Tối hôm qua tan cuộc lúc mấy giờ, Hạ Giai Ngôn không rõ lắm. Nhưng sáng nay cô gặp Lục Tiệp ở phòng học, tinh thần sảng khoái như mọi khi, không một chút nào cảm thấy tiều tụy.
Chu Đình đã liên tục đến sớm hai tuần lễ, nhưng đến tuần thứ ba thì cô không thể nào kiên trì nổi, chỉ có thể ngay thời điểm chuông vào lớp reo lên mới hấp ta hấp tấp chạy vào phòng học. May mắn Lục Tiệp chẳng nói gì cả, nói vài câu chào hỏi với mọi người rồi bắt đầu bài giảng.
Mấy buổi học trước không tập trung, khiến Hạ Giai Ngôn nhìn vào giáo trình chỉ thấy vô cùng lạ lẫm. Chu Đình chống cằm lên đuôi bút, trạng thái không tốt hơn Hạ Giai Ngôn là bao. Mãi đến khi Lục Tiệp muốn mời sinh viên trả lời một số vấn đề, hai cô mới giật mình khôi phục tâm trạng, quýnh lên vội vàng lật sách vở. Nghe Lục Tiệp kêu lên một cái tên xa lạ, hai cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc nghỉ giải lao, Chu Đình phá tan dự định chuồn khỏi lớp của Hạ Giai Ngôn, cô bắt lấy tay áo Hạ Giai Ngôn, đè thấp giọng nói : “ Cậu thành thật khai báo ngay cho tớ, cậu với cái tên đàn ông trên bục giảng kia có quan hệ gì hả?”
Vì vấn đề này, Chu Đình đã mấy lần gọi cho Hạ Giai Ngôn, mà Hạ Giai Ngôn mỗi lần đều lấy cớ này cớ nọ trả lời qua loa tránh né cô. Sự tò mò trong cơ thể càng ngày càng tăng lên, nếu hôm nay không tìm được đáp án, cô nhất định không buông tha.
Hạ Giai Ngôn biết hôm nay không thể nào trốn thoát, đành ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng đem bàn tay của Chu Đình mở ra : “ Quan hệ của tớ và anh ta, cũng giống với quan hệ của cậu với anh ta. Tớ là học sinh của anh ta, anh ta là thầy của tớ, nói đơn giản hơn, chỉ là quan hệ thầy trò mà thôi.”
Chu Đình tức đến nghẹn lời, ngừng một chút mới quát tên cô.
Tay Hạ Giai Ngôn vuốt vuốt cô, dừng vài giây nói : “ Tớ với Lục Tiệp từng là bạn học, chúng tớ quen biết từ nhiều năm trước.”
“ Các cậu quen biết thì nói là quen biết, tại sao phải giấu hả?” Chu Đình lập tức hỏi tới : “ Rốt cuộc là quen biết thế nào?”
Hạ Gia Ngôn tránh nặng tìm nhẹ nói : “ Anh ta với anh tớ giống nhau, bọn họ đều là thành viên trong đội bóng rổ của trường, cho nên tương đối gọi là có quen biết. Tớ hay đến tìm anh tới, gặp nhiều thì tự nhiên quen thôi.”
Dứt lời, Hạ Giai Ngôn vô ý thức liếc về phía bục giảng một cái, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Lục Tiệp.
Khi đó Hạ Giai Ngôn mới học năm nhất, cô lỡ đem tiền đóng học phí thanh toán các chi phí lặt vặt hết, nên phải cầu cứu Hạ Giai Mặc. Bọn cô hẹn gặp nhau vào lúc năm giờ rưỡi tại sân vận động. Cô tới sớm, trong sân trống không, ngược lại trên khán đài từng tốp đội viên đang túm năm tụm ba.
Có người nhận ra cô là em gái của Hạ Giai Mặc, vì thế cách đó vài bước kêu lên : “ Anh của em đang ở phòng thiết bị thể dục.”
Trong phòng thể dục Hạ Giai Ngôn thực sự thấy một bóng lưng nam sinh đang quay về phía cửa. Anh ta đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong tay còn đang cầm một quyển tập, hình như đang kiểm tra số lượng dụng cụ.
Các thành viên trong đội bóng rổ đều có vóc dáng hết sức giống nhau, nhưng Hạ Giai Ngôn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhận nhầm người, cô nhớ rõ Hạ Giai Mặc mặc áo thi đấu màu đỏ mang số 16. Vừa hay nam sinh này cũng mặc áo thi đấu màu đỏ mang số 16, sau đó Hạ Giai Ngôn rón rén chạy vào, bịt mắt cậu ta, quái gở nói : “ Đoán xem là ai đây?.”
Không ngờ, người nọ bỏ tay cô ra, nghiêng mặt quay đi không thèm nói với cô một câu.
Nhìn thấy gương mặt xa lạ kia, Hạ Giai Ngôn vô cùng kinh ngạc, sau một lúc cô mới nhớ tới phải xin lỗi anh. Sau này nhớ lại, cô nghĩ ấn tượng Lục Tiệp đối với cô chắc vô cùng tệ. Thứ nhất, cô vừa kết thúc kì huấn luyện, làn da đen sạm đi vì bị phơi nắng. Thứ hai, cô còn ngốc nghếch nói với một đứa con trai xa lạ đoán xem mình là ai..
Chu Đình ngồi bên cạnh cô lấy tay chọc chọc cô hai cái : “ Ôi! Nhìn cái bản mặt phơi phới của cậu kìa, đang nhớ lại chuyện xưa tốt đẹp nào đó có phải không?”
Nghe thấy giọng của Chu Đình, Hạ Giai Ngôn mới thoát ra khỏi hồi ức. Cô nghi hoặc sờ sờ mặt mình, âm thanh trầm ổn nói : “ Cái gì mà phơi phới hả, nói hưu nói vượn không à!”
Chu Đình sáp vào người cô, ý cười trong vắt hỏi : “ Cậu thích thầm người ta đúng không? Có phải đã sớm có gian tình với anh ta rồi đúng không?”
“ Chu Đình cậu muốn chết có phải không?” Hạ Giai Ngôn cả giận hỏi.
“ Tớ sai rồi”, Chu Đình giơ tay làm ra vẻ xin hàng, nhưng rất nhanh lại hỏi tới : “ Bọn cậu thật sự chưa có gì với nhau hả, vậy tại sao tuần trước anh ta lại đuổi tớ đi, muốn một mình đi với cậu hả?”
Hạ Giai Ngôn liếc cô một cái nói : “ Bởi vì cậu không được yêu quý, cẩn thận thành tích cuối kỳ của cậu đi kìa.”
Thời điểm tan học, Chu Đình đưa chiếc ô dài của Lục Tiệp cho Hạ Giai Ngôn : “ Cậu với người kia tương đối quen biết, vậy giúp tớ mang ô trả lại cho anh ta nhé.”
Hạ Giai Ngôn chưa kịp từ chối, thì Chu Đình nhanh như làn gió chuồn khỏi phòng học.
Hôm nay, Lục Tiệp vẫn như trước bị các bạn học nữ vây quanh để thảo luận về tính cách của học thuật , Hạ Giai Ngôn có chút lúng túng, nếu lúc này cô mang ô tới trả cho Lục Tiệp, có khả năng sẽ bị người khác ganh ghét. Cân nhắc trước sau, cô quyết định ngồi tại chỗ đợi anh.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, bạn học đặt câu hỏi cuối cùng mới lưu luyến rời đi.
Lục Tiệp đang định thu dọn đồ đạc, giương mắt thì thấy Hạ Giai Ngôn đang ngồi đó.
Hạ Giai Ngôn nhìn chằm chằm xuống bục giảng, phát hiện Lục Tiệp đang nhìn mình, vì thế liền đi tới : “ Chu Đình có việc gấp phải về trước, cô ấy nhờ tôi đem ô gởi lại cho anh.”
Lục Tiệp hơi hơi vuốt cằm, Hạ Giai Ngôn đang tính nói tạm biệt với anh, thì anh lại hỏi : “ Buổi chiều có rảnh không?”
“ Có chuyện gì sao?” Hạ Giai Ngôn nói.
“ Tôi còn chưa thuê được phòng ở thích hợp, buổi chiều có hẹn với mấy người bên môi giới, định rủ em đi cùng.” Phát hiện biểu tình hoang mang trên mặt cô, Lục Tiệp nói thêm : “ Mẹ tôi dạy, xem phòng nhất định phải có phụ nữ đi cùng. Trời sinh phụ nữ đã nhạy cảm, phòng ở có gì không thích hợp sẽ dễ dàng phát hiện.”
Hạ Giai Ngôn có chút do dự.
Lục Tiệp làm ra vẻ vô tình giải thích : “ Tôi vừa về nước, không quen với bạn nữ nào cả, nên mới làm phiền em.”
Đã nói tới nước này, Hạ Giai Ngôn không có lí do gì để từ chối.
Lục Tiệp lại đến nhà hàng lần trước ăn cơm trưa, lúc này Hạ Giai Ngôn muốn tính tiền, nhưng anh lại không đồng ý.
Lục Tiệp hẹn với bên môi giới nhà đất vào lúc hai giờ chiều, Lục Tiệp và cô đang tới khu nhà cao tầng bên cạnh trường học xem phòng, trong lúc chờ thang máy, anh đột nhiên nhớ tới lời Triệu Lượng nói, không tự chủ được mà nhìn xuống đôi giày của Hạ Giai Ngôn.
Hôm nay, Hạ Giai Ngôn mang một đôi giày da màu đen, ánh mắt cô nhìn thẳng lên bảng nhảy số thang máy, nên không nhìn thấy ánh mắt của Lục Tiệp.
Người môi giới giới thiệu cho Lục Tiệp một phòng có gác xép ở tầng cuối. Lục Tiệp cùng Hạ Giai Ngôn đi vừa bước vào phòng, người mua giới đã sử dụng hết hoàn toàn ba tất lưỡi, nói hết ưu điểm của phòng này một lần.
Hạ Giai Ngôn ngồi ở phòng khách vài phút, sau đó bước vào phòng ngủ chính nhìn xung quanh một vòng, Lục Tiệp kéo rèm cửa sổ ra, quay đầu hỏi cô : “ Nơi này được không?”
Lúc trước cũng từng xem qua một vài quảng cáo bất động sản, Hạ Giai Ngôn đối với phong thủy cũng có biết sơ sơ. Cô nói với Lục Tiệp: “ Không tốt lắm, phòng ngủ đối diện với đường chính, buổi tối sẽ rất ầm ĩ, huống hồ xung quanh còn có nhiều vật bén nhọn của công trình, khá nguy hiểm.”
Sau đó bọn họ còn đi xem vài nơi, nhưng vẫn chưa chọn được phòng thích hợp cho Lục Tiêp. Người môi giới đi cùng bị ép tới nỗi vã cả mồ hôi hột, nhưng trong lòng biết rõ khách hàng càng soi mói càng mua sắm nhiều. Nên anh ta không dám chậm trễ. Thấy Lục Tiệp lắc đầu, anh ta lại dẫn bọn họ đi xem phòng khác.
Đêm qua ngủ muộn, sáng nay phải dậy sớm, lúc nãy lại cùng Lục Tiệp đi tới đi lui nhiều chuyến như vậy, Hạ Giai Ngôn từng chút từng chút cảm thấy mệt mỏi trong đầu. Trên đường đi đến khu cao tầng khác, cô vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ lại ngủ quên luôn.
Khi Hạ Giai Ngôn tỉnh dậy đó là chuyện của nửa tiếng sau, cô nhẹ nhàng lấy tay ấn ấn vào cổ, động tác này khiến cho chiếc áo đang khoát trên người cô rơi xuống. Cô theo bản năng chụp lại được, cùng lúc đó, bên tai vang lên một giọng nam trầm thấp : “ Ngủ có ngon không?”
Nghe thấy giọng Lục Tiệp, Hạ Giai ngôn mới hoàn toàn tỉnh táo, cô hỏi anh : “ Đã chọn được phòng rồi hả?”
Lục Tiệp lắc đầu : “ Lần sau lại xem tiếp”
Hạ Giai Ngôn đem áo trả lại cho anh, áy náy nói : “ Thật ngại quá, đã quấy rầy kế hoạch của anh rồi.”
“ Không sao” Lục Tiệp cầm áo bỏ ra ghế sau : “ Là do tôi suy nghĩ không chu đáo, đã quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của em.”
Thấy anh nói chuyện khách sáo như thế, Hạ Giai ngôn không biết phải đáp lại thế nào, cuối cùng chỉ có thể hỏi : “ Chúng ta hiện tại……………..”
Lục Tiệp mở khóa cửa xe, sau đó nói: “ Vào nhà nghỉ ngơi đi”
Hạ Giai Ngôn lúc này mới hướng ra ngoài kính xe nhìn xung quanh, nhanh chóng nhận ra tòa nhà trước mặt chính là nơi cô đang thuê phòng trọ. Cô rõ ràng không nói cho Lục Tiệp biết địa chỉ nhà của mình, nhưng ai lại có thể đưa cô về đúng nơi như vậy. Cô mang theo một bụng nghi vấn bước xuống xe, đi được vài bước, phía sau vang lên tiếng động cơ ô tô. Cô đột nhiên dừng bước, sau đó vòng qua.
Lục Tiệp dường như sớm đoán được Hạ Giai Ngôn sẽ hành động như vậy, Hạ Giai Ngôn đang tính ngõ cửa kính xe, thì anh đã hạ kính xe xuống.
“ Làm sao anh biết tôi ở đây?” Hạ giai Ngôn hỏi.
Lục Tiệp nhìn cô, trong mắt ánh lên nụ cười tự nhiên: “ Em nộp thông tin tài liệu cá nhân cho trường rất đầy đủ.”
Điều này cần thiết cho công việc của Lục Tiệp, hay mượn việc công làm chuyện riêng, Hạ Giai Ngôn không rõ lắm. Theo như hiểu biết của cô về Lục Tiệp, anh sẽ không làm việc gì mà không có mục đích, khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ nhớ địa chỉ nhà cô.
Lục Tiệp hiểu rõ suy nghĩ của cô, dừng mấy giây, anh nói : “ Lúc nãy em ngủ, anh không muốn đánh thức em, nên đã đăng nhập vào hệ thống của trường để tra.”
Hạ Giai Ngôn có thể tưởng tượng ra được, hiện tại mặt cô nhất định tràn ngập vẻ phòng bị. Nhìn bộ dạng vô tội vô hại của Lục Tiệp khi nãy, cô đành phải cười trừ với anh, lại mệt mỏi giải thích : “ Tôi chỉ tò mò mà thôi.”
Lục Tiệp cũng cười cười, hai người nhất thời im lặng.
“ Cái đó… nếu không còn việc gì nữa.” Hạ Giai Ngôn đứng thẳng người : “ Tôi lên lầu trước, anh đi đường cẩn thận.”
Lục Tiệp “ Ừ” một tiếng, lái xe đến phía trước, anh lại nói với Hạ Giai Ngôn: “ Anh nghĩ, chúng ta còn có thể làm bạn, em không cần lúc nào cũng đề cao cảnh giác với anh như vậy.”
-- Hết phần 1-