Tình Đầu Có Độc

Chương 46: Ăn kẹo




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khu biểu diễn rất náo nhiệt, ven đường cứ cách mười mét là có một nhân viên công tác mặc quần áo hóa trang phát bóng bay cho du khách đi ngang qua.

Lưu Khoa tháo khẩu trang chụp hình cùng nhân viên công tác mặc bộ đồ vịt vàng, sau đó cầm bong bóng chạy đến bên cạnh Đổng Dịch, lấy mấy viên kẹo trong túi áo hắn nhét vào tay con vịt vàng béo phì phì.

“Lễ tình nhân vui vẻ.” Cậu phất tay với nhân viên công tác còn đang sửng sốt, trở về bên cạnh Đổng Dịch, cười xấu xa kéo tay rồi cột bong bóng vào cổ tay hắn.

Đổng Dịch thuận theo động tác của cậu xoay xoay cổ tay rồi nói: “Tặng cho anh?”

“Tặng cho anh.” Lưu Khoa kiềm nén tiếng cười xấu xa, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Em thấy rất nhiều người lớn làm như vậy, cột bong bóng vào cổ tay đứa nhỏ, đề phòng đứa nhỏ đi lạc, ừm, nên em cột như vậy là đang quan tâm anh.”

Đứa nhỏ? Đổng Dịch nhướng mày, đưa tay vỗ vỗ đầu cậu rồi bước đến cạnh một nhân viên công tác khác mặc váy công chúa, nói vài câu đơn giản sau đó lấy ba cái bong bóng hình trái tim màu hồng nhạt, quay lại kéo tay Lưu Khoa bắt đầu cột lên.

“Làm sao anh có?” Lưu Khoa trợn mắt há hốc mồm, “Trên tấm bản kia có viết, bong bóng này chỉ có thể lấy một cái.” Hơn nữa nhận bong bóng phải xem vé, một vé được một cái, nhận rồi nhân viên công tác sẽ đóng dấu lên, muốn làm bừa lấy nhiều lần cũng không được.

“Đại khái vì anh đẹp trai?” Đổng Dịch cố ý không biết xấu hổ khoe khoang một chút, thừa dịp cậu chưa hoàn hồn, phát huy tốc độ tay siêu cấp nhanh do gõ chữ luyện thành, cột bong bóng lên cả hai tay cậu, sau đó ôm lấy cậu, không để ý cậu giãy dụa cột cái bong bóng cuối cùng lên lưng.

“Này!” Lưu Khoa tức giận, cúi đầu mở nút thắt bong bóng, lại phát hiện đối phương vậy mà thắt nút chết, căn bản không mở được, nhịn không được ngẩng đầu trừng hắn, “Đổng tiểu Dịch, mau cởi giúp em!” Dây cột bong bóng này đặc biệt bền chắc, cậu tháo không ra!

Cách.

Đổng Dịch đặt điện thoại xuống, giơ tay búng búng cái bong bóng trên lưng Lưu Khoa, đến gần nắm tay cậu nói, “Như vậy được rồi.”

Được cái rắm! Thế này cũng quá ngốc rồi!

Đã có du khách đi ngang qua tò mò nhìn lại, Lưu Khoa lúng túng đến nỗi hai tai đều đỏ bừng, vội chuyển bong bóng trên lưng ôm vào lòng, ngón tay kéo lấy ống tay áo Đổng Dịch, hạ giọng uy hiếp nói, “Đổng Dịch, anh còn muốn đón lễ tình nhân hay không.”

“Muốn, vậy nên đừng có chạy lung tung, cẩn thận đi lạc.” Đổng Dịch vỗ vỗ cậu như đang dỗ con nít.

Người này cố ý! Lưu Khoa tức giận.

Một bé gái vừa nhận bong bóng đứng cách hai người vài bước, tò mò nhìn trên người Lưu Khoa có hai cái bong bóng, trong ngực còn ôm một cái, kéo váy người phụ nữ bên cạnh, bi bô nói, “Mẹ, anh trai kia thật kỳ quái, là hình nộm bong bóng sao?”

Người phụ nữ nhanh chóng thu hồi ánh mắt nhìn lén, ôm bé gái gật đầu với Lưu Khoa, nín cười đi xa.

“Đổng Dịch!” Ánh mắt Lưu Khoa lộ sát khí.

Cách.

Lần thứ hai chụp ảnh thành công, Đổng Dịch cất điện thoại, nhéo nhéo gương mặt tức giận của Lưu Khoa, lấy chìa khóa ra cắt dây cột, dỗ dành nói, “Được rồi, đừng tức giận, buổi biểu diễn sắp bắt đầu, chúng ta đi nhanh đi.”

Lưu Khoa nhét bong bóng vào ngực hắn, giật lấy chìa khóa xe, tức giận đâm xuống!

Bụp!

Tay bị bong bóng nổ hơi tê, Đổng Dịch che tay phải nhíu mày.

Lưu Khoa thấy thế tức giận hoàn toàn biến mất, lại trở nên khẩn trương, vội kéo tay hắn lật tới lật lui kiểm tra, “Làm sao vậy? Có phải nổ trúng không? Có nặng lắm không? Bị thương chỗ nào? Đều tại em, tay anh không thể…”

Đổng Dịch nắm tay cậu lại, kéo lên miệng hôn một cái, lại trấn an nhéo nhéo, sau đó  dắt cậu đi về phía trước, “Tay anh không sao hết, buổi biểu diễn sắp bắt đầu thật rồi, đi thôi.”

Lưu Khoa sửng sốt, phản ứng lại mới thấy bản thân bị lừa, tức giận giơ chìa khóa xe đâm nổ bong bóng trên cổ tay hắn, “Đổng Dịch, tại sao bình thường em không phát hiện anh khốn nạn như vậy.”

Đổng Dịch thành thật dừng bước nắm tay cậu, giơ tay kia lên cao bảo vệ bong bóng, cười nói, “Cái này không được làm nổ, là quà tặng.”

Lưu Khoa nghe vậy càng đâm hăng say.

Hai người hăng hái náo loạn, hoàn toàn không phát hiện khẩu trang trên mặt bị tháo ra đã quên mang lại, mấy du khách xung quanh đi ngang qua mơ hồ nhận ra Lưu Khoa, ánh mắt không hẹn mà cùng lóe lên như sói đói.

Trái tim sỏi đá: Đã nổ thành một chân trời pháo hoa, không ngờ Chu Chu lại chơi bong bóng như thế này! Không ngờ bong bóng cũng có thể trở thành vũ khí sắc bén để ngược chó độc thân! Chu Chu và Hòa đại đại thật ngọt ngào! Ngoài ra, tôi đã nhìn thấy mặt của Hòa đại đại, đẹp trai chết tôi rồi oa oa oa! Nhưng tiếc là chỉ chụp được sườn mặt, mọi người cảm nhận đi. [hình ảnh ] x9

Mềm Mại: Thoạt nhìn Chu Chu rất vui vẻ, ánh mắt long lanh thật đẹp. [ ôm mặt ]

Bong bóng nhỏ: A a a a, a a a a a, a a a a a!

Vua nghèo ngày lạnh: Lầu trên điên rồi sao ha ha ha ha, mặt nghiêng của Hòa đại đại thật hoàn mỹ! Oa oa oa, muốn càng nhiều kẹo! Kích động đến nỗi muốn xuống dưới lầu chạy vài vòng!

Tôi đại khái bị mù: Không ngừng F5, đường này tôi ăn thật ngon thật vui!

Lời bộc bạch của một thân cây: A a a, quả nhiên là a a a, tôi thấy Chu Chu  còn tưởng mình nhìn lầm! Hai người thật ngọt a! Hòa đại đại vô cùng đẹp trai, cưng chiều Chu Chu lắm luôn, ô ô ô, hai người thật ngọt! Thật là muốn quăng bỏ tên bạn trai mặt gỗ bên cạnh tôi nha nha nha, hành động kéo Chu Chu của Hòa đại đại vừa rồi thật sự là quá tình cảm, trái tim thiếu nữ đã nổ!

Cỏ xanh bên bờ sông: Không thể tin được hai mắt của mình, tôi cũng nhìn thấy Chu Chu [ kinh hỉ ]

Ấu trùng cỏ Ba: Thiếu chút nữa bỏ qua một vở kịch, a a a a, Hòa đại đại nhà tôi thật đẹp trai!

Thiếu nữ mặt tròn lại đỏ mặt, lần đầu tiên Weibo của cô náo nhiệt như vậy, nhưng cũng thật vui vẻ, mọi người chia sẻ với nhau về những chuyện mình thích, khiến người ta vừa thỏa mãn lại sung sướng.

“Em cảm thấy có người đang nhìn.” Lưu Khoa nhìn quanh bốn phía, sau khi thuận miệng nói xong thì cúi đầu tháo bong bóng của cậu và Đổng Dịch ra, đeo khẩu trang lên lần nữa, hơi khẩn trương nói, ” Nãy giờ quên mang khẩu trang luôn, chúng ta sẽ không bị phát hiện đó chứ.”

Đổng Dịch nhìn thoáng qua phương hướng Lưu Khoa vừa nhìn, khe khẽ nhíu mày, động viên nói, “Chắc là không có, chúng ta cũng không phải là minh tinh, rất ít người có thể nhận ra chúng ta, sẽ không trùng hợp như vậy đâu. Xem biểu diễn xong có muốn đi dạo ở chỗ có bày sạp nhỏ không? Nơi đó hẳn là sẽ có sạp bắn bong bóng, không phải lần trước em nói em bắn súng rất giỏi sao?”

Lưu Khoa nghĩ cũng đúng, follow weibo của cậu cũng không nhiều lắm, làm sao trùng hợp có người nhận ra, vì thế thả lỏng tâm tình trả lời Đổng Dịch, “Được, xem xong biểu diễn rồi đi, khi nào thì em nói mình bắn súng giỏi?” Cậu chỉ sờ qua súng bắn nước, chỗ nào giỏi chứ.

Đổng Dịch cười cười, tiến đến bên tai cậu ái muội nhắc nhở.

Gương mặt Lưu Khoa vụt cái đỏ bừng, đè mặt hắn đẩy ra, “Không được đùa giỡn lưu manh, đàng hoàng đi!”

Đổng Dịch ôm một cái, kéo tay cậu đi vào khu vực khán giả.

Trái tim sỏi đá: Vừa rồi suýt nữa bị phát hiện, nguy hiểm thật, Chu Chu lại đeo khẩu trang lên rồi, không vui [ hình ảnh ]

Mềm Mại: Chu Chu đeo khẩu trang cũng đáng yêu. [ đỏ mặt ]

Bong bóng nhỏ: Khẩu trang và *quần bảo hộ là chướng ngại lớn nhất cho sự phát triển của mấy việc hài hòa! Chúng ta phải tháo nó ra! Vứt bỏ chúng nó! Hoàn toàn hủy diệt chúng nó!

*Quần mặc trong váy ngắn.



Vua nghèo ngày lạnh: Bong bóng cô thật hiểu biết…

Tôi đại khái bị mù: Tôi muốn ăn kẹo a a a a, muốn kẹo!

Cỏ xanh bên bờ sông xanh: Yên lặng đến phía sau Chu Chu, kích động chân run rẩy không ngừng.

Buổi biểu diễn rất đặc sắc, cuối cùng còn có phân đoạn người yêu hôn nhau, Đổng Dịch xem người xung quanh là không khí, ôm Lưu Khoa liền hôn, tích cực tham gia vào trận hôn môi nồng cháy của tất cả các cặp tình nhân nơi đây.

Nhiệt độ trên mặt Lưu Khoa vẫn không hạ xuống, thuận theo để Đổng Dịch hôn vài giây, sau đó nhanh chóng đẩy hắn ra, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy tất cả mọi người đều chìm đắm vào hạnh phúc của họ, không ai chú ý đến bên này, nhẹ nhàng thở ra sau đó lại nhịn không được nhếch môi nở nụ cười, nắm tay Đổng Dịch.

Pháo hoa nổ vang, dây ruy băng từ trên khán đài nhẹ nhàng rơi xuống, Đổng Dịch nhìn Lưu Khoa đỏ mặt lại giả vờ như không có việc gì, siết chặt bàn tay cậu cười dịu dàng.

Trái tim sỏi đá: A a a a a a!

Cỏ xanh bên bờ sông: A a a a a!

Lời bộc bạch của một thân cây: Bỏ qua màn ảnh phấn khích, tôi muốn đánh chết bạn trai không muốn hôn tôi! [ khóc lớn ]

Mềm Mại: Làm sao vậy?

Bong bóng nhỏ: Làm sao vậy làm sao vậy làm sao vậy? A a a, cầu chân tướng a! Mọi người đừng im lặng giấu một mình vậy a!

Tôi đại khái bị mù: Cầu chân tướng + 1! Mọi người còn như vậy tôi cũng phải nhịn không được a a a a!

Trái tim sỏi đá: Hôn! Đáng tiếc dây ruy băng che mất không chụp hình được, khóc.

Cỏ xanh bên bờ sông: Hôn hôn hôn! Thật ngọt thật ngọt thật ngọt! Tôi ngồi phía sau bọn họ, a a a, ánh mắt Hòa đại đại nhìn Chu Chu quả thật ngọt như mật!

Mềm Mại: Hy vọng Chu Chu và Hòa đại đại vẫn luôn nồng nàn như vậy. [ hoa tươi ]

Bong bóng nhỏ: Tôi cũng muốn vô tình gặp được! Tôi cũng muốn vô tình gặp được! Tôi ghen tị! Không phục!

Bát quái con chó nhỏ: Tôi đã nghĩ weibo đứng đầu này sao nhìn quen quá, thì ra là mọi người…

Mềm Mại: Đứng đầu?

Bụp.

Bong bóng thứ mười nổ vang, toàn bộ người xem xung quanh vỗ tay. Lưu Khoa trợn mắt há hốc mồm, nhìn Đổng Dịch bình tĩnh buông súng, có chút không bình tĩnh nổi, “Anh, có phải anh từng luyện tập không?”

“Anh có giấy chứng nhận sử dụng súng.”  Đổng Dịch nói cám ơn sau đó nhận con gấu bông to ông chủ đưa nhét vào lòng cậu, vừa ôm vai cậu đi ra khỏi đám người vừa nhỏ giọng nói, “Nhưng là ở nước ngoài, trong nước không được mang, rất nhiều năm rồi anh không tập luyện, tay hơi ngượng.”

Ngượng tay mà trúng hết mười phát, Lưu Khoa vô cùng khinh bỉ loại khiêm tốn mà khoác lác này, nhìn con gấu bông trong ngực mình, vừa vui vẻ vừa hơi khó xử. Vui vẻ vì đây là Đổng Dịch vì cậu bắn được, khó xử vì hai người đàn ông còn mang gấu bông đi trong đám người như thế này thật sự là quá mức gây sự chú ý, hơn nữa con gấu bông này còn màu hồng nhạt.

Đổng Dịch nhìn thấy cậu khó xử, giơ tay xoa mi tâm cậu, đảo mắt nhìn bốn phía rồi chỉ về một hướng nói, “Không muốn ôm thì tặng người ta đi, cô bé kia hình như đi một mình, đưa cho cô ấy đi.”

Lưu Khoa nhìn theo hướng hắn chỉ, vừa lúc chạm vào ánh mắt khát vọng của thiếu nữ mặt tròn nhìn qua, trong lòng mềm nhũn, gật gật đầu, “Một người đến chỗ này chắc chắn rất cô đơn, vậy đưa cho cô bé ấy đi, để cô bé vui vẻ một chút.” Nói xong cầm con gấu đi xuyên qua một cặp tình nhân, bước về phía cô gái.

Thiếu nữ mặt tròn sợ ngây người, cô không ngờ Chu Chu sẽ quay đầu nhìn lại, càng không ngờ sẽ chạm vào ánh mắt của đối phương. Làm sao bây giờ, Chu Chu sẽ tức giận sao? Sẽ trách cô đã làm phiền anh ấy hẹn hò sao? A a a, sớm biết vậy sẽ không đi theo, quả nhiên làm vậy là không đúng, fans của những người nổi tiếng trước đây từng nói, thương người ấy thì hãy chừa khoảng không cho cuộc sống riêng tư của anh ấy, cô hẳn nên nghe lời!

“Chào em.” Lưu Khoa đến gần tháo khẩu trang, cố gắng làm cho bản thân có vẻ thân thiết hơn, ôn hòa nói, “Đây là người yêu của anh vừa có được, tặng cho em, chúc em lễ tình nhân vui vẻ.”

“Ôi chao!???”

Câu “Thật xin lỗi.” của thiếu nữ mặt tròn bị nghẹn lại, ngốc ngốc giơ tay nhận gấu bông, chỉ chỉ vào chính mình, “Anh muốn… tặng cho em?”

Lưu Khoa gật đầu, lại cầm một viên kẹo ra đặt lên tay cô, “Lễ tình nhân hàng năm đều có, tương lai chắc chắn em sẽ có được một người yêu thương em, nguyện ý bằng lòng theo em đến công viên trò chơi, chúc em hạnh phúc.” Nói xong cười cười với cô rồi xoay người trở về bên cạnh Đổng Dịch.

Giấy gói kẹo đâm vào lòng bàn tay hơi ngứa, thiếu nữ mặt tròn nhìn Lưu Khoa đi xa, nhìn cậu đi tới bên cạnh người đàn ông cao lớn kia, ngửa đầu nói gì đó với đối phương, thấy người đàn ông cao lớn kia nhìn cô gật đầu coi như chào hỏi, lại nhìn theo bóng dáng hai người lẫn vào đám đông rồi biến mất, đôi mắt phiếm hồng, cúi đầu dụi dụi mắt.

“Cám ơn, tra nam đều cút đi… Cám ơn.”

Trái tim sỏi đá: Lần đầu tiên thất tình mà vui vẻ đến vậy, cám ơn Chu Chu đã chúc phúc và quà tặng lễ tình nhân, em vĩnh viễn ủng hộ anh. PS: Thương cậu ấy hắn liền cách cuộc sống riêng tư của cậu ấy xa một chút, chúc hai người lễ tình nhân vui vẻ. [hình gấu bông ]

Mềm Mại: Thì ra là Sỏi đá bị thất tình, ôm ôm Sỏi đá.

Bong bóng nhỏ: Vậy là bị phát hiện rồi sao? Sỏi đá đừng khóc, lễ tình nhân vui vẻ, yêu cô moa moa moa.

Vua nghèo ngày lạnh: Tôi cũng muốn được Chu Chu tặng gấu bông hu hu hu. Bị phát hiện đừng chụp nữa, Sỏi đá đi chơi một lát đi, tuổi trẻ ai mà không gặp vài tên khốn nạn, thất tình cũng đừng lo, lần sau sẽ tốt thôi! Ôm.

Tôi đại khái bị mù: Vậy cũng đúng, để Chu Chu có một lễ tình nhân hoàn mỹ đi, cám ơn Sỏi đá, hôn hôn.

Bát quái con chó nhỏ: Tâm tình có chút phức tạp… Mọi người là fan mà tôi thấy tri kỷ và đáng yêu nhất, các cô gái tốt sẽ có bến đỗ tốt thôi! Đừng khóc!

Cỏ xanh bên bờ sông: Sỏi đá đừng khóc, tôi đến tìm cô, chúng ta cùng nhau đi chơi!

Thiếu nữ mặt tròn đỏ mặt ngồi đó lướt weibo, nước mắt rơi không ngừng, thế mà bắt đầu nấc lên, “Chết…hức…chết tiệt …. Còn như vậy nữa sẽ… hức…. còn nói nữa…hức…sẽ…khóc mất…”

Một chai nước đột nhiên xuất hiện trước mặt, cô ngẩng đầu lên, thấy một cô gái tóc dài xinh đẹp đứng trước mặt,  gương mặt tươi cười đáng yêu, thấy cô ngẩng đầu lên còn cười cười khẽ chọt chọt vào con gấu bông trong ngực cô, cười nói, “Vật dấu hiệu này thật là bắt mắt, đừng khóc nữa, tôi dẫn cô đi ăn kem.”

Thiếu nữ mặt tròn ngây ngốc nhìn cô gái, đột nhiên dùng sức nhào vào lòng cô gái khóc to, “Được, đi ăn kem ly, tôi ăn cái đắt nhất.”

Cô gái tóc dài trợn mắt, sau đó cũng cười ôm lại cô, gật đầu nói, “Được, ăn cái đắt nhất!”

“Đi thôi.”  Đổng Dịch vỗ vỗ bả vai Lưu Khoa, ” Đừng lo lắng, cô bé có người đi chung rồi.”

Lưu Khoa thu hồi tầm mắt, tháo khẩu trang hôn hắn một cái, “Cám ơn.” Cám ơn anh yêu ai yêu cả đường đi, đối với fan của em cũng ôn hòa như thế.

Đổng Dịch mỉm cười, xoa đầu cậu một cái.

Bữa tối dưới ánh nến thật ngon, phim thật hay, đèn tình nhân mua ven đường cũng rất đẹp.

Đốt pháo hoa trên quảng trường, Lưu Khoa và Đổng Dịch ngồi trên ghế dài trong bóng tối, mười ngón tay đan vào nhau, cơ thể cũng dựa vào nhau.

“Đây là lễ tình nhân đầu tiên của chúng ta.” Lưu Khoa dựa đầu vào vai Đổng Dịch, nhẹ nhàng dụi dụi.

Đổng Dịch ôm vai cậu, hôn lên đỉnh đầu cậu, “Chúng ta còn mấy chục lễ tình nhân bên nhau.”

“Ừ.” Lưu Khoa mỉm cười, ngẩng đầu hôn hắn một cái, cảm thấy giờ phút này bản thân hạnh phúc như đang nằm mơ, “Đổng tiểu Dịch, anh xuất hiện nhất định là kỳ tích.” Đã từng phiêu bạc không chỗ nương tựa, đã từng sống đầu đường xó chợ, đã từng chịu tất cả đau khổ, đều là những hòn đá cuội được thời gian mài dũa thành nhẵn nhụi để không thể gây thương tổn nữa, trải đầy dưới chân cậu, giúp cậu thuận lợi bước đến bên người cậu yêu.

Thật tốt, cậu thầm cảm thán, lại dụi dụi lên bả vai người bên cạnh. Có thể cùng người kia bên nhau thật sự là quá tốt.

Điện thoại đang rung điên cuồng, Đổng Dịch không nhìn, càng dùng sức ôm chặt cậu, trong lòng tràn đầy tình yêu, “Không, em mới là kỳ tích của anh.”

“Vẫn không nhận?” Giọng nói Mục Tu có chút không ổn.

Trình Thiên lắc đầu, cất đi động nhìn ra khoảng không ngoài cửa, “Cho nó thêm nửa giờ.”

Thiện cảm của Mục Tu đối với Đổng Dịch hạ xuống không phanh, giọng nói đằng đằng sát khí, “Vậy cho nó thêm nửa giờ.”

Chuông điện thoại di động lại vang lên, Trình Thiên cầm di động nhìn, thấy là Wales gọi tới, giật mình liếc mắt nhìn Mục Tu, ấn handsfree trực tiếp hỏi, “Hơn nửa tháng, chuyện tôi nói thế nào rồi?”

“Trình, lâu rồi không trò chuyện, vậy mà cậu không hỏi thăm tôi chút nào sao, thật tuyệt tình.”

“Nói chính sự.”

“Được rồi.” Wales thỏa hiệp, đối với thái độ của Trình Thiên đã thành thói quen.

“Ba của cậu thật xảo quyệt, sau khi điều tra sơ sơ, kết quả là ông ta vì nhớ nhung đứa con trai duy nhất, cũng chính là cậu, sau khi gọi một cú điện thoại, bệnh nặng hôn mê.” Vẫn là giọng nói biếng nhác, trong giọng nói lại mang theo ý cười cổ quái, “Càng ác liệt chính là, sau đó cậu vậy mà cắt đứt liên lạc với bác sĩ điều trị, ra vẻ không quan tâm cha già nữa. Chuyện này truyền ra rất nhanh, những bệnh nhân chung phòng, chung tầng bắt đầu sôi nổi quở trách cậu, chỉ trích cậu làm ba cậu tức giận còn không đến thăm.”

Trình Thiên nhíu mày, “Nói trọng điểm.” Quả thật hắn đã cắt đứt liên lạc với trại an dưỡng –  Vì tránh mấy lời nói dối của Hứa Kiến Quốc làm phiền.

“Cậu không lo lắng chút nào sao?” Giọng nói của Wales mang theo một tia hứng thú, “Bệnh nặng hôn mê, giấy thông báo bệnh nặng đã đưa năm, sáu lần, người làm con như cậu không tính đi thăm sao?”

Trình Thiên đè nén dục vọng cúp điện thoại, lạnh nhạt trả lời, “Không cần thiết.” Một người một năm trước còn có tinh lực xoay trời chuyển đất, đột nhiên bệnh nặng hôn mê? Nếu việc này xảy ra ở người khác hắn còn tin. Nhưng đối với Hứa Kiến Quốc, tám, chín phần là giả, có ngu mới tin.

“Chậc chậc, thảo nào những bệnh nhân chung phòng đều nói cậu không có lương tâm.”

Tuy rằng Wales làm người khác chán ghét, nhưng rất ít khi nói lời vô nghĩa, Trình Thiên nhanh chóng nắm được trọng điểm, “Bệnh nhân chung phòng? Có nhân vật quan trọng vào ở?”

“Chúc mừng, cậu trả lời đúng rồi.” Wales vỗ tay một cái, nói tiếp, “Bước đầu điều tra mấy bác sĩ đó phối hợp quá mức, tôi cảm thấy lạ, bèn hối lộ một ông bảo vệ lén lút điều tra một lần nữa, cậu đoán xem tôi phát hiện được gì?”

Trình Thiên cười lạnh, “Hứa Kiến Quốc bịa đặt hắn bị con trai ruột đối xử khắt nghiệt, là một người cha đáng thương, đạt được sự đồng tình của bệnh nhân chung phòng phải không?”

“Cậu vẫn thông minh và am hiểu cách cướp lời như vậy.” Wales có chút không thú vị dựa vào ghế sô pha, nhìn vào màn hình theo dõi, Hứa Kiến Quốc đang cùng một bà lão tóc bạc uống trà chiều, môi mỏng nhếch lên, “Ba cậu rất lợi hại, bệnh nhân có lòng thương người trong phòng đều tin tưởng lời ông ta nói, không chút nghi ngờ.Dưới sự cầu xin của ông ta, bệnh nhân chung phòng kia vô cùng tốt bụng, ra lệnh cho các bác sĩ y tá trong viện điều dưỡng phải phối hợp Hứa Kiến Quốc diễn kịch, lừa thằng con bất hiếu là cậu trở về thăm cha già đáng thương.”

Ra lệnh cho bác sĩ trong viện điều dưỡng? Vẻ mặt Trình Thiên trầm xuống, “Phu nhân Sharman đến ở trong viện điều dưỡng của chính bà ta?”

“Đúng vậy, nghe nói là giận dỗi con trai, thật là một bà cô có tinh lực.” Wales đổi điện thoại qua bên kia, vươn tay ấn lên máy tính vài cái, “Nhờ phúc của phu nhân Sharman, người bảo vệ cậu sắp xếp bên người Hứa Kiến Quốc đã bị chặn miệng, Hứa Kiến Quốc cũng có cơ hội liên lạc với bên ngoài, đã xuống tay với công ty của cậu rồi. Nếu cậu còn không trở về, ông ta sẽ phản công thành công.”

Trình Thiên dựa vào ghế sô pha, gõ tay vịn ghế không nói lời nào.

“Lần này ông ta ‘Bệnh nặng hôn mê’, cậu vẫn luôn không đến, ông ta rất thương tâm, rất khó vượt qua, phu nhân Sharman thì rất thông cảm và tức giận.” Wales bấm lên mấy tập tài liệu, nhấn gửi qua, dựa lại vào lưng ghế nói tiếp, “Phu nhân Sharman là một phu nhân hiền lành dễ mềm lòng, cho dù cảm thấy cậu khốn nạn cũng sẽ không làm gì, nhưng mấy người con… có hiếu kia thì không như vậy, làm cho phu nhân đau lòng cậu sẽ có kết quả gì cậu cũng biết rồi đó.”

Tuy rằng không ở trong vòng lẩn quẩn này, nhưng những gì nên biết Trình Thiên vẫn biết hết. Mấy người con nuôi nhà Sharman chính là một đám chó điên, trên thương trường cũng vậy, trong sinh hoạt cũng vậy, không ai muốn chọc vào bọn họ. Lúc trước Trình Thiên đưa Hứa Kiến Quốc vào viện điều dưỡng của nhà Sharman là do nhìn trúng cách thức làm việc hung tàn của bọn họ, chẳng qua người tính không bằng trời tính, hắn không ngờ phu nhân Sharman luôn được cung phụng trong nhà lại đến ở trong viện điều dưỡng, vừa vặn chung phòng với Hứa Kiến Quốc.

“Bị dọa rồi sao?” Wales cười khẽ một tiếng, hỏi tiếp, “Thế nào, có muốn tôi giúp không?”

“Không cần.” Trình Thiên nhanh nhẹn dứt khoát từ chối, trong lòng cũng không sợ Hứa Kiến Quốc náo loạn thế nào, chỉ cần Hứa Kiến Quốc không xuống tay với Tiểu Khoa, hơn nữa với năng lực hiện tại của Hứa Kiến Quốc cũng không làm được gì.

Wales nghe thấy Trình Thiên không thèm để ý, nhắc nhở nói, “Chỉ có kẻ ngốc mới xem nhẹ đối thủ của mình.”

“Yên tâm, kẻ thù của tôi chưa bao giờ là Hứa Kiến Quốc, ông ta không xứng.” Trình Thiên nhớ đến công ty mà hắn đã xử lý mọi chuyện ổn thỏa trước đó, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười ác ý, “Một công ty chỉ còn cái xác không mà thôi, ông ta muốn gây sức ép thì cứ để ông ta làm, an nhàn dưỡng lão không muốn, lại muốn vào tù, ông ta thích thì chiều. Về phần nhà Sharman, yên tâm, cuối cùng người xui xẻo không phải tôi, dám lừa dối phu nhân Sharman, đại khái Hứa Kiến Quốc ngại cuộc sống quá nhàn nhã.”

“Chậc, quên mất cậu là con cáo già.” Không thể nghe được đối phương xin giúp đỡ, Wales cảm thấy hơi tiếc nuối, miễn cưỡng hỏi, “Chừng nào cậu về?”

Trình Thiên nhìn Mục Tu ngồi đối diện, khi ông nghe đến tên Hứa Kiến Quốc vẻ mặt trở nên vô cùng đáng sợ, mỉm cười trả lời Wales, “Ngay lập tức.”

Mười giờ rưỡi, Đổng Dịch dừng xe trước nhà số 68.

“Trên đường lái xe cẩn thận, ngủ ngon.”

“Tiểu Khoa.” Đổng Dịch đè bàn tay đang tháo dây an toàn của Lưu Khoa, xoay người nhìn cậu.

Lưu Khoa bị ánh mắt nóng bỏng của hắn làm đỏ mặt, tuy cậu cũng không nỡ tách ra, nhưng lý trí vẫn còn, nắm tay hắn trấn an, “Lần sau chúng ta lại đi chơi, được không?”

Đổng Dịch liếc nhìn phòng khách trong nhà vẫn con sáng đèn, thở dài trong lòng, nhoài người qua ôm cậu hôn lên trán một cái rồi nói, “Được, lần sau lại đi chơi…Ngủ ngon.”

Lưu Khoa ôm lại hắn, cọ cọ vào cổ.

Hai người im lặng ôm nhau một lúc, lại chúc ngủ ngon rồi mới quyến luyến tạm biệt.

“Đã về rồi?” Trình Thiên ngồi một mình trong phòng khách, vẫy vẫy tay với Lưu Khoa nói, “Tiểu Khoa, đến đây, anh có chuyện nói với em.”

Lưu Khoa cho là Trình Thiên tức giận chuyện buổi chiều cậu trốn nhà đi hẹn hò, vội chạy đến rót trà cho hắn lấy lòng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh giơ tay thề, “Anh, em bảo đảm lần sau sẽ không như vậy.”

Tâm trạng hơi nặng nề của Trình Thiên bị dáng vẻ ngốc ngốc xin thề của cậu làm tan biến, ánh mắt có chút tránh cứ liếc nhìn cậu, giơ tay chọt lên trán cậu, “Bảo đảm của em nghe một chút cho dù, chuyện hôm nay anh nói không phải chuyện này. Anh có mua bốn mộ phần kề nhau xung quanh mộ của ông Lưu, sau khi em chết, có muốn được chôn cùng một chỗ với người nhà không?”

Lưu Khoa ngây ngẩn cả người, “Mộ phần? Bốn cái?”

“Ừ, bốn cái.” Tiểu Khoa chỉnh tóc giúp cậu, ánh mắt dịu dàng, “Chúng ta đón mẹ về được không? Nơi này mới là nhà của chúng ta, mẹ chôn một mình ở nước ngoài sẽ cô đơn.” Năm đó tro cốt của ông Trình bà Trình được mang về nước rồi rải xuống sông, không có chôn ở nước ngoài, tất nhiên cũng không thể để mẹ ở nước ngoài. Lá rụng về cội, đây là nguyện vọng của tất cả người Hoa.

Lưu Khoa kéo xuống Trình Thiên nắm chặt, gật đầu nói, “Được, chúng ta đón mẹ về.”

Trình Thiên mỉm cười hỏi, “Không tò mò bốn ngôi mộ chuẩn bị cho ai sao?”

“Không phải cho Đổng Dịch sao?” Lưu Khoa hỏi theo trực giác, kịp phản ứng lại có chút xấu hổ, “Nhưng em phải hỏi Đổng Dịch trước… Lỡ như người nhà của hắn có quy định phải chôn trong nghĩa trang dòng họ, vậy không dễ…”

Trình Thiên sửng sốt, giơ tay nắm mặt cậu, có chút ghen tỵ, “Quả nhiên em rất thích thằng nhóc Đổng Dịch kia.”

“Nào có…” Lưu Khoa càng xấu hổ.

“Bốn ngôi mộ không có phần Đổng Dịch, hắn muốn thì anh mua thêm.” Đổng Dịch nhéo nhéo mặt Lưu Khoa, nhỏ giọng nói, “Tiểu Khoa, em muốn biết ba em là ai không?”

Lưu Khoa choáng váng, “Ba, ba em?”

“Ừ, ba của em.”