Tình Cuối Là Quan Hệ Cô Trò

Chương 41




Chuyện tình của Trạch Tịnh Cơ trước giờ như một trang giấy trắng, không ai yêu thích cô, cô không yêu thích ai chẳng qua là mấy người đó chưa chuẩn bị tỏ tình đã bị cô quăng cho bộ dạng lạnh lùng rồi đầu hàng xin lui quân.

Thực chất tính tình Trạch Tịnh Cơ không tính là dạng băng lãnh mà là lãnh đạm đối nhân, cô nghĩ không cần thiết phải thể hiện cảm xúc ra bên ngoài vì trông nó thật ngu ngốc, chỉ là sau khi gặp phải Ngôn Thanh Lãng cô không phát giác được nội tâm mình từ khi nào đầy sự ấm áp trong đó mà thể hiện công khai nhìn Ngôn Thanh Lãng một cách ôn nhu tuy rằng còn có những khi cô dùng bản tính tùy hứng chỉ đối với duy nhất Ngôn Thanh Lãng, đơn giản cô cảm thấy rất thú vị.

Tâm tình vì một người nào đó thay đổi rất mãnh liệt, từ lãnh đạm sang ngẫu hứng đến ôn nhu, Trạch Tịnh Cơ từng tự hỏi bản thân rất nhiều vì sao lại yêu thích một người lại còn là nữ nhân? Là do bị sinh hoạt hằng ngày của Lan Thanh Hoa và Trạch Tử Tử ảnh hướng hay là thích sự đặc biệt nào đó trong Ngôn Thanh Lãng, còn có thể là nhân duyên...?

Cũng từ khi đem tâm thầm thương Ngôn Thanh Lãng, Trạch Tịnh Cơ nhận ra mình rất thích khóc, những giọt nước mắt này đưa ra cả ngàn lí do, lí do lại chỉ có một là thương tâm Ngôn Thanh Lãng không có tình ý với mình mà rơi lệ, lúc đầu nó trông thật ngu xuẩn nhưng Trạch Tịnh Cơ còn làm gì khác ngoài trút hết tâm tình vào việc khóc, chẳng lẽ mạnh dạng đứng trước Ngôn Thanh Lãng không có tình cảm mà thét vào mặt nàng " TÔI YÊU EM "? Như vậy nếu có cái kết đẹp thì mọi chuyện sẽ kết thúc êm đềm thế ngược lại...? Thành bi kịch không?

Ngôn Thanh Lãng chẳng biết lúc nói ra ba chữ yêu đó trong lòng Trạch Tịnh Cơ có bao nhiêu thấp thỏm có bao nhiêu lo lắng kèm bất an đâu. Cứ ngỡ Ngôn Thanh Lãng sẽ vung tay hất bỏ mặc cô nào ngờ lại không đáp gì vô tình để cô âm thầm chờ đợi, thôi bỏ đi, là Trạch Tịnh Cơ nghĩ nhiều, dẫu sao chỉ cần Ngôn Thanh Lãng không nhẫn tâm đẩy cô ra xem như không liên can đến cuộc đời của nàng là được, Trạch Tịnh Cơ vẫn sẽ nguyện ôm tâm tư này đến cuối đời ở bên cạnh Ngôn Thanh Lãng chăm sóc nàng.

Trạch Tịnh Cơ luôn có ý tốt từng chút quan tâm Ngôn Thanh Lãng kể cả chuyện học tập lái xe này nhưng Ngôn Thanh Lãng đáng trách không nghe lời mà phóng ẩu? Khi tận mắt thấy Ngôn Thanh Lãng ngã xe ngực cô như bị thổi phồng, sợ hãi không ngừng dồn dập tới tuy nhiên Trạch Tịnh Cơ hiểu Ngôn Thanh Lãng được mình chiều đến hư rồi cho nên chừng bộ mặt tôi-không-quan-tâm-em quăng cho nàng, để xem sau này nàng còn dám nghịch ý cô không.

Một tuần sau khi xuất viện Ngôn Thanh Lãng còn hơn bị giam lỏng, phần ăn cũng toàn là cơm rau đậu hũ, cơm rau đậu hũ, Trạch Tịnh Cơ nói cái gì bị thương ở da phải cử ăn những thứ mặn tránh bị dị ứng, bác sĩ nói cần phải ăn nhiều thức ăn chứa chất can-xi để bồi cho xương mà... Ngôn Thanh Lãng cực kì bất mãn nha! Vài ngày đầu còn thường xuyên bên tai Trạch Tịnh Cơ cằn nhằn, vài ngày sau... thôi bỏ đi mở miệng than thở còn không dám, biện pháp để đối phó Ngôn Thanh Lãng chỉ có một: " Uầy... xem ra trình độ anh ngữ của em tốt hơn rồi, cố gắng cho kì thi phổ thông cuối đấy ". Mặt Ngôn Thanh Lãng đầy đau khổ, nhược điểm của nàng chính là không tốt về anh văn lại bị cô bắt được, xem ra trái ý không cạp đậu hũ nhai là không đảm bảo điểm số trên trung bình được rồi.

Chưa nói không được ra ngoài đường chơi... quả thật là giam lỏng mà!! Một cái xương gãy, một vết trầy nhỏ... hại chán chết Ngôn Thanh Lãng rồi!!!

Vẻ mặt nhàm chán của Ngôn Thanh Lãng nhìn vào miếng đậu hủ trắng tinh trước mắt, để cho hợp phong cảnh Ngôn Thanh Lãng dùng giấy bao thực phẩm chùm tóc, quấn mền quanh người biến hóa thành một ni cô xinh đẹp, có điều... ni cô này có sắc tâm.

< Đậu hủ vừa trắng vừa mềm như ngực của Cơ Cơ vậy... >.

Ngôn Thanh Lãng buông muỗng trong tay, dùng đầu ngón tay chọt nhẹ vào mặt trên đậu hủ cảm thán ra miệng – Oa!!! Độ mềm và căng như nhau luôn nha!!

" Mềm căng gì cơ? ".

Trạch Tịnh Cơ vừa vào phòng đã thấy một bộ dạng ni cô của Ngôn Thanh Lãng đã sớm cười ra nước mắt, tựa lưng vào cánh phòng chấp tay miệng luôn mỉm cười nhìn từng động tác của Ngôn Thanh Lãng, có hơi khó hiểu vì sao Ngôn Thanh Lãng dùng tay nhấn vào đậu hũ lại còn lắc đầu sau đó còn chợt la lên. Ngôn Thanh Lãng giật người theo bản tính xoay đầu nhìn Trạch Tịnh Cơ hốt hoảng.

< Chết bà rồi a!!! >.

" Lúc trước ăn đậu hủ không từ từ tận hưởng thì ra nó vừa căng vừa mềm nhìn một cái làm em thèm nhỏ dãi nga... ha...ha ".

Nếu không phải có hai chữ ha ha ngượng ngùng cuối câu Trạch Tịnh Cơ có thể sẽ bỏ qua chuyện này không truy cứu nữa nhưng giọng điệu này nhất định là có ẩn ý trong đó, Trạch Tịch Cơ đến đứng trước Ngôn Thanh Lãng dùng tay tháo bao trắng trên đầu để sang một bên, nhẹ nhàng khòm người bỏ mền ra khỏi thân Ngôn Thanh Lãng rồi vung tay lướt lả cởi từng nút áo sơ-mi của nàng.

Một loại hành động xảy ra như đánh vài tia điện vào đầu Ngôn Thanh Lãng làm nó tê liệt, cái gì đây? Ngôn Thanh Lãng đang ngu ngốc để cho Trạch Tịnh Cơ tùy ý cởi áo sao? Cô rốt cuộc muốn làm gì?

" Làm gì đấy... " – Trên mặt Ngôn Thanh Lãng đã sớm nhiễm một tầng mây hồng ngượng ngùng hỏi.

Kết thúc nút áo cuối cùng, lộ ra bra màu hồng tinh mắt. Ngôn Thanh Lãng trợn mắt cảm nhận ngực mình bị một trận tập kích, ối ~!!!

< WTF!!!! >.

Sau một trận tập kích ngực qua, bàn tay Trạch Tịnh Cơ lưu lại chút ấm áp của cặp ngực đó, tuy là không lớn nhưng vừa đủ một bàn tay nhào nắn cũng tạm được. Khóe miệng Trạch Tịnh Cơ vung lên một nụ cười ác ý, dùng giọng điệu câu dẫn chậm rãi nói:

" Lúc trước em bóp ngực tôi, tôi bảo em chịu trách nhiệm em đã không đồng ý thì cứ coi như đây là trả lại cho em nhưng... " – Ánh mắt Trạch Tịnh Cơ quét khắp cơ thể đang bị Ngôn Thanh Lãng ngượng ngùng dùng mền che lại, thú vị nói tiếp:

" Em đã lột đồ của tôi... cho nên mau cởi ra hết cho tôi nhìn lại một lượt vậy thì chúng ta không ai nợ ai nữa? ".

Trạch Tịnh Cơ không phải ngu ngốc không biết đêm đó là Ngôn Thanh Lãng thay đồ mình thì không tiểu nhân không nhìn gì bất quá chưa đến lúc đòi lại công bằng thôi, bây giờ thì...

" Cởi nhanh đi bảo bối ~ ".

< Có chết cũng không cởi > - Trong lòng Ngôn Thanh Lãng thầm nguyền rủa Trạch Tịnh Cơ cả đời không thể đau khổ!!

" Đó là em giúp chị mà!!! " – Ngôn Thanh Lãng rất muốn tìm một cái hố cho mình nhảy xuống đó chôn sống cho rồi đi!!

" Tôi đã nhờ em giúp sao? ".

"... ".

" Hay là để tôi giúp lại em cởi vậy nha ~ ".

Nhìn thấy người sắp lại gần Ngôn Thanh Lãng chỉ còn cách dùng tài năng diễn ra khóc lớn, nước mắt cũng giảy dụa ra hết vì chột dạ.

" Không... cởi mà!!! " – Ngôn Thanh Lãng nói khóc lẫn lộn chỉ nghe tiếng hức là lớn.

Trạch Tịnh Cơ biểu cảm không vào đâu nhìn Ngôn Thanh Lãng như con nít khóc nhè lại còn đặc biệt khóc ra tiếng lớn, chậc... Qúa trẻ con, Trạch Tịnh Cơ nhẹ chuyển đầu Ngôn Thanh Lãng đến ngực mình ôm vào, Ngôn Thanh Lãng lập tức im thít.

< Ngực của Cơ Cơ quả nhiên rất thích hợp để tựa vào, mềm mại làm sao... tim chị ấy sao có thể nhanh như vậy a~ >.

Trạch Tịnh Cơ nhìn Ngôn Thanh Lãng cười hì hì, thở dài.

< Đồ ngốc, phải làm sao để em chịu chấp nhận tôi đây? >.

" Cơ Cơ... em cũng yêu chị nữa đấy hì hì " – Ngôn Thanh Lãng vẫn nhắm mắt hưởng thụ sự ấm áp lòng ngực. Vì sự ôn nhu của Trạch Tịnh Cơ nàng đã sớm muộn bị rung động rồi.