho cô.
Hiện tại thì anh đã có một nữa cho chính mình, cô tiếc nuối làm gì nữa? Đau thương làm gì nữa?
Cô buồn cười chính bản thân mình, mình lại ghen tuông nữa rồi.
Trương Trực Nam quay trở lại, nắm lấy tay Hàn Ân cười: "Để cô đợi lâu."
Hàn Ân cười nhạt: "Không lâu."
Hai người cùng bước đến chỗ Bạch Phí Ưu. Anh nhàn nhạt ôm eo Phương Hạ Ngân nói chuyện rất vui vẻ với người khác.
Hàn Ân cũng im lặng giương mắt nhìn, mặc cho Trương Trực Nam nắm chặt tay mình không buông, giới thiệu cô với mọi người với danh phận bạn gái.
Bạch Phí Ưu không nhìn cô, anh cũng chẳng hỏi han lấy một điều. Hàn Ân nghĩ có lẽ điều này như vậy cũng tốt, xem như cô và anh thành người lạ như thế này lại nhiều người vui vẻ, nhất là Phương Hạ Ngân, ánh mắt cô vui sướng nụ cười trên môi rạng rỡ.
Đầu cô ong ong cả lên, chẳng còn nghe xung quanh nói gì cả, bỗng chốc Trương Trực Nam choàng tay qua vai cô, nhẹ nhàng lay nhẹ cô.
"Hàn Ân?"
Đôi mắt vô hồn của cô trở lại có ánh nhìn, mở to mắt: "Sao?"
"Marvin chào em kìa." Trương Trực Nam ghé sát tai của Hàn Ân, nói nhỏ: "À, tôi quên, tên của Phí Ưu tiếng Anh là Marvin."
Ánh mắt lạnh của Bạch Phí Ưu có chút dợn sóng, liền thu lại. Nhìn cách tình tứ của Hàn Ân và Trương Trực Nam, anh càng chướng tai gai mắt, bàn tay chạm eo của Phương Hạ Ngân thêm lực.
Phương Hạ Ngân hơi đau, nhưng cô chịu đựng được. Vì đây là điều cô muốn rồi còn gì phải hối tiếc?
"Chào Hàn tiểu thư." Phương Hạ Ngân mỉm cười.
"Chào Phương tiểu thư." Hàn Ân gượng cười, cô xoay qua nhìn Bạch Phí Ưu, đôi mắt hẹp lạnh lùng kia làm cô có sợ hãi: "Chào Bạch tiên sinh... chúc mừng..."
Lời nói của Hàn Ân làm Bạch Phí Ưu có đau lòng, anh cố gắng điều xúc lại tâm trạng không ổn định, lạnh nhạt trả lời: "Cám ơn."
Anh nhìn lại đồng hồ đeo trên tay, sắp đến giờ khai mạc, liền xoay người rời đi, không quên nắm lấy tay Phương Hạ Ngân theo cùng.
Hàn Ân nhìn theo với ánh mắt bi thương, hai người họ đẹp đôi đấy chứ? Trai tài gái sắc còn gì. Phương Hạ Ngân cũng là thiên kim tiểu thư, tuy cô có hơi nóng nảy nhưng vẫn là người tốt, Hàn Ân biết Phương Hạ Ngân đã yêu mến Bạch Phí Ưu lâu, bây giờ cô nên chúc mừng cô ấy mới phải, dù gì tình cảm cô dành cho anh, cô sẽ đem nó chôn giấu đi.
Trương Trực Nam thì không ngờ Bạch Phí Ưu lại làm cách trẻ con này, nhưng cũng nhờ như thế anh sẽ bớt thấy có lỗi hơn. Bỗng anh xoay đầu nhìn Hàn Ân, đôi mắt cô ánh lên bi thương nhìn bóng dáng hai người đó khuất đi sau cánh cửa sảnh lớn.
Đôi vai anh đang choàng qua đã thôi run rẩy.
Cô hít không khí mấy hơi liền, nhìn Trương Trực Nam đang dùng ánh mắt thương cảm cho cô, cô buồn cười, có gì phải thương hại?
"Vào thôi!" Hàn Ân rũ mắt, cố gắng lấy lại tâm trạng ổn định.
"Được!" Trương Trực Nam cũng rời đôi vai gầy, nắm chặt lấy tay Hàn Ân cùng đi vào sảnh lớn.
...
Hàn Ân bất lực nằm xuống nệm, nước mắt chảy dài hai bên khoé mắt, cô mặc kệ mọi thứ, cứ khóc có lẽ sẽ ổn hơn.
Bữa tiệc thật sự rất choáng ngợp, nhưng cô không có tâm tình để chiêm ngưỡng, ánh mắt cô lúc nào cũng vô hồn nhìn người đàn ông hoàng kim, luôn bận comple đen huyền chững chạc, lịch lãm, làm cô lúc nào nhìn cũng rung động không thôi.
Cách anh trả lời các phóng viên, nụ cười của sự tự tin ngạo mạn. Cô đứng cách xa anh chỉ mười bước chân, nhưng cô biết mình xa anh như trăm cây số, không thể bước gần lại anh.
Anh như hào quang toả sáng khắp nơi, cô như ngục tù chỉ núp trong bóng tối, nhìn đến hào quang mà yêu thích và chỉ dừng lại ở yêu thích...
Hàn Ân đứng giữa cánh đồng hoa bỉ ngạn.
Xung quanh cô, hiện lại hình ảnh Bạch Phí Ưu và cô cùng ngồi trên ghế công viên, đùa giỡn, nụ cười tươi rạng rỡ trên khuôn mặt anh và cô, đó là câu chuyện cũ...
Hàn Tư Thông vì lịch trình bận rộn, đã đi công tác xa, ông đang giữ chức phó tổng giám đốc công ty xây dựng. Một công ty không lớn, nhưng rất uy tín.
Trường Hàn Ân bất đầu gửi thư về cho gia đình, sẽ có thư hợp phụ huynh, để thông báo về việc học trong năm.
Hàn Ân buồn rầu, cô cầm thư trên tay, hai hôm nữa phải hợp phụ huynh, nhưng bố cô mới vừa đi được một ngày thôi.
Trong đầu cô loé sáng, nhờ Bạch Phí Ưu thử xem. Thế là cô chạy sang căn biệt thự nhà anh, cách cô chỉ hai mươi bước chân.
Thật mai mắn, hôm nay chủ nhật anh ở nhà. Anh thoải mái ngồi trong phòng làm việc với chiếc áo thun xanh đậm và quần kaki màu trời. Nhìn anh trẻ ra so với mấy bộ comple.
Cô vội mở nhẹ cánh cửa, rón rén đi sau lưng anh. Anh đang chú tâm vào sổ sách, nên không để ý đến có người lạ vào phòng.
Cô choàng tay ta trước, hai bàn tay nhỏ bé che mắt anh, giả giọng: "E hèm! Đố là ai?"
"Còn ai vào đây nữa?!" Bạch Phí Ưu bắt lấy hai cánh tay nhỏ, kéo cô từ sau ra trước.
Hàn Ân hoảng hốt, cô sợ anh vuột tay, sẽ té: "Anh tiểu Bạch, té em!"
Nhưng nỗi lo sợ cô đã không thành, tay Bạch Phí Ưu rắn chắc kéo cô nằm vào lòng anh, anh cười ha ha: "Thế nào? Sợ không?"
Hàn Ân phồng má, liếc Bạch Phí Ưu: "Anh thật đáng ghét!"
Bạch Phí Ưu xoa đầu cô, ánh mắt đầy yêu thương, anh đã đặt cô ngồi trên bàn làm việc, mặt đối mặt.
"Tìm anh có việc gì sao?" Bạch Phí Ưu nhìn thấy Hàn Ân đã thôi giận dỗi mới hỏi.
À, Hàn Ân cô quên mất việc quan trọng khi qua tìm anh. Cô liền lấy trong túi quần mình tờ thư, đưa cho anh xem.
Bạch Phí Ưu lướt đọc qua thì đã hiểu tám phần, ngày 17 hôm nay 15 mà chú Hàn đã đi công tác, anh hiểu được cô đang nhờ anh giúp đỡ.
Anh không chần chừ, đồng ý: "Được rồi, ngày 17 anh sẽ đi hợp phụ huynh cho em."
Ánh mắt Hàn Ân sáng lên, cô vui sướng ôm cổ anh: "Anh Tiểu Bạch là nhất nhất!"
Ngày 17.
Hàn Ân ngồi trong lớp học, mắt nhìn trân trân đồng hồ trên góc tường trong lớp.
10 phút nữa sẽ hợp, mà Bạch Phí Ưu chưa tới. Cô bấm bụng, nếu anh không tới cô sẽ giận anh suốt đời, vì đây là cuộc hợp cuối cùng của năm rồi.
Cô chủ nhiệm đọc tên từng học sinh trong lớp thì Bạch Phí Ưu xuất hiện.
Bạch Phí Ưu anh tuấn với bộ vest xám tro, nhàng nhạ đi đến chỗ Hàn Ân ngồi. Ai cũng liếc nhìn, làm cô rất ngại ngùng.
Bạch Phí Ưu nói nhỏ: "Anh xin lỗi, sáng có cuộc hợp gấp nên anh đến trễ."
Cô vui mừng, lắc đầu: "Không có, còn 5 phút nữa mới bắt đầu mà."
Bạch Phí Ưu cười. Anh đẹp trai, rất rất là đẹp trai. Xung quanh bạn gái trong lớp bất giác phải ngó nhìn anh, cả các cô phụ huynh cũng vậy, làm Hàn Ân khó chịu.
Anh chỉ là của mình cô thôi!
Xong cuộc hợp phụ huynh, anh chở cô đến công viên gần trường, ngồi ăn gà rán và trà sữa dâu.
Bạch Phí Ưu ân cần dùng khăn giấy chùi đi vết tương ớt bên khoé miệng cô, anh hài lòng nói: "Tiểu Ân học rất tốt! Năm sau cố gắng như vậy nhé!"
"Tất nhiên!" Hàn Ân cười tít mắt. Đối với cô được anh khen còn hơn gấp vạn lần thầy cô khen nha.
Mà Bạch Phí Ưu rất thắc mắc, lí do vì sao Hàn Ân chỉ thích mỗi gà rán và trà sữa dâu. Anh đánh liều hỏi: "Sao Tiểu Ân thích gà rán và trà sữa dâu?"
Hàn Ân dừng ăn, đôi mắt to tròn chớp chớp, khuôn mặt bình thường chuyển sang ửng đỏ.
Cô cúi đầu, rũ mi, nói lí nhí: "Là do... anh Tiểu Bạch đã mua cho Ân Ân mà..."
Bạch Phí Ưu không hiểu, đúng là anh luôn mua cho cô... anh dần kinh ngạc.
Lúc anh 19 tuổi, cô 14 tuổi. Có lần, anh đã xin lỗi cô vì trễ hẹn dạy học cho cô, nên đã mua trà sữa dâu và gà rán đền bù. Lúc ấy anh chỉ nghĩ rằng, cô sẽ giận hờn anh vì trễ hẹn, mới ăn hết hai món đó, không ngờ...
Bạch Phí Ưu tâm anh dao động, như dòng nước ấm áp chảy vào người. Anh xích lại gần cô hơn, môi mỏng cong lên, giọng nói trầm ấm.
"Tiểu Ân, anh cũng hơi đói, đút cho anh ăn chung với được không?"
Hàn Ân càng đỏ mặt, cô chậm rãi đưa chiếc đùi gà đến trước miệng Bạch Phí Ưu, khi anh chuẩn bị cắn một phát, cô giựt lại, rồi cười ha ha lên.
"Giỏi lắm, dám gạt anh!"
"Lêu lêu." Hàn Ân lè lưỡi, làm xấu.
"Được lắm, xem anh ra tay đây." Anh dùng hai bàn tay cù vào tay cô, làm cô ngọ nguậy bật cười.
Trận chiến bất đầu xảy ra, hai người ngồi dưới gốc bóng mát cây lớn, vui vẻ đùa giỡn.
"Thôi, được rồi. Em chịu thua, chịu thua!" Tiếng cười trong trẻo của Hàn Ân ngập tràng hạnh phúc.
Lòng Hàn Ân còn đang dạt dào cảm giác hạnh phúc, thì hình ảnh biến mất.
Thây vào đó là hình ảnh anh ôm lấy Phương Hạ Ngân cười nói. Ánh mắt nhu tình nhìn cô ấy làm Hàn Ân đau khổ.
Cô không làm được gì cả, cử động cũng không được. Nói cũng không xong. Chỉ đứng nhìn hình ảnh hai người họ, lòng cô rỉ máu, bất giác nước mắt chảy dài trên má.
Đôi mắt cô ngập tràn nước mắt, ấm nóng.
Lòng cô thất thanh kêu gào, cô muốn hình ảnh đó biến mất đi, đừng hành hạ cô nữa, cô đã không còn chịu đựng được...
Thật mai mắn cho cô, tiếng chuông đồng hồ báo thức 6 giờ sáng.
Cô giật mình tỉnh giấc mộng, mồ hôi thây phiên nhau đổ, sức lực cô chẳng còn để có thể ngồi dậy. Hơi thởi yếu ớt, mình mẩy dần nóng lên...
Cô biết được mình đã lên cơn sốt.
Hết chương 28