Giang Dịch Hàn vừa được trấn an xong anh chợt nhớ tới chuyện sáng nay, anh đang định ngẩng đầu chất vấn Nguyễn Khê lúc thì nhìn thấy cô đang nhấp một ngụm canh. Thời tiết đã chuyển lạnh, cô mặc một chiếc áo khoác trắng, lúc này cô xắn tay áo lên để lộ cánh tay. Cô ấy rất gầy và cổ tay cũng rất nhỏ, Giang Dịch Hàn thầm nghĩ, anh dùng ngón cái và ngón trỏ cũng có thể nắm chặt cổ tay cô.
Sau khi ăn thức ăn do dì Nguyễn tỉ mỉ chuẩn bị, Giang Dịch Hàn cảm thấy mình phải có lương tâm, anh nghĩ Nguyễn Khê mới bao nhiêu tuổi chứ, còn chưa trưởng thành, nhưng toan tính kia cô chưa làm mà ý nghĩ của cô chắc chỉ là nhất thời mà thôi, tam quan của cô vẫn có thể cứu vãn được.
Nghĩ đến đây, Giang Dịch Hiên chầm chậm nói: "Người giàu không đơn giản như cậu nghĩ."
Nguyễn Khê ngẩng đầu ngước nhìn anh.
"Trên đời này không có đường tắt, cậu nhĩ đó là đường tắt, có khi đó là vách núi." Giang Dịch Hàn cảm thấy trình độ ăn nói của mình cũng rất giỏi, không phải anh đã khiến cho Nguyễn Khê ngồi ở đối diện cảm động à: "Nhà giàu thường sẽ quan tâm việc môn đăng hộ đối, họ sẽ chọn những người bạn đời tốt nhất trong hội, họ sẽ chia sẻ nhân mạch và tài nguyên với nhau, đúng là không phải là không có người kết hôn với nhà giàu nhưng tôi nghĩ không có nhiều người có thể chịu được việc bị đối xử bất bình đẳng."
"Chú của một người bạn của tôi đã kết hôn với mối tình đầu của mình, nhà nghèo nhưng tình cảm của hai người rất tốt. Người chú đã chịu được áp lực và kết hôn với cô ấy. Không lâu sau khi kết hôn, người phụ nữ đó không thể thích nghi với cuộc sống của những người giàu có, mà chú ấy cũng rất bận rộn, theo thời gian họ nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn, cậu đoán xem sau đó đã có điều gì xảy ra?"
"Sau đó người chú này có nhân tình bên ngoài, còn vợ chú ấy bị trầm cảm và tự tử."
Nguyễn Khê đặt đũa xuống: "Tôi ăn no rồi, tôi đi nghỉ ngơi đây. Cậu ăn xong chỉ cần đặt bát đũa vào bồn rửa là được."
Nói xong, cô đứng dậy, hoàn toàn không để ý đến Giang Dịch Hàn đang thao thao bất tuyệt.
Giang Dịch Hàn sửng sốt: "Này!"
Nguyễn Khê liếc nhìn anh ta: "Anh họ, xin hãy có mắt nhìn một chút đi, thật đấy."
Cô thực sự không muốn nghe những lời nói khó nghe này.
Chấp niệm hai đời làm sao có thể lung lay bởi lời nói khoa trương và nhẹ nhàng của Giang Dịch Hàn, vậy nên đừng nghĩ đến việc cứu vớt cô.
Thấy bộ dáng dầu muối không ăn của cô khiến Giang Dịch Hàn tức chết
Anh nói điều này với cô vì nể mặt dì Nguyễn, cô thì tốt rồi, không phản ứng gì cả.
Giang Dịch Hàn tức giận đến mức không thể ăn được nữa.
Bây giờ anh cảm thấy đầu óc của Nguyễn Khê có vấn đề. Cô nên đến tìm bác sĩ để phẫu thuật ngay.
Những lời nói xuất phát từ tấm lòng của Giang Dịch Hàn bị Nguyễn Khê nghe từ tai trái truyền ra lỗ tai bên phải. Cô đã hoàn thành nhiệm vụ mà Mai Mai và Bo Bo giao cho, không cần cố ý giữ gìn mối quan hệ với Giang Dịch Hàn, muốn làm gì thì làm, đương nhiên vẫn phải giữ khoảng cách. Dù sao thì mối quan hệ giữa cô và Chu Trừng đang càng trở nên công khai, quả thật cần tuyệt đối giữ khoảng cách an toàn với người khác phái.
Chu Trừng làm rất tốt điều này, căn bản là không nói chuyện phiếm với bạn nữ, trên người anh không có điểm nào giống với máy điều hòa trung tâm*.
*Máy điều hòa trung tâm: chỉ những chàng trai đi thả thính ở khắp nơi
Khi Nguyễn Khê bước vào lớp học, tình cờ nhìn thấy một nữ sinh đang đứng cạnh bàn của Chu Trừng.
Cô đứng sau lưng Chu Trừng, nhờ bạn cùng bàn của Chu Trừng có ánh mắt, đẩy anh ấy rồi nói nhỏ: "Nguyễn Khê đến rồi."
Chu Trừng quay người lại, vẻ mặt có hơi xấu hổ, hẳn là không ngờ Nguyễn Khê lại nhìn thấy cảnh này.
Sau khi anh quay đầu lại, Nguyễn Khê có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của nữ sinh kia, sau khi tìm kiếm dữ liệu trong đầu, cô lập tức nhớ ra người này là ai, người này chính là Tiêu Tuyền, cô gái nhỏ mềm mại thích Chu Trừng năm ngoái.
Tiêu Tuyền học khoa văn, điểm của cô ta cũng được, cô ta đạt mức độ trung bình. Ba mẹ cô ta đều là công nhân viên chức bình thường, gia cảnh không hơn không kém, cô ta thấp hơn Nguyễn Khê một chút, hơi mập, khuôn mặt cũng không đẹp lắm nhưng nước da vô cùng trắng trẻo, khi nói chuyện giọng nói nhẹ nhàng, và phong cách ăn mặc thường ngày của cô ta cũng theo phong cách dễ thương.
"Đây là chiếc khăn do mình tự đan." Tiêu Tuyền cũng nhìn thấy Nguyễn Khê đang đến nhưng cô ta vẫn nói: "Tuần sau nhiệt độ sẽ bắt đầu giảm. Cậu có thể quàng chiếc khăn này ở trường và quấn nó lên chân khi lạnh, sẽ rất ấm đó."
Nguyễn Khê không ngờ cô gái này lại cố chấp đến vậy.
Cô không ghen, chỉ thở dài, nếu như cô xem trọng Chu Trừng vì tiền thì cô gái này thích anh ở chỗ nào?
Chu Trừng hơi bất đắc dĩ, càng xấu hổ và tức giận, anh ấy không thèm nhìn đến chiếc khăn quàng cổ một cái: "Tiêu Tuyền, tôi đã nói rất rõ ràng với cậu rồi, cậu như thế này sẽ mang đến phiền phức cho tôi, thật sự cậu đừng đến tìm tôi nữa."
Tiêu Tuyền giật mình nhẹ: "Mình không có ý gì khác, chỉ là muốn đối tốt với cậu, không được sao?"
"Tôi thấy rất phiền." Chu Trừng rất ít khi nói nặng lời như vậy với người khác, một mặt là Nguyễn Khê đang ở phía sau, mặt khác là anh thực sự cảm thấy vô cùng phiền phức.
Tiêu Tuyền ngơ ngác nhìn anh rồi lại cúi thấp đầu xuống, bộ dạng đó trông rất đáng thương.
Nguyễn Khê dứt khoát lấy ra một cuốn sách trên bàn và xem như không thấy gì mà làm bài.
Tiêu Tuyền không biết chọn thời điểm thích hợp, bây giờ các bạn trong lớp lần lượt kéo đến, cô ta như thế này... thật sự sẽ rất xấu hổ.
Khi Nguyễn Khê đang làm bài, Tiêu Tuyền ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái, sau đó mấp máy môi nói với Chu Trừng: "Mình đã hiểu."
Cô ta cầm chiếc khăn màu xám khói bước từng bước rời khỏi lớp.
Bóng dáng đó rất cô đơn và ảm đạm, ngay cả Trần Lan Thanh đầu tiên muốn ra mặt chế nhạo cô ta cũng bắt đầu thông cảm cho cô ta.
Cuối năm ba áp lực rất nhiều, cho dù Chu Trừng muốn giải thích với Nguyễn Khê nhưng anh vẫn không tìm được thời gian, muốn viết thư, lại sợ Bo Bo đột ngột xuất hiện.
Chu Trừng và bạn ngồi cùng bàn tranh thủ mười phút nghỉ giải lao chạy xuống canteen mua đồ ăn.
Bạn cùng bàn đang ngồi chờ gà rán và xúc xích, Chu Trừng thì đi đến quầy bán đồ ăn vặt mua sữa chua.
Nhìn thấy trên tay Chu Trừng đang cầm một chai sữa chua, anh bạn ngồi cùng bàn dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* nói: "Cậu cũng đâu keo kiệt đâu, sao không mua thêm nhiều đồ ăn vặt!"
* chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
Chu Trừng thật thà nói: "Cậu ấy không thích ăn vặt. Ngay cả sữa chua cũng phải không đường."
Bạn cùng bàn chịu đựng răng đau: "Cậu ấy không thích ăn cậu cũng phải mua, có thể cho bạn tốt của cậu ấy ăn. Rốt cuộc cậu có hiểu quy tắc không? Nói chuyện này, còn phải mua đồ ăn cho bạn tốt của cô ấy, và còn phải mời cơm. Không có gì lạ khi Trần lan Thanh không thích cậu, cậu thật là không có đạo nghĩa."
Trước kia khi Nhất Trung có người thành đôi đều sẽ bị bạn học bắt mua kẹo phát, bây giờ trong túi có tiền rồi, ngoài việc mua đồ ăn ra thì còn phải mời cơm.
Từ trước đến nay Chu Trừng chưa từng yêu ai làm sao có thể biết nhiều như vậy, anh ấy sửng sốt: "Hả?"
"Cậu cứ nghe tôi, việc xảy ra ngày hôm nay tuy rằng không phải lỗi của cậu, nhưng dù sao Tiêu Tuyền cũng đã đến lớp học, còn là ở trước mặt Nguyễn Khê, trong lòng cậu ấy hẳn là không vui. Phải dỗ dành cô ấy trước, cậu biết không, bạn thân của bạn gái cũng rất quan trọng. Nếu lúc này, Trần Lan Thanh và mấy người khác tùy tiện nói xấu cậu với Nguyễn Khê, có khi Nguyễn Khê còn muốn chia tay với cậu!"
Chu Trừng nhíu mày.
Anh ấy cảm thấy việc không quá nghiêm trọng, mà Nguyễn Khê cũng không phải loại người nghe mấy lời đồn đại đã tin là sự thật. Nhưng vấn đề hôm nay quả thực phải giải thích, thật là quá lúng túng.
"Cậu nên mua một ít đồ ăn nhẹ và đồ uống cho bạn tốt của cậu ấy." Bạn cùng bàn cũng rất trượng nghĩa: "Hôm qua tôi mới được phát tiền tiêu vặt. Nếu cậu không có đủ tiền tôi sẽ cho cậu mượn trước!"
Chu Trừng lắc đầu.
Bình thường tiền tiêu vặt của anh rất nhiều, tiền mừng tuổi và bao lì xì bố mẹ cho anh ấy đều tự giữ. Ba mẹ bận công việc, khi nghĩ đến anh ấy sẽ gửi một khoản tiền vào thẻ của anh ấy, cơ bản đều bắt đầu bằng năm con số. Tóm lại, Chu Trừng thiếu cái gì chứ không thiếu tiền.
"Tôi có tiền." Chu Trừng mua rất nhiều đồ ăn vặt ở quầy bán đồ ăn vặt, cuối cùng khi tính tiền mất hơn ba trăm tệ.
Bạn ngồi cùng bàn tặc lưỡi: "Yêu đương thật sự là phí tiền."
"Không sao." Chu Trừng đáp: "Đúng rồi, cậu nói xem ăn cơm thì thường ăn ở đâu? Haidilao có được không?"
Bạn ngồi cùng bàn lập tức ngăn lại: "Haidilao đắt quá, nếu mời bạn của cô đi ăn, bọn họ sẽ làm thịt cậu, có khi là mấy trăm tệ đấy!"
Chu Trừng nói: "Không sao, đúng rồi, tôi mời bọn họ đi ăn cơm, cậu cũng cùng đi đi."
Bạn ngồi cùng bàn nghi ngờ: "Không phải là cậu muốn tôi thanh toán chứ?".
Tuy Chu Trừng là con nhà giàu nhưng lại rất giản dị, hơn nữa con trai cũng không coi trọng chuyện này, càng sẽ không hỏi thăm gia cảnh của người kia. Vì vậy, ngồi chung bàn lâu như vậy, anh ấy vẫn không biết rằng người ngồi cùng bàn là con trai nhà giàu.
"Sao lại thế được." Chu Trừng cười: "Cứ thế nhé, thứ bảy đi ăn cơm. Nhưng tôi phải hỏi ý kiến của cậu ấy trước."
"Cậu ấy?" Bạn cùng bàn nháy mắt ra hiệu: "Bây giờ cậu đừng nói tên của cậu ấy ra, chỉ cần nói cậu ấy là cậu ấy."
Hai người họ mang theo một túi lớn đồ ăn vặt và đồ uống đi đến tòa dạy học.
Bạn cùng bàn thấy Lý Triết, người quan hệ tốt với trùm trường, lập tức vỗ trán một cái: "Quên chuyện quan trọng nhất. Không phải Giang Dịch Hàn ở lớp mười là anh họ của Nguyễn Khê à, cậu ta có biết chuyện của hai cậu không?"
Chu Trừng nhớ tới chuyện tối hôm qua, ngập ngừng gật đầu: "Biết."
"Mặc dù nói là không cần thiết nhưng tôi nghĩ cậu nên có quan hệ tốt với anh họ của cậu ấy", bạn cùng bàn càng nói cùng hưng phấn: "Dù sao thì năm sau thi tốt nghiệp cấp ba rồi, sau khi thi xong sẽ lên đại học. Chị họ tôi vừa học năm nhất đã mang bạn trai về nhà."
"..."
"Để xem cậu có muốn yêu đương lâu dài với Nguyễn Khê không, nếu chỉ muốn yêu đương mấy tháng, sau khi thi đại học xong thì chia tay vậy thì coi như tôi chưa nói gì."
Chu Trừng rất nghiêm túc: "Ta rất nghiêm túc."
"Ha ha ha, tôi cũng biết mà, mãi mới theo đuổi được hoa khôi nếu là tôi tôi cũng sẽ không chia tay. Nếu như là cậu nghiêm túc tôi đề nghị cậu nên giữ gìn mối quan hệ với người nhà cậu ấy, nhưng chuyện này không bắt buộc, dù sao cũng chỉ là anh họ, không phải là anh trai của tôi, tôi thể làm tốt thì tốt, còn nếu không thì thôi."
"Cậu nói thẳng đi."
Bạn cùng càn giả bộ cao thâm sờ sờ cằm: "Tôi phải làm hợp ý người ta, tôi thấy nhóm họ hút thuốc nên hãy mua cho anh họ của cậu ấy một bao thuốc đi. Đừng mua đắt quá nhưng cũng đừng mua rẻ quá, tính thế này thì cậu yêu đương cũng thật phí tiền."
Mua đồ ăn vặt, mời ăn cơm và một bao thuốc lá sẽ tốn ít nhất một đến hai nghìn tệ.
Vẫn là độc thân tốt hơn, đọc thật tuyệt vời.
- -----oOo------