Tình Cuối Là Quan Hệ Cô Trò

Chương 32




Đang sải từng bước trên đường như một mỹ nữ trong truyền thuyết bước ra, công nhận là có rất rất nhiều cặp mắt để ý đến nhưng vừa gặp mặt Ngôn Thanh Lãng đã không ưa cái tên đồ đen đẹp như soái ca Trần Khiếu Hạo này, so đi so lại với Đại Phong thật ra một chút tên này cũng không đáng yêu.

Từ trước người thân của Ngôn Thanh Lãng nói thẳng ra là ngoài Ngôn Phù đi đều không có, bao năm qua Ngôn Thanh Lãng đều sẽ đón giao thừa một mình, vào mùng một tết Ngôn Phù liền nhờ người chở đến chơi với Ngôn Thanh Lãng. Năm nay cũng như thường lệ chỉ có điều vừa đến nhấn chuông rất nhiều lần mà không gặp người cũng là kính trong suốt có thể nhìn xuyên nội thất nhưng vẫn không thấy gì Ngôn Phù đành buồn bã trở về.

Từ đó Ngôn Phù rất ấm ức và còn muốn gặp mặt Ngôn Thanh Lãng nên nhờ tư cơ đến ngày nghỉ liền chở đến nhà, đã đến rất nhiều lần nhưng hình như cuối tuần Ngôn Thanh Lãng đều không có mặt tại nhà, chẳng qua Ngôn Phù không biết là mỗi cuối tuần Ngôn Thanh Lãng đều qua thăm 2 vị sư mẫu ấy mà.

1 tuần gần đây Ngôn Phù một lần nữa đến, cái gì chưa vào đã nhìn thấy bảng hiệu treo "NHÀ ĐÃ BÁN" to đùng ở trước cửa, không hiểu chuyện gì đã xảy ra Ngôn Phù đành trở về báo với ba và Ngôn Chắn.

Ngôn Chắn bắt đầu sai người đi tra hỏi, người mua lại nhà là một đôi vợ chồng, họ bảo người bán cho họ là hai cô gái xinh đẹp mà còn lấy giá rẻ họ liền đồng ý mua căn nhà này an cư lạc nghiệp, sau đó hỏi thêm còn có để lại số điện thoại không đôi vợ đó nói không. Cuối cùng nhờ thám tử điều tra Ngôn Thanh Lãng hiện tại sau khi tan trường liền đi nơi đâu, như vậy mới biết được rõ Ngôn Thanh Lãng đang ở một căn biệt thự gần khu X còn sống chung với cựu phu nhân.

Trần Kiều Hạo là một nam nhân vừa đẹp trai lịch lãm là một hình tượng tốt trong lòng tất cả các cô gái mơ ước, Trần Kiều Hào một lòng vẫn muốn làm trợ lí bên Ngôn Chắn, Ngôn Chắn rất đắc tâm con người này.

Được lệnh của Ngôn Chắn Trần Kiều Hạo dùng xe chạy đến khu X tìm Ngôn Thanh Lãng, dọc đường chạy lại thấy được khuôn mặt quen thuộc trong ảnh Ngôn Chắn đã đưa cho chính là Ngôn Thanh Lãng, ấn tượng ban đầu của Trần Kiều Hạo đối với Ngôn Thanh Lãng cũng không tốt lắm cho dù khuôn mặt Ngôn Thanh Lãng rất đẹp nhưng khi nhăn lại thật là làm người khác cảm thấy sợ run, run vì mỹ nhân nổi giận, run vì mỹ nhân yêu nghiệt muốn giết người bằng cái nhăn mày a~, ai bảo do đang nghĩ đến cảnh vui sướng được Trạch Tịnh Cơ dẫn dắt cách lái xe mà ngươi làm phiền chứ!

Gặp mặt Ngôn Chắn, Ngôn Thanh Lãng rất tự nhiên chào hỏi xong nhanh vào vấn đề liền hỏi chuyện gì cần gặp cô, Trần Kiều Hạo là một người tao nhã nếu không đã nhanh chóng bay vào tát Ngôn Thanh Lãng một cái vì vô lễ rồi. Ngôn Chắn hiểu tính tình của Ngôn Thanh Lãng quanh năm suốt tháng vẫn không đổi, vẫn cứng đầu như hồi nhỏ, nghĩ đến đó Ngôn Chắn vừa cười vừa mang theo thương tâm.

Ngôn Thanh Lãng đã sang tuổi 18 chuẩn bị chọn ngành, Ngôn Chắn liền muốn Ngôn Thanh Lãng đi du học ở Pháp, thành thạo công việc rồi sẽ quản công ti của ông. Trong phút chốc Ngôn Thanh Lãng có hơi bất ngờ sau đó từ chối thẳng, Trần Kiều Hạo thấy Ngôn Chắn trầm mặt lâu đành lên tiếng.

" Có lẽ cô không biết, chính là một tay Ngôn lão gia ở phía sau nuôi dưỡng cô, mong cô nên tôn trọng quyết định này của Ngôn lão gia ".

< Nuôi dưỡng cái gì, chẳng phải ông bỏ mặc tôi sống như thế nào sau hừ >

Ngôn Thanh Lãng không tin nhíu mày, từ đầu đã không thoải mái chút nào dùng giọng băng lãnh phản đáp.

" Cảm ơn ý tốt của Ngôn lão gia nhưng tôi không nhất thiết phải đi đâu cả, ở Việt Nam chính là tốt nhất rồi ".

Cái giọng điệu này quả thật Ngôn Chắn nghe không lọt tai nhất là cái từ " Ngôn lão gia " kia, ông có hơi tức giận mà lớn tiếng.

" Con còn không nghe ta liền tìm cách phế Trạch Tịnh Cơ!! "

Chấn động đến Ngôn Thanh Lãng rồi, làm sao Ngôn Chắn có thể biết được Trạch Tịnh Cơ. Cái gì Ngôn Thanh Lãng cũng chưa nhắc qua mà? ÔI cái tin đồn xã hội chết tiệt! Ngôn Thanh Lãng thầm mắng bậy trong đầu.

< Lão già chết tiệt, dám dùng Cơ bảo bối uy hiếp mình!! Ngàn lần phẫn nộ >.

Ngôn Thanh Lãng còng hai tay thành nấm đấm, dù sao chỉ là Ngôn Chắn biết trên mạng đi như vậy đâu có nghĩa cái gì Ngôn Chắn cũng biết, Ngôn Thanh Lãng rất thông minh bình thản đáp.

" Cuộc sống của người khác ông đừng vì chuyện của tôi mà làm bừa, nếu Trạch Tịnh Cơ xảy ra chuyện gì ông nghĩ cả đời này tôi sẽ uy thuận ông? "

" Trả lời rất hay, thi xong cao đẳng liền dọn hành lí ta sẽ cho người đến đón con, Kiều Hạo đưa con bé về đi " – Ngôn Chắn hài lòng nói.

Ngôn Chắn vừa dứt lời có một giọng nói khả ái vang lên cũng đồng thời làm Ngôn Thanh Lãng vui mừng.

" Lãng Lãng khoan hả về ".

- --------------------------------

Một thân quan sát đối phương, quả nhiên khí thế của hai người rất mạnh, nhưng đem so thì Trạch Tịnh Cơ chiếm lực sát thương cao hơn Lãnh Mỹ dù sao cũng nhỏ tuổi hơn vả lại người trước mắt cũng là một giáo viên nên biết điều mà lên tiếng trước.

" Cô Trạch đến nếu chỉ đến tìm Ngôn Thanh Lãng thì không có người ở đây ".

Nhìn sơ qua cũng không có gì đi, với lại bình thường Ngôn Thanh Lãng và Lãnh Mỹ chơi thân với nhau có thể người thật là không có ở đây. Trạch Tịnh Cơ đành tạm biệt một tiếng trở về.

- -----------------------------

Vừa về đến thì trời đạ sạp tối, mang tâm trạng thấp thỏm đầy lo lắng vào nhà, linh cảm mách bảo người ở trên phòng Trạch Tịnh Cơ liền hối hả quăng giầy cao gót sang một bên chạy nhanh lên cầu thang, thật bất cẩn chưa kịp gặp người đã gặp mặt đất trước, đúng vậy là Trạch Tịnh Cơ vấp chân ngã nhào về phía trước cũng may dung nhan xinh đẹp vẫn chưa bị hủy nhờ đôi tay chống cự thay đó chân bị trật, Trạch Tịnh Cơ cắn răng chịu đau đớn ngồi ở góc cầu thang.

Cũng hơn nửa tiếng kể từ khi Ngôn Thanh Lãng trở về nhà và nằm suy nghĩ lại vấn đề đó rồi, đợi một người vẫn là lâu như vậy. Ngôn Thanh Lãng khát nước muốn xuống bếp liền thấy bóng lưng có vẻ cô đơn của Trạch Tịnh Cơ, Ngôn Thanh Lãng choàng tay ngang cổ của Trạch Tịnh Cơ dùng giọng ôn nhu hỏi.

" Chị làm sao mà ngồi ở đây "

Hình như Trạch Tịnh Cơ khóc...?

" Cơ Cơ làm sao vậy? "

Trạch Tịnh Cơ không trả lời làm trong lòng Ngôn Thanh Lãng vơi lên nổi lo sợ cho đến khi một giọng nói yếu ớt vang lên.

" Em khi nào mới không làm tôi lo lắng nữa? "

" Xin lỗi mà "

Trạch Tịnh Cơ gạt tay Ngôn Thanh Lãng ra đứng vững lên do dùng sức hơi mạnh mà chấn động đến chân đang bị trật Trạch Tịnh Cơ ngã nhào về phía trước again, Ngôn Thanh Lãng nhanh chóng đỡ người phía trước, lúc này Trạch Tịnh Cơ vô tình áp tai vào ngực Ngôn Thanh Lãng, nghe rất rõ nhịp tim có thể nói là nhanh đi, Trạch Tịnh Cơ siết chặt vòng tay ôm eo Ngôn Thanh Lãng hơn.

" Tôi yêu em ".