Chiếc xe lao với tốc độ khủng khiếp trên đường, bao nhiêu chặn dừng đèn đỏ đều vượt qua tất cả.
Dịch Kính Nam dường như không còn sợ bất cứ điều gì ngoài sợ mất Hà Nhược Liên.
Hắn cho rằng chậm một phút, cơ hội liền mất đi một lần.
Cuối cùng cũng đến tòa nhà chung cư quen thuộc mỗi ngày hắn đều cố ý đi ngang, vội vàng xuống xe và chạy thẳng vào trong đó.
Ấn thang máy mãi nhưng vẫn không được, chẳng đủ kiên nhẫn để tiếp tục chờ đợi, hắn lập tức sử dụng thang bộ.
Mặc dù chưa từng lên đây, nhưng hắn biết số tầng và số căn hộ của Hà Nhược Liên đang sinh sống.
Bên trong phòng ngủ, Chung Gia Uyển vừa nghe xong điện thoại của Chung Đức Vĩnh.
Lúc này, Hà Nhược Liên từ phòng tắm bước ra, leo lên giường nằm xuống như bình thường.
- Nhược Liên.
Gia Uyển căng thẳng, sau đó kéo cô ngồi dậy, quýnh quáng nói:
- Có thể Dịch Kính Nam đang đến đây.
- Sao?
Hà Nhược Liên nhíu mày khó hiểu, lồ ng ngực phập phồng rõ ràng.
- Anh Đức Vĩnh đã đến Dịch Gia nói ra tất cả với anh ta.
Anh ấy vừa gọi đến cho mình, bảo rằng anh ta đang trên đường đến đây.
Bàn tay bấu chặt vào tấm chăn, đôi mắt lóng lánh giọt lệ, tâm trí đảo điên không thể bình ổn được nữa.
Ting toang, ting toang.
Chuông cửa vang lên, nhịp tim của cô càng đập mạnh và hỗn loạn.
Ring ring ring.
Chuông điện thoại lại reo, cô giật thót cả kinh, nhìn sang Chung Gia Uyển cầu cứu.
- Đừng ra mở cửa, dạy cho anh ta một bài học, sau này biết trân trọng và tin tưởng cậu.
- Nhưng mà...
- Cô dễ dàng xiêu lòng quá, nghe lời mình, cứ giả vờ như cậu không có ở đây.
- Mọi chuyện xảy ra, đều không phải do anh ấy.
Ting toang, ting toang.
Ring ring.
Chuông cửa và chuông điện thoại cứ vang liên tục và không có hồi kết, Hà Nhược Liên đấu tranh tâm lý, lúc này cô cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối diện với Dịch Kính Nam và nói về những chuyện lúc trước.
Cuộc gọi kết thúc, sau đó vài giây đã vang lên âm thanh thông báo tin nhắn.
[ Em nghe điện thoại của anh đi.
]
[ Anh đang đứng trước căn hộ của em, anh có chuyện muốn nói.
]
Cuối cùng, Hà Nhược Liên cũng không vững tâm được bao nhiêu, rung động trước hai dòng tin nhắn.
Lật tấm chăn sang một bên, đôi chân thần tốc chạy ra bên ngoài.
Đứng trước cánh cửa, khoảng cách của cả hai không còn quá xa, chỉ có vết ngăn là tấm cửa gỗ.
Ngăn cách ấy không còn nữa, đối diện với nhau bằng ánh mắt đỏ hoe, tình bao la như biển cả.
Dịch Kính Nam lập tức xông vào, dứt khoát dang tay ôm chầm lấy Hà Nhược Liên, siết chặt vào người của hắn để sưởi ấm cho trái tim không còn lạnh lẽo và nhớ thương.
- Tại sao? Tại sao không nói cho anh biết? Em im lặng và làm vậy có công bằng với anh không?
Yêu hận đan xen, giày vò tinh thần của hắn khủng khiếp.
Nếu hắn sớm biết sự thật thì dù bầu trời có sập xuống cũng không bao giờ đồng ý kết hôn với Diệp Mộc Vân.
Nếu hôm nay Chung Đức Vĩnh không nói ra sự thật, đến khi hắn đã thực sự kết hôn và sau đó biết được mọi chuyện, vậy cô bảo hắn lúc đó phải làm sao?
- Vậy mẹ của anh sỉ nhục Nhược Liên, vậy có công bằng với cậu ấy không?
Chung Gia Uyển bước ra vừa vặn nghe được câu nói của Dịch Kính Nam, lập tức phản bác.
Hắn kéo nhẹ cô ra, nhìn sâu vào đôi mắt đã ngập nước, sau đó cô chủ động né tránh, lúc cụp mắt nhìn xuống là lúc giọt lệ vừa rơi.
Nhờ nhìn xuống, Hà Nhược Liên mới thấy một bàn tay của hắn đang chảy máu, lo lắng ngập tràn trong lòng, vội vàng cầm lấy ấp ôm trong lòng bàn tay của cô, ngẩng lên hỏi hắn:
- Sao tay của anh chảy máu?
- Hazzz, mình về đây.
Chung Gia Uyển lắc đầu bất mãn với cô bạn thân u mê, lụy tình của mình.
Ngoe nguẩy hờn dỗi bỏ về, rời khỏi căn hộ chung cư không làm kỳ đà cản mũi của cặp đôi đang mặn nồng.
Lúc này, không gian chỉ còn hai người, Dịch Kính Nam tiếp tục hỏi lại:
- Tại sao không nói với anh?
- Em mặc cảm, tự ti về bản thân.
Cảm thấy mình không sánh bằng Diệp tổng, thực sự không xứng với anh.
- Nhưng người con gái anh yêu là em, người anh muốn kết hôn và chung sống cả đời là em!
Hà Nhược Liên mếu máo bật khóc, cảm động trước lời nói và ánh mắt thâm tình của Dịch Kính Nam, vòng tay ôm chặt lấy hắn, dụi mặt vào lồ ng ngực nức nở.
- Em sai, em sai rồi!
- Sau hai năm gặp lại, em vẫn tiếp tục không nói dù anh hiểu sai mọi chuyện, tại sao em khờ đến vậy Nhược Liên?
Trong câu trách móc vẫn cảm thấy có sự yêu thương da diết và đau lòng tột cùng.
Bàn tay không rời khỏi cơ thể của cô, vuốt v e và ôm ấp bao nhiêu dường như cũng không đủ.
- Em nói, anh có tin không?
- Dù anh không tin, anh vẫn sẽ kiểm chứng.
Cả hai dứt rời cơ thể, ánh mắt tha thiết sâu nặng nhìn nhau thấu tận đáy lòng, phần đầu xê dịch tiến đến gần với đối phương, đôi môi sắp sửa hòa nhập làm một như trái tim đã tìm được một mảnh ghép hoàn hảo và cùng chung nhịp đập.
Hà Nhược Liên nhắm mắt, cảm nhận hương vị ngọt ngào của nụ hôn, đôi môi hé mở đáp lại thành thạo với hắn, chiếc lưỡi đỏ hồng mềm mại đưa ra quấn quýt cùng hắn, phối hợp nhịp nhàng theo tốc độ đang càng lúc tăng dần.
Dịch Kính Nam cảm thấy mình thật may mắn, sau bao lần hành hạ và chà đạp từ trái tim đến thể xác, nhưng cô vẫn lựa chọn bao dung cho hắn, không hề nhắc đến một câu.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cả hai chìm đắm trong nụ hôn ướt át và nồng nàn, cuồng nhiệt dây dưa khiến không gian trở nên nóng bỏng, hạnh phúc lan rộng sâu thẳm từng tế bào trong cơ thể.