Các chương trình khuyến mãi ở siêu thị luôn rất sôi động, dù bây giờ đã gần đến giờ ăn nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người Giang Dịch Hàn chủ động đẩy xe hàng còn Nguyễn Khê đi đến khu vực đồ đông lạnh trước. Trên kệ bày đầy sữa chua và các sản phẩm từ sữa. Cô chọn một chai sữa chua và cẩn thận nghiên cứu kỹ các thành phần.
Giang Dịch Hàn chống tay vào xe đẩy, cả người cúi xuống, ánh mắt anh chậm rãi dời từ tủ sữa chua trên kệ sang người cô.
Hôm nay Nguyễn Khê mặc một chiếc áo hoodie trắng, kết hợp với quần jean ống nhỏ và giày vải bình thường nhưng lạ là trên phố có rất nhiều người mặc áo giống cô nhưng trên người cô có điều gì đó khác biệt hơn.
"Cậu uống hương vị gì?" Nguyễn Khê ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt đang nhìn cô của Giang Dịch Hàn.
Ánh mắt dò xét này không xa lạ gì với cô.
Cô đã nhìn thấy nó trong ánh mắt của rất nhiều nam sinh.
Thành thật mà nói, đối với ánh mắt dò xét này của Giang Dịch Hàn cô rất ngạc nhiên, ngạc nhiên xong thì thấy rất đắc ý.
Lần đầu tiên gặp mặt cô vẫn nhớ câu nói "bình thường" của anh.
Giang Dịch Hàn hồi phục lại tinh thần, quay mặt đi chỗ khác: "Tôi không uống thứ đồ dinh dính nhơn nhớt này."
"Anh họ, em nhắc nhở anh một câu." Nguyễn Khê lơ đãng nói: "Trước khi đủ tuổi trưởng thành tôi sẽ không yêu ai, cậu cũng không phải người mà tôi sẽ chọn."
Mặc dù ánh mắt vừa rồi của Giang Dịch Hàn khiến cô rất vừa lòng nhưng cũng chỉ thế mà thôi, quan hệ giữa hai gia đình rất tốt nên cô nghĩ cần phải nhắc nhở anh, cho dù anh có ấn tượng tốt với cô và thích cô thì thật ngại quá, anh không phải kiểu người mà cô sẽ thích, vì vậy đau dài không bằng đau ngắn, nhìn rõ sự thật đi!
Nghe xong mấy lời này Giang Dịch Hàn như bị điện giật, dùng ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh nhìn cô: "Cậu đang nói nhảm gì vậy, tôi nghe không hiểu gì cả."
Nguyễn Khê ra vẻ thâm thúy cười một cái: "Nếu không hiểu thì tốt rồi."
Cô đặt hộp sữa chua vào giỏ hàng rồi tiếp tục đi về phía trước, mục tiêu tiếp theo của cô là khu vực trái cây.
Giang Dịch Hàn đi chậm vài bước, sau khi đã kịp phản ứng lại anh vội vàng đẩy xe chạy tới: "Không lẽ cậu cho rằng tôi có tình ý với cậu sao?"
Lúc này Nguyễn Khê đang cầm táo đỏ Fuji để nghiên cứu, hơi nghiêng đầu thờ ơ đáp: "Chẳng lẽ không đúng?"
"Tự luyến cũng phải có mức độ."
Nguyễn Khê lấy túi đựng táo và cong khóe môi: "Được thôi, cứ xem như tôi tự mình đa tình."
Giang Dịch Hàn đi sau lưng Nguyễn Khê, thấy cô chọn táo và chuối, im lặng một lúc anh mới nắm lấy cánh tay cô, kiên trì hỏi: "Tại sao tôi không phải là người mà cậu sẽ chọn? Cậu thật sự nên đi khám mắt."
Anh cảm thấy khó chịu với những lời nói vừa rồi của Nguyễn Khê, tại sao anh không phải là người mà cô sẽ chọn?
Vì sao, anh không tốt chỗ nào à?
Những lời kia giống như có ý muốn coi thường anh? Dựa vào cái gì chứ?
Từ trước đến nay anh luôn coi thường người khác, thế mà bây giờ cô lại xem thường anh... Giang Dịch Hàn kiên trì muốn biết đáp án.
Nguyễn Khê thực sự rất muốn nói ra những suy nghĩ trong lòng của mình - Tôi không yêu người nghèo.
Nhưng những lời nói kiểu này chỉ có thể để trong lòng, nếu thực sự nói ra sẽ làm tổn thương đến trái tim mong manh của trai thẳng dễ thương.
Trai thằng đáng yêu có làm sai gì đâu? Ngày xưa có một câu nói là không nên khinh thường con trai nghèo. Cô coi thường thì coi thường nhưng cô sẽ không bao giờ nói ra và làm tổn thương người khác, việc này là tổn hại nhân phẩm của cô.
Nguyễn Khê suy nghĩ một chút, quyết định làm cho hình tượng của cô thêm vĩ đại hơn nên cô nói: "Tôi không thích yêu xa."
Giang Dịch Hàn: "..."
Anh trợn mắt há mồm một lúc mới hỏi: "Như thế nào là yêu xa?"
"Đối với tôi thì không học cùng một trường đại học thì được xem là yêu xa."
Giang Dịch Hàn đột nhiên có ý muốn bổ đầu Nguyễn Khê ra xem bên trong chứa cái gì.
Nhìn thấy dáng vẻ giống như bị sét đánh của anh Nguyễn Khê cuối cùng cũng hài lòng.
Đúng rồi, đây là lý do từ chối tốt nhất, nếu sau này gặp người khó đối phó thì có thể sử dụng lý do này.
Nếu một ngày nào đó cô gặp một bị một học sinh giỏi theo đuổi cô cũng có thể linh hoạt mà nói rằng cô thích người đẹp trai.
Trên thực tế, Giang Dịch Hàn thích cô hay là chịu nỗi khổ của việc thất tình cũng không liên quan đến cô, chỉ là vì hôm nay anh đã sửa đèn cảm ứng nên cô có thiện ý nhắc nhở anh?
***
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh trôi qua trong nháy mắt, Nguyễn Khê đã làm xong bài kiểm tập do giáo viên sắp xếp, đang chuẩn bị đi tắm và ngủ thì điện thoại trên bàn rung lên, cô cầm lên xem thì thấy đó là tin nhắn mà Chu Trừng gửi đến.
Chu Trừng: "Ngày mai mình mang cho bạn súp gà, mì hoặc phở nhé?"
Nguyễn Khê không thể kìm được mà mỉm cười.
Người này sao vậy? Vừa cùng nhau dắt chó đi dạo anh ấy đã bắt đầu theo đuổi mình hay đã tự nhận là bạn trai của mình rồi? Nhưng dù thế nào đi nữa thì sự thay đổi của Chu Trừng là điều mà cô muốn thấy.
Nguyễn Khê suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Cậu có tiện mang đi không?"
Chu Trừng: "Rất tiện."
"Vậy cũng được, mình ăn Phở, cám ơn nhé."
Hôm trước sau khi dắt chó đi dạo cùng nhau họ đã kết bạn WeChat nhưng không trò chuyện. Nguyễn Khê đoán là chắc đâu là lần đầu tiên Chu Trừng có một mối quan hệ mập mờ với người khác. Lúc đầu cô còn nghĩ có khi hai người sẽ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè rất lâu nhưng cô không nghĩ tới Chu Trừng lại hành động nhanh như vậy, anh ấy còn chủ động mang bữa sáng cho cô.
Haizz, mắt nhìn người của cô quá tốt rồi, bây giờ Chu Trừng cũng biểu hiện rất tốt, cô chỉ cần chỉ điểm một chút thì chắc rằng anh ấy sẽ là một người chồng hoàn hảo! Cuối cùng cô cũng biết tạo sao mình lại xuyên qua đây, loại phú nhị đại như Chu Trừng quả thật khó.
Ngày hôm sau, Nguyễn Khê đến lớp học vào lúc tờ mờ sáng, còn chưa đến chỗ ngồi cô đã thấy trên bàn của mình có một bát phở gà.
Trần Lan Thanh chào cô và tranh thủ thời gian ngồi xuống bên cạnh cô.
Trên bàn làm học không chỉ có phở mà còn có một bình sữa tươi, chắc cũng là của Chu Trừng mang cho cô.
"Chu Trừng mang cho cậu à?" Trần Lan Thanh nhỏ giọng hỏi, trong mắt hiện lên vẻ tò mò.
Nguyễn Khê không phủ nhận, cô mở túi ra, một mùi hương xông vào mũi khiến người khác thèm nhỏ dãi. Thật ra cô không quen ăn mì vào buổi sáng nhưng nghĩ đến việc đây là đồ Chu Trừng mua cho cô, cô không nhịn được mà bật cười.
Phở gà ở quán Dương rất nổi tiếng ở thành phố này, nhịp sống ở thành phố này không nhanh như những trung tâm thành phố. Nhân viên văn phòng và sinh viên thường xếp hàng dài ở những cửa hàng ăn sáng nổi tiếng.
Nguyễn Khê cũng chỉ tới đây ăn vài lần, hương vị cũng không tệ nhưng nếu cô nhớ không lầm thì cửa hàng này cách biệt thự của Chu Trừng không gần mà cũng không tiện đường. Về chuyện tại sao Chu Trừng lại muốn mang bữa sáng cho cô thì đó không phải là chuyện cô quan tâm.
Chu Trừng ngồi ngay phía trước, Trần Lan Thanh không tiện hỏi thẳng Nguyễn Khê xem có phải anh ấy đang theo đuổi cô hay không, vì vậy cô ấy chỉ có thể đè lại tính tò mò của mình mà trở lại chỗ ngồi
"Cậu cũng muốn theo đuổi Nguyễn Khê?" Bạn cùng bàn của Chu Trừng kinh ngạc hỏi.
Chu Trừng đang học thuộc từ mới tiếng Anh nghe thấy vậy thì dừng lại nhưng sau đó lại tiếp tục học thuộc, hoàn toàn không có ý muốn đáp lại bàn cùng bàn..
Ngồi cùng bàn thở dài một cái: "Tôi có cảm giác như cậu đang làm việc vô ích."
Theo đuổi Nguyễn Khê khó khăn như thế nào bọn họ đã học cùng cô hơn hai năm nên điều này hẳn ai cũng rõ.
Mặc dù Chu Trừng và Nguyễn Khê học cùng lớp lại ngồi gần như vậy, nhưng dù có ngắm được trăng thì cũng là trăng trong nước. Bạn cùng bàn liếc nhìn Chu Trừng, thầm nghĩ tính tình tên này thật cố chấp, nhịn không được thầm ủng hộ anh.
Cùng lúc đó ở một lớp khác, Hoắc Văn Đạt dụi dụi mắt, vẻ mặt hoài nghi nhìn đại ca của mình.
Giang Dịch Hàn đang ngồi trong lớp đọc tiếng Anh.
Anh phát âm rất chuẩn, thậm chí giáo viên tiếng Anh còn hỏi anh có phải anh đã từng ở nước ngoài không.
Hoắc Văn Đạt nghĩ, không lẽ là mình có mắt không thấy Thái Sơn, lão đại nhà mình có bao nhiêu thân phận? Là trùm trường và hot boy giờ còn kiêm luôn cả học sinh giỏi nữa à? Vậy thì sau này mình không cần tìm kiếm đâu xa nữa, thi tháng xong thì tìm đại ca so đáp án là được rồi?
Hoặc là lần thi này không cần tìm ai giúp đỡ, cứ trông cậy vào đại ca là được rồi.
Sau tiết tự học buổi sáng, một số học sinh đi theo nhóm đến căn tin để ăn bữa sáng, một số học sinh nằm trên bàn học ngủ bù, lúc này lớp học cũng không có nhiều học sinh, trong không gian yên tĩnh này đột nhiên có người đến tìm Giang Dịch Hàn, cung kính đưa cho anh một bao thuốc lá Trung Hoa và một bình nước tăng lực.
Tim của Hoắc Văn Đạt đập nhanh, nhìn bao thuốc lá Trung Hoa trên bàn, anh ấy nuốt nước bọt trong vô thức: "Trình Vĩ, cậu có ý gì thế?"
Học sinh cấp ba như họ thường chỉ hút mấy bao thuốc lá mười máy tệ. Từ trước đến nay anh ấy chỉ nhìn thấy bao thuốc lá Trung Hoa này ở chỗ ba mình, ngay cả ba anh ấy cũng không nỡ hút, chỉ mang trên người để khoe, bao giờ mời thuốc người khác ông ấy mới dám hút.
Giang Dịch Hàn liếc cũng không liếc một cái, thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì?"
Trình Vĩ nịnh nọt lấy lòng nói với Giang Dịch Hàn: "Anh Hàn, em nghe nói Nguyễn Khê là em họ của anh. Nếu tiện anh Hàn có thể cho em biết tài khoản WeChat của em họ anh được không?"
Anh ấy đã thích Nguyễn Khê gần một năm rồi, trong thời gian đó anh ấy đã viết thư tình và gửi rất nhiều sô cô la và hoa hồng, nhưng đáng tiếc là những thứ đó không thể làm cô cảm động.
Nếu nói Trình Vĩ thuần túy thích Nguyễn Khê thì cũng không phải, thực ra là cũng vì so đo thắng thua. Cô càng từ chối anh ấy như thế này anh ấy càng muốn theo đuổi cô.
Giang Dịch Hàn nhìn điếu thuốc trên bàn rồi nhìn Trình Vĩ, không khỏi nhớ đến hôm anh gõ cửa và hình ảnh của Nguyễn Khê khi mặc chiếc váy kia mở cửa cho anh, và hình ảnh cô cẩn thận lựa chọn sữa chua và trái cây trong siêu thị....
Mặt đâu, mặt mũi của cậu đâu.
Giang Dịch Hàn cười nhạo, ngay cả anh cô còn xem thường thì sao có thể xem trọng tên này? Mặt mũi của tên này lớn tới đâu mới có thể nói ra mấy lời đó?
Anh ra hiệu cho Trình Vĩ tiến lại gần, anh ấy ngoan ngoãn nghiêng người qua.
Giang Dịch Hàn khoác vai Trình Vĩ, chỉ lên bầu trời ngoài cửa sổ và nhẹ nhàng hỏi: "Nào, nói cho tôi biết kia là cái gì?"
Trình Vĩ không hiểu gì cả nhưng vẫn thành thật trả lời: "Mặt trời."
"Cậu cũng biết bây giờ là ban ngày." Giọng nói của Giang Dịch Hàn đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Vậy cậu còn nằm mơ sao?"
- -----oOo------