Tình Cuối

Chương 120




Sáu năm sau.

Sáng sớm thứ hai, khi tiếng chuông báo thức vang lên, trong nhà Hàn Giang Khuyết và Văn Kha lại lộn xộn như thường lệ.

Trên sàn nhà và sô pha trong phòng khách ngổn ngang đầy đồ chơi, đồ ăn vặt, vở bài tập ném lung tung đâu đâu cũng có. Mà trong phòng bếp, Hàn Giang Khuyết đang vội vã chuẩn bị điểm tâm.

Mấy ngày trước dì giúp việc trong nhà phải về quê thăm người thân, sinh hoạt lập tức lộn xộn cả lên. Cũng may sau sáu năm sống trong cuộc sống chăm nuôi trẻ, rốt cuộc Hàn Giang Khuyết cũng miễn cưỡng coi như có thể gách vác được chức danh người cha.

Hàn Giang Tuyết và Văn Niệm vừa lên lớp Một, mà bạn nhỏ Hàn Giang Tuyết vẫn chưa thích nghi được với hoàn cảnh mới. Vừa mới rời giường nhóc đã bưng mặt ngồi bên bàn ăn khóc bù lu bù loa: “Bố ơi, con không muốn đi học đâu, con không muốn đi đâu –“

Tối qua Hàn Giang Khuyết bận rộn công việc tổ chức thi đấu quyền anh nên ngủ khá trễ, sáng ra rán sủi cảo vẫn hơi đau đầu, nhưng hắn vẫn cởi tạp dề ra đi đến xoa xoa đầu Hàn Giang Tuyết: “Ở trường đã xảy ra chuyện gì hả con?”

Hàn Giang Tuyết chỉ khóc nức nở, làm thế nào cũng không chịu trả lời.

Ngay lúc này, Văn Niệm vừa đánh răng xong bước ra khỏi nhà tắm, thấy cảnh này bèn lườm một cái không hề khách sáo: “Được rồi, không phải chỉ bị thằng nhóc quỷ sứ ngang ngược lớp bên thơm má một cái sao, có cần thiết phải thế không? Hàn Giang Tuyết, anh là con trai đấy được không?”

Nói cũng lạ, rõ ràng là anh trai ra đời sớm hơn, nhưng Hàn Giang Tuyết lại nhát gan hay khóc nhè. Ở nhà bị Văn Niệm bắt nạt, ở nhà trẻ bị bạn cùng lớp bắt nạt, quả thực là một nhóc hay khóc danh xứng với thực.

“Tại sao lại thơm con hả Tiểu Tuyết?”

Đúng lúc đó, Văn Kha cũng bước ra khỏi phòng ngủ chính.

Hàn Giang Tuyết dính Văn Kha nhất, bé im lặng nhảy xuống khỏi ghế, chân đi đôi dép bông con thỏ màu trắng, sau đó chầm chậm chạy đến ôm chặt chân Văn Kha.

Bên miệng Văn Niệm còn dính vệt sữa, nhóc thẳng thừng nói không hề khách khí: “Thằng nhóc quỷ sứ kia nói Hàn Giang Tuyết giống búp bê, sau này còn muốn cưới anh ấy về nhà cơ.”

Không ngờ nghe thấy câu nói này Hàn Giang Tuyết còn đau lòng hơn, bé nằm nhoài trên đầu gối Văn Kha khóc càng to hơn nữa.

Văn Kha không nhịn được cười, anh bế Hàn Giang Tuyết lên dùng ngón tay lau nước mắt bên khóe mắt con mình, dịu dàng nói: “Đừng khóc, đừng khóc nữa nào… Xinh đẹp thì đã làm sao? Tiểu Tuyết nhà chúng ta là vì giống bố nên mới có thể xinh đẹp như thế này đấy.”

Lúc này Hàn Giang Tuyết mới ôm cổ Văn Kha ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng: “Thật hả ba?”

Bé Giang Tuyết có làn da trắng như sứ, và đôi mắt đen lay láy xinh đẹp giống y hệt Hàn Giang Khuyết.

Đôi mắt điệp giống như cánh hoa, con ngươi đen như hạt nhãn, nhưng mũi thì giống Văn Kha hơn, không cao như Hàn Giang Khuyết, nom càng thêm dịu dàng.

Có lẽ vì tuổi còn nhỏ nên Hàn Giang Tuyết vẫn rất mềm mại yếu đuối. Nhìn bé không hề có vẻ dữ dằn sắc sảo như sói của nhà họ Hàn, mà giống một chú nai nhỏ ngây thơ.

“Đúng thế.” Văn Kha nghiêm túc gật đầu: “Tiểu Tuyết trông giống bố lắm. Trước kia bố con như búp bê, hồi cấp ba rât nhiều người còn lén lút gọi bố là Hàn công chúa nữa cơ.”

Hàn Giang Khuyết đang cởi tạp dề đột nhiên bị bóc phốt, hắn nhẹ lườm Văn Kha một cái, nhưng sau đó lập tức đi tới xoa đầu Hàn Giang Tuyết, trầm giọng nói: “Đừng lo, đợi lát nữa bố sẽ lái xe đưa các con đến trường. Còn nữa, hai hôm nay lúc chiều tan học chú Hứa sẽ đến đón hai đứa, còn nhớ không?”

Mà nghe đến đó, đôi mắt đen như mực của Văn Niệm bỗng liếc liếc, cố ý hỏi: “Hai người lại muốn lén lút giấu tụi con đi hẹn hò đúng không ạ?”

Hàn Giang Khuyết không khỏi quay đầu nhìn về phía Văn Kha xin giúp đỡ, Văn Kha khụ một tiếng, bình tĩnh chuyền chủ đề: “Chủ nhật chú Hứa muốn dẫn các con đi câu cá, đến lúc đó xem con và Tiểu Tuyết câu nhiều hơn hay là Nam Dật và Tri Phi câu nhiều hơn.”

May thay Văn Niệm chỉ hứ một tiếng, không hỏi nữa.

Nhưng sau khi hai thằng nhóc mặc đồ ngay ngắn xong, trước khi người một nhà lên xe, Văn Niệm thừa dịp Hàn Giang Khuyết vẫn đang khởi động Land Rover, bỗng kéo tay Văn Kha nghiêm túc nói: “Ba ơi, hai người hẹn hò nhiều một chút cũng tốt đó. Mỗi lần bố đến trường học đón tụi con í, có nhiều ơi là nhiều Omega nhìn bố chằm chằm, rồi còn tìm bố nói chuyện nữa cơ. Lúc nào ba cũng bận rộn công việc, phải coi chừng bố bị người ta cướp mất, ba biết chưa?”

Văn Kha dở khóc dở cười, thực sự không biết tại sao thằng nhóc Văn Niệm này người nhỏ mà ranh mãnh đến thế. Nhưng anh vẫn kéo bàn tay mềm mụp nho nhỏ của Văn Niệm, nghiêm túc cam đoan: “Được, chờ lát nữa ba với bố con sẽ đi hẹn hò, bồi dưỡng tình cảm thêm thân mật hơn.”

Lúc này bé lãnh đạo mới hài lòng nắm tay Văn Kha cùng tiến lên xe.

Người một nhà cùng đi về phía trường học, chỉ có Hàn Giang Tuyết hình như vẫn còn chìm đắm trong nỗi đau bị cưỡng hôn, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang rưng rưng nước mắt nom thật tủi thâm.

Lúc đến cổng trường, vừa khéo Văn Niệm nhìn ra ngay kẻ đầu têu cưỡng hôn, bé chỉ chỉ ra cửa sổ xe, bắt đầu tố cáo: “Chính là thằng đó! Cái đứa đeo cặp sách màu đen ấy!”

Hàn Giang Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa thấy cậu bạn kia, cái mũi nhỏ của bé lại khẽ nhăn, sắp khóc tiếp.

Hàn Giang Khuyết nắm tay Hàn Giang Tuyết xuống xe, chậm rãi đi tới trước mặt cậu bé vai đeo chiếc cặp màu đen.

Cậu nhóc kia có mái tóc lòa xòa, quần áo cũng hơi cũ nát, nhưng chiếc quần jeans đang mặc có mấy lỗ cắt trên đầu gối rất cá tính. Nhóc ta đang đeo cặp một bên vai theo kiểu lưu manh, rất có dáng của một đại ca trường học.

“Cháu là bạn Lâm Tiểu Thụ hả?” Hàn Giang Khuyết hỏi bằng chất giọng trầm trầm.

Đôi mắt màu nâu to tròn của Lâm Tiểu Thụ đảo qua đảo lại, vừa nhìn thấy Alpha cao to mặc sơ mi đứng trước mặt, lập tức nhóc ta cũng cảm thấy gì đó bèn cố gắng ưỡn ngực, nhưng lại đáp bằng giọng rất nhỏ: “Vâng, sao, sao thế ạ?”

Hàn Giang Khuyết nói: “Chú là bố Alpha của bạn Hàn Giang Tuyết.”

Lâm Tiểu Thụ lập tức căng thẳng lùi về sau hai bước, nhóc lén lút nhìn Hàn Giang Tuyết đang núp bên cạnh, lập tức cúi đầu xuống nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cháu… Cháu chỉ muốn làm bạn với cậu ấy thôi mà.”

“Chú biết.”

Hàn Giang Khuyết nhẹ gật đầu, lúc nói chuyện, hắn ngồi xổm xuống rất tự nhiên, dùng độ cao ngang bằng với trẻ con để nhìn Lâm Tiểu Thụ, sau đó ôn hòa nói: “Tiểu Tuyết nhà chú vừa lên lớp Một, cũng rất muốn kết bạn với các bạn khác, Tiểu Thụ đồng ý cùng chơi với Tiểu Tuyết đương nhiên là quá tốt. Nhưng có lẽ bây giờ Tiểu Thụ vẫn chưa hiểu, thơm thơm là một điều rất qusy giá, đây là chuyện chỉ có thể làm với người mình thích, kể cả cháu hay Tiểu Tuyết cũng thế. Mấy đứa còn quá nhỏ, vẫn chưa hiểu được thích là cái gì, nên vẫn chưa thích hợp để thơm thơm, đúng không nào?”

Mà Hàn Giang Tuyết vẫn sợ hãi đứng một bên.

Lâm Tiểu Thụ nắm lấy quai cặp lén lút nhìn thoáng qua Hàn Giang Tuyết. Mặt nhóc ta bỗng đỏ lên, nhưng vẫn nhẹ gật đầu nhỏ giọng nói: “Vậy, vậy cháu có thể dẫn Tiểu Tuyết đến phòng học không ạ?”

Hàn Giang Khuyết cười xoa xoa đầu Hàn Giang Tuyết, nhẹ nhàng hỏi ý kiến con mình: “Được không con?”

Mãi đến khi Hàn Giang Tuyết lặng lẽ gật đầu, rốt cuộc hắn mới buông tay ra đưa Hàn Giang Tuyết và Lâm Tiểu Thụ đến cổng trường: “Đi vào đi.”

Văn Kha vẫn đứng cách đó không xa nhìn cảnh tượng này.

Ánh bình minh chiếu trên người Alpha, đường nét sắc sảo và vóc người cao lớn của hắn vốn nên ngập tràn cảm giác xa cách, nhưng hắn lại dịu dàng tựa như ánh nắng đầu xuân.

Hắn sẽ dùng bàn ta to lớn nắm bàn tay bé nhỏ của Hàn Giang Tuyết, sẽ ngôi xuống ôn hòa nhìn trẻ con nói chuyện, sẽ dùng một từ thật mềm mại đáng yêu – “Thơm thơm”.

Văn Kha bỗng nhớ đến năm đó, sau khi ân ái, hai người ôm lấy nhau nằm trên giường. Anh vuốt ve gương mặt của chàng Alpha trẻ tuổi, hỏi hắn: “Về sau em định sẽ làm gì?”

Hàn Giang Khuyết nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc nói với anh: “Làm bố.”

Chẳng ai ngờ được, cậu thiếu niên cô độc phản nghịch của khi đó cuối cùng lại thật sự lột xác thành một người cha ấm áp nhất trên thế giới.

Văn Kha đứng dưới tán cây chờ Hàn Giang Khuyết tới, sau đó nắm tay Alpha cùng quay lại xe.

Sau khi đưa con đến trường, rốt cuộc Hàn Giang Khuyết không chờ được nữa. Hắn đè Văn Kha lên ghế lái hôn một chốc, giữa lúc ngắt quãng, hắn vội vã thấp giọng hỏi: “Chúng ta còn chơi… Thứ đó không?”

Văn Kha ôm cổ Alpha, nói: “Em muốn chơi, vậy mình chơi thôi.”

Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy lấp lóe sáng.

Dù đã kết hôn nhiều năm, nhưng lúc phát tình hai người họ vẫn mãnh liệt giống tình yêu cuồng nhiệt của mười năm trước.

“Thứ đó” là một phần mềm nhỏ.

Đây là thứ mà Hứa Gia Lạc đưa cho hai người, là một app trước đó hắn tiện tay thiết kế hồi còn làm trợ giảng ở trường đại học.

Alpha và Omega có thể ngẫu nhiên rút ra nhân vật, sau khi ở bên nhau, phải căn cứ vào nhân vật để nghĩ ra một kịch bản nhỏ đặc biệt.

Vào kỳ phát tình mấy ngày trước, hai người họ lần lượt rút được giáo sư vs sinh viên, cảnh sát vs phạm nhân, không ngờ Hàn Giang Khuyết lại rất thích app nhỏ này.

Lần này thì đặc biệt hơn chút, Văn Kha rút được hoàng thượng, Hàn Giang Khuyết lại là quý phi –

Độ khó không hề thấp.

Ở phương diện này Hàn Giang Khuyết rất nhập vai, hắn cắn tai Văn Kha nhẹ nói: “Lộc hoàng thượng, đêm nay ngài định sủng hạnh ta thế nào đây?”

Văn Kha ôm mặt Hàn Giang Khuyết. Đối mặt với gương mặt như hoa này, thật sự rất khó để không nảy sinh cảm giác làm vua. Anh cảm thấy mình hơi thấy đẹp mờ mắt, bèn khàn giọng đáp: “Hàn quý phi, ta…”

Anh nghĩ nghĩ, quyết định tăng mức độ tinh tế diễn kịch, bèn đổi một xưng hô: “Trẫm muốn trói ngươi lại.”

(Lược bớt một đoạn như sói như hổ.)

……….

………..

“Vâng, thưa Lộc hoàng thượng.”

Hàn Giang Khuyết nheo mắt mỉm cười, hiển nhiên hắn rất thích nhân vật này.

Lúc hưng phấn chính là thời khắc hắn quyến rũ nhất.

Hàng lông mày sắc sảo, đôi mắt đen láy hiện lên chút hung tướng, nhưng hết lần này đến lần khác, ánh mắt của hắn lại có thể toát lên vẻ nũng nịu. Một Alpha vừa dữ dằn vừa yêu kiều thực sự khiến không có ai có thể kháng cự.

Văn Kha ôm hắn nhào lên chiếc chăn mềm mại, dùng cà vạt của mình trói tay Hàn Giang Khuyết lên đầu giường, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới dừng lại.

Bởi vì là hoàng thượng, nên sau khi kết thúc, Văn Kha vẫn ôm Hàn Giang Khuyết vào lòng một cách bá đạo. Anh nâng cằm hắn lên, đoạn cúi đầu hạ từng nụ hôn xuống rất đỗi nhẹ nhàng.

Hàn Giang Khuyết rất hưởng thụ thời gian làm quý phi.

Hắn lười biếng ghé đầu lên bả vai Văn Kha, tay cũng không quên đặt ở phần mình thích nhất…

Sau khi Văn Kha sinh con xong, hắn luôn cảm thấy chỗ đó hình như càng giống một vầng trăng tròn hơn. Thực ra năm đó sau khi hắn tỉnh lại khỏi cơn hôn mê, vì tay chân không còn sức nên có thể thường xuyên được ghé vào lồng ngực thi thoảng sẽ tản mác mùi sữa thơm của Văn Kha – người vừa sinh bé con.

Thời điểm đó Văn Kha còn chưa hòa hoãn khỏi niềm vui sướng khi thấy hắn vừa thức tỉnh, nên đối xử với cục cưng mới ra đời cũng không thương bằng hắn, khiến Hàn Giang Khuyết còn ngây thơ vui vẻ một lúc rất lâu.

Khi đó, hình như hắn vẫn chưa có tự giác làm một người cha cơ.

Từng nụ hôn vụn vặt rơi lên mặt hắn, Hàn Giang Khuyết tùy hứng hưởng thụ âu yếm vuốt ve của Văn Kha.

Ở cái tuổi ba mươi, chỉ có trước mặt người yêu hắn mới có thể tùy ý nũng nịu thế này.

Ngày thường khi đứng trước mặt Niệm Niệm và Tiểu Tuyết, đương nhiên hắn vẫn là một người cha Alpha thành thục chững chạc. Nhưng lúc hai đứa nhóc không có ở đây, khi chỉ còn một mình độc chiếm Văn Kha, hắn vẫn là “Cục cưng sói con” độc nhất vô nhị của anh.

Nghĩ đến hai đứa con, Hàn Giang Khuyết bỗng mở to mắt hơi lo lắng nói: “Anh coi, nếu như về sau Tiểu Tuyết phân hóa thành Alpha thì phải làm sao đây?”

“Thành Alpha thì sao hả?” Văn Kha hỏi.

“Thì…” Ông bố Hàn Giang Khuyết vẫn chưa hưởng thụ đủ đã bỗng cảm thấy hao tâm tổn trí, thở dài thườn thượt: “Quá nhút nhát, cũng quá đáng yêu, tính tình thế này phân hóa thành Alpha thì coi sao được?”

Văn Kha chỉ dịu dàng cười, lại không trả lời ngay.

“Anh cười gì thế?”

“Anh cười em đấy.” Văn Kha thơm trán Hàn Giang Khuyết: “Người làm cha như em không phải cũng là tiểu công chúa Alpha cần được bảo vệ đó sao? Chẳng lẽ con không giống em…”

“Anh trai à…” Hàn Giang Khuyết lật người cọ lên mặt Văn Kha, nhẹ nói: “Nhưng mà em còn có anh, nếu Tiểu Tuyết là một Alpha nhát gan, liệu con có gặp được một Omega giống như anh luôn bảo vệ em không?”

“Có chứ. Thực ra Alpha cũng được mà Omega cũng không sao, không cần phải hạn chế cá tính của mình. Nếu con mình có là một Alpha nhát gan thích khóc cũng đâu có hề gì, Tiểu Tuyết và Niệm Niệm đều sẽ có con đường thuộc về mình.”

Hàn Giang Khuyết không nói gì.

Chẳng biết tại sao, khi nghe thấy Tiểu Tuyết và Niệm Niệm đều sẽ có con đường của mình, hắn bỗng nghĩ đến bàn tay be bé mềm xinh mình nắm trong tay vào sáng nay đến trường, nghĩ đến có một ngày con sẽ lớn lên, sẽ không còn cần hắn dắt tay đến trường như hôm nay.

Có lẽ hai đứa sẽ ra nước ngoài, có thể sẽ yêu rất nhiều người, có thể sẽ không còn thường xuyên về nhà. Nghĩ đến những điều này, Hàn Giang Khuyết bỗng cảm thấy lòng hơi phiền muộn.

Văn Kha bỗng len lén nghiêng người qua, cắn lên chóp mũi hắn: “Sói con, em nói xem, đến sáu bảy mươi tuổi em có còn gọi anh là anh trai không? Có còn nũng nịu với anh nữa không?”

Hàng mi dài của Hàn Giang Khuyết khẽ chớp một cái, mặt hắn thốt nhiên đỏ bừng lên, một lát sau mới ngoan ngoãn nói: “….Có chứ.”

Nghĩ đến cảnh tượng bản thân mình già nua nép vào vai Văn Kha mặt cũng đầy nếp nhăn để nũng niụ, Hàn Giang Khuyết cảm thấy khá buồn cười. Nhưng bỗng nhiên, dường như hắn không còn sợ hãi già đi nữa.

Cha mẹ, con cái, đều là những mối quan hệ ràng buộc sâu sắc, nhưng cuối cùng vẫn không thể bầu bạn cả đời.

Chỉ có người yêu, mới là bạn đồng hành độc nhất vô nhị.

Bởi vì đôi bên cùng đi trong cùng một dòng thời gian, nên thời gian trôi qua mới không còn quan trọng nữa.

Cuối cùng rồi chúng ta sẽ cùng nhau già đi, cùng nhau bất diệt.

Có chứ, anh trai.

Đợi đến ngày chúng ta già nua, em vẫn sẽ làm nũng với anh.

……………

Ngày 10 tháng 5, khối lớp Một trường tiểu học Tuyết Dương tổ chức cuộc thi vẽ tranh.

Chủ để vẽ là “Gia đình của em”, nên ban tổ chức đã mời tất cả phụ huynh của các học sinh cùng đến tham gia.

Hình như Hàn Giang Tuyết được kế thừa thiên phú của Nhiếp Tiểu Lâu, bé rất thích vẽ tranh, nhưng đến lúc đứng trên sân khâu, bé lập tức xấu hổ ngại ngùg. Cũng may là nhóc Văn Niệm rất thành thạo với những chuyện thế này. Hai bé đứng trên sân khấu, mỗi đứa nắm một bên cuộn tranh, sau đó bắt đầu giới thiệu.

“Ba ba Omega nhà tụi em tên là Văn Kha ạ, ba là ông chủ của công ty phát triển app, em và Niệm Niệm gọi ba là ba.”

Hàn Giang Tuyết nhút nhát nhìn chằm chằm dưới sân khấu, nói rất nhỏ.

“Còn bố Alpha nhà tụi em tên là Hàn Giang Khuyết, bố là người đại diện quyền anh, còn tổ chức rất nhiều cuộc thi đấu quyền anh ở thành phố B.”

Văn Niệm lập tức tiếp lời, giọng lanh lảnh rõ ràng.

“Hồi cấp ba khi bố theo đuổi ba Văn Kha đã từng vẽ rất nhiều bức tranh, trong đó toàn vẽ một cậu bé và chú hươu cao cổ. Hươu cao cổ chính là bố, bố nói, ba là người dịu dàng nhất, có hàng lông mi thật dài, lại thích bảo vệ người, giống như hươu cao cổ to lớn.”

“Cậu bé là bố.” Hàn Giang Tuyết cầm tranh. Dường như sau đó bé đã được Văn Niệm cổ vũ, giọng nói cũng lớn hơn chút đỉnh: “Bởi vì bố thích cảm giác được ba bảo vệ. Nhưng giờ bố đã lớn rồi, không còn là cậu bé nữa. Bố của em cao đến 1m92 lận, cao ơi là cao.”

“Ảnh đại diện wechat của ba là một con hươu cao cổ đang cười ngốc nghếch.’

“Ảnh đại diện wechat của bố là bố đang hôn hươu cao cổ. Hai người họ sến súa lắm cơ.” Văn Niệm bi bô nói.

Hàn Giang Tuyết lén kéo Văn Niệm một cái, sau đó lấu dũng khí ngẩng đầu lên nhìn về phía các phụ huynh và học sinh bên dưới, nghiêm túc nói: “Đây chính là gia đình của chúng em.”

Hai bạn nhỏ một người cầm bên trái người kia cầm bên phải chậm rãi kéo cuộn tranh ra/

Chỉ thấy đó là một bức tranh tô bằng sáp màu, trong tranh là bầu trời xanh thăm thẳm. Mặt trời đang rọi chiếu lên mặt đất, trước một căn nhà màu nâu là một đồng cỏ bao la xanh tươi, Có một chú hươu cao cổ đeo chiếc nơ màu hồng phấn, và cả một người đàn ông cầm bao tay quyền anh.

Lần này, Hàn Giang Khuyết đứng bên cạnh hươu cao cổ, hắn đã cao bằng chú hươu, và đang dịu dàng ôm lấy cổ hươu, hôn lên mặt nó.

Còn cậu nhóc từng có mặt trong tranh đã biến thành hai nhóc, một nhóc là Hàn Giang Tuyết đi đôi dép bông hình thỏ, ôm chân hươu cao cổ, một là Văn Niệm đang kéo tay Văn Kha

Đây là gia đình mà Tiểu Tuyết và Niệm Niệm vẽ.

Các thầy cô vỗ tay, sau đó gọi Văn Kha và Hàn Giang Khuyết cùng tới chụp ảnh lưu niệm.

Cả nhà họ đứng chung một chỗ như trong bức tranh vẽ, Văn Kha nắm tay Tiểu Tuyết, Hàn Giang Khuyết nắm tay Niệm Niệm.

Cô giáo cầm máy ảnh polaroid cười nói: “Nói Cheese nào!”

Một nhà bốn người cùng hô to: “Cheese!”

*Một thủ thuật hay dùng khi chụp ảnh để mọi người trong ảnh cười tươi và tự nhiên, người chụp có thể bảo người chụp hình nói nhiều tư khác nhau như cheese, kawaii, money… chẳng hạn, vì khi nói những từ này khóe miệng sẽ cong lên.

Hàn Giang Tuyết đỏm dáng mở to mắt, mà Văn Niệm thì cười há miệng để lộ hàm răng bị khuyết một chiếc răng cửa.

Chỉ nghe tanh tách một tiếng, trong giây phút đèn flash sáng lên, Văn Kha và Hàn Giang Khuyết cùng quay đầu hôn người kia, đôi môi ngốc nghếch chạm vào nhau.

Ảnh chụp của máy polaroid đã lưu lại một giây đó –

Lần này, không còn là cậu bé con hôn lên mặt chú hươu cao cổ cười ngốc nghếch.

Mà là trước mặt máy ảnh, Văn Kha và Hàn Giang Khuyết trao cho nhau một nụ hôn vĩnh hằng.

_________________

Chính văn hoàn.

Lời của tác giả:

(Mấy câu đầu là thông báo minigame hoàn Tình cuối thôi mình không edit)

Thực ra lần hoàn truyện này này tôi cực kỳ không nỡ, không biết có phải vì lần đầu tiên viết sinh tử văn hay không, đây cũng là lần thứ nhất tôi làm bà ngoại sói. Lúc viết đến hồi cuối, tôi không kìm được mà phải rớt mất giọt nước mắt heo, nghĩ: Đây là lúc buông tay để các con được hạnh phúc ở thế giới kia rồi.

Viết văn luôn luôn là một trận chiến, một trận chiến không phải với bất cứ ai, mà là với chính mình. Trong hành trình hươu sói dài đằng đẵng này, đó là điều tôi đã lĩnh hội được sâu sắc nhất.

Tiếp theo tôi phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tháng tư cố gắng viết cho xong phiên ngoại vấn chưa yên lòng bên kia.

Tình cuối sẽ có một phần phiên ngoại ngọt ngào, bao gồm chút việc ngốc nghếch hai người làm lúc bắt đầu nuôi con, mọi người có ý tưởng gì khác cũng có thể nói cho tôi nha.

The end