Tình Cũ Tự Cháy

Chương 38




Ngày đầu tiên đi làm của năm mới, Hạ Giai Ngôn đã nghe thấy tin đồn, nội dung đại khái là Lê Thiệu Trì được công ty quảng cáo cạnh tranh mời về với mức lương cao hơn, và thái độ của Lê Thiệu Trì dường như cũng rất lưỡng lự. Tổng giám đốc hành chính của công ty Thịnh Phục Cần  đã tìm anh ta nói chuyện, về phần anh ta đi hay ở, bây giờ vẫn còn là một ẩn số.

Hạ Giai Ngôn bước vào phòng làm việc của Lê Thiệu Trì vì anh cần đưa lại văn kiện. Lê Thiệu Trì vẫn tất bật làm việc như trước, chỉ là ngày thường cho dù công việc có nhiều mà lại khó giải quyết, anh cũng sẽ không mang vẻ mặt u ám như thế này. Rõ ràng kỳ nghỉ tết vừa chấm dứt, anh thoạt trông cũng rất mệt mỏi. 

Nhận thấy ánh mắt tò mò của Hạ Giai Ngôn, Lê Thiệu Trì đang ký tên thì dừng tay, chậm rãi giương mắt. 

Anh đã ký tên xong, những vẫn chưa điền ngày. Hạ Giai Ngôn tưởng rằng anh không nhớ rõ ngày tháng, vì thế đọc rõ ngày tháng năm cho anh biết. 

Lê Thiệu Trì giật giật khóe miệng, sau khi viết xong mấy con số kia xuống văn kiện, anh nói: "Cô cũng nghe chút tin tức gì rồi đúng không?"

Tuy rằng Hạ Giai Ngôn không muốn hóng hớt, nhưng cùng với các đồng nghiệp đứng trong thang máy, hay trong lúc lấy nước sôi chế trà, tóm lại hễ chỗ nào có thể dừng lại nói chuyện phiếm toàn bộ đều có thể nghe được tin này tin kia. Cô gật đầu, nói tiếp: "Mọi người đều rất quan tâm chuyện anh đi hay ở."

Công ty có ba tổ lớn, mọi người đều biết tổ của Lê Thiệu Trì luôn luôn là tổ được Thịnh Phục Cần xem trọng nhất. Lý lịch của Lê Thiệu Trì vốn chỉ là một trong ba giám đốc ý tưởng tạm thời, nhưng năng lực lại là người xuất sắc nhất, cho dù là người của tổ khác, đối với anh cũng rất kính nể. Nghe thấy anh có ý định ra đi, đa số mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên. 

Cầm văn kiện đã kí xong đưa lại cho Hạ Giai Ngôn, anh nói: "Tôi thật sự muốn từ chức."

Nghe chính miệng anh nói ra đáp án chính xác, nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn cảm thấy không thể tin được: "Tôi còn tưởng điều này chỉ là tin đồn mà thôi."

"Có một nửa là lời đồn." Lê Thiệu Trì ngã người dựa vào lưng ghế, vẻ mặt hết sức thả lỏng: "Ví dụ như cái gì mà có công ty cạnh tranh trả lương cao  mời gọi, lương một năm hơn trăm ngàn còn thưởng Thực tế thì, chẳng có công ty quảng cáo nào mời tôi cả, tôi chỉ muốn rời Đường Hải mà thôi. Chuyện này tôi vẫn chưa nói với A Tiệp, nếu có dịp cô hãy thay tôi nói trước với cậu ta một tiếng, chờ tôi xử lý xong mọi chuyện, sẽ mời hai người ăn cơm."

Dường như Lê Thiệu Trì không muốn nói rõ nguyên nhân rời khỏi thành phố Đường Hải, nên Hạ Giai Ngôn cũng không hỏi tới, cô chỉ nói: "Lê Dục cũng đi cùng anh sao?"

Nhắc đến con trai, Lê Thiệu Trì thở hắt ra, sau đó mới nói: "Đúng vậy."

Lê Thiệu Trì không muốn cô tiếp tục hỏi tới, nên ngay sau đó nói: "Cô cũng theo tôi mấy tháng rồi, đa số công việc hẳn đã quen thuộc. Cô có hứng thú muốn làm chỉ đạo tạo hình mỹ thuật không? Nếu không thích ở lại bộ phận ý tưởng, tôi có thể để cô về bộ phận khách hàng."

Anh nhanh chóng nhớ ra điều gì đó, bổ sung: "Trừ tổ của Quan Mộ Hân."

Đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, Hạ Giai Ngôn nói: "Tôi sẽ ở lại bộ phận ý tưởng."

"Được." Sau khi Lê Thiệu Trì đáp ứng xong, "Cô tiếp tục ở lại tổ này đi, sau khi tôi rời khỏi vị trí công tác, Ông Đình hẳn sẽ tiếp nhận vị trí của  tôi, đến lúc đó cô ấy sẽ dẫn dắt cô, cô có gì không hiểu cứ hỏi cô ấy."

Ông Đình cũng thuộc hàng nhân viên kỳ cựu của công ty, bây giờ chị ấy đang là một biên tập cao cấp, trước đây còn ở bộ phận khách hàng, Hạ Giai Ngôn vô tình nghe các chị trong văn phòng nhắc đến, năm đó nếu không phải Lê Thiệu Trì nhảy dù, thì vị trí giám đốc ý tưởng này đã do Ông Đình đảm nhận, đáng tiếc vận may không đến tay chị ta, chức giám đốc vụt mất như vậy. Sau khi được điều đến bộ phận ý tưởng, Hạ Giai Ngôn cũng từng làm tiếp xúc vài lần với chị ta trong công việc. Trong ấn tưởng của cô, Ông Đình là một người phụ nữ chín chắn trong công việc, cư xử thân thiện với mọi người, về những phương diện khác vẫn chưa có cảm giác gì nhiều cả.

Rất nhanh, công ty liền thông báo tin tức Lê Thiệu Trì sẽ tạm rời khỏi cương vị công tác vào tháng sau. Mặc dù các đồng nghiệp đều nghị luận, nhưng điều đó không mấy ảnh hưởng đến Lê Thiệu Trì. Anh tiếp tục hoàn thành hạng mục quảng cáo cuối cùng mà mình đảm nhận, cũng làm xong công việc bàn giao. Anh chưa từng nói với người khác nguyên nhân từ chức, ngoại trừ Thịnh Phục Cần và Hạ Giai Ngôn, trên cơ bản thì những người khác đều cho rằng anh không cưỡng nổi mức lương béo bở bị công ty quảng cáo khác mua về. 

Anh đem bộ sách quý của mình trên giá sách đưa hết cho Hạ Giai Ngôn, cổ vũ cô phải cố gắng phấn đấu



Theo như lời nói của những người bên ngoài, bộ sách này có giá vị vô cùng quý giá. Hạ Giai Ngôn vui mừng khôn siết, mà Lê Thiệu Trì lại nói: "Cái này xem như quà tôi cảm ơn cô đã giúp tôi chăm sóc Dục Dục đi. Mấy ngày trước thằng bé còn nhắc đến cô đấy, nó hỏi khi nào thì cô đến nhà cùng nó chơi điều khiển xe."

Hạ Giai Ngôn rất luyến tiếc cậu bé, mặc dù Lê Dục có hơi nghịch ngợm, có chút phiền toái, nhưng lại có rất nhiều điểm đáng yêu. Ngày đó quả thật cô đã đồng ý với cậu, lần sau sẽ đến nhà cậu cùng cùng chơi điều khiển xe và Transformers, không ngờ rằng đến giờ vẫn chưa có cơ hội. 

Cuối tháng ba, Lê Thiệu Trì chính thức rời Diệu Thế Văn Hoa, cũng chuẩn bị đầu tháng tư khuếch trương về Bắc Thượng. Trước khi khởi hành, anh định mời Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn ăn cơm, xem như làm buổi tiệc chia tay. 

Hạ Giai Ngôn rất vui vẻ đồng ý. Sau khi tan tầm, cô hẹn Lục Tiệp, định đến trung tâm thương mại mua đồ chơi cho Lê Dục. 

Hôm nay, Lục Tiệp không phải đến trường giảng bài nên anh đến sớm hơn mười phút chờ Hạ Giai Ngôn dưới công ty. Nhãn hiệu ô tô tuy bình thường, nhưng vẫn khiến cho một vài nhân viên biết hàng chú ý tới, thế nên thời điểm Hạ Giai Ngôn lên xe, không nhịn được nói với anh:" Lần sau anh ngừng ngay ngã tư đối diện chờ em được rồi, chiếc xe này của anh nổi bật quá."

Lục Tiệp khởi động ô tô, anh nói: "Nếu không thì lần sau tôi sẽ cưỡi xe đạp tới đón em, vừa bảo vệ môi trường lại vừa không gây chú ý, em thấy sao?"

Hạ Giai Ngôn cười thành tiếng: "Bên cạnh công ty có tiệm xe đạp, chúng ta mỗi người có thể cưỡi một chiếc."

Lục Tiệp tranh thủ liếc cô một cái, môi mỏng phun ra ba chữ: "Không thú vị."

Bọn họ ăn tối trước rồi đến  trung tâm thương mại, đến khu đồ chơi, cô bán hàng hăng hái lập tức bước đến: "Chúc hai vị buổi tối vui vẻ, em có thể giúp gì được cho anh chị ạ?"

"Chúng tôi muối mua đồ chơi tặng cho một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi." Lục Tiệp trả lời. 

Nhân viên bán hàng đang định giới thiệu với bọn họ một vài lựa chọn nhưng Hạ Giai Ngôn lại nói: "Để chúng tôi xem qua một chút, nếu có gì cần sẽ kêu em đến giúp."

Đợi nhân viên bán hàng tránh đi, Hạ Giai Ngôn nhỏ giọng nói: "Tặng quà cho con nít phải tự mình từ từ lựa chọn chứ."

Lục Tiệp nhún vai, cùng cô đi giữa những kệ trưng bày đồ chơi. 

Trong lúc chọn đồ chơi, lựa theo sở thích của cậu bé, cầm lấy vài mô hình xe khác nhau.Cô hỏi Lục Tiệp: "Dục Dục sẽ thích chiếc nào?"

Lục Tiệp có vẻ thiên về những món đồ chơi tốt cho trí tuệ, anh nói: "Mô hình xe chẳng bổ ích, nó đang trong giai đoạn phát triển trí tuệ và năng lực tư duy, vẫn nên mua cho nó một hộp thanh từ* lớn đi."

* Là những thanh từ có thể ghép lại thành hình, chúng hút vào nhau ý.

"Vậy mua một chiếc xe mô hình và một hộp thanh từ lớn." Hạ Giai Ngôn cố chấp muốn anh chọn: "Cuối cùng thì chiếc nào có vẻ được nhất?"

Ánh mắt cô đảo qua đảo lại giữa chỗ mô hình xe, cuối cùng Lục Tiệp cũng chọn một chiếc xe thể thao màu trắng. 

Hạ Giai Ngôn cười híp mắt: "Anh cũng biết em thích chiếc này à?":

Lục Tiệp lắc đầu: "Tôi cảm thấy chiếc này rất thích hợp làm xe cưới cho chúng ta."

Hạ Giai Ngôn ngay cả mí mắt cũng chưa nâng lên: "Cái gì mà xe cưới của chúng ta, em lại không nhất định chỉ gả cho anh."

Sau khi đem toàn bộ mô hình xe đã chọn xong vào xe đẩy, Lục Tiệp đùa cô: "Không gả cho tôi? Vậy không biết là ai đã vì bố mẹ phản đối không cho hai đứa bên nhau, khổ sở thiếu chút nữa sẽ khóc ầm lên ấy nhỉ?"

Hạ Giai Ngôn trừng mắt với Lục Tiệp, Lục Tiệp một tay phụ đẩy xe mua sắm, tay còn lại thì nắm lấy tay cô. 

Dù Hạ Giai Ngôn không nói, nhưng Lục Tiệp cũng biết rõ thái độ của bố mẹ cô đối với mình như thế nào. Vốn anh định tốc chiến tốc thắng, bất kể dùng biện pháp hay thủ đoạn gì, đều phải phá được vấn đề nan giải này. Chỉ là, Hạ Giai Ngôn để ý đến mình, đồng thời cũng rất để ý đến bố mẹ, anh không hy vọng cô phải khó xử, càng không hi vọng cô vì mình mà xảy ra mâu thuẩn với bố mẹ, vì thế phải chậm lại, yên lặng chờ đợi thời cơ thuận lợi nhất làm tiêu tan hiềm khích trước kia. 

Trong khoảng thời gian này, tuy bọn họ yêu thương nồng nàn vẫn phải tỏ ra bình thường. Trước đó bọn họ cũng chỉ cùng Hạ Giai Mặc và Chiêm Tuê ăn qua một bữa cơm, sau đó cũng không lại đề cập với người nhà về mối quan hệ của bọn họ. Lê Thiệu Trì cũng không chỉ một lần cười bọn họ, rõ ràng là trai chưa vợ gái chưa chồng, lại phải mang bộ dạng như yêu đương vụng trộm. Có lần Lục Tiệp ở đấy, anh đáp lại một câu nhẹ như bông " Còn kích thích hơn cả yêu đương vụng trộm ấy chứ", làm Lê Thiệu Trì nghẹn họng không nói nên lời.

Sau khi thanh toán xong, bọn họ đứng nhìn nhân viên gói quà. Cô gái trẻ tuổi kia một bên vừa cắt giấy gói quà tinh xảo, vừa nói với bọn họ: "Đây là quà cho trẻ con ạ? Có cần viết lời chúc cho cậu bé không ạ?"

Không đợi bọn họ đồng ý, cô gái kia liền đưa tay lấy một tấm thiệp đưa cho bọn họ. Hạ Giai Ngôn cầm lấy, nhấc bút lên mà không biết nên viết gì. Cô quay đầu nhìn về phía Lục Tiệp, Lục Tiệp nói: "Bảo nó ngoan một chút, nghe lời bố mẹ."

Hạ Giai Ngôn vâng lời viết theo, viết đến nữa chừng, rốt cuộc cô cũng phải hiện có chỗ không đúng: "Mẹ?"

Lục Tiệp vốn tưởng cô đã biết, chẳng ngờ vẻ mặt cô lại mờ mịt, vì thế nói với cô: "Dục Dục còn một chị gái song sinh nữa, Lê Thiệu Trì cũng mới biết gần đây thôi. Từ khúc hai đứa nhỏ kia kể về bố mẹ thì Dục Dục liền ầm ỹ muốn ở với mẹ không cần bố nữa, còn chị gái nó thì vứt bỏ mẹ tìm về với bố. Hai người bọn họ đều bị bọn nhỏ hành hạ kịch liệt, bây giờ vẫn đang tìm biện pháp giải quyết."

Hạ Giai Ngôn trợn mắt há hốc mồm, phải một lúc sau mới hỏi: "Bọn họ ly hôn rồi sao?"

"Vẫn chưa." Lục Tiệp trả lời, "Nhưng quan hệ rất căng thẳng."

Rời khỏi trung tâm thương mại đã gần mười giờ, Lục Tiệp lái xe đưa Hạ Giai Ngôn về nhà trọ. Vào lúc này, xe cộ trên đường thưa thớt, suốt dọc đường đi vô cùng thoải mái. 

Thời điểm dừng đợi đèn đỏ, ngón tay của anh nhịp nhịp vào vô lăng, ánh mắt nhìn khắp nơi, lại thấy trước cửa hàng tiện lợi một đôi nam nữ đang nói chuyện. Nhìn kỹ, anh không khỏi nhíu mày. Hạ Giai Ngôn đang (đang làm gì?) chiếc nơ bướm nhỏ trên hộp quà, thấy thế anh vờ như không thấy gì, một lần nữa dồn sự chú ý lên chiếc đèn tín hiệu giao thông sắp chuyển màu.